Chương 1318: Phiên ngoại (1) Triệu Du x Tiểu Ngẫu
Editor: Đào Tử (Mình note phó bản trên tên chương cho mọi người dễ đọc nhé)
_______________________________
"Chị ấy tỉnh chưa?"
"Vẫn chưa... Cậu vội cái gì?"
"Cậu bảo sao tôi không vội được, tôi lo lắng mà..."
Bên tai dường như có người nói gì đó mơ hồ, trong đó có một giọng nói rất quen thuộc. Tiểu Ngẫu vốn không muốn để ý, nhưng thật sự không chịu nổi âm thanh ngày càng lớn, ngày càng ồn ào, cuối cùng gần như biến thành tiếng ồn chói tai hành hạ màng nhĩ của cô. Tiếng cuối cùng gần như muốn xuyên thủng đỉnh đầu cô.
Cô không thể nhịn được nữa, đột nhiên mở mắt ra.
Đập vào mắt là trần nhà quen thuộc, cô đang nằm ngay ngắn trên chiếc giường lớn quen thuộc.
Rèm cửa hai lớp được người ta cẩn thận kéo lên một lớp, ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ xuyên qua rèm chiếu vào phòng, không quá sáng chói, cũng không quá tối. Trên tủ đầu giường cạnh cửa sổ đặt một lọ hoa, là một bó hoa hồng champagne tươi mới.
Tiểu Ngẫu chớp chớp mắt, đầu óc có chút quay cuồng.
Cô thả lỏng tinh thần bắt đầu ngẩn người, nhớ lại xem tại sao mình lại ở trong phòng, trước khi ngủ say đã xảy ra chuyện gì...
Có lẽ đã qua rất lâu, có lẽ chỉ mới qua vài hơi thở, còn chưa kịp để đầu óc hoạt động, một khuôn mặt xa lạ phóng đại trước mắt cô, cô không cần suy nghĩ, theo bản năng xoay người quét ngang một cước.
Ngay lập tức đạp chủ nhân của khuôn mặt đó dưới chân.
Dùng chăn làm vũ khí siết cổ người tới.
Lạnh lùng hỏi: "Tìm chết à?"
Rõ ràng nếu đối phương trả lời không vừa ý sẽ siết chặt, bóp chết người ta.
Kẻ khác giới chưa được phép đã chạy vào phòng cô, không giết còn giữ lại ăn Tết à?
Triệu Du bị khống chế, mặt hướng về phía giường lớn: "..."
Cảm nhận bàn chân giẫm lên lưng, hắn mới có cảm giác "mình không phải đang nằm mơ".
"Chị chị chị... Ngẫu ——"
Lúc này, Triệu Du giống như một con rùa bị người ta ấn chặt mai, dù có quẫy đạp tay chân cũng không thể chạy trốn dù chỉ một chút, trên cổ còn bị tròng một sợi dây thừng đoạt mạng —— nhưng điều này không thể dập tắt sự cuồng hỉ của hắn.
"Giọng nói có chút quen thuộc, cậu là ai? Ai cho phép cậu gọi tôi như vậy?"
Tiểu Ngẫu vừa nói vừa tăng lực siết, rõ ràng là đang uy hiếp.
Triệu Du: "..."
Hắn cảm thấy trái tim mình tan nát.
Lúc này vừa khóc không ra nước mắt vừa cười giơ tay phải lên: "Chị Ngẫu, mới qua bao lâu, chị không nhận ra em nữa rồi?"
Nghe thiếu niên xa lạ gọi mình thân mật, Tiểu Ngẫu chìm vào trầm tư.
Nhưng rất nhanh cô phát hiện, cô không chỉ không nhận ra thiếu niên này, mà cả thế giới này cô cũng không nhìn thấu.
Đầu tiên thiếu niên nói với cô hắn tên là Triệu Du.
"Cậu nói —— cậu tên là Triệu Du???"
Tiểu Ngẫu lộ ra vẻ mặt ông cụ xem điện thoại trên tàu điện ngầm.
Có được một nửa tự do, nhưng cổ vẫn bị chăn siết chặt, thiếu niên gật đầu lia lịa.
"Đúng đúng đúng, ngay cả khuôn mặt này của em, chị cũng không nhận ra nữa sao?"
Tiểu Ngẫu: "..."
Cô nhìn thiếu niên có khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt hạnh nhân, da trắng, môi đỏ răng trắng, tóc mái lưa thưa trước mặt, u ám nói: "Anh bạn, màn giả mạo này của cậu không được giống lắm. Triệu Du trông như thế nào tôi còn không biết sao? Giả làm cậu ấy phải tăng cân, ít nhất một trăm ký."
Hai thiếu niên này cộng lại cũng chưa chiếm chỗ bằng một Triệu Du.
Hắn nói hắn tên là Triệu Du, hừ, lừa quỷ à!
Cô thà tin rằng mình bị thủy triều hắc ám ăn mòn não còn hơn tin lời nói nhảm của thiếu niên.
Triệu Du cũng lộ vẻ mặt khó tả: "Em biết giảm cân quá nhanh sẽ có rắc rối mà, nhan sắc thịnh thế không giấu được rồi..."
"Triệu Du, người tỉnh chưa?"
Hai người đang giằng co, cửa phòng bị người ta mở từ bên ngoài, mấy khuôn mặt xa lạ thò ra ngoài cửa, có nam có nữ, tuổi tác khác nhau.
Tiểu Ngẫu: "???"
Nửa tiếng sau, cô bị ép nghe một câu chuyện rất hoang đường.
Có một người đến từ dị giới dùng thân thể của cô sống ở thế giới này một khoảng thời gian, một ngày trước, người dị giới đó phủi mông rời đi, trả lại thân thể cho cô.
Cô ấn thái dương đang đau âm ỉ.
Những cảnh tượng trước khi tỉnh lại lướt qua trong đầu cô như một cuốn phim quay chậm.
Sự dòm ngó ở khắp mọi nơi, hàng ngàn hàng vạn con mắt lén lút dòm ngó cuộc sống của cô, tùy ý bình phẩm ưu khuyết điểm của cô, khinh miệt chế giễu và đùa cợt... Cô giống như bị lột sạch quần áo, ném vào vô số ống kính, không có một chỗ nào trên người là riêng tư.
Tiểu Ngẫu: "!!!"
Triệu Du ngay lập tức chú ý đến sự bất thường và run rẩy của cô, nháy mắt với những người khác.
Diệp Tuấn Trạch là người đầu tiên đứng dậy: "Tôi nhớ ra còn có việc, không làm phiền nữa..."
"Tôi, tôi cũng nhớ ra nồi cơm đang nấu, tôi cũng đi trước."
"Trước đó đã hẹn người ta cùng làm nhiệm vụ..."
"Đưa tôi đi với!"
Không bao lâu, mọi người đi sạch sẽ, phòng khách mới được sửa sang lại chỉ còn hai người.
Triệu Du nói: "Chị Ngẫu, những kẻ dòm ngó đó đã biến mất rồi."
Tiểu Ngẫu dần dần bình tĩnh lại: "Đã biến mất rồi?"
Triệu Du rót cho cô một cốc nước ấm để trấn tĩnh: "Không chỉ là ống kính, còn có cả An Ưu Ưu đó nữa..."
Bùi Diệp rời đi rất dứt khoát, trước khi đi đã nói cho hắn biết một số bí mật.
Còn việc Triệu Du có thể chấp nhận những thứ siêu nhiên này hay không, cô không quan tâm.
Không ai biết biểu cảm của Triệu Du khi biết được sự thật đáng sợ đến mức nào, thậm chí hắn còn muốn cầm dao làm bếp trong nhà, men theo đường dây mạng chém đầu từng người xem livestream show thực tế.
Những người này bị bệnh à?
Một hai kẻ điên thì thôi, cả một thế giới đều là loại điên khùng này?
Dòm ngó toàn bộ toàn bộ cuộc sống của một người không biết gì qua ống kính, đây là tâm lý bệnh hoạn gì thế?
"An Ưu Ưu?"
Tiểu Ngẫu bưng cốc nước ấm, không hiểu gì.
Triệu Du nở nụ cười chế giễu: "Một kẻ thần kinh khởi đầy đầy con bài ngon ăn nhưng càng đánh càng nát, không cần để ý đến cô ta."
Hắn nghĩ, có lẽ An Ưu Ưu là "nữ chính" có đầu óc kém nhất.
Mất đi bàn tay vàng, mất đi hệ thống điểm danh, nếu biết kinh doanh tốt cô ta vẫn có thể trở thành ngôi sao sáng nhất thế giới này, kết quả ——
Hừ hừ, đến khi nào Tạ Hàn Tinh cảm thấy đã vắt kiệt giá trị của cô ta, có lẽ đến lúc đó cô ta mới được tự do.
Nhưng mà, chắc sẽ không có ngày đó đâu.
Bởi vì trước khi An Ưu Ưu bị lợi dụng triệt để, hắn sẽ giết chết Tạ Hàn Tinh trước.
Đúng vậy, hắn đã sớm muốn làm như vậy rồi, từ khi hắn biết được Tạ Hàn Tinh muốn giết chị Ngẫu. Chỉ là lúc đó, "chị Ngẫu" dị giới vẫn còn ở đây, vì duy trì hình tượng "nhút nhát" và "vô hại", Triệu Du chỉ có thể cẩn thận giấu đi nanh vuốt dính máu.
Ngoài mối thù riêng này còn có vấn đề lập trường.
Sau này hắn muốn làm nên chuyện lớn, nhóm người cũ kỹ bảo thủ như Tạ Hàn Tinh chắc chắn sẽ là chướng ngại.
Còn An Ưu Ưu, Triệu Du sẽ không cố ý nhắm vào.
Dù sao, với đầu óc của người phụ nữ này, nửa đời sau chắc cũng không sống tốt được.
Hắn đang mải mê suy nghĩ, đầu đột nhiên bị người ta vỗ một cái, hắn tỉnh táo lại, lập tức bày ra vẻ mặt vô tội bĩu môi.
"Chị Ngẫu, chị đánh em làm gì?"
Tiểu Ngẫu nheo mắt cảnh cáo: "Tôi biết cậu đang có ý đồ xấu, nói đi, lại nhắm vào ai rồi?"
Triệu Du: "Haiz, em là người lương thiện ngây thơ như vậy, sao có thể có ý đồ xấu được chứ?"
Tiểu Ngẫu chỉ khịt mũi coi thường, tất cả đều không cần nói cũng hiểu.
Nếu Triệu Du đơn thuần ngây thơ không có ý đồ xấu, năm đó hắn bị bắt cóc còn có thể gắng gượng đến khi cô đi cứu hắn sao???
Những người thân thích có hành vi mờ ám với hắn, từng người từng người gặp chuyện không may, chẳng lẽ là ông trời mở mắt???
Triệu Du hơi rụt cổ, chớp mắt: "Được rồi, em nghe lời chị."
"Mong là vậy."
Triệu Du cười hì hì, khoanh chân lại gần cô hơn một chút.
Do dự một lúc, khi thì cau mày khi thì do dự khi thì ấp úng.
"Có lời thì nói nhanh lên, có rắm thì nhanh thả."
"Ồ, vậy em thả đây... không phải, vậy em nói đây." Triệu Du hít sâu một hơi, bày ra vẻ mặt anh dũng hy sinh, cuối cùng nói ra lại là, "Chị Ngẫu, mai khai giảng rồi, chị làm bài tập xong chưa?"
Vốn phải khai giảng từ sớm, nhưng vì vụ náo loạn hải thú ở buổi đấu giá lần trước và một số sự cố bất ngờ nên phải hoãn lại.
Một câu nói ngắn ngủi như sấm sét giữa trời quang đánh lên đầu Tiểu Ngẫu khiến cô mất hết hồn vía.
Tiểu Ngẫu suýt nữa hét lên: "Cô ta không làm giúp tôi à???"
Người dị giới dùng thân thể của cô, làm giúp bài tập hè coi như tiền thuê nhà thì sao?
Triệu Du nghiêng đầu: "Chắc là không, hôm kia em có nhắc cô ấy làm bài tập, cô ấy liền vác theo trai đẹp bỏ chạy trong đêm."
Tiểu Ngẫu: "..."
Đệt.
____________________
Lộc Nhậm Gia, phú nhị đại bình thường thuộc gia đình trung lưu.
Tất cả đều nhờ vào số tài sản hàng triệu bố mẹ vất vả làm ra và số tiền đền bù hàng trăm triệu nhận được khi giải tỏa nhà cũ.
Đương nhiên, trước khi sắp tốt nghiệp đại học, hắn căn bản không biết gia đình mình giàu có như vậy, toàn thân quần áo không quá ba trăm tệ. Ngày hôm sau khi biết tin, hắn liền vui vẻ lái chiếc xe thể thao được tặng sinh nhật đi theo đuổi nữ thần mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu, trở thành cậu ấm phú nhị đại trong mắt mọi người.
Rồi thành ——
Nam phụ pháo hôi cướp bạn gái thời thanh xuân của nam chính trong rất nhiều truyện đô thị nam tần.
Lộc Nhậm Gia hét toáng lên rồi nhảy bật dậy khỏi giường.
Mọi thứ trong giấc mơ khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Hắn thở hổn hển, tay run rẩy mò lấy điện thoại dưới gối, mở màn hình. Nhìn rõ thời gian, nước mắt hắn trào ra.
"26 tháng 6 năm 2026... Phù, mẹ kiếp, mình trùng sinh rồi?"
Hắn chân trần bò xuống giường, kéo rèm cửa sổ, ánh sáng đột ngột ập vào mặt khiến hắn nheo mắt khó chịu, nước mắt sinh lý trào ra. Dần dần, tiếng khóc nghẹn ngào phát ra từ cổ họng, hai tay chống lên cửa sổ từ từ trượt xuống, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối, nghiến răng khóc nức nở.
Hắn không biết là mình mơ thấy tương lai hay trọng sinh về quá khứ —— dù là trường hợp nào, hắn cũng phải cảm tạ ông trời phù hộ cả nhà hắn —— mặc dù ký ức có chút mơ hồ, nhưng một số trải nghiệm quan trọng và sâu sắc khiến hắn chỉ cần nhớ lại một chút cũng đau lòng đến tan nát cõi lòng.
Chuyện này phải kể từ việc hắn theo đuổi nữ thần trong mộng suốt ba năm —— hắn thừa nhận mình không phải thứ tốt đẹp gì, rõ ràng biết nữ thần có bạn trai thanh mai trúc mã, vẫn triển khai thế tấn công mãnh liệt rồi thành công cưa đổ —— lúc cưa đổ được, hắn còn đắc ý —— hoa được nâng niu mới có thể nở rộ lâu dài, đi theo một tên nghèo kiết xác thì có tương lai gì?
Kết quả, hắn quá trẻ con.
Hồi đi học đọc nhiều truyện nam tần như vậy, sao lại không có chút cảnh giác nào nhỉ?
Không biết trong truyện nam tần, nam chính bị cướp bạn gái thời thanh xuân rất được yêu thích sao?
Nam chính này tên là Triệu Triển Quân, bạn trai cũ của bạn gái Lộc Nhậm Gia.
Cô ấy và người bạn trai cũ này đã yêu nhau từ cấp hai đến cấp ba rồi đến khi tốt nghiệp đại học nhưng không có kết quả.
Nghĩ cũng đúng, hồi cấp hai cấp ba áp lực cạnh tranh học đường nhỏ, lại là trường học ở huyện nhỏ, học sinh nhìn chung ít hiểu biết, trong túi có vài đồng tiền là có thể sống tốt, học giỏi một chút là có thể được tâng bốc là học bá, Triệu Triển Quân cũng là loại "ếch ngồi đáy giếng", nhưng một khi vào đại học, người tài giỏi trong số những người cùng trang lứa nhiều vô kể, cám dỗ của xã hội cũng theo đó tăng lên, Triệu Triển Quân vốn được coi là học bá lại trở nên tầm thường so với các bạn học khác.
Ngược lại, nữ thần lại hòa nhập tốt ở trường, học giỏi, xinh đẹp, tính tình dịu dàng, ai mà không muốn theo đuổi?
Triệu Triển Quân ngày càng trở nên u ám, đa nghi.
Gia đình bạn gái khá giả hơn hắn, hắn lo lắng đối phương khinh thường mình sau lưng; mua thêm vài món đồ trang điểm, hắn lo lắng có phải người theo đuổi nào mua tặng không; bạn gái ăn mặc hở hang một chút, hắn liền cảm thấy bạn gái đang chuẩn bị quyến rũ những kẻ khác; bạn gái bận chuẩn bị thi cao học lạnh nhạt với hắn, trong lòng hắn lại bực bội cho rằng bạn gái ngoại tình... Thỉnh thoảng lại kiểm tra, gọi điện thoại bất chợt hỏi cô ấy đi đâu...
Lộc Nhậm Gia cảm thấy tên này thật sự có bệnh.
Thật ra không cần thiết, yêu nhau mười năm từ cấp hai, cấp ba đến đại học, người ta là người như thế nào trong lòng cũng nên hiểu rõ, nếu thật sự không có tình cảm chỉ nhìn vào tiền, năm nhất đại học đã đá rồi, còn giữ lại đến năm tư? Nói khó nghe một câu, với điều kiện của Triệu Triển Quân, làm kẻ dự bị cũng là hắn trèo cao rồi.
Tuy nhiên, Lộc Nhậm Gia đang chuẩn bị làm tiểu tam chen chân vào, làm sao có thể nhắc nhở Triệu Triển Quân?
Hắn cứ chờ đợi, chờ thời cơ ra tay.
Chờ nữ thần bị Triệu Triển Quân khiêu khích hết lần này đến lần khác, bị những lời nói hành động PUA thất bại mài mòn tình cảm dẫn đến chia tay, hắn liền ra tay. Học theo dáng vẻ trà xanh trên mạng, câu nào câu nấy đều như rót mật vào tai, lúc thì "Đàn chị, chị giúp em như vậy, bạn trai cũ của chị sẽ không giận chứ", lúc thì "Không giống em, em chỉ biết đau lòng cho đàn chị", thừa nước đục thả câu, quan tâm săn sóc, cuối cùng thành công thượng vị.
Nói thật lòng, chỉ cần trà xanh nhắm vào mình, ai mà không yêu trà xanh chứ?
Trà xanh của Lộc Nhậm Gia đã luyện đến mức hoàn hảo yêu nghiệt.
Cứ thế yêu đương thế rồi đến mức bàn chuyện cưới xin, thủ tục kết hôn đều đã hoàn tất.
Nói đến đây, hắn cảm thấy có một chuyện rất kỳ lạ.
Không phải hắn có sở thích đặc biệt gì, hắn chỉ cảm thấy nữ thần và Triệu Triển Quân yêu nhau mười năm từ cấp hai, cấp ba đến đại học, vậy mà chưa từng vượt quá giới hạn, dừng lại ở mức độ hôn môi, đặt trong xã hội hiện nay rất khó tin —— ít nhất là đêm kết hôn hắn đã có chút nghi ngờ cuộc đời.
Bây giờ nghĩ lại thật là sơ suất!
Cảnh này đặt trên người nam chính phế vật trong truyện nam tần, chẳng phải là đoạn cao trào làm nổi bật nhân cách nam chính, khiến độc giả đồng cảm sao?
Ông đây tôn trọng cô, giữ thân như ngọc mười năm không dám chạm vào cô, còn cô vì tiền mà bỏ qua mười năm tình cảm lên giường với thiếu gia giàu có!
Đúng là người đàn bà độc ác, ghê tởm, đáng chết!
Anh em, đọc đến đoạn này, có phải nắm đấm đã cứng lại rồi không!
Nếu Lộc Nhậm Gia không phải là nam phụ trong đó, nắm đấm của hắn cũng sẽ cứng lại.
Tiệc đính hôn kết thúc, hắn và nữ thần có một tuần trăng mật ngọt ngào.
Trở về lại phát hiện không còn nhận ra cả thế giới nữa.
Tên Triệu Triển Quân đó đi xin việc thì mắng HR là chó đểu, vất vả lắm mới tìm được việc lại chê lương thấp, làm shipper lại chê là lao động rẻ mạt, cuối cùng quyết định ở nhà làm trạch nam, suốt ngày ăn mì gói, chẳng làm nên trò trống gì, không học vấn không nghề nghiệp, bê tha lôi thôi, đổ hết lỗi thất bại của mình cho người yêu cũ ham tiền, mẹ kiếp vậy mà lại nghịch tập!!!
Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi ——
Tiểu thuyết hot nhất bảng xếp hạng, tác giả Triệu Triển Quân.
Phim truyền hình trăm tỷ lượt xem, bản quyền hàng tỷ, tác giả Triệu Triển Quân.
Biên kịch, đạo diễn, nhà sản xuất của hai bộ phim khoa học viễn tưởng liên tiếp phá kỷ lục bảy tám tỷ và mười tỷ, Triệu Triển Quân.
Tổng giám đốc tập đoàn thương mại trí tuệ nhân tạo, vẫn là Triệu Triển Quân.
Các bài luận văn ở các lĩnh vực khác nhau liên tiếp ra đời, tạp chí khoa học cốt lõi đều trở thành nền tảng đăng tải của hắn.
Sau đó có một lần, hắn và nữ thần tình cờ gặp Triệu Triển Quân đang phong quang vô hạn, cảm thán một câu "Tên này bị người ta nhập vào à, lột xác hoàn toàn vậy", sau đó công việc kinh doanh của gia đình đột nhiên bị người ta chơi xấu phá sản, cả nhà chỉ có thể thuê nhà nhỏ làm công việc lặt vặt sống qua ngày, may mắn là cuộc sống vẫn có thể duy trì.
Nhưng hắn không biết, bất hạnh mới chỉ bắt đầu.
Một đám côn đồ xông vào nhà hắn, cuối cùng cha mẹ không có tiền chữa trị bị bỏ mặc cho đến chết, tay chân hắn tàn phế, còn có vợ đang mang thai và đứa con chưa chào đời... Tất cả camera giám sát đều "hỏng hóc sửa chữa", những tên côn đồ bị bắt đều có chứng cứ ngoại phạm và lời khai thống nhất!
Sau đó mới biết, việc phá sản là do Triệu Triển Quân sai khiến.
Tất cả những gì xảy ra sau đó là do những con chó muốn liếm chân Triệu Triển Quân làm.
Triệu Triển Quân biết tin liền ôm người yêu mới —— con gái quan chức có phong thái vợ cả —— đến "thăm hỏi" hắn và người vợ bị tinh thần bất ổn, xin lỗi, để lại một khoản tiền, kiếm được tiếng tốt rộng lượng. Còn mấy con chó đó, hừ, phạt rượu ba chén coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hừ ——
Lộc Nhậm Gia tỉnh táo lại từ hồi ức, hung hăng xoa mặt, ép mình không nghĩ đến những chuyện đó nữa.
"Nhậm Gia, anh khó chịu ở đâu sao?"
Giọng nữ quen thuộc vang lên trên đầu.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt vợ mình nghi hoặc, cô ấy mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng gợi cảm, làn da trắng nõn, cách một khoảng vẫn có thể ngửi thấy mùi sữa dưỡng thể cô ấy thoa. Tâm trạng của Lộc Nhậm Gia phức tạp, nếu nhớ không nhầm, bọn họ vừa mới đi tuần trăng mật ở nước ngoài về.
Thấy hắn không phản ứng, vợ lại nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Nhậm Gia?"
"À, vợ này, em còn nhớ Triệu Triển Quân không?"
Nụ cười trên mặt vợ dần nhạt đi.
"Tự nhiên nhắc đến hắn ta làm gì?"
Dù sao cũng chẳng ai có ấn tượng tốt với một kẻ hôm trước còn nhắn tin khóc lóc níu kéo, hôm sau lại làm loạn ở tiệc đính hôn, mắng mình là con ham tiền, câu nào câu nấy đều là "đồ con đĩ không biết xấu hổ", "đồ chơi của người khác", chỉ muốn cả đời không gặp lại.
Lộc Nhậm Gia âm thầm siết chặt nắm đấm, kìm nén cơn giận.
"Không có gì, anh chỉ đột nhiên nhớ ra —— có vài chuyện muốn nói chuyện với hắn! Một! Chút!"
Hắn nhấn mạnh từng chữ, răng hàm nghiến ken két.
"Ồ, sáng nay em xem nhóm lớp đại học, nói hắn ta bị người ta đánh nhập viện rồi."
Lộc Nhậm Gia: "Hả???"
Có chuyện này sao???
Ai có thể đánh Triệu Triển Quân nhập viện?
Vợ nhíu mày, tỏ vẻ không muốn: "Em hỏi tình hình, nói là một nhóm người đánh xong rồi bỏ chạy. Gần đây không biết làm sao, hình như rất nhiều người mắc bệnh tâm thần, ai cũng có xu hướng bạo lực, nhìn mà thấy lo lắng."
"Bệnh tâm thần???"
Vợ: "Đúng vậy, triệu chứng là nói năng lảm nhảm, nói mình trùng sinh hoặc mơ thấy tương lai..."
Lộc Nhậm Gia: "..."
Đây là bệnh sao???
Hắn bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Nhân lúc vợ đi thay quần áo, hắn lên mạng tìm kiếm từ khóa, kết quả ——
Càng thêm hoang mang.
Khoảng thời gian trước sau tiệc đính hôn của hắn, trên khắp thế giới liên tục xuất hiện rất nhiều người tự xưng là trùng sinh hoặc mơ thấy tương lai —— ban đầu đương nhiên bọn họ giấu kín, muốn âm thầm làm giàu, nhưng khó tránh khỏi hành vi kỳ quái bị phát hiện, cụ thể là tìm Triệu Triển Quân để ôm đùi hoặc đi đánh gãy chân Triệu Triển Quân —— Triệu Triển Quân bị đánh nhập viện nhiều lần, những người này cũng bị cảnh sát để ý, thân phận bại lộ.
Sau một hồi điều tra lại dở khóc dở cười.
Bọn họ tự xưng là trùng sinh, mơ thấy tương lai, nhưng khi hỏi chi tiết, ai cũng không biết gì.
Kinh tế như thế nào không biết, xã hội như thế nào không biết, khoa học kỹ thuật như thế nào không biết...
Mặt ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
Triệu Triển Quân được những người này coi là "cây hái ra tiền", sau khi chính quyền điều tra kỹ lưỡng, phát hiện hắn ta thực chất chỉ là một người bình thường rất tầm thường, không có năng lực như những người trùng sinh nói, bản thân Triệu Triển Quân cũng có vấn đề, không chịu hợp tác điều trị, hoang tưởng rất nghiêm trọng, luôn miệng nói mình lợi hại như thế nào. Nhưng khi hỏi hắn ta kiến thức chuyên môn, ngay cả kiến thức cơ bản hắn ta cũng không trả lời được, chứ đừng nói đến việc viết bài đăng tải trên tạp chí khoa học...
Các chuyên gia nghiên cứu sâu, cho rằng đây là một loại bệnh truyền nhiễm thần kinh kỳ lạ chưa rõ nguyên nhân gây ra trên phạm vi toàn cầu.
Tạm thời chưa biết nguồn lây nhiễm, nhưng có thể khẳng định là có thể lây từ người sang người.
Triệu Triển Quân là trường hợp đặc biệt nhất trong số những người này.
Tóm lại, chính quyền nói rất có lý có cứ.
Lộc Nhậm Gia nuốt nước bọt: "!!!"
Hóa ra, mình không phải trùng sinh mà là bị bệnh sao???
Tuy rằng có bệnh phải đi chữa, nhưng nhỡ đâu không phải bệnh, mình là người trùng sinh chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Lại lướt qua các nền tảng công cộng, ý kiến muôn hình vạn trạng, khiến hắn lung lay không biết nên tin ai.
Loại bệnh này có thể lây nhiễm, khả năng lây nhiễm cực mạnh, số ca mắc được xác nhận ngày càng tăng.
Các chuyên gia đều tuyên truyền phát hiện sớm điều trị sớm, nếu bệnh nhân trì hoãn lâu, rất có thể gây tổn thương thần kinh vĩnh viễn hoặc các di chứng thần kinh khác, ví dụ như dễ cáu gắt, hoang tưởng, xu hướng bạo lực, biến thái tâm lý...
Điều duy nhất may mắn là, dường như nó không gây tử vong.
Bệnh nhân được xác nhận tốt nhất nên cách ly tại nhà.
"Vợ, anh nói với em một chuyện, em đừng sợ nhé."
Lộc Nhậm Gia vội vàng tìm trong nhà những chiếc khẩu trang đã lâu không dùng, đeo hết lớp này đến lớp khác lên mặt.
"Hả? Chuyện gì vậy?"
"Hình như... anh bị mắc cái bệnh đó..."
Vợ: "???"
Buổi trưa, hai vợ chồng mang theo một đống thuốc đi ra từ bệnh viện, trong đầu Lộc Nhậm Gia vẫn còn văng vẳng lời dặn dò của bác sĩ.
【 May mà phát hiện sớm, nếu muộn hơn một chút, xu hướng bạo lực và tự hủy hoại bản thân của anh sẽ càng nghiêm trọng hơn. 】
Lộc Nhậm Gia lẩm bẩm.
Đúng vậy, lúc tỉnh dậy hắn rất muốn cầm dao đi chém chân Triệu Triển Quân.
Kết quả kiểm tra không mấy khả quan, bệnh tình của hắn hơi nặng, cần cách ly tại nhà, an tâm uống thuốc.
Vợ an ủi hắn: "Đừng sợ, em sẽ cách ly cùng anh."
Ông chồng này của cô, nhát gan ngây thơ lại đơn thuần, lúc này chắc chắn là sợ chết rồi nhỉ?
Lộc Nhậm Gia theo bản năng sử dụng kỹ năng trà xanh của mình.
"Vợ, em thật tốt."
Quả nhiên, là do hắn bị bệnh quá nặng.
Vợ hắn rõ ràng vẫn ổn, vậy mà hắn lại mơ thấy cô ấy vì bảo vệ mình, bị côn đồ làm nhục đến mức mất con rồi phát điên, cuối cùng lại bị người phụ nữ có phong thái vợ cả của Triệu Triển Quân kích động nhảy lầu tự tử.
Haiz, giấc mơ thật đáng sợ, may mà là mình bị bệnh chứ không phải thật.
Vì phải cách ly, hai người cũng không dám ở bên ngoài quá lâu, đi siêu thị mua đồ dự trữ chuẩn bị về nhà.
Đi ngang qua một kệ hàng chất đầy tương ớt ngọt, hắn nhìn thấy một người đàn ông rất kỳ quặc.
Đúng vậy, kỳ quặc.
Tóc nhuộm màu xám xanh, đeo kính áp tròng màu xám khói, ngoại hình cực kỳ nổi bật, giống như một anh chàng đẹp trai bước ra từ truyện tranh, trong giỏ hàng chất đầy đủ loại nguyên liệu nấu ăn —— ôi chao, nhà định mở tiệc à —— điều bắt mắt nhất, vẫn là "gấu trúc to bự" ngồi chễm chệ trên giỏ hàng.
À, không, "gấu trúc to bự" không lớn, phải là "gấu trúc nhỏ".
Lộc Nhậm Gia nói: "Anh bạn, con chó Sư tử nhà anh nhuộm đẹp đấy."
Nhuộm thành hình gấu trúc trông thật ghê.
Giây tiếp theo, người đàn ông kia và gấu trúc đồng loạt nhìn về phía hắn.
Lộc Nhậm Gia bỗng cảm thấy áp lực tâm lý khó tả.
Hắn ngại ngùng nói: "À, không phải chó Sư tử sao?"
Người đàn ông mỉm cười: "Quả thật không phải chó Sư tử."
Lộc Nhậm Gia gãi đầu: "À, xin lỗi, tôi không hiểu biết về thú cưng lắm, cứ tưởng là chó Sư tử..."
Người đàn ông cười mà không nói.
Không biết có phải ảo giác của Lộc Nhậm Gia không, hắn luôn cảm thấy con "chó nhỏ không rõ giống được nhuộm thành gấu trúc" kia liếc hắn một cái.
Lộc Nhậm Gia lẩm bẩm: "Cái vẻ linh động đó... Không giống quốc bảo, lại giống người..."
Mơ hồ, hắn nghe thấy có người đang nói chuyện phía sau, là một nam một nữ.
Người đàn ông kia bật cười thành tiếng.
Ngay sau đó có một giọng nữ nói: "Anh còn cười nữa?"
Người đàn ông nhịn cười: "Được rồi được rồi, anh không cười nữa không cười nữa, A Diệp, đừng giận mà..."
"Khi nào anh mới có thể giải quyết xong... Quay ngược một lần mà gây ra sơ suất lớn như vậy..."
Người đàn ông nói: "Nhanh thôi nhanh thôi, haiz, chẳng phải vì anh vội vàng muốn gặp em à? Thêm nữa là tiểu thế giới bị phá hỏng thành ra như vậy, nền tảng rất kém, cho nên mới dẫn đến nhiều người nhớ lại như thế... May mà hiện tại tình hình cũng không loạn, ngoại trừ họ Triệu ra, cũng không có ai thương vong, chúng ta cứ coi như xem náo nhiệt đi."
Cô gái: "Anh đúng là đồ 'đoạt măng (tìm mắng)' mà."
Người đàn ông cười nói: "Không 'đoạt măng', A Diệp lấy gì mà ăn?"
Lộc Nhậm Gia tò mò quay đầu nhìn lại, lại thấy người đàn ông đẩy chiếc xe mua hàng chất cao như núi, cùng với "chú chó nhỏ không rõ giống được nhuộm thành gấu trúc" đang ngồi trên đỉnh núi đó quẹo qua một góc rẽ rồi biến mất, không hề thấy bóng dáng cô gái nào.
Chậc, kỳ lạ thật đấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro