Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1325: Phiên ngoại 6 (đầu) Tư Triều, Lê Thù, Lang Hạo

Editor: Đào Tử

_______________________________

Tư Diệu, chữ Đức Phúc, nhũ danh Thu Thu, mười sáu tuổi.

Thân phận hiện tại là Đại hoàng nữ Triều Hạ, trên có một hoàng huynh yêu thích nghề mộc, dưới có hai hoàng đệ tính cách khác biệt, một hoàng muội trầm mặc ít nói. Thân là (tự nhận là) cô con gái bình thường duy nhất trong gia đình, lại là trưởng nữ, áp lực của cô hiện tại rất lớn.

Áp lực từ mọi mặt, từ mọi nghĩa "như núi cao".

Nguồn gốc áp lực đến từ phụ hoàng của mình, vị minh quân chấn hưng Triều Hạ sau Kế Thế Tông.

Tư Diệu đế cơ thật sự không hiểu nổi, phụ hoàng của mình rõ ràng là người chiến thắng trong những thoại bản, chỉ cần nằm im cũng có thể lên đỉnh cao —— triều đình có một đám văn thần võ tướng phụ tá giang sơn, những năm đầu còn có tổ mẫu Nhu Ý và di tổ mẫu Nhu Tuệ thủ đoạn sắc bén giúp đỡ, hậu cung có hoàng hậu quán xuyến mọi việc, dạy dỗ con cái, quản lý cung đình, tiếp kiến mệnh phụ —— cuộc sống thuận buồm xuôi gió, tại sao đến tuổi trung niên lại cứ thích gây chuyện?

Ha ha ——

Những hoàng đế khác gây chuyện, không phải là tiêu xài hoang phí, vung tiền như rác thì cũng là phong hoa tuyết nguyệt, tìm kiếm mỹ nhân lấp đầy hậu cung khắp nơi, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc tam cung lục viện. Phụ hoàng nhà cô thì khác, ông ấy gây chuyện, một là không tốn tiền, hai là không háo sắc.

Ông ấy muốn làm gì?

Ông ấy muốn thoái vị!

Vừa mới qua tuổi tứ tuần, đang ở độ tuổi sung mãn, ông ấy thoái vị cái gì?

Phụ hoàng vừa tiết lộ tin tức, cả triều văn võ đều như ong vỡ tổ.

Có người khổ tâm khuyên ông ấy làm thêm vài năm nữa, lý do cũng rất thực tế —— Bệ hạ, hoàng tử lớn nhất của ngài cũng mới mười tám, đế cơ trưởng nữ có tư chất tốt nhất cũng mới mười sáu, dù truyền vị cho ai cũng không thích hợp, lúc này thoái vị chẳng phải là làm lung lay căn cơ quốc gia sao?

Ít nhất cũng phải đợi đến khi hai vị điện hạ thành niên làm lễ đội mũ chứ?

Có người khóc lóc thảm thiết, cố gắng dùng tình cảm để dập tắt ý định thoái vị của phụ hoàng —— Bệ hạ, quân thần chúng ta quen biết, hiểu biết, thân thiết, cộng sự hai mươi mấy năm, tình trạng sức khỏe của ngài ai mà không hiểu ai chứ? Mùa đông lặn, mùa hè leo núi, thân thể tốt như vậy ngài rút lui làm gì!

Thấy những cách trên đều không có hiệu quả, các đại thần cũng chẳng màng đến thể diện, vậy mà lại cãi nhau ầm ĩ trên triều đình, nội dung từ việc giữ phụ hoàng tiếp tục làm việc cho đến việc tố cáo ông ấy có vấn đề về thẩm mỹ, thường phục quanh năm một màu xanh lá cây duy chỉ có long bào của mình là màu đỏ...

Tư Diệu đế cơ đã tham chính hai năm, biểu cảm tê liệt.

Cô không muốn thừa nhận những đại thần bên cạnh này là đội ngũ tương lai sẽ phụ tá mình —— đúng vậy, cô là trữ quân, sắp trở thành nữ đế thứ hai kể từ khi lập quốc của Triều Hạ, tại sao cô biết? Bởi vì phụ hoàng nhà cô là người không giấu được bí mật, đã sớm tiết lộ cho cô bí mật chiếc hộp nhỏ ghi tên cô, chỉ cần cô không gây chuyện trước khi ông thoái vị, long ỷ của Triều Hạ chắc chắn là của cô, bảo cô sau này hãy đối xử tốt với mấy huynh đệ tỷ muội, đồng tâm hiệp lực quản lý giang sơn, tạo phúc cho bá tánh —— Cô cũng không muốn thừa nhận người đàn ông trung niên suýt xắn tay áo trên long ỷ là phụ hoàng của mình, cô rất tò mò, người này làm sao lại trở thành minh quân chấn hưng chứ???

Các đại thần không thể lay chuyển được vị hoàng đế đã quyết tâm thoái vị nghỉ hưu, vì vậy chuẩn bị "đường cong cứu quốc".

Một nhóm người đi tìm Lê Tướng, Lê Thù hiếm khi được nghỉ ngơi ở nhà.

Lê tướng là đế sư, lại là một trong những triều thần được hoàng đế tin tưởng nhất, ý kiến của ông chắc chắn sẽ được lắng nghe.

Một nhóm người đi tìm Lang Hạo, Binh bộ thượng thư, nhóm cuối cùng đi tìm trọng thần Tần Thiệu.

Hai người đều là bạn học thời niên thiếu của bệ hạ, chắc hẳn lời của bọn họ cũng có trọng lượng nhất định.

Nào ngờ, ba người bọn họ đã biết chuyện này từ trước khi bọn họ đến.

【Tổ sáu người móc chân (5)】

【Lê Thù】:Bệ hạ sao đột nhiên muốn thoái vị?

【Tư Triều】:Ta muốn du ngoạn thiên hạ, làm hoàng đế không tiện ra ngoài, cứ nhất quyết ra ngoài thì phải hao tài tốn của, Thái thượng hoàng thì khác.

【Lê Thù】:...

【Lang Hạo】:Vậy cũng phải báo trước, bàn bạc xem nên nói thế nào để giảm bớt phản đối của triều thần... Bây giờ bọn họ đang chặn cửa nhà ta!

【Tư Triều】:Chuyện này nhất định phải thừa thắng xông lên, nhân lúc còn nóng mà rèn sắt, hơn nữa hiện giờ thiên hạ thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp, nhân lúc đầu óc còn tỉnh táo thoái vị sớm còn hơn là đến tuổi già bắt đầu lú lẫn, ví dụ như hám danh háo đạt, hao tài tốn của đi du lịch khắp nơi, tự xưng là thiên cổ nhất đế chứ? Tuy ta mặt dày, nhưng cũng không đến mức không màng đến lời chê cười của hậu thế...

【Lang Hạo】:...

【Tần Thiệu】:Bệ hạ, không phải chúng thần không tán thành, chỉ là tình hình hiện nay vẫn chưa thích hợp.

【Tư Triều】:Sao lại không thích hợp? Ta thấy đại nha đầu khá lanh lợi, có triều thần phụ tá làm minh quân cũng được mà?

【Tần Thiệu】:Đế cơ điện hạ tuổi còn nhỏ, nếu lên ngôi vội vàng, không thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục là một chuyện, hơn nữa tuổi còn quá nhỏ, trong triều không phải là không có kẻ tiểu nhân, ít nhất cũng nên đợi đến khi cô bé đủ lông đủ cánh, thích ứng với việc xử lý triều chính rồi hãy bàn chuyện thoái vị, bệ hạ lần này quá lỗ mãng rồi.

Mặc dù bên ngoài là quan hệ quân thần, nhưng trong nhóm chat thần kỳ này, cuộc trò chuyện của bọn họ cũng không khác gì so với thời niên thiếu.

Ngay cả những lời vượt qua quy củ cũng có thể nói, còn việc Tư Triều có muốn nghe hay không là chuyện của hắn.

【Thân Tang】:Hơn nữa, đế cơ còn nhỏ chưa thể sinh con, Bệ hạ muốn cô bé làm hoàng thái nữ, có tiền lệ của Thế Tông, các đại thần cũng sẽ không phản đối, nhưng ít nhất cũng nên đợi cô bé có con cái —— dù là nam hay nữ, có một đứa con có thể lập làm hoàng thái tôn, xã tắc truyền thừa mới vững vàng.

Thời đại này phụ nữ sinh nở rất nguy hiểm, ngay cả hoàng gia đầy đủ tài nguyên y tế cũng vậy.

Một nữ đế tốt đẹp nếu trong thời gian tại vị khó sinh mà băng hà, không có con cái, hoàng đế đời sau nên chọn ai?

Để thái thượng hoàng đăng cơ trở lại chủ trì đại cục, hay là ủng hộ huynh đệ tỷ muội cùng thế hệ với nữ đế?

Những mối nguy hiểm tiềm ẩn này ít nhất cũng nên được giải quyết, chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ rồi hãy thoái vị.

Như vậy, hoàng đế yên tâm, bọn họ là thần tử cũng an tâm.

Không phải là không nỡ để ngài nghỉ hưu, nhưng ngài phải xử lý tốt hậu quả đừng để tăng thêm gánh nặng cho bọn họ, đây mới là mấu chốt của vấn đề và mâu thuẫn.

【Tư Triều】:...

Những lo lắng và băn khoăn của Tần Thiệu không phải hắn không biết, nhưng cứ nghĩ đến việc phải làm hoàng đế thêm vài năm nữa, mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, hắn lại cảm thấy chiếc long ỷ tất cả mọi người trên thế gian đều ngưỡng mộ thèm muốn kia như có sâu bọ, đóng đinh, khiến mông hắn ngồi khó chịu.

Mọi người biết tính khí của vị hoàng đế này, chỉ đành xuôi theo vuốt lông an ủi.

Chẳng hạn như làm thêm ba bốn năm nữa, cuộc sống sau này chính là con đường rộng mở tự do.

【Tư Triều】:Ôi dào, các người cứ bắt nạt ta đi, từng người một, không dựa vào tuổi tác thì cũng dựa vào vũ lực hoặc dựa vào đầu óc bắt nạt ta... Nếu sư phụ và tiểu cữu còn sống, chắc chắn sẽ đồng ý với ta, thời buổi này hoàng đế muốn thoái vị cũng bị người ta ghét bỏ...

Hắn lải nhải trong nhóm, mấy năm qua những người khác đã sớm thấy quen rồi.

Cứ để hoàng đế làm loạn đi, muốn trút giận hay than vãn thì cứ làm.

Thấy trong nhóm không ai để ý đến mình, Tư Triều bĩu môi, nửa nằm nửa tựa trên long sàng nhìn chằm chằm vào điện thoại, như thể đang nhìn kẻ thù của mình.

Hoàng hậu đã tắm rửa xong, vén chăn ngồi vào.

Nàng và Tư Triều những năm qua cũng coi như vợ chồng ân ái, tuy chưa thực sự tâm giao, nàng cũng thường không hiểu một số suy nghĩ hành động kỳ quặc của hoàng đế, nhưng điều đáng mừng là hậu cung hiện tại sạch sẽ, không có những chuyện lộn xộn như tiền triều.

So với các hoàng hậu từ trước đến nay, nàng được coi là người may mắn nhất.

Con cái đều do nàng sinh ra, dù sau này truyền vị cho ai, địa vị của nàng và các con đều được đảm bảo. Trượng phu đối xử với nàng luôn tôn trọng kính trọng —— mặc dù dân gian đồn đại trái tim của hoàng đế hướng về vị Đức Phúc đế cơ kia, thậm chí còn đặt cho trưởng nữ của mình cũng là hai chữ "Đức Phúc" —— nhưng dù sao thì Đức Phúc đế cơ cũng đã hương tiêu ngọc vẫn, nàng là hoàng hậu không cần thiết phải ghen tị với một người đã khuất.

Nhà mẹ đẻ tuy không hiển quý, nhưng dưới sự chiếu cố của hoàng đế cũng coi như là giàu sang yên ổn.

Làm hoàng hậu mà thuận lợi vững chắc như vậy, cũng là chưa từng có tiền lệ, còn có người tiếp sau hay không——

Liên quan gì đến nàng?

Cảm nhận được nệm bên cạnh hơi lún xuống, Tư Triều đột nhiên hỏi một câu khiến nàng lo lắng suốt cả đêm.

"Tử Đồng à, nàng nói xem nếu con gái lớn tạo phản thì sao?"

Hoàng hậu: "???"

Hoàng hậu: "!!!"

Nàng sợ đến mức mặt mày tái mét, lập tức quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch.

"Bệ, bệ hạ —— Ngài đã nghe lời gièm pha của tiểu nhân nào, Diệu nhi luôn trung quân ái phụ, đừng nói là tạo phản, dù chỉ là có ý nghĩ đó cũng tuyệt đối không thể!" Trong nháy mắt, vô số kết cục bi thảm của các hoàng tử, hoàng nữ và hoàng hậu không được chết tử tế hiện lên trong đầu nàng.

Tư Triều ngượng ngùng nhìn hoàng hậu, giơ tay ra hiệu cho nàng đứng dậy, đừng hoảng hốt.

"Trẫm chỉ hỏi thôi, không có ý gì khác."

Hoàng hậu lo lắng đến mức sắp khóc.

Cái gì gọi là "chỉ hỏi thôi"???

Hai chữ tạo phản từ miệng hoàng đế nói ra, kết cục không phải là bị phế truất thì cũng là bị tru di cửu tộc.

Tư Triều chỉ đành cam đoan nhiều lần, mình chỉ là nhất thời nổi hứng hỏi thôi, không có ý gì khác, hắn rất rất hài lòng với con gái lớn nhà bọn họ, không có ý định thay đổi người kế vị. Nói hết lời hay mới an ủi được hoàng hậu, chỉ là hai vợ chồng lần đầu tiên "đồng sàng dị mộng". Ngày hôm sau Tư Triều dậy sớm, lấy điện thoại ra xem mới thấy mới bốn giờ rưỡi, lại chửi rủa một hồi việc làm hoàng đế không phải là điều tốt.

Hoàng hậu lén phái người đi tìm con gái bàn bạc.

Tạo phản cái gì, một khi dính líu vào, đừng nói là một hoàng nữ như Tư Diệu, e rằng mấy đứa con dưới gối nàng đều sẽ bị phế.

Nhưng mà hoàng nữ Tư Diệu đế cơ cũng phải lên triều, thời gian thức dậy chỉ muộn hơn phụ hoàng của cô hai khắc. Hoàng hậu cố nén lo lắng, vất vả lắm mới đợi đến giờ tan triều, kết quả lại nhận được tin Tư Diệu bị Tư Triều giữ lại, cùng một đám trọng thần họp nhỏ.

Hoàng hậu nghe xong chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã quỵ, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh hoàng đế phái đao phủ mai phục "nghịch nữ tạo phản", khi thì cha con đối đầu, khi thì con gái chết không toàn thây, khi thì nàng bị phế, con bị bỏ, mẫu tộc bị diệt...

Nào ngờ đâu ——

Tình huống trong thư phòng hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng.

Tư Triều cần mẫn xử lý xong chính sự quan trọng và những việc vặt vãnh lớn nhỏ khác —— bàn bạc với triều thần điều chỉnh chính sách các địa phương nửa cuối năm, có nên giảm thuế, có nên đưa ra chính sách khuyến khích sinh đẻ, cho phép quả phụ tái giá hay không —— xong xuôi, triều thần lui ra, hắn nhìn cô con gái mười sáu tuổi trước mặt, giữa hàng lông mày thoang thoảng có phong thái năm xưa hắn dẫn theo mấy chục tên đàn em, vừa huýt sáo trêu ghẹo chim chóc vừa dắt chó dạo phố.

Ôi, càng nhìn càng thích.

Giống tổ mẫu nó, cũng giống di tổ mẫu, thậm chí còn có chút bóng dáng của "Đức Phúc" năm xưa.

Tư Diệu bị nhìn chằm chằm đến mức khó hiểu, chủ động hỏi: "Phụ hoàng giữ nhi thần lại, còn có phân phó gì khác chăng?"

Tư Triều khoanh tay, nhất thời nghẹn lời.

Câu hỏi tiếp theo của hắn có phần nghiêm túc: "Đại nha đầu, con nghĩ thế nào về việc tạo phản?"

Tư Diệu kinh ngạc trợn tròn mắt, suýt chút nữa không nói nên lời.

Tư Triều lại hỏi: "Trẫm giả sử, giả sử con đi tạo phản, con có bao nhiêu phần trăm cơ hội lật đổ long ỷ của trẫm?"

Tư Diệu bịch một tiếng quỳ xuống, bi ai hoảng sợ nói: "Phụ hoàng! Nhi thần tuyệt đối không có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy..."

Tư Triều: "...Sao phản ứng của con giống hệt mẫu hậu con vậy? Trẫm chỉ tò mò hỏi một chút thôi..."

Tư Diệu: "..."

Loại vấn đề đoạt mạng người này mà cũng có thể tò mò sao?

Tư Triều nhăn mặt nói: "Con cứ trả lời đi."

Tư Diệu nói: "Nhi thần không làm được."

Tư Triều hỏi: "Không làm được... là không nắm chắc? Hay không đủ người? Vậy trẫm chia cho con một ít người được không?"

Tư Diệu đế cơ: "..."

Tư Triều ung dung thở dài: "Con không đủ người, trẫm có thể cho mượn. Nếu con ngại, vậy thì cứ theo quy tắc giang hồ, chín ra mười ba về? Nếu tạo phản thành công, thiên hạ đều là của con, con quản lý tốt thiên hạ, rất nhanh sẽ trả hết nợ..."

Tư Diệu đế cơ: "..."

Tư Triều nói: "Điểm này của con không giống tổ mẫu và di tổ mẫu của con rồi, nếu là bọn họ, dù chỉ có một phần trăm nắm chắc cũng dám thể hiện ra mười phần khí thế. Sư phụ của trẫm từng nói, thất bại là mẹ thành công. Ngã xuống thất bại một lần không sợ, chúng ta lại vùng lên, tiếp tục cố gắng!"

Tư Diệu đế cơ: "..."

Trái tim đang đập loạn xạ cuối cùng cũng yên ổn trở lại.

Cô đột nhiên nhận ra, phụ hoàng của mình có lẽ thực sự chỉ là tò mò, vì muốn thoái vị mà không từ thủ đoạn nào.

Vì vậy, cô khàn giọng nói: "Phụ hoàng, dù người muốn thoái vị... cũng không cần phải để nhi thần mang tiếng xấu tạo phản chứ?"

Tư Triều lại nói: "Người không tàn nhẫn không đứng vững được. Con là trữ quân tương lai, không tàn nhẫn một chút thì làm sao có thể chấn nhiếp quần thần?"

Tư Diệu đế cơ: "... Phụ hoàng ở trong dân gian vốn có tiếng nhân từ, triều thần cũng kính phục người."

Trước khi thiên hạ thái bình, cô còn chưa sinh ra, không biết bộ dạng tàn nhẫn khi phụ hoàng xuất chinh, cũng không thể tưởng tượng được hắn chinh chiến sa trường tàn nhẫn đến mức nào, cô chỉ biết từ khi có ký ức, phụ hoàng luôn là hình tượng từ ái thân thiết, thường xuyên vi hành, cùng vui với dân, được người người yêu mến.

Nhiều năm như vậy cũng rất ít khi nổi giận với đại thần, thỉnh thoảng có người mạo phạm cũng chỉ cười trừ cho qua, lưu lại không ít giai thoại tốt đẹp giữa vua tôi.

Có thể thấy làm hoàng đế cũng không phải nhất thiết phải đa nghi mới có thể ngồi vững được.

Tư Triều bĩu môi: "Đó là do tổ mẫu và di tổ mẫu của con đã tàn nhẫn hết rồi, dư uy của hai người vẫn còn đó."

Những triều thần không nghe lời muốn làm loạn đều bị thân mẫu Nhu Ý và nghĩa mẫu Nhu Huệ giết sạch, những kẻ may mắn sống sót cũng bị dọa đến mức ám ảnh tâm lý. Cho đến khi hai người qua đời nhiều năm, mỗi khi triều thần nhắc đến bọn họ vẫn còn lạnh sống lưng.

Nhìn thấy một vị hoàng đế dễ nói chuyện như Tư Triều, sao có thể không kích động đến rơi lệ?

Tư Diệu đế cơ: "..."

Sự thật này khiến cô vô cớ đau lòng cho các vị văn võ bá quan.

Tư Triều thở dài: "Con đã không muốn tạo phản cũng không có ý này, vậy thì thôi. Trẫm cho con thêm bốn năm nữa, bốn năm này hãy học hành cho tốt, tốt nhất là có thể vững vàng tiếp nhận vị trí của trẫm. Tất nhiên, nếu con muốn lên sớm, trẫm cũng không phản đối, báo trước cho trẫm một tiếng, trẫm sẽ cho người chuẩn bị long bào sớm cho con. Kiểu dáng cứ theo miện phục của Tằng tổ mẫu Thế Tông, rồi sửa lại những chỗ con không thích. Chuyện trọng đại chỉ có một lần trong đời, phải coi trọng." Vỗ vỗ cô con gái đang ngây người, Tư Triều phẩy tay, ý bảo cô có thể lui xuống.

Trong lòng hắn buồn bã.

Rõ ràng các triều đại trước, hoàng tử không nhịn được muốn tạo phản nhiều như vậy, sao đến lượt hắn lại không có?

Ép đưa long ỷ cũng không cần, mình chủ động đề nghị chỉ điểm trữ quân tạo phản, còn hữu nghị cung cấp nhân lực, nó cũng không cần...

"Quả nhiên, hoàng đế là một nghề nghiệp phiền phức, nếu không thì sao cữu cữu lại không thèm..."

Khi đợt tấu chương mới được đưa đến, Tư Triều bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lấy lại tinh thần tiếp tục làm việc.

Lúc này, điện thoại di động trong tay áo đột nhiên rung lên.

Hắn mở ra xem, phát hiện thanh thông báo có thêm một tin nhắn cài đặt phần mềm.

Đây là điều chưa từng có, từ khi sư phụ rời đi, chức năng của điện thoại chỉ còn lại trò chuyện trong nhóm, xem thời gian, chơi một số trò chơi đơn giản có sẵn. Hắn tò mò bấm cài đặt phần mềm, rất nhanh đã cài đặt xong, mở ra lại là một đoạn video ngắn.

【Trên đời còn loài động vật nào thảm hơn gấu túi không?】

Đây là tiêu đề, Tư Triều thấy hứng thú.

Gấu túi hắn biết, trước đây thấy trên điện thoại, sau đó có một nước chư hầu tiến cống mấy con.

Nhưng loài động vật đó quá khó nuôi, Tư Triều lại là xẻng phân chó chuyên dụng, phòng chó mèo của hắn vĩnh viễn chỉ có bóng dáng của chó.

Hắn cũng muốn biết tại sao gấu túi lại là loài động vật thảm nhất, tò mò bị khơi dậy liền tiếp tục xem.

Video liệt kê ra hàng loạt nguyên nhân khiến gấu túi thảm hại.

Ví dụ như nó ăn lá bạch đàn không phải vì thích ăn cũng không phải vì lý do nào khác, mà là vì nó quá yếu, không tranh giành được thức ăn với các loài động vật khác, nên chỉ có thể ăn lá bạch đàn; ví dụ như lá bạch đàn thực ra có độc, mà gấu túi luôn chậm chạp, ngẩn ngơ ngủ không phải vì bản tính như vậy mà là vì bị trúng độc; gấu túi trưởng thành có thể tiêu hóa độc tố của lá bạch đàn, nhưng gấu túi con thì không, nên chỉ có thể ăn phân của gấu túi trưởng thành.

Tư Triều: "! ! ! ? ? ?"

Hắn vô cùng kinh ngạc, hóa ra là vì những nguyên nhân này!

Nhưng khi tiếp tục xem, hắn đột nhiên có cảm giác bị bắn trúng đầu gối.

【Loài động vật thảm hơn gấu túi chắc là dân văn phòng rồi, nguyên nhân bla bla bla...】

Tư Triều: "..."

Nhìn ba chữ "dân văn phòng", sao hắn lại cảm thấy điều nào mình cũng trúng tên vậy?

Hóa ra hắn làm một hoàng đế còn thảm hơn cả gấu túi con ăn phân, gấu túi trưởng thành ăn lá bạch đàn có độc dẫn đến trúng độc chậm chạp sao?

Xem xong video này, màn hình xuất hiện một bàn tay nhỏ, ra hiệu hắn có thể vuốt xuống để làm mới.

Hắn làm theo.

Màn hình càng khiến cả lò nhà hắn kinh ngạc hơn.

Một con vẹt bảy màu đậu trên cành cây, nhìn thẳng vào ống kính, trên mặt đất phía sau tụ tập một đám sinh vật kỳ quái đủ hình dạng, trông như thể cả đám sinh vật trong Sơn Hải Kinh cùng nhau bỏ trốn. Những sinh vật này vây quanh một tấm bảng đen lớn, trên bảng đen viết những chữ kỳ lạ đủ màu sắc.

Video còn có âm thanh.

Vẹt bảy màu đọc một câu trên bảng đen, những con vật kia liền đọc theo một lần.

Tư Triều nghe đến bảy tám lần mới hiểu được chúng đang hô cái gì.

Vẹt bảy màu đọc rõ ràng: 【Yêu Hoàng điện hạ!】

Một đám sinh vật kỳ quái nói líu nhíu: 【Yêu Hoàng điện hạ!】

Vẹt bảy màu: 【Thân mến!】

Một đám sinh vật kỳ quái: 【Thân mến!】

Vẹt bảy màu: 【Sinh nhật vui vẻ!】

Một đám sinh vật kỳ quái: 【Sinh nhật vui vẻ!】

Vẹt bảy màu: 【Yêu ngài nhất!】

Một đám sinh vật kỳ quái: 【Yêu ngài nhất!】

Vẹt bảy màu: 【Quần yêu kính tặng!】

Một đám sinh vật kỳ quái: 【Quần yêu kính tặng!】

Tư Triều: "... ? ? ?"

Lúc này lại xuất hiện hướng dẫn thao tác, bấm vào hình đại diện tròn bên phải có thể xem tất cả các video dưới tên tài khoản.

Tư Triều làm theo, sau đó mặt như ông cụ đi tàu điện ngầm —— không vì gì khác, tài khoản video này toàn là những video chúc mừng tương tự, có phiên bản Sơn Hải Kinh bỏ trốn, cũng có một đám trai xinh gái đẹp mái tóc đỏ cam vàng lục lam chàm tím kỳ quái, trai hay gái đều khoe cơ bắp, nhìn mà đỏ mặt tía tai.

Đang không hiểu chuyện gì, hắn phát hiện trang chủ có vài dòng chữ nhỏ hắn có thể đọc được.

【Tài khoản chính thức duy nhất của Vạn Yêu Cốc】

【Khẩu hiệu của chúng tôi là ủng hộ Yêu Hoàng điện hạ】

【Nhận làm các loại video chúc mừng ngắn theo yêu cầu, ai có nhu cầu xin vui lòng nhắn tin riêng hoặc liên hệ VX——peizecaishiyaohuangdexiaokeai (Đào: Ờ ý là Bùi Trạch mới là tiểu khả ái của Yêu Hoàng điện hạ đó mn)】

Tư Triều: "..."

Hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng rất táo bạo.

Vì vậy, chiều hôm đó, Lê tướng đang ở nhà nghỉ ngơi nhàn nhã thì nhận được một tin nhắn riêng.

Là một video bệ hạ gửi đến.

Ông tưởng là có chuyện quan trọng gì cần bàn bạc nên tò mò bấm vào, vừa bấm vào liền cảm thấy bị tấn công thị giác dữ dội.

Vẹt bảy màu: 【Lê tướng bảo bối!】

Một đám sinh vật kỳ quái: 【Lê tướng bảo bối!】

Vẹt bảy màu: 【Thân mến!】

Một đám sinh vật kỳ quái: 【Thân mến!】

Vẹt bảy màu: 【Ngài xem video này đi!】

Một đám sinh vật kỳ quái: 【Ngài xem video này đi!】

Vẹt bảy màu: 【Có hay không!】

Một đám sinh vật kỳ quái: 【Có hay không!】

Vẹt bảy màu: 【Là trẫm!】

Một đám sinh vật kỳ quái: 【Là trẫm!】

Vẹt bảy màu: 【Bỏ tiền ra đặt đấy!】

Một đám sinh vật kỳ quái: 【Bỏ tiền ra đặt đấy!】

Video tương tự cũng xuất hiện trong tin nhắn riêng của Lang Hạo, Tần Thiệu, Thân Tang.

Cùng một kiểu gây chói mắt, cùng một kiểu tấn công thị giác.

Tư Triều chỉ cần nghĩ đến sắc mặt của bọn họ là đã cười đến mức đập bàn, xà nhà của Thừa Chính Điện cũng bị rung đến mức bụi rơi lả tả.

Còn về việc đặt một video mất một trăm lượng bạc...

Tư khố của hắn đầy ắp, hắn có thể chi trả được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro