Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1320: Phiên ngoại 3 (cuối) Tiếu Bàng Tí, Ứng Lân, Chu Thuần An

Editor: Đào Tử

_______________________________

"Ồ, nhiều năm trôi qua rồi, Tiếu Bàng Tí, cậu vẫn không khống chế được yêu lực của mình à?"

Người giấy nhỏ chỉ bằng bàn tay vậy mà có thể nói tiếng người, phát ra giọng nữ xa lạ, mang theo vài phần trêu chọc, cực kỳ dễ nhận biết, nhưng rơi vào tai Tiếu Bàng Tí lại như lệnh bài đoạt mạng của Diêm Vương, dọa một thân lông tơ ngắn ngủn của hắn dựng đứng cả lên.

Nguyên hình của hắn vốn đã tròn trịa, lông tơ dựng lên càng giống quả bóng tròn hơn.

"Đâu, đâu, đâu có..."

Nghe thấy người giấy nhỏ chất vấn, Tiếu Bàng Tí suýt chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ.

Hắn dù sao cũng là Phó bộ trưởng phân bộ điều tra đặc biệt thành phố T, là yêu tinh có máu mặt trong giới, mặc dù tu vi thực lực không thể so sánh với nhóm đứng đầu, nhưng cũng coi như trung bình khá. Sao có thể không khống chế được yêu lực, còn để lộ nguyên hình ở nơi công cộng?

Chuyện này mà nói ra, hắn còn lăn lộn trong phân bộ điều tra đặc biệt được nữa không?

Hắn còn cần danh tiếng trong giới yêu tinh nữa không?

Hu hu hu

Rõ ràng mấy năm nay hắn đã rất nỗ lực tu luyện.

Hắn tự tin có thể chống đỡ uy áp của "Đại ma vương" mà không biến về nguyên hình, tại sao vẫn thất bại, tức chết mất!

"Chuột, chuột, chuột hamster —— người sống biến thành chuột hamster rồi!"

"Xì, rõ ràng là chuột hamster tinh biến thành người được chưa!"

"Các cậu chỉ quan tâm đến cái này thôi sao? Vấn đề là Tĩnh Tĩnh bây giờ thế nào rồi..."

Bốn chàng trai ngây người nhìn cảnh tượng này, lần đầu tiên hoài nghi mình đang nằm mơ một giấc mơ rất chân thực, trên đời này vậy mà thật sự có yêu tinh cũng có quỷ... Mẹ ơi, rốt cuộc bọn họ đang sống trong một thế giới nguy hiểm như thế nào vậy. Tuy bề ngoài bọn họ còn coi như bình tĩnh trầm ổn, nhưng thực tế nội tâm đã ôm đầu gào thét, vẻ mặt xoắn xuýt méo mó. Những người còn chút lý trí cũng không quên quan tâm đến tình cảnh của bạn mình.

Ứng Bình bất đắc dĩ liếc nhìn các đồng đội của mình.

Cúi người bế người thầy chuột hamster đang run rẩy của mình lên.

Tiếu Bàng Tí cũng không nhìn xem ai đang bế mình, theo bản năng ôm lấy ngón tay cái của người nọ, vùi đầu vào trong.

Ứng Bình: "..."

Mặc dù lý trí mách bảo hắn không nên, nhưng hắn thật sự nhịn không được cười.

Quen biết thầy nhiều năm như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thầy của mình có bộ dạng chật vật như thế, quả thực là một cảnh tượng lịch sử!

"Khụ khụ khụ..."

Ứng Bình hắng giọng, kìm nén nụ cười.

"Thầy, không sao rồi, vị tiền bối này trông không có ác ý."

Tiếu Bàng Tí vẫn ôm chặt ngón tay cái không buông, chỉ ngẩng đầu, mở to đôi mắt đen láy long lanh như hạt đậu, nói giọng hờn dỗi: "Vấn đề là có ác ý hay không à? Tiền bối có ác ý hay không thầy còn rõ hơn em, nhưng thầy vẫn không chịu nổi, sợ quá."

Ứng Bình còn muốn khuyên nhủ điều gì đó, chỉ nghe người giấy nhỏ kia đột nhiên xen vào một câu.

"Tiếu Bàng Tí, nếu tôi nhớ không lầm, Văn phòng Sự vụ Yêu tinh có quy định yêu quái thành tinh tuyệt đối không được hiện nguyên hình ở nơi công cộng đúng không? Hiện tại lương cậu kiếm đã trả nổi tiền phạt và cảnh cáo của Văn phòng Sự vụ Yêu tinh chưa?" Giọng nói của người giấy nhỏ mang đầy ác ý.

Tiếu Bàng Tí: "..."

Ứng Bình: "..."

Hắn trơ mắt nhìn những giọt nước mắt to như hạt đậu của thầy rơi xuống làm ướt ngón tay cái của hắn.

Chuột hamster cũng có tuyến lệ phát triển như vậy sao?

Hay là, chuột hamster thành tinh lại đặc biệt hơn?

Ứng Bình chỉ đành cắn răng nói: "Thầy, không sao đâu, đồng đội của em đều rất kín miệng, sẽ không nói lung tung đâu, các cậu nói đúng không?" Nói xong quay đầu liếc xéo bốn chàng trai, ánh mắt đầy sát khí, dọa các đồng đội lạnh sống lưng, vội vàng gật đầu lia lịa.

"Vâng vâng vâng..."

"Đúng đúng đúng!!!"

Một người giơ hai ngón tay lên trời: "Chúng em xin thề, miệng chúng em rất kín, tuyệt đối sẽ không tuyên truyền chuyện hôm nay ra ngoài."

Cũng có người cúi đầu lẩm bẩm oán thán.

"Vấn đề là nói ra ngoài cũng phải có người tin mới được..."

Nói với người ta trên đời này thật ra có quỷ có thể hại người, cũng có chuột hamster tinh có thể biến thành người, biết đâu cư dân mạng cãi nhau với bạn trên mạng là Husky thành tinh, bạn gái bàn chuyện cưới xin với bạn có lẽ thật sự là hồ ly tinh... Bọn họ thì dám nói, nhưng ai dám tin?

Những người thân thiện thì coi như một câu chuyện cười nghe cho vui, qua tai rồi quên, những người không thân thiện còn tưởng người này là bệnh nhân tâm thần trốn viện.

Ứng Bình nhận được câu trả lời hài lòng, cúi đầu nói với Tiếu Bàng Tí: "Thầy nghe thấy chưa, bọn họ đã hứa sẽ không nói ra ngoài, ngoài mấy người chúng ta sẽ không có ai biết chuyện này, tiền phạt của Văn phòng Sự vụ Yêu tinh cũng không trừ vào đầu thầy được, thầy cứ yên tâm."

Tiếu Bàng Tí hít hít mũi.

Dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ ngón tay cái của đồ đệ, nói với giọng cảm kích: "Ừ."

Đồ đệ thật ấm áp, tốt hơn nhiều so với vị tiền bối "Đại ma vương" cố ý dọa hắn.

Người giấy nhỏ thấy vậy nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội, như thể trên mặt viết "Người giấy không làm gì cả, người giấy không biết gì cả". Điều khiến Tiếu Bàng Tí thở phào nhẹ nhõm là vị đại thần này cũng không tiếp tục "đe dọa", dù sao cô ấy đến là để gặp lại bạn cũ ôn chuyện.

"Sao cô lại biến thành bộ dạng này?"

Ứng Lân im lặng hồi lâu, cúi người ngồi xuống, hơi cúi đầu nhìn người giấy nhỏ.

Thực ra hắn càng muốn hỏi năm đó tại sao Bùi Diệp đột nhiên biến mất, tuy rằng tình cảm không quá sâu đậm, nhưng thỉnh thoảng nghĩ lại cũng khá nhớ nhung.

Người giấy nhỏ đứng dậy từ trên đầu Tĩnh Tĩnh, nhảy chân ngắn xuống đất, lắc mình một cái biến trở lại hình dáng ban đầu. Khi ánh sáng mờ ảo tan đi, tại chỗ chỉ còn lại một người phụ nữ tóc trắng áo đen cao ráo, khuôn mặt xa lạ, chỉ có nụ cười nơi khóe môi khiến Ứng Lân cảm thấy quen thuộc.

Hắn ngồi xổm tại chỗ ngẩng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên tay trái đấm vào tay phải.

Ngộ ra nói: "Ồ—— tôi hiểu rồi, mấy năm nay cô đi tìm đối tượng đoạt xá thích hợp đúng không?"

Vừa dứt lời, mấy người sống đồng loạt lùi lại một bước, ánh mắt nhìn Bùi Diệp đầy sợ hãi, ngay cả Ứng Bình cũng biến sắc.

Đoạt xá?

Với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mạng của bọn họ, từ này nghe rất tà ác.

Người phụ nữ cũng chính là Bùi Diệp tỏ vẻ bất đắc dĩ: "... Cậu nghĩ gì vậy? Tôi chỉ đi đến thế giới khác bận việc chính thôi."

Mọi người: "..."

Bọn họ tự sờ lên ngực mình, câu trả lời này còn gây sốc hơn cả đoạt xá.

Ứng Lân nghiêng đầu suy nghĩ: "Thế giới khác? Thật sự có thế giới khác sao?"

Bùi Diệp đáp lại một cách đương nhiên: "Quỷ vương như cậu còn có, tại sao không thể có thế giới khác?"

Ứng Lân trầm ngâm, cảm thấy cũng đúng.

"Vậy bây giờ cô trở về là... thăm lại chốn cũ?"

"Ừm, nghĩ như vậy cũng không sai."

Nguyên nhân thực sự là Thất điện hạ muốn quay lại củng cố kết giới, tiện thể vá vài chỗ, Bùi Diệp bèn nhân tiện đến thăm bạn cũ.

Nghe thấy cha nói chuyện với người phụ nữ xa lạ, Ứng Bình cảm thấy có chút quen thuộc.

Hắn cẩn thận nhớ lại, kinh ngạc nói: "Cha, vị này chính là... dì Tiểu Hồng?"

Năm đó hắn chỉ mới là học sinh cấp hai, chưa từng gặp "Tiểu Hồng", chỉ nghe ông nội và cha nói là dì Tiểu Hồng đã cho gia đình hắn cơ hội đoàn tụ. Ứng Bình vẫn rất tò mò về "dì Tiểu Hồng" chưa từng gặp mặt này.

Giờ gặp người thật, chỉ cảm thấy có chút không chân thực.

Điểm duy nhất trùng khớp với lời đồn, có lẽ là thực lực của cô.

Ứng Bình cúi đầu nhìn nữ quỷ áo đỏ đang run rẩy co ro trên mặt đất, khóe miệng không nhịn được giật giật.

Hắn cứ tưởng toàn thành phố T ngoài vị giáo sư An ở đại học X, không ai có thể hung dữ hơn cha hắn, giờ mới biết thế nào gọi là "quỷ kiến sầu".

Bùi Diệp thì nhìn Ứng Bình, mỉm cười nói với Ứng Lân: "Con trai cậu lớn vậy rồi à?"

Tiếp theo lại hỏi một câu "họ hàng lớn tuổi" đều thích quan tâm.

"Kết hôn chưa?"

Ứng Bình: "..."

Hắn không lên tiếng, nhưng bốn đồng đội lại có miệng, "nhiệt tình" giúp hắn trả lời.

"Thể thao điện tử không có tình yêu!"

"Trong lòng không có phụ nữ, tốc độ tay tự nhiên thành thần!"

Ứng Bình lập tức có cảm giác nhục chết, còn đâu mặt mũi nữa? Lập tức trừng mắt nhìn các đồng đội: "Chỉ có các cậu có miệng nói thôi sao? Các cậu ai cũng độc thân cả, cũng không thấy tốc độ tay của các cậu nhanh đến đâu. Về luyện tập một trăm tám mươi lần hết cho tôi!"

Các đồng đội ngầm hiểu nhau rụt cổ lại.

Đội trưởng Ứng nổi giận thật sự rất hung dữ!

"Nữ quỷ này xử lý thế nào?"

Bùi Diệp vừa dứt lời, mọi người mới nhớ ra trên mặt đất còn một nữ quỷ, Tĩnh Tĩnh vẫn đang hôn mê. Tiếu Bàng Tí bám một móng vuốt vào ngón tay cái của đồ đệ, móng vuốt còn lại chỉ vào nữ quỷ, lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói: "Bộ, bộ điều tra đặc biệt... Nhiệm, nhiệm vụ..."

"Không ai tranh con tiểu quỷ này với cậu đâu."

Nghe thấy những lời này, quỷ khí quanh người nữ quỷ bỗng dưng tăng vọt, hai mắt đỏ ngầu chảy ra hai dòng máu, miệng lẩm bẩm không rõ nói gì, trông như phát điên. Bùi Diệp thấy vậy, không khỏi nhíu mày. "Bốp" một tiếng đánh vào giữa trán cô ta một tấm phù ổn định tâm thần.

Mọi người liền thấy nữ quỷ vừa rồi còn rất hung dữ, bỗng nhiên bình tĩnh lại, toàn bộ khí chất đều trở nên ôn hòa.

Cô ta ngơ ngác lơ lửng tại chỗ, thỉnh thoảng nhìn xung quanh.

Đợi cô ta nhìn rõ tòa ký túc xá cũ kỹ đổ nát mọc đầy cỏ dại, huyết lệ ào ào chảy xuống, miệng phát ra tiếng nức nở khe khẽ, hai tay che mắt như muốn lau khô huyết lệ, nào ngờ càng lau càng nhiều, khuôn mặt vốn còn thanh tú bị máu đen hôi thối bôi đầy mặt.

Vừa thấy tình hình này, một trong bốn người khẽ lẩm bẩm.

"Sao trông có vẻ rất oan ức..."

Oan ức, đúng là có thật.

Đối mặt với chuột hamster tinh Tiếu Bàng Tí đang đứng trên tay Ứng Bình nghiêm túc hỏi han, nữ quỷ nhỏ giọng kể rõ nguyên nhân.

Câu chuyện thực ra rất đơn giản.

Tòa ký túc xá bỏ hoang này từng là của một trường đại học, nữ quỷ là sinh viên của trường đó, hai năm đó trường đang mở rộng sửa chữa, bản thân trường cũng không quản lý nghiêm ngặt, người ra vào khá phức tạp. Một hôm tan học buổi tối trở về, đi ngang qua rừng cây nhỏ bị một người đàn ông lạ mặt bịt miệng lôi đi.

Cô ta chật vật trở về ký túc xá, sau khi do dự đã chọn báo cảnh sát, bạn cùng phòng lúc đầu cũng rất phẫn nộ, đứng ra ủng hộ cô ta.

Ai ngờ...

Nhà trường biết chuyện lại chọn cách xử lý kín đáo, còn cử giáo viên đến hòa giải.

Chuyện này cũng coi như xong, bạn cùng phòng ban đầu ủng hộ cô ta vậy mà cũng thay đổi lập trường, thay phiên nhau đến khuyên cô ta nên chuyện to hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.

Mấy người trẻ tuổi có mặt nhìn nhau.

Trong đó có một chàng trai lặng lẽ mấp máy môi nói ba chữ, những người khác vừa hiểu ra, vừa tức giận không thôi.

"Tôi cứ tưởng là lời đồn trên mạng, vậy mà thật sự có chuyện này..."

"Mẹ kiếp, loại cặn bã này nên bị chém ngàn đao..."

"Nữ quỷ này thật đáng thương..."

"Quỷ đáng hận cũng có chỗ đáng thương, haiz."

Nữ quỷ phẫn uất không thôi trước thái độ của nhà trường và phản ứng của bạn cùng phòng.

Vì áp lực dư luận, cuối cùng cô ta nghĩ quẩn nhảy lầu tự tử. Ai ngờ lại vì giờ giấc tự tử đặc biệt, công thêm bát tự của bản thân cùng với phong thủy nên hồn quỷ vất vưởng nhân gian, quỷ khí ngày càng mạnh, oán khí ngày càng tăng—— đặc biệt là tận mắt nhìn thấy mấy đứa bạn cùng phòng kia đạp lên xác cô ta thuận buồm xuôi gió, kẻ hại cô ta lại không bị làm sao, nhà trường vẫn còn che giấu sự thật —— sao cô ta có thể nhịn được chứ?

Tiếu Bàng Tí càng nghe càng thấy chuyện này có chút quen tai.

Liền hỏi: "Nếu tôi nhớ không lầm, nơi này là địa chỉ cũ của đại học CC?"

Nữ quỷ cúi đầu nói: "Đúng vậy."

"Ra là cô." Tiếu Bàng Tí nhăn lại khuôn mặt béo tròn như chuột hamster, hỏi, "Mấy năm nay cô giết người vẫn chưa đủ sao?"

Ứng Bình: "Thầy biết gì ạ?"

Tiếu Bàng Tí trả lời: "Vụ án này đã xảy ra vài năm rồi, năm đó bộ điều tra đặc biệt cũng vào cuộc điều tra, Thiên sư phụ trách giám sát vẫn là Thanh Huyền chân nhân, thầy cũng là lúc trước sắp xếp lại hồ sơ cũ của thành phố T mới biết được. Nữ quỷ này sau khi tự sát liền trả thù, tạo ra tai nạn giết chết tên công nhân kia, dọa cho ba người bạn cùng phòng một người điên, một người chết, một người chuyển trường, cô ta thường xuyên lảng vảng trên con đường nhỏ xảy ra tai nạn... Theo ghi chép trong hồ sơ, chấp niệm của cô ta chính là ở đây. Bất kỳ kẻ nào có ý đồ xấu ở đây đều sẽ bị cô ta để mắt tới..."

Có một chàng trai nói: "Vậy chẳng phải rất tốt sao?"

"Đúng vậy, như vậy cũng có thể bảo vệ người khác..."

"Nghe vậy cũng khá chính nghĩa."

Mấu chốt là đoạn trả thù rất sảng khoái.

Khuôn mặt hamster của Tiếu Bàng Tí mắng: "Ngây thơ!"

Không ít sinh viên đi qua con đường nhỏ đó đều nói mình nhìn thấy bóng quỷ màu đỏ, ban đầu nhà trường không coi trọng, không phong tỏa đường cũng không cảnh báo sinh viên không được đến gần, cũng không sắp xếp tuần tra, mãi đến khi sự việc ầm ĩ lên, xảy ra vài mạng người mới nhận ra là có lệ quỷ quấy phá.

Lúc đó tình hình đã không thể kiểm soát được nữa.

Mục tiêu ban đầu của nữ quỷ quả thực là những kẻ có ý đồ xấu, nhưng dần dần, cô ta không thỏa mãn với điều này, mục tiêu tấn công từ đối tượng cụ thể mở rộng ra đến tất cả những người sống đi qua nơi này. Vấn đề là cô ta còn rất thông minh, giết người cũng không tự mình ra tay, mà là tạo ra "tai nạn".

Bốn chàng trai: "..."

Lòng thương hại trước đó tan biến hết, thay vào đó là sợ hãi, sợ mình cũng bị cô ta làm "gặp tai nạn".

Nữ quỷ đột nhiên thu lại dáng vẻ đáng thương, ánh mắt âm u nhìn Tiếu Bàng Tí.

"Mạng của bọn họ, sao có thể so sánh với tôi?"

"Lúc đó tôi tuyệt vọng biết bao..."

"Không ai đến giúp tôi, không ai đến cứu tôi, bọn họ đều muốn ép tôi chết! Hút máu tôi, ăn thịt tôi!"

"Tôi lấy mạng của bọn họ thì đã sao? Chẳng lẽ không đúng sao? Những tên Thiên sư đạo mạo các người chỉ giỏi nói suông!"

Tiếu Bàng Tí lắc đầu không đồng tình, nhất thời cũng quên mất đại ma vương Bùi Diệp còn ở đó, quên cả sợ hãi: "Làm quỷ cũng phải tuân thủ luật pháp của âm phủ, thủ phạm là kẻ gây hại, tiếp theo là trường học của cô không làm tròn trách nhiệm, mấy người bạn cùng phòng của cô có vấn đề về nhân phẩm nhưng tội không đáng chết, những người khác bị giết, một số ít là phạm tội bất thành, còn lại đều là người vô tội. Bọn họ dựa vào cái gì phải trả giá bằng mạng sống cho chuyện của cô?"

Hắn cũng không nói thêm nữa, từ khi vào bộ điều tra đặc biệt làm việc, vụ án nào, quỷ nào mà chưa từng gặp qua?

Tiếu Bàng Tí biết rõ nói đạo lý với quỷ là vô ích, vì vậy lấy ra phù chú phong ấn nữ quỷ vào trong rồi mang về bộ điều tra đặc biệt xử lý.

Mọi người đưa Tĩnh Tĩnh đến bệnh viện, kết quả kiểm tra cũng coi như may mắn, ngoài việc đầu bị va đập một cục u to, bị chấn động não nhẹ, không có vấn đề gì khác. Còn bốn chàng trai bị ép mở ra cánh cửa thế giới mới, đồng thời bị làm mới tam quan thì giao cho Ứng Bình xử lý điều chỉnh.

Ứng Lân là Quỷ vương, Bùi Diệp không thể ở nhờ nhà hắn, chỉ đành hẹn gặp lại sau.

Cô chọn đầu quân cho Tiếu Bàng Tí "nhiệt liệt hoan nghênh" cô.

Tiếu Bàng Tí: "..."

Hắn muốn nói mình không phải tự nguyện, nhưng đối mặt với nụ cười của "đại ma vương", hắn chết cũng không dám từ chối.

Trên đường về nhà, hắn lo lắng từng bước.

Nghe Tiếu Bàng Tí báo địa chỉ, Bùi Diệp cảm thấy có chút quen tai, trước đây cô đã từng đến.

"Đây không phải là căn hộ của Chu Thuần An sao?"

Tiếu Bàng Tí nói: "Tiền thuê nhà ở thành phố T cũng không rẻ, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm thôi..."

Dù sao hắn cũng chỉ là một chú chuột hamster thành tinh, có một cái lồng nhỏ là có thể làm nhà, thật sự không cần thiết phải thuê một căn nhà bảy tám mươi mét vuông, lãng phí tiền thuê nhà. Hắn có một ước mơ, tiết kiệm thật nhiều thật nhiều tiền, sau này mua một căn nhà thật to, rồi nuôi thật nhiều thật nhiều chuột hamster...

Bùi Diệp cười nói: "Yêu tinh mà cũng nghèo vậy sao?"

Bị ép đứng trên chiếc túi đeo chéo Bùi Diệp đeo, Tiếu Bàng Tí sợ hãi một hồi rồi cũng dần quen.

Nghe được câu này, hắn muốn gột rửa "ô danh" cho toàn thể yêu tộc của bọn họ, ưỡn ngực ngẩng đầu nói: "Ai nói? Chúng em cũng có người làm ăn phát đạt! Gần đây có xem bộ phim truyền hình siêu hot không, nam chính Kim Dục chính là ánh sáng của yêu tộc chúng em, cúp Ảnh đế cũng đã lấy được vài cái rồi, giá trị con người lên đến hàng tỷ đấy nhé! Tuy em vẫn chưa thực hiện được ước mơ mua nhà, nhưng dù sao em cũng là người ăn cơm nhà nước, đây không gọi là nghèo!"

Nói xong lập tức rụt rè trở lại, hai chân ngắn ôm đầu.

Bùi Diệp: "..."

Vừa nghe đến cái tên Kim Dục, cô khựng lại, trong đầu hiện lên một khuôn mặt tràn đầy vẻ thiếu niên.

"Cậu nói con chuột nhỏ đó à?"

Tên này hình như đã từng ăn trộm đồ ăn mang về của cô, bị bắt quả tang đấy.

Tiếu Bàng Tí không hài lòng thấy thần tượng bị "bôi nhọ", tranh luận: "Không phải chuột tinh, Kim Dục là Long vương, cá chép hóa hình!"

Thờ cá chép sẽ gặp may mắn.

Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ hắn đều mang theo một tấm ảnh có chữ ký của Kim Dục, thông thường đều rất thuận lợi.

Bùi Diệp mỉm cười gật đầu nói: "Ừ ừ, tôi biết tôi biết."

Trong lúc nói chuyện, một người một chuột hamster đã đi đến cửa, trên thảm trải sàn ở cửa có năm đôi giày nam lạ hoắc.

Tiếu Bàng Tí: "???"

Ban đầu hắn tưởng Chu Thuần An đã về, nhưng nghĩ lại không đúng, hai đôi giày da của người lớn tuổi và hai đôi giày vải đen kia là sao?

Quét thẻ mở cửa, âm thanh bên trong đồng thời lọt vào màng nhĩ của Bùi Diệp.

Đó là tiếng chửi rủa đầy khí thế.

Tiếp theo là một tiếng "bốp", âm thanh mạt chược va chạm vào nhau.

Có một người đàn ông trung niên xa lạ nói: "Thanh Huyền à, đánh mạt chược phải tập trung, đừng xem bóng đá nữa, càng xem càng bực. Ông hay thật đấy, càng bực càng thích xem, ông có cần thiết phải vậy không? Ông nên học hỏi ta, ta chưa bao giờ xem mấy thứ này, không xem bóng đá nam có thể sống đến chín mươi chín tuổi đấy!"

Thanh Huyền chân nhân tức giận nói: "Ông hiểu cái rắm!"

Một lúc sau, truyền đến giọng nói trưởng thành hơn không ít của Chu Thuần An: "Thừa Đức sư bá, sáng nay thầy đã đặc biệt lập đàn cho đội tuyển bóng đá nam..."

Trong nháy mắt, căn phòng im lặng ba giây.

Có một giọng nam xa lạ trẻ trung nhưng trầm ổn nói: "Thật thảm."

Tiếp theo là một giọng nam trẻ trung khác: "Thảm không nỡ nhìn."

Thiên sư hàng đầu của giới Huyền Môn lén lút gian lận lập đàn buff mà còn đá thành ra như vậy, nếu không có buff gì thì sẽ ra sao?

Thanh Huyền chân nhân mấy chục năm như một vẫn yêu bóng đá nam. Ta vốn đem lòng hướng về trăng sáng, nào ngờ trăng sáng lại soi xuống mương rãnh.

Nghe xem, thật đau thương.

Thật sự là đến mức Hắc Bạch Vô Thường nghe thấy cũng phải rơi lệ.

Bùi Diệp: "..."

Cô do dự ba giây vẫn quyết định bước vào nhà, mấy cặp mắt nhìn nhau với ba người hai quỷ trong phòng khách.

Thanh Huyền chân nhân, Thừa Đức chân nhân và hai chàng trai mặc vest đen trắng đang ngồi ở bàn mạt chược duy trì động tác xáo bài, Chu Thuần An ngồi trên ghế sofa phòng khách lật xem cái gì đó. Hắn liếc mắt nhìn thấy Tiếu Bàng Tí đang ôm dây túi xách của Bùi Diệp nhưng không đoán được thân phận của Bùi Diệp.

"Xin hỏi cô là?"

"Đến tá túc."

Chu Thuần An lại hỏi: "Bạn của Bàng Tí?"

Bùi Diệp cười nói: "Đúng vậy."

Không ai chú ý đến Hắc Bạch Vô Thường đang lặng lẽ định Quỷ môn khẩn cấp.

Vừa mới thò được nửa bàn chân vào vòng xoáy âm khí, khuôn mặt tươi cười của Bùi Diệp đã đến trước mặt, đồng thời còn có cây quạt vắt ngang qua cổ bọn họ.

"Hai vị, vội vàng cái gì?"

Hắc Bạch vô thường: "..."

Nếu thời gian có thể quay trở lại, bọn họ tuyệt đối sẽ không lười biếng hôm nay.

Thanh Huyền chân nhân và Thừa Đức chân nhân nhìn Thất gia Bát gia, lại nhìn người phụ nữ tóc trắng xa lạ, nhất thời không đoán được quan hệ của bọn họ.

"Vị tiền bối này, ngài đến đây là..."

Bùi Diệp hiện tại không có sát khí quấn thân, thay vào đó là công đức tích lũy trong những năm qua và đế khí ngút trời của Yêu Hoàng yêu tộc, chẳng qua những khí tức này mắt thường không thể nhìn thấy được. Hai người Hắc Bạch vô thường là công chức cấp cao của Phong Đô, ngược lại có thể nhìn thấy đôi chút.

Bùi Diệp cưỡng ép đóng Quỷ môn, mặt mày Hắc Bạch vô thường xám xịt.

Cô nói: "Tôi đến đây tá túc, không ngờ lại may mắn gặp được mấy vị bạn cũ. Hắc Bạch vô thường, mấy năm nay hai người vẫn khỏe chứ?"

Thật ra cô càng muốn hỏi phí ship của Hắc vô thường có còn đắt cắt cổ như vậy không, Phong Đô có còn 007 hay không...

Chắc là không đâu nhỉ.

Sau khi A Tể rời đi, Phong Đô Đại Đế mới hình như không phải là người nghiện công việc.

Nhưng những lời này lọt vào tai Hắc Bạch vô thường lại là tiếng chuông báo tử.

Không khỏi khóc không ra nước mắt, cung kính hành lễ.

Vẻ mặt cam chịu nói: "Không biết là vị tiên nhân nào giá lâm, tiểu quỷ có lỗi không nghênh đón từ xa."

Hai vị chân nhân Thanh Huyền, Thừa Đức: "!!!"

Tiên nhân???

Từ thượng giới xuống???

Đúng lúc này, Tiếu Bàng Tí lại nói: "Chị ấy là Tiểu Hồng tiền bối đó."

Mặt mũi hai vị chân nhân Thanh Huyền, Thừa Đức như ông cụ trên tàu điện ngầm, ngơ ngác: "Con nói cái gì???"

Vị sát thần đó???

Hắc Bạch vô thường: "..."

Khoảnh khắc đó, bọn họ nhớ lại nỗi sợ bị ship hàng chi phối.

Chu Thuần An kinh ngạc nhìn Bùi Diệp: "Cô... cô là Tiểu Hồng? Không đúng, tiền bối Bùi Diệp?"

Mặc dù đã bước vào tuổi trung niên nhưng Chu Thuần An dường như không hề già đi, chỉ là trông trầm ổn và trưởng thành hơn trước.

"Phải, đã lâu không gặp. Tạm thời không có chỗ ở, đến nhà cậu làm phiền hai ngày."

Mắt Chu Thuần An dần mở to, vừa có niềm vui gặp lại bạn cũ vừa kinh ngạc.

"Đương, đương nhiên không thành vấn đề."

Thật ra hắn không sống ở đây nhiều, vì lý do công việc, phần lớn thời gian đều bay khắp cả nước, căn hộ ở thành phố T này chỉ là nơi tạm trú, chủ yếu vẫn để cho Tiếu Bàng Tí ở. Bùi Diệp muốn đến tá túc hai ngày, căn bản không ảnh hưởng gì.

Bùi Diệp nhìn quanh một vòng: "Mọi người đây là? Hiếm khi tụ tập đông đủ như vậy..."

Hai vị Đại lão thiên sư của giới Huyền Môn đánh mạt chược với công chức cấp cao của âm phủ... lại vừa khéo bị cô bắt gặp.

Chu Thuần An giải thích: "Là vì chuyện chính sự."

Bùi Diệp: "Chuyện chính sự?"

"Đúng..."

Mặc dù rất khó tin, nhưng đúng là chuyện chính sự.

Hai vị chân nhân đại diện cho dương gian, Hắc Bạch vô thường đại diện cho âm phủ, hai giới âm dương thương nghị về việc "sứ giả thượng giới xuống hạ giới khảo sát", chỉ là vừa trò chuyện vừa lên bàn mạt chược, Chu Thuần An không giỏi cái này nên không tham gia vào.

Nói là chuyện chính sự, kỳ thực giống như là lấy danh nghĩa chuyện chính sự để công khai lười biếng hơn.

"Sứ giả của thượng giới..."

Hắc vô thường thở dài: "Là Phong Đô Đại Đế tiền nhiệm."

Nhìn thấy vị Đại Đế đó, hắn nhớ lại nỗi sợ bị 007 chi phối.

Trên dưới thành Thiên Tử Phong Đô cũng vang lên tiếng quỷ khóc sói tru quen thuộc.

Hắn và Bạch vô thường tương đối khôn khéo, tìm cớ chuồn ra ngoài, Bảy mươi hai ty do phán quan Thôi Giác dẫn đầu chắc đang giơ ngón giữa về phía bọn họ. Tuy nhiên, bị đồng nghiệp ghi hận vẫn tốt hơn là bị cấp trên cũ, cấp trên hiện tại của cấp trên túm lấy chất vấn công việc.

Bùi Diệp: "..."

Có lẽ là biểu cảm của Bùi Diệp quá vi diệu, Hắc Vô Thường liền nhiều chuyện hỏi một câu: "Cô cũng nghe nói chuyện này sao?"

Bùi Diệp khẽ ho một tiếng: "Chuyện này thì..."

Lời còn chưa dứt, trong phòng khách đột nhiên xuất hiện thêm một vòng xoáy âm khí, Quỷ môn mở ra.

Hắc Bạch vô thường theo bản năng căng thẳng thần kinh, trực giác mách bảo bọn họ phía sau cánh cửa là thứ gì đó rất đáng sợ.

Quả nhiên——

Là ác mộng của bọn họ!

Bùi Diệp bất đắc dĩ nói: "Thất điện hạ, anh cứ bám người như vậy à? Một khắc cũng không rời được..."

Một chàng trai áo xanh họa tiết trúc mang khuôn mặt xa lạ từ Quỷ môn bước ra, trong tay còn ôm một chồng giống như tài liệu.

Nhìn rõ dáng vẻ của người đến, sắc mặt Hắc Bạch vô thường như đưa đám, ai ngờ thanh niên không để ý đến hai người bọn họ, mà là uất ức nhìn Bùi Diệp: "Anh vì chuyện vườn thú của A Diệp bận tối mặt tối mũi, còn bàn giao công việc với thành Thiên Tử Phong Đô, vậy mà A Diệp lại muốn tá túc ở nhà người đàn ông khác..."

Hắc Bạch vô thường: "???"

Khoan đã, cái tên chỉ thiếu điều khắc ba chữ "ta rất trà xanh" lên mặt này là ai vậy?

Vị cấp trên cũ · Phong Đô Đại Đế tiền nhiệm cao quý lãnh diễm, thích nói một câu không hợp liền tăng ca đến chết, trong lòng chỉ có công việc của bọn họ đâu?

Anh bạn, ngươi là ai???

Bùi Diệp kéo thanh niên đến một góc: "Vậy anh muốn làm gì?"

Thanh niên mở to đôi mắt ngây thơ nói: "Trái tim bị tổn thương, phải được A Diệp ôm mới khỏi."

Bùi Diệp không nhịn được cười, trêu chọc y: "Chỉ cần ôm một cái là được rồi sao?"

"Có thể hôn một cái thì đương nhiên càng tốt." Ngừng một chút, thanh niên lại nói, "Nếu có thể đổi sở thú hợp tác thì càng tốt hơn nữa."

Bùi Diệp: "???"

Chi phí xây dựng lại một sở thú rất cao, Bùi Diệp đến đây là để kiếm tiền chứ không phải để lỗ vốn, vốn đã định vớt được một mẻ liền đi, cho nên hợp tác với sở thú hiện có ở địa phương là phương án tối ưu. Thất điện hạ cũng đồng ý với chủ ý này, sao bây giờ lại "nuốt lời" rồi?

Thanh niên hừ một tiếng: "A Diệp còn nhớ đồng tộc tên Hùng Ái kia không?"

Bùi Diệp trí nhớ tốt: "Nhớ, cậu ta làm sao vậy?"

Nhớ là một chàng trai rất phóng khoáng.

Thanh niên nói: "Sáng nay, khi anh liên hệ với sở thú qua Văn phòng yêu tinh, tình cờ nghe thấy con gấu Hùng Ái này bị giục đi xem mắt lần thứ 111, trong khi nó vẫn còn nhớ nhung mãi nữ thần tình yêu sét đánh của mình, cứ khăng khăng đối tượng xem mắt phải theo tiêu chuẩn của nữ thần..."

Thế là y bực mình gọi điện đến Văn phòng Sự vụ Yêu tinh để khiếu nại.

Hùng Ái lúc này chắc vẫn đang viết bản kiểm điểm.

Bùi Diệp đầy vẻ kinh ngạc: "... Thất điện hạ, em phát hiện, anh sống hàng chục vạn năm rồi mà răng vẫn còn tốt thật đấy."

Ghen tuông đủ kiểu, răng mà yếu thì đúng là chịu không nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro