Chương 1320: Phiên ngoại 3 (đầu) Ứng Lân, Ứng Bình, Tiếu Bàng Tí
Editor: Đào Tử
_______________________________
Thành phố T, tòa ký túc xá bỏ hoang bị đồn có ma.
Trăng lên giữa trời, âm khí bốc lên mạnh mẽ, đúng là thời điểm yêu ma quỷ quái hoành hành.
"Lam binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành!"
Chàng trai tóc ngắn vung kiếm, thanh kiếm gỗ đào tự động ra khỏi vỏ, vẽ trên không bốn đường dọc năm đường ngang, vài bóng kiếm đinh đinh đinh bắn về phía màn sương đen trước mặt. Màn sương đen quỷ quyệt, lăn lộn trên mặt đất né tránh, rít lên một tiếng rồi hòa vào bóng tối của tòa ký túc xá bỏ hoang. Chàng trai thu hồi kiếm gỗ đào, đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng cảnh giác. Con nữ quỷ này oán khí rất nặng, đã giết vài streamer nổi tiếng trên mạng đến đây livestream thám hiểm, tuyệt đối không thể tha thứ!
"Tiểu quỷ, ra đây!"
Chàng trai tóc ngắn đảo mắt, quan sát xung quanh.
Chỉ là ngoài tiếng gió rít gào ra thì không còn động tĩnh gì khác, lúc này gió âm thổi mạnh, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn từ dưới lầu truyền đến.
"Ứng Bình!"
"Đội trưởng Ứng!"
"Đội trưởng, anh chạy đi đâu rồi?"
Cùng với tiếng bước chân và tiếng gọi, ánh sáng đèn pin điện thoại cũng truyền đến từ dưới cầu thang, không lâu sau liền thấy vài chàng trai mặc áo thun thời trang. Thấy đồng đội, chàng trai tóc ngắn lo lắng con nữ quỷ sẽ ra tay, nhíu mày, nhưng không cất thanh kiếm gỗ đào trong tay.
"Ai cho các cậu lên đây? Không phải đã bảo các cậu ở dưới lầu sao?"
Bốn chàng trai đi lên đều nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều, trên mặt còn vài phần non nớt.
Chàng trai tóc ngắn liếc nhìn, phát hiện thiếu một người, sắc mặt trầm xuống: "Tĩnh Tĩnh đâu? Các cậu để Tĩnh Tĩnh một mình trên xe?"
"Tĩnh Tĩnh sợ tối, nằng nặc đòi ở lại trên xe không chịu xuống, bọn em lo cho anh nên lên xem thử..."
"Đội trưởng, anh ăn mặc kiểu gì vậy?"
"Kiếm gỗ đào? Woa, mua ở shop nào trên Taobao vậy?"
Bốn người xúm lại vây quanh chàng trai tóc ngắn tên Ứng Bình, ánh mắt lóe lên vài phần tò mò.
Bọn họ không phải chưa từng thấy khí thế này của đội trưởng nhà mình —— phần lớn trường hợp là chuẩn bị đánh cho đối thủ te tua, hoặc gặp phải đối thủ mạnh mới lộ ra ánh mắt đầy "sát khí" như vậy —— lúc này nửa đêm thám hiểm còn mang theo kiếm gỗ đào, cảm thấy rất hợp với bầu không khí hiện tại.
"Đừng có đùa nữa, tất cả quay lại xe đi, ở đây rất nguy hiểm."
Ứng Bình giơ tay vỗ vào người đồng đội muốn sờ thanh kiếm gỗ đào của mình, liếc mắt, khí thế sát phạt bị mấy người này phá hỏng hết rồi. Bây giờ là lúc đùa giỡn sao? Có biết ở đây có một nữ quỷ rất đáng sợ không, hắn cũng không dám chắc có thể bảo vệ bọn họ chu toàn.
Bốn người cười ha hả, không coi là chuyện to tát.
Dù sao trên đời làm gì có quỷ, đội trưởng nhà mình bình thường còn thích nói mấy chuyện thần thần bí bí, hoạt động team building tối nay chính là thử thách lòng can đảm, làm sao mà bị dọa cho được? Đúng lúc này, điện thoại của một người đột nhiên đổ chuông. Nhìn thấy ghi chú là đồng đội "Tĩnh Tĩnh", liền bật loa ngoài nghe máy.
"Alo?"
Hắn vừa dứt lời, đầu dây bên kia truyền đến tiếng hét chói tai của một cô gái.
Sắc mặt năm chàng trai đều thay đổi.
Ứng Bình càng hiếm thấy chửi một câu "Đệt"!
Năm người vội vàng chạy xuống lầu, tìm đến chiếc xe dừng ở dưới tòa ký túc xá, lại phát hiện cửa xe phía sau mở toang, trên cửa để lại dấu vết vặn vẹo kỳ lạ —— nhìn như có con thú hoang nào đó từ bên ngoài cưỡng chế mở cửa, điện thoại của Tĩnh Tĩnh vẫn còn trên ghế xe.
"Mẹ, mẹ kiếp——"
Bốn chàng trai nhìn cảnh tượng này, hồn vía lên mây. Chàng trai vừa nói chuyện điện thoại với Tĩnh Tĩnh ngây người cầm điện thoại, người bạn bên cạnh vỗ đùi, hét lớn: "Đệt, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chia nhau đi tìm người, Lão Yêu mày báo cảnh sát đi!"
Tòa ký túc xá bỏ hoang nằm ở ngoại ô thành phố T, hoang vắng đã lâu, gặp nguy hiểm ở đây đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Vừa nghĩ đến những tin tức các vụ án nữ sinh bị sát hại phân xác trên báo, đầu óc vốn linh hoạt cũng bị tắc nghẽn không xoay chuyển được.
"Ờ, ờ ờ ờ —— báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!"
Chàng trai cầm điện thoại lúc này mới phản ứng lại, run rẩy bấm số 113.
Ai ngờ, lúc này đội trưởng Ứng Bình của bọn họ lại nói: "Báo cảnh sát? Báo cái con khỉ, cảnh sát đến thì hoa cúc đã lạnh rồi!"
Bốn chàng trai kinh hãi nhìn hắn, dường như không ngờ những lời này lại xuất phát từ miệng Ứng Bình ngày thường chăm sóc bọn họ như anh trai.
"Để tôi nghĩ cách, tất cả im lặng!"
Chỉ thấy mặt mày Ứng Bình âm trầm, cắm thanh kiếm gỗ đào quý giá xuống đất, ngồi xổm xuống, lòng bàn tay lướt qua lưỡi kiếm. Rõ ràng là làm bằng gỗ, nhưng lưỡi kiếm lại sắc bén như dao cạo, dễ dàng cứa vào lòng bàn tay của Ứng Bình. Máu nhỏ giọt xuống theo thân kiếm. Dưới ánh trăng, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, trong ánh mắt dường như lóe lên một tia đỏ sẫm kỳ lạ: "Chư quỷ bát phương, mau mau tương kiến!"
Bốn chàng trai: "???"
Lúc này đừng có lôi mấy chuyện mê tín dị đoan ra nữa!!!
Lời khuyên can chưa kịp nói ra, một trận gió lạnh thấu xương thổi đến.
Cái lạnh lan từ xương cụt lên đến đỉnh đầu, khiến bọn họ rùng mình, nổi hết da gà.
"Mẹ kiếp, cái gì vậy?"
Giây tiếp theo, một màn khiến cả nhà bọn họ chấn động cả đời xuất hiện.
Khu đất trống vốn không có một bóng người đột nhiên xuất hiện chi chít những bóng đen mờ ảo, như zombie chen chúc tiến về phía Ứng Bình.
"Á á á á——"
"Có quỷ á á á á——"
Chàng trai sợ hãi nhảy dựng lên, leo lên người đồng đội gần nhất như khỉ, ôm chặt đầu không buông. Người bạn bị ôm lấy vẻ mặt đau khổ, nghiến răng nghiến lợi: "Mày đừng có giật tóc của bố mày, sắp hói rồi sắp hói rồi!"
Ứng Bình ở bên cạnh lại không để ý đến bọn họ đang sợ hãi, chỉ trầm mặt hỏi những con quỷ đó.
Hắn phải hỏi rõ là thứ rác rưởi nào dám động đến đồng đội của mình!
Có tin hắn gọi một cuộc điện thoại, sẽ có quỷ vương dẫn theo bầy quỷ đến nhảy disco trên mộ của thứ rác rưởi đó không?
Vừa hỏi xong, điện thoại trong túi Ứng Bình reo lên.
Hắn vừa dùng vải xé từ áo thun của đồng đội băng bó vết thương, vừa dùng vai kẹp điện thoại nghe máy.
Bốn đồng đội nghe thấy cuộc đối thoại như sau.
"Alo?"
"Cha, giờ này cha gọi con làm gì?"
"Cái gì?"
"Cha nói Tĩnh Tĩnh đang ở chỗ cha?"
"Không đúng, cha đến khi nào vậy?"
"Được rồi được rồi, lần này là lỗi của con, chưa điều tra rõ ràng đã mạo hiểm tìm đường chết... vâng vâng vâng, không nói chết, con phủi phui bỏ, lời trẻ con nói không linh, gió thổi bay đi. Được được được, con biết con biết, đến ngay đến ngay, vâng vâng vâng, con không bị thương không cần hầm canh táo đỏ, hả? À, hầm cho An An... con biết, dạ dạ dạ, cúp máy đây cúp máy đây... cha, cha đừng dọa Tĩnh Tĩnh..."
Nửa phút đồng hồ, bọn họ chứng kiến đội trưởng nhà mình từ chó sói đầu đàn oai phong lẫm liệt biến thành chó con Husky ngoan ngoãn.
Cúp điện thoại, Ứng Bình thở phào nhẹ nhõm.
"Đi thôi, đi đón Tĩnh Tĩnh, lần sau các cậu muốn chết cũng đổi chỗ khác mà chết, may mà không có chuyện gì lớn, nếu không thì vặn đầu các cậu ra!"
Cho đến khi nhìn thấy Tĩnh Tĩnh, bốn chàng trai vẫn còn ngơ ngác.
Nói chính xác là nhìn thấy Tĩnh Tĩnh và hai gương mặt xa lạ.
Hai người này một cao một thấp, một béo một gầy... Hmmm, nói như vậy cũng không chính xác. Thanh niên cao hơn trông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng má phúng phính, đôi mắt đen láy long lanh, người thấp hơn dáng người mảnh khảnh, là một thiếu niên, nhiều nhất mười lăm mười sáu tuổi.
Tĩnh Tĩnh đang co rúm trong góc, trên mặt mang vẻ chết giẫm lặng lẽ suy tư.
Tuy nhiên, điều khiến bốn chàng trai đồng thời "what the fuck" là, đội trưởng Ứng Bình nhà mình lại gọi thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi kia là "cha".
Lập tức có người nhảy dựng lên.
Cha gì cơ?
Trước đây bọn họ chơi trò nói thật, liên thủ lừa đội trưởng gọi cha, đội trưởng nhất quyết không chịu gọi, bây giờ gọi một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lại trôi chảy như vậy? Điều khiến bọn họ càng hoang mang hơn là, thiếu niên kia lại nghiêng đầu mỉm cười, kiễng chân xoa đầu đội trưởng.
Bốn chàng trai: "???"
Chưa kịp để bọn họ hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, lại nghe đội trưởng gọi chàng trai má phúng phính là "thầy".
Bốn chàng trai đần thối: "???"
"Cha, thầy, sao hai người lại đến đây?"
Chàng trai được gọi là thầy họ Tiếu, tên Bàng Tí, hiện là Phó trưởng phân bộ điều tra đặc biệt tại thành phố T, thuật pháp của Ứng Bình đều học từ hắn. Thiếu niên được gọi là cha thật sự là cha hắn, nhưng thân phận đặc biệt hơn một chút, nên vẫn luôn ở hình dạng thiếu niên.
Chưa đợi hai vị trưởng bối trả lời, Ứng Bình đã nói: "Hai người không yên tâm về con, nên theo dõi con đến đây sao?"
Ai ngờ cha hắn liếc mắt hỏi ngược lại: "Con tưởng con là An An à? Đã lớn thế này rồi cha còn không yên tâm để con ra ngoài thử thách lòng can đảm?"
Ứng Bình: "..."
Tuy sớm biết là câu trả lời như vậy, nhưng khi thật sự nghe thấy vẫn cảm thấy tim như bị đâm một nhát.
Đây đúng là cha ruột, quán triệt tư tưởng "con trai phải nuôi dạy cho cứng cáp".
Thầy Tiếu Bàng Tí nói: "Tòa ký túc xá bỏ hoang này không phải đã xảy ra vài vụ án mạng rồi sao? Trong đó có vài người còn là người nổi tiếng trên mạng, khiến chuyện này bị đẩy lên top tìm kiếm, có nhiều người giống như các cậu đến đây tìm đường chết cũng không có gì lạ. Để bảo vệ mạng sống của họ, cấp trên đã giao nhiệm vụ điều tra."
Giới trẻ thời nay càng ngày càng gan dạ, chỗ nào nguy hiểm chui vào chỗ đó. Tiếu Bàng Tí cảm thấy mình còn chưa bước vào tuổi trung niên, vậy mà đã có nỗi lo hói đầu, có mà nghe nói công ty Dược Tông gần đây lại ra mắt loại thuốc đặc trị rụng tóc, hy vọng sẽ có tác dụng.
Ứng Bình sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Thầy, không phải em, thầy tin em đi, đây hoàn toàn là trùng hợp..."
Đội của hắn vừa giành được chức vô địch một giải đấu lớn, trong buổi tiệc ăn mừng có người đề nghị tổ chức một chuyến du lịch thư giãn.
Ai mà biết được vận may của hắn lại kém đến mức bốc trúng lựa chọn thử thách lòng can đảm.
Ban đầu hắn nghĩ vấn đề cũng không lớn lắm —— trên mạng phần lớn những nơi như nhà ma, nhà hoang đều không đáng sợ, rất nhiều là do chủ nhân tự thổi phồng, hoặc cư dân mạng suy diễn lung tung. Ví dụ như gần đây có một ngôi nhà ma nói nửa đêm thấy đầu người bay lơ lửng ngoài cửa sổ, cuối cùng điều tra ra mới phát hiện là móc treo quần áo ở tầng trên bị hỏng, cái gọi là đầu người chỉ là quần lót của chủ nhà. Sư tổ Chu Thuần An còn lên nhóm than thở chuyện này. Nói lui một bước, cho dù có vấn đề, với trình độ của Ứng Bình cũng có thể xử lý được, lui thêm một vạn bước nữa, hắn không xử lý được thì vẫn có thể gọi cha hắn đến.
Không dám nói hai giới âm dương như thế nào, ít nhất ở thành phố T này, ngoài giáo sư An của đại học X, cha hắn có thể tung hoành ngang dọc! Ai ngờ lại bị lật xe! Bọn nhóc này chọn chỗ cũng thật hay, đúng là có một con quỷ áo đỏ chủ động tấn công.
Ứng Lân nói: "Lật xe thì lật xe, nói gì mà trùng hợp?"
Ứng Bình cúi đầu bĩu môi.
Vẻ mặt ngoan ngoãn của hắn khiến mấy thành viên có mặt phải thốt lên "thần kỳ".
Ác ma ngày thường nghiêm khắc, chuyên quyền lại có lúc ngoan ngoãn, dễ thương như vậy? Mặt trời mọc đằng tây rồi à?
"Cha, bạn con còn ở đây, cho con chút mặt mũi, về nhà con mua cho cha mấy bộ skin được không? Xin cha đấy..." Liếc mắt thấy mấy tên đồng đội đang muốn làm loạn, Ứng Bình chắp hai tay trước ngực, ở góc độ mọi người không nhìn thấy nháy mắt với Ứng Lân, cuối cùng cũng được đồng ý.
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến Tiếu Bàng Tí lại nhớ ra.
"Game của con chơi đến đâu rồi?"
Ứng Bình nhấn mạnh: "Là thi đấu, đương nhiên là vô địch rồi."
Tiếu Bàng Tí không cảm xúc ồ một tiếng: "Hèn gì sư tổ con gần đây nóng tính, hóa ra là đội thầy ấy cổ vũ thua..."
Ứng Bình: "..."
Cái sư môn này chắc sắp tiêu đời rồi.
Đồ đệ, đồ tôn giành được chức vô địch, hai vị trưởng bối này không nói lời chúc mừng thì thôi, vậy mà còn nhắc đến "kẻ bại trận" trước mặt hắn. Sư tổ có phải còn định cưỡi phi kiếm đến đánh hắn một trận, chỉ vì hắn đã làm đội thần tượng của sư tổ thua nhẵn???
Ứng Lân hừ một tiếng, đắc ý cười nói: "Chắc chắn là vô địch, có thiên phú của tôi mà."
Tiếu Bàng Tí âm thầm đảo mắt.
Mặc dù hắn là chuột hamster thành tinh, còn thiếu niên trước mắt là quỷ vương, nhưng hắn không sợ, lá gan hắn ngày càng lớn theo tu vi, đã không còn dễ dàng bị dọa run rẩy nữa —— tóm lại một câu, hắn đã không còn là con chuột hamster tinh yếu ớt bất lực chỉ biết ăn của ngày xưa nữa!
Ứng Bình lẩm bẩm: "Rõ ràng là con vất vả giành được chức vô địch..."
Tuy nói vậy, nhưng nghĩ đến chức vô địch mang ý nghĩa đặc biệt đó, ánh mắt hắn cũng dịu dàng đi thấy rõ.
Trước năm lớp 12, hắn không thích chơi game lắm, cho đến một lần tình cờ, thấy tin tức về việc một tựa game nào đó được làm lại, cha hắn cũng nhìn tin tức đó ngẩn người rất lâu. Sau này Ứng Bình nghe ông nội kể, cha hắn Ứng Lân khi còn sống từng là fan trung thành của tựa game này, chơi rất giỏi, suýt nữa còn gia nhập câu lạc bộ để tham gia thi đấu, chỉ tiếc sau đó đã xảy ra chuyện khác...
Thiếu niên lẽ ra phải cùng đồng đội nâng cao chiếc cúp trên sân đấu, tỏa sáng rực rỡ, lại yên nghỉ trên bàn cấp cứu lạnh lẽo, sau khi chết thì ở nhà xác. Bằng một cách thần kỳ nào đó, hắn lén lút bắt đầu chơi tựa game đó. Không biết là do huyết thống hay do một mối duyên nào đó, hắn cũng giống như Ứng Lân khi còn sống, rất thích tựa game này, kỹ năng tiến bộ thần tốc, theo lời Ứng Lân nói là có thiên phú ăn bát cơm thể thao điện tử.
Ông nội biết chuyện, nhìn bàn tay phải của hắn im lặng rất lâu.
Lâu sau mới nói: 【Con muốn đi thì cứ đi, không thích học y cũng không sao, nhưng ông có một yêu cầu, con phải lấy được bằng tốt nghiệp đại học. Ngành thể thao điện tử này ông cũng tìm hiểu rồi, môi trường, hướng gió đúng là tốt hơn so với những năm trước, cho dù giải nghệ cũng có con đường khác. Nhưng dù sao đi nữa, ngành này ăn cơm tuổi trẻ, ông vẫn hy vọng con có thể học hành tử tế để có thêm con đường lui, được không?】
【Vâng!】
Không ai ngờ rằng, vì em gái Ứng An vô tình tiếp xúc với huyền môn, hắn cũng tiện thể đi ké, vậy mà trước khi lấy được bằng tốt nghiệp đại học lại lấy được chứng chỉ hành nghề thiên sư trước, hiện tại còn là thành viên ngoại biên của tổ một, cục quản lý điều tra trị an đặc biệt thuộc Liên minh thiên sư, giáo viên hướng dẫn chính là phó bộ trưởng Tiếu Bàng Tí phân bộ điều tra đặc biệt thành phố T.
Từ đó về sau, cuộc sống của hắn trở nên cực kỳ bận rộn.
Vừa phải học đại học, vừa phải luyện tập chuẩn bị cho giải đấu game, vừa phải tu luyện, học thuật pháp thiên sư để đối phó với các kỳ thi ba ngày một trận.
Người khác nhiều nhất là 996, hắn là 007.
Hoàn toàn dựa vào một hơi tiên khí để sống, thuật pháp thành thạo nhất chính là giấy hóa thân.
Trước khi Ứng Lân nổi giận, Ứng Bình nhanh chóng chuyển chủ đề: "Thầy đến đây vì nhiệm vụ à, cha con đâu?"
Ứng Lân khoanh tay hừ một tiếng, không trả lời.
Ứng Bình phì cười: "Khẩu thị tâm phi, không phải nói làm quỷ rồi sẽ rất thẳng thắn sao?"
Ứng Lân quay đầu, lòng trắng mắt bị quỷ khí đen kịt bao phủ, đó là một đôi mắt chỉ có màu đen, nhìn khiến người ta sởn gai ốc, nhưng Ứng Bình lại không hề thấy lạ, không hề sợ chút nào. Hắn không sợ, nhưng mấy đồng đội khác lại dựng hết tóc gáy, gần như muốn run rẩy ôm lấy nhau.
Má ơi má ơi má ơi ——
Cái gì gọi là "làm quỷ rồi sẽ rất thẳng thắn"???
Còn nữa, đây là trò ma thuật gì, mắt bỗng nhiên đen kịt, không còn một chút lòng trắng nào???
Tĩnh Tĩnh bị bỏ rơi ở một bên âm thầm rơi nước mắt.
Cuối cùng cũng có người phát hiện ra thiếu niên này không phải người sống rồi sao?
Thật là dọa chết bé rồi.
Ứng Bình lúc này mới chú ý đến mấy đồng đội, đau đầu xoa xoa thái dương, nói: "Mọi người đừng sợ, về rồi tôi sẽ giải thích cho mọi người. Tóm lại, cha tôi là người tốt, à không, quỷ tốt, chưa bao giờ làm việc xấu, quỷ chính trực, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước..."
Mấy đồng đội: "..."
Một lúc sau, một trong số đó run rẩy giơ tay: "Cái kia, con quái vật tấn công Tĩnh Tĩnh thì sao?"
Ứng Bình nói: "Chắc là bị cha tôi đánh chạy rồi."
Ai ngờ Ứng Lân lại nói: "Không có."
Ứng Bình lại nói: "Vậy là thầy?"
Tiếu Bàng Tí cũng lắc đầu: "Không phải."
Ứng Bình khó hiểu: "Ơ?"
Tiếu Bàng Tí chỉ vào Tĩnh Tĩnh nói: "Bọn thầy cũng là nghe thấy tiếng hét mới đến đây, khi đến thì cô bé này đã ở đây rồi, thầy hỏi cô bé mới biết cô bé là bạn của con nên gọi điện báo bình an cho con."
Sắc mặt Ứng Bình hơi thay đổi: "Vậy là, con nữ quỷ đó vẫn chưa bị bắt?"
Tiếu Bàng Tí hỏi: "Con nữ quỷ đã giết nhiều streamer nổi tiếng đến thám hiểm? Con đã giao đấu với nó rồi?"
Ứng Bình gật đầu nói: "Vâng, quỷ khí rất nặng, oán khí rất sâu, cảm giác cũng sắp thành quỷ vương rồi..."
Nếu Ứng Bình không có nhiều át chủ bài, bản thân lại được quỷ khí của Ứng Lân bảo vệ, lúc nãy giao đấu cũng sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Tiếu Bàng Tí nhíu mày.
Nếu phán đoán của Ứng Bình không sai, con nữ quỷ này sẽ không dễ xử lý.
"Độ khó của nhiệm vụ có thay đổi, thầy gọi điện cho tổng bộ, xem tổng bộ có thể điều người đến hỗ trợ không, sắp thành quỷ vương..." Mặc dù Tiếu Bàng Tí đã làm nhiệm vụ độc lập nhiều năm, tu vi cũng không tệ, nhưng quỷ vương cấp độ này không dễ đối phó, vừa lấy điện thoại ra đã phát hiện không có sóng, "Tôi dùng số của nhà mạng viễn thông, sóng không tốt lắm, các cậu cho tôi mượn điện thoại..."
Những người khác lấy điện thoại ra cũng không có sóng.
"Kỳ lạ, vừa nãy còn gọi được mà..."
"Không có sóng rồi..."
"Tôi cũng không có sóng..."
"Điện thoại của tôi là iPhone, sóng các cậu hiểu mà..."
Kinh nghiệm làm nhiệm vụ nhiều năm khiến Tiếu Bàng Tí nhận ra điều bất thường, hắn nghiêm nghị nói: "Có thể là con nữ quỷ đó đang giở trò."
"Có quỷ!"
Tĩnh Tĩnh đang run rẩy nhắm mắt hét lên, lao vào mấy người bạn đang sợ đến mềm nhũn, trốn sau lưng bọn họ. Ai ngờ Ứng Lân đang bình tĩnh bỗng nhiên bộc phát quỷ khí, mắt quỷ biến thành màu đỏ dữ tợn, móng tay đen dài ra hóa thành lưỡi dao sắc bén lao về phía mặt Tĩnh Tĩnh.
Cảnh tượng này xảy ra quá đột ngột, Ứng Bình và Tiếu Bàng Tí đều không kịp phản ứng.
Tĩnh Tĩnh vừa nãy còn nhát gan bỗng nhiên lộ ra nụ cười lạnh lùng. Một tay kéo một trong những chàng trai làm lá chắn.
Chàng trai xui xẻo gào thét trong lòng: "...Chết rồi chết rồi chết rồi..."
Bị Ứng Lân coi như bao cát ném đi, may mà giữ được mạng nhỏ.
Mọi người nhìn Tĩnh Tĩnh quỷ khí dày đặc, còn gì mà không hiểu nữa.
Đây căn bản không phải Tĩnh Tĩnh!
Là con nữ quỷ ở tòa ký túc xá bỏ hoang!
Ứng Bình tiến lên đỡ người bạn bị cha quỷ vương của mình ném tới.
Mấy đồng đội vẫn còn kinh hồn bạt vía, nhìn hai con quỷ đang giằng co, há hốc mồm hồi lâu không ngậm lại được.
Tiếu Bàng Tí nghiêng đầu, đưa ra một đề nghị: "Hay là chúng ta tránh đi một chút?"
Mấy chàng trai không hiểu: "Tránh, tránh cái gì?"
Tiếu Bàng Tí nói: "Quỷ cấp độ này, thường sẽ ăn thịt lẫn nhau, cảnh tượng đó không tốt cho các cậu lắm."
Sắp thành Quỷ vương vẫn còn kém một chút, so với loại quỷ vương chính hiệu, đã ăn không biết bao nhiêu quỷ lớn quỷ nhỏ như Ứng Lân, kết quả không cần nghĩ cũng biết. Vấn đề nan giải duy nhất là con nữ quỷ này nhập vào người sống, khó tránh khỏi phải kiêng dè...
Ứng Bình cũng thấy được điểm này, lo lắng nhìn.
"Thầy, chúng ta phải nghĩ cách ép con nữ quỷ ra khỏi cơ thể Tĩnh Tĩnh..."
Hai quỷ vương đánh nhau, căn bản không có chỗ cho hắn xen vào.
Tiếu Bàng Tí cắn móng tay: "Đừng giục, thầy đang nghĩ..."
Vừa dứt lời, Tĩnh Tĩnh đã bị Ứng Lân đánh bay ra ngoài.
Ứng Bình không đành lòng nhắm mắt lại: "Cha, cha nhẹ tay một chút..."
Ít nhất cũng giữ lại cho Tĩnh Tĩnh một hơi thở.
Ai ngờ con nữ quỷ kia cũng là một kẻ liều mạng, thấy mình không phải đối thủ của Ứng Lân, bỗng nhiên lộ ra nụ cười lạnh lùng, há miệng to đến mức không thể tin nổi, hàm răng sắc nhọn dài ra, không giống răng người mà giống răng thú dữ, đồng thời giơ cánh tay phải của "Tĩnh Tĩnh" lên...
"Không ổn!"
Tiếu Bàng Tí lập tức hiểu con nữ quỷ này muốn làm gì.
Nó muốn dùng máu người sống kích thích hung tính, không chỉ của bản thân nó, mà còn của Ứng Lân.
Một khi quỷ mất kiểm soát, bất kể là ai, những sinh vật xung quanh đều khó thoát khỏi nanh vuốt của nó.
Chết tiệt, đúng là đồ liều mạng.
"Không!"
Mặt Ứng Bình tái mét.
Đó là tay phải của Tĩnh Tĩnh bị cắn một cái như vậy, tay cô ấy coi như phế rồi...
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một con người giấy nhỏ từ trên trời rơi xuống, "bốp" một tiếng dán lên gáy "Tĩnh Tĩnh", mọi người ngay sau đó nghe thấy tiếng đầu đập mạnh xuống đất, "Tĩnh Tĩnh" bị quỷ nhập nằm sấp trên mặt đất trong tư thế vặn vẹo.
Ứng Lân bị kích thích vừa định bùng nổ: "..."
Ứng Bình rút kiếm gỗ đào chuẩn bị gia nhập cuộc chiến: "..."
Tiếu Bàng Tí đầu óc rối bời không nghĩ ra cách đối sách: "..."
Bốn chàng trai đã bị dọa choáng váng không biết mình là ai ở đâu: "..."
"Trời ơi, vừa nãy tiếng động đó, đầu không vỡ ra chứ... Nghe mà đau đầu..."
Một trong số đó xoa đầu lẩm bẩm, mọi người mới hoàn hồn, ánh mắt tập trung vào "Tĩnh Tĩnh", chính xác là con người giấy nhỏ đang đè lên đầu "Tĩnh Tĩnh".
Con người giấy nhỏ đang khoanh hai chân ngắn, cúi người vỗ vỗ đầu "Tĩnh Tĩnh".
Rõ ràng động tác rất nhỏ, lực cũng không lớn, nhưng trong miệng "Tĩnh Tĩnh" lại phát ra tiếng quỷ khóc sói tru đau đớn.
Tiếng kêu thảm thiết đó chui vào màng nhĩ của mỗi người, khiến da gà da vịt nổi lên.
Tiếng này...
Thật thảm!
Lại thấy con người giấy nhỏ làm động tác túm lấy, một bóng người phụ nữ màu đỏ mờ ảo đục ngầu liền bị nó dễ dàng kéo ra, tùy ý ném sang một bên, ném đến chân Ứng Lân. Tiếu Bàng Tí vội vàng tiến lên dán phù chú lên con nữ quỷ để khống chế hành động của nó.
Lúc này, hắn nghe thấy giọng điệu Ứng Lân bên cạnh nghi hoặc ngờ vực gọi một cái tên.
"Tiểu Hồng?"
Hắn vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền đến tiếng "phốc", tiếp theo là tiếng quần áo rơi xuống đất.
Quay đầu nhìn lại, quần áo của Tiếu Bàng Tí rơi rụng lả tả.
Một con chuột hamster nhỏ bé ngây người đứng giữa đống quần áo, đôi mắt đậu nhỏ chứa đầy nước mắt.
Hu hu hu QWQ
Bốn chàng trai tận mắt chứng kiến người sống biến thành chuột hamster: "Cái quái gì thế???"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro