Chương 1317: Đại kết cục (xong)
Editor: Đào Tử
_______________________________
"Triệu Du? Triệu Du!"
"Mặt trời chiếu đến mông rồi, định ngủ tới khi nào hả?"
"Mẹ kiếp, dậy mau... Trời ơi, còn chảy cả nước miếng, cái gối của tôi..."
"Cậu mà không dậy, tôi bóp chết cậu luôn đấy, dậy chưa ——"
Triệu Du bị tiếng gọi ồn ào làm phiền, cuối cùng cũng miễn cưỡng mở mắt.
Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu thẳng vào mặt, hắn theo bản năng nheo mắt, đưa tay che trước mặt, mãi đến khi tầm nhìn rõ ràng mới nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt. Khuôn mặt đó đem lại cú sốc thị giác khiến hắn hết sạch buồn ngủ, cả người giật bắn như có dòng điện chạy qua.
Theo bản năng đưa tay đẩy khuôn mặt to ra, vừa đẩy vừa nói: "Cậu làm gì thế? Hù chết ——"
Chưa nói hết câu, hắn kinh ngạc nhìn bàn tay mình.
Nhìn lòng bàn tay rồi lại nhìn mu bàn tay, không phải ngạc nhiên vì mình gầy đi bao nhiêu mà là ngạc nhiên mình lại có thể điều khiển cơ thể.
Đệt mẹ???
Cái quỷ gì thế này???
Diệp Tuấn Trạch bị đẩy ra bực bội ném cái gối dính nước miếng của Triệu Du vào mặt hắn.
"Cậu còn mặt mũi hỏi câu này? Cậu không có nhà à, chạy đến chiếm địa bàn của tôi..."
Ai mà biết được khi hắn khổ luyện trở về lại thấy trong nhà mình có thêm một tên mập quen mắt, sau khi kinh ngạc chính là tức giận.
Thấy Triệu Du cúi đầu "thưởng thức" bàn tay mình, Diệp Tuấn Trạch bực bội nói: "Mấy ngày nay cậu lại gầy đi rồi, nhưng cũng không đến mức tự..."
"Chờ đã —— cậu đừng nói nữa! Bây giờ tôi muốn yên tĩnh một chút... Sao tôi lại đột nhiên điều khiển được cơ thể rồi..." Triệu Du đưa tay ra, cắt ngang lời hắn, Diệp Tuấn Trạch không hiểu gì nhưng cũng phối hợp, sau đó nghe thấy tên mập này lẩm bẩm, hai tay đưa lên miệng làm hình cái loa, gọi khắp nơi, "Hệ thống? Đại ca? Phản diện? Bàn tay vàng? Hệ thống điểm danh của An Ưu Ưu? Này, trả lời tôi một tiếng —— nghe thấy thì kêu một tiếng cũng được... Mi còn sống không?"
Diệp Tuấn Trạch ngơ ngác.
Hắn trơ mắt nhìn Triệu Du mặc bộ quần áo nhăn nheo như dưa muối, đứng trên giường gọi khắp nơi, từng chữ hắn đều nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì hoàn toàn mù mờ. Bàn tay vàng hệ thống gì đó, lại còn liên quan gì đến An Ưu Ưu?
"Cậu bị điên rồi à? Hay là đầu óc bị đá hỏng rồi?"
Triệu Du đợi một lúc lâu cũng không có hồi âm, vẻ mặt phức tạp chấp nhận sự thật "hệ thống" cướp cơ thể hắn đã rời đi —— tất nhiên, cũng có thể là hệ thống gặp phải vấn đề gì đó, ví dụ như năng lượng không đủ nên chuyển sang trạng thái ngủ đông, tiểu thuyết đều viết như vậy —— nhưng dù sao thì tạm thời hắn cũng an toàn, còn giành lại được quyền kiểm soát cơ thể.
Điều này khiến hắn mừng đến phát khóc, cho người anh em tốt gần đó một cái ôm thật chặt, chia sẻ niềm vui sướng trong khoảnh khắc ấy.
"Tuyệt quá, mẹ nó Triệu Du tôi đã trở lại, hahaha ——"
Diệp Tuấn Trạch: "..."
Hắn không những không cảm nhận được niềm vui đó, còn cho Triệu Du một cú quật ngã kèm khóa cổ, ấn hắn xuống đất.
Triệu Du: "..."
Hắn cũng không phải dạng vừa.
Là một tên mập linh hoạt tham gia lớp đào tạo bàn tay vàng, gần như ngay khi Diệp Tuấn Trạch ra tay hắn đã phản ứng lại, hai người đánh nhau túi bụi, biến phòng ngủ vốn gọn gàng thành một bãi chiến trường lông vũ bay tứ tung, chiếc đồng hồ báo thức cũ kỹ Diệp Tuấn Trạch dùng nhiều năm cũng bỏ mạng tại chỗ.
Mãi đến khi cả hai đều mặt mũi bầm dập mới dừng lại.
Diệp Tuấn Trạch thở hổn hển ngồi trên sàn nhà, nghe Triệu Du kể lại những trải nghiệm nguy hiểm hai ngày qua, vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngốc.
"Cậu chắc chắn là bị hệ thống điểm danh nào đó chiếm đoạt chứ không phải đọc tiểu thuyết quá nhập tâm?"
Triệu Du hỏi ngược lại: "Cậu thấy tôi giống người đem chuyện này ra đùa giỡn không?"
Diệp Tuấn Trạch rất muốn nói "giống": "Vậy —— thứ đó điều khiển cậu đến nhà tôi làm gì?"
Triệu Du cũng không trả lời được.
"Hay là... nó chuẩn bị biến cậu thành mục tiêu chiếm đoạt tiếp theo?"
Diệp Tuấn Trạch: "..."
Hệ thống đó đến đột ngột, biến mất cũng đột ngột, trong lòng Triệu Du bất an, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra.
Diệp Tuấn Trạch chợt tỉnh ngộ: "Nếu cậu không nói dối lừa tôi, thứ đó có thể sẽ đi tìm 'chị Ngẫu' không?"
Theo lời kể của Triệu Du, thứ đó đối lập với "chị Ngẫu".
Triệu Du ngồi không yên, cầm chìa khóa xe chạy xuống lầu.
"Tôi về xem sao!"
Diệp Tuấn Trạch cũng đi theo: "Tôi cũng đi."
Hai người đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều trên đường, chỉ là không ngờ lại thấy cảnh tượng này.
Hiện trường hơi hỗn loạn.
Cô gái áo xanh bọn họ từng gặp vài lần trước đây, không còn vẻ lạnh lùng điềm tĩnh như mọi khi, một tay cầm thanh đại kiếm nhìn rất nặng, một chân giẫm lên ngực một chàng trai trẻ xa lạ mặt mũi bầm dập. "Chị Ngẫu" quen thuộc của bọn họ đang núp sau ghế sofa, thiếu niên Giang Chiêu đứng bên cạnh chàng trai trẻ xa lạ và cô gái áo xanh như muốn can ngăn. Phòng khách của biệt thự đã bị phá tan tành...
Triệu Du: "..."
Hắn chỉ mới đi một đêm, sao hang ổ của chị Ngẫu lại bị người ta phá rồi?
Đang định tiến lên hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, "chị Ngẫu" nháy mắt với bọn họ.
"Chị Ngẫu, xảy ra chuyện gì vậy?"
Bùi Diệp thò đầu ra khỏi lưng ghế sofa, nhỏ giọng nói: "Bạo lực gia đình."
Triệu Du đảo mắt, trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều tình tiết máu cún, còn tự bổ sung thêm logic.
Càng tưởng tượng, mồ hôi lạnh càng chảy: "Thật là ngang ngược..."
Bùi Diệp gật đầu phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, quá ngang ngược..."
Ngay sau đó nghe thấy cô gái cầm đại kiếm liếc xéo một cái.
Nói xiên nói xỏ: "Yêu Hoàng điện hạ, thấy tên phế vật này bị đánh, cô cũng không nói gì sao?"
Bùi Diệp bị gọi tên rụt cổ lại: "Tôi nói gì đó chắc chắn sẽ bị đánh cùng, nên tôi không nói."
Triệu Du kinh hãi nhìn cô.
Không phải chứ ——
Đây là chuyện gì nữa?
Chàng trai trẻ xa lạ đến bắt gian tại trận bị vợ đánh trả, "chị Ngẫu" ra tay nghĩa hiệp cũng sẽ bị đánh...
Chẳng lẽ, đây không phải tam giác mà là tứ giác???
Nghe vậy, cô gái áo xanh cười khẩy: "Cô cũng có tự biết mình đấy, lúc bán tôi sao không cân nhắc kỹ càng?"
"Tôi cũng không muốn phản bội tình bạn của chúng ta, nhưng mà ——" Bùi Diệp xòe tay, "Tiền Thập điện hạ cho thật sự quá nhiều."
Triệu Du và Diệp Tuấn Trạch: "???"
Ân oán tình thù tứ giác còn có người thứ năm???
Cô gái áo xanh tức đến mức không giận mà cười, lúc này, Thất · chàng trai trẻ xa lạ · điện hạ bị nàng giẫm dưới chân chớp mắt, vô tội nói: "Đúng vậy, lão Ngũ, cô nói xem sao có thể vì chút tình bạn và lòng tự trọng mà bỏ qua tiền tài đúng không? Nghèo thì vẫn nên đổi một chút..."
Cô gái áo xanh tức giận tăng thêm lực dưới chân, đại kiếm gần như kề sát cổ y.
Lưỡi kiếm mang theo hàn ý lạnh lẽo, giống như nụ cười khẩy trên mặt cô gái áo xanh: "Hừ, vậy sao cậu không biết khuất phục trước uy vũ? Có phải cậu nghĩ tôi tu thân dưỡng tính nhiều năm nên không còn vung kiếm được nữa rồi không? Hai người thật to gan, dám bán tôi cho lão Thập."
Bùi Diệp nói: "Có lẽ là vì... quen tay hay việc?"
Cô gái áo xanh: "..."
Nhìn hai vợ chồng đang nằm dưới chân và núp sau ghế sofa, gân xanh trên trán giật giật.
Hai người làm người đi!
Thất điện hạ nói thêm: "Tục ngữ nói hay lắm, gạo nấu thành cơm, mọi chuyện đã rồi... Hay là, lão Ngũ cô hãy đối mặt với hiện thực đi?"
Cô gái áo xanh tức giận muốn đá hắn một cái: "Cút!"
Cút?
Đượcヽ( ̄▽ ̄)
Triệu Du liền trơ mắt nhìn chàng trai trẻ xa lạ lăn vào lòng "chị Ngẫu" của hắn.
"Hai người..."
Thì ra không phải ngũ giác tình yêu à...
Hắn chợt nhận ra hình như mình đã hiểu lầm chuyện gì đó.
Cô gái áo xanh xách kiếm, tức giận bỏ đi, thiếu niên Giang Chiêu vội vàng đuổi theo. Có lẽ vì quá vội suýt nữa vấp ngã, may mà được cô gái đỡ lấy mới giữ được thăng bằng. Mặt thiếu niên đỏ bừng, môi mấp máy nói gì đó.
Cô gái áo xanh nghe xong, vẻ mặt phẫn nộ mới dần dịu xuống, cuối cùng không nhịn được cười bất đắc dĩ.
Ngược lại, Giang Chiêu càng thêm rạng rỡ, nắm tay nàng kéo đi.
"Bọn họ đây là..."
Triệu Du chỉ vào hai người rời đi, không hiểu gì cả.
Bùi Diệp đang bôi thuốc cho Thất điện hạ đáng thương đang ngồi xổm trước mặt cô —— mặc dù vết thương ngoài da này có thể lành trong vài phút, nhưng bôi thuốc mới có cảm giác trịnh trọng, lại còn có thể tận hưởng cảm giác mơn man đầu ngón tay tiếp xúc với má.
"Giận dỗi bỏ đi thôi, chắc chắn là một thời gian ngắn sẽ không thấy hai người bọn họ nữa."
Bùi Diệp thở dài, bán đứng Ngũ điện hạ thật sự không phải điều cô mong muốn, nhưng vẫn là câu nói cũ đó ——
Nhà tư bản quá giàu rồi.
Thất điện hạ lại hừ một tiếng: "Cô ta giận cái gì chứ? Chỉ cần cô ta còn muốn đứa nhóc đó sống tốt thì cô ta không thể thoát khỏi sự bóc lột của lão Thập, chúng ta chỉ rút chút hoa hồng thôi. Món lợi này để chúng ta chiếm, còn hơn là toàn bộ tiền lời đều rơi vào tay lão Thập... đúng không?"
Triệu Du: "..."
Về mặt logic thoạt nhìn có vẻ không có vấn đề gì, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy sai sai.
Hai người các người cùn mà còn lý sự à?
Thất điện hạ sờ sờ hốc mắt bị đánh bầm tím, thầm nghĩ sau này phải tìm lại mặt mũi, dù sao Ngũ điện hạ thời gian tới sẽ tự lo không xong, có trò hay để xem rồi. Y nói: "Lần này lão Ngũ đi độ kiếp, hy vọng thuận lợi một chút... không được, loại flag này không thể dựng bừa..."
Bùi Diệp trêu chọc: "Coi như anh tự mình hiểu lấy, mấy người trong hộ khẩu nhà các anh, độ kiếp có ai không lật xe đâu."
Thất điện hạ: "..."
Tuy là sự thật nhưng đau lòng thật.
Bôi thuốc xong, Thất điện hạ vui vẻ lẽo đẽo theo Bùi Diệp, việc gì cũng tranh làm, Triệu Du nhìn mà cay mắt khó hiểu, luôn cảm thấy phía sau người đàn ông tên "Thất điện hạ" này có một cái đuôi,đang vui vẻ vẫy qua vẫy lại, lúc vui vẻ có thể biến thành cánh quạt.
"Hai người là... người yêu? Hay vợ chồng?"
Nhìn Thất điện hạ mặc tạp dề thành thạo nấu nướng, bưng lên từng đĩa món ăn gia đình thơm ngon, Triệu Du không nhịn được tò mò.
Thất điện hạ nói: "Là thần tiên quyến lữ."
Bùi Diệp buồn cười vỗ vào tay y: "Thôi đi, khoe khoang cái gì?"
Triệu Du gật đầu, đã chuẩn bị tâm lý cho câu trả lời này.
Vừa định húp canh nếm thử tay nghề của người này, câu nói tiếp theo của Thất điện hạ lại khiến hắn giật mình, suýt chút nữa phun một ngụm canh nóng vào mặt Diệp Tuấn Trạch đối diện. Thất điện hạ nói: "Hai người chúng tôi mười ngày nửa tháng nữa sẽ đi, yên tâm, chúng tôi có chừng mực, sẽ không làm gì với thân thể người trong lòng cậu."
Triệu Du hiếm khi lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Không, không... đừng nói bừa, tôi không có ——"
Thất điện hạ thản nhiên nói: "Người thường không nhìn thấy số mệnh của mình, nhưng tôi nhìn thấy được, có hay không tôi rõ hơn cậu."
Triệu Du: "..."
Bùi Diệp nhướng mày: "Tiểu Ngẫu chưa chết?"
Thất điện hạ: "Đã chết rồi, nhưng nước đục mới thả câu được."
Thế giới này vốn đã trở nên méo mó hỗn loạn vì ô nhiễm năng lượng, ranh giới sinh tử bị bóp méo, luân hồi sinh tử một mớ hỗn độn, nhân cơ hội này thả câu, kéo một người thường trở lại cũng không khó, coi như là trả ơn A Diệp mượn thân thể này và Triệu Du đã cưu mang thời gian qua.
Diệp Tuấn Trạch lại quan tâm một việc khác.
"Mười ngày nửa tháng sẽ đi... là ý gì?"
Thất điện hạ nói: "Không có ngoại lực can thiệp, toàn bộ thế giới bắt đầu đi vào quỹ đạo, dĩ nhiên chúng tôi cũng nên rời đi."
Diệp Tuấn Trạch muốn nói lại thôi: "Nhưng mà..."
Bùi Diệp đoán được hắn đang lo lắng điều gì, cười nói: "Ồ, cậu muốn hỏi về lớp đào tạo dị sĩ và tổ chức đó? Đương nhiên là giao cho các cậu và 'Tiểu Ngẫu' xử lý, tương lai thế giới này sẽ đi về đâu, là trách nhiệm của các cậu. Dù sao các cậu là người bản địa, chúng tôi chỉ là người ngoài ghé qua."
Dù là Bùi Diệp hay Thất điện hạ, đều không thích ở lại một chỗ quá lâu, càng không nói đến việc giống như bảo mẫu, luôn túc trực giúp thế giới bản địa đạt được kết cục viên mãn. Việc bọn họ làm hết rồi, còn cần người bản địa làm gì? Giúp dọn dẹp chướng ngại vật, chỉ một con đường sáng coi như là nhân từ tận nghĩa rồi.
Quan trọng nhất là, bọn họ tin tưởng loài người có sức sống dẻo dai và khả năng sáng tạo không thể lường trước.
Bọn họ luôn có thể tìm ra con đường sống trong tuyệt cảnh, kiên cường bất khuất.
Giống như thời thượng cổ, loài người nhỏ bé trong mắt vạn tộc đã trở thành hắc mã, cười đến cuối cùng.
Đêm nay, trời sao rực rỡ.
Thất điện hạ dựa vào ghế tựa, thỉnh thoảng quạt cho Bùi Diệp.
Y nói, Bùi Diệp nhắm mắt lắng nghe.
"Anh bấm đốt ngón tay tính toán, còn một khoảng thời gian nữa lão Ngũ mới ứng kiếp, chúng ta nhân lúc này đi xem các tiểu thế giới khác nhé? Chơi chán rồi lại đi xem trò vui của lão Ngũ?"
Hai tay Bùi Diệp gối sau đầu, nghiêng đầu nhìn y.
"Được thôi, em đã nói rồi, anh đi đâu em đi đó."
Đi công tác cũng được, đi chơi cũng được, xem trò vui cũng được, chỉ cần bên cạnh còn có người ấy là tốt rồi.
Thất điện hạ cười rạng rỡ: "Còn nữa, chúng ta còn có thể đi tìm tung tích của mấy vị Thánh quân khác, bán hết cho lão Thập... đến lúc đó rũ sạch nợ nần, chúng ta muốn đi đâu thì đi, ẩn cư hoặc xây lại Vạn Yêu Cốc, nuôi thật nhiều tiểu yêu lông xù?"
Khóe miệng Bùi Diệp giật giật.
"Bán hết cho Thập điện hạ thì thôi, em cũng không muốn ở nhà mà bị kẻ thù tìm đến tận cửa... em sợ bọn họ rải tro cốt của em... còn nuôi tiểu yêu lông xù, em thấy chủ ý này không tồi. Ừm, nếu ngày nào đó gặp được nơi thích hợp để ẩn cư, chúng ta đi mở một sở thú?"
Vừa có thể chơi đùa với tiểu yêu, vừa có thể kiếm tiền nuôi sống gia đình.
Tuy A Tể trong điện thoại rất đáng yêu, nhưng Thất điện hạ ngoài đời thực sự không phải kiểu lông xù đáng yêu, vẫn là thú con yêu tộc thú vị hơn.
Thất điện hạ cũng đưa ra ý tưởng: "Ý kiến hay, lại nhờ Chúc Chiếu nuôi cho chúng ta cả vườn Ma chủng, ngày nào anh cũng xào Ma chủng cho em ăn."
"Một vườn Ma chủng tươi tốt..."
Nghĩ thôi đã chảy nước bọt, Bùi Diệp nuốt nước bọt, nhưng mà ——
"Nhưng trước đó, chúng ta phải về Liên Bang một chuyến, em phải kiểm tra lại tài sản của mình, cái gì đổi được thì đổi hết thành kim loại quý và đá quý, dù sao mở vườn trẻ yêu tộc... không, sở thú, chắc chắn cần không ít vốn khởi nghiệp. Thuê Chúc Chiếu làm người làm vườn Ma chủng cũng phải trả lương cho người ta..."
Bùi Diệp bẻ ngón tay tính toán ngân sách, không để ý động tác quạt của người đàn ông bên cạnh cứng đờ lại.
"A Diệp..."
Một lúc lâu sau, người đàn ông chớp mắt đầy áy náy, ánh mắt lảng tránh.
"Sao vậy?" Cô đang nghiêm túc tính toán ngẩng đầu lên.
Thất điện hạ nuốt nước bọt, lo lắng: "Có một chuyện... anh nói ra, em đừng sợ..."
Bùi Diệp không hiểu: "Em không sợ, anh nói đi."
Thất điện hạ rủ mày xuống, mở đôi mắt ngấn nước nhìn cô.
"Em... có lẽ... có khả năng, tài sản bị hao hụt rồi."
Bùi Diệp ngơ ngác: "Tài sản hao hụt??? Không thể nào, tài sản của em có người quản lý chuyên nghiệp, cho dù thị trường kinh doanh không tốt thì giữ vốn vẫn không thành vấn đề chứ... Anh nói xem, hao hụt bao nhiêu rồi?"
Cô nhiều tiền, chịu chơi được.
Thất điện hạ giơ một ngón tay.
Bùi Diệp hỏi: "Hao hụt một phần mười?"
Một phần mười không ít, nhưng cũng không nhiều, dù sao thì tổng số vốn vẫn lớn mà.
Thất điện hạ nói: "Không phải... là chỉ còn một phần mười..."
Bùi Diệp: "???"
Bùi Diệp: "!!!"
Triệu Du đang ở trong phòng sắp xếp lại trái tim thiếu nam hoang mang, lại nghe thấy tiếng gầm rú của "Chị Ngẫu" truyền đến từ phía ban công.
"Một phần mười???"
"Mẹ kiếp cái lão già 'Vương' kia, mẹ nó quản lý tài sản cho bà mày kiểu đó hả???"
"Bà đây bế một con gà mái già từ chợ về nhà, rải một nắm gạo lên bàn phím, con gà mái già chọn bừa cổ phiếu cũng không đến nỗi thua lỗ nhiều như vậy!"
Im lặng một lúc, hình như có người đang khuyên nhủ gì đó bên tai cô.
Một giây sau, giọng nói càng thêm phẫn nộ truyền đến.
"Dao đâu? Dao của bà đây đâu?"
"Lấy đao đế thủ cho bà, lập tức đi san bằng hang ổ của nó, bà cho nó chừa tội phá tài sản bà nó nè ——"
___________________________
Đào: 02.07.2020 - 02.02.2025, con số siêu đẹp, 4 năm 7 tháng 6 ngày, chính thức hoàn thành chính văn tại con số 1317, còn 11 phiên ngoại về các phó bản trước và 1 chương về phỏng vấn tác giả mình mò được, sẽ cập nhật trong vòng 3 ngày tới là hành trình kết thúc rực rỡ nhé, có lẽ sau này rảnh thi thoảng sẽ dịch đồng nhân văn hoặc tác giả viết ở khu công cộng cho mọi người hoài niệm. Chặng đường này rất vui được đồng hành cùng các bạn độc giả yêu quý, cảm ơn bạn dtpanh đã đồng hành cùng mình lết hết 150 chương cuối dù còn wattpad dạo này cùi tới mức khiến mình nản xóa app (xài web). Còn rất nhiều độc giả yêu quý mình luôn ghi nhớ tên và cạnh bên mình trong nhiều khoảnh khắc giai đoạn, mình đều rất trân trọng và chân thành cảm ơn. Vẫn lưu ảnh những ngày đầu edit đến nay xem lại cũng thấy hoài niệm. Sắp tới lịch đăng mà lựa đi lựa lại nãy giờ chỉ thấy Phù Quang (History) hợp tâm trạng nhất~
Có lẽ các bạn cảm thấy kết thúc chính văn chóng vánh, chưa đủ phê thì ngoại truyện sẽ bù đắp phần nào, quan trọng là truyện này không phải một bộ thế giới quan riêng lẻ, nó liên kết với 3 bộ khác, theo thứ tự Quân Nương → Đại Lão → Nữ Đế → Lui Trẫm, vì vậy những vấn đề quá lớn chưa giải quyết trong bộ này sẽ chuyển sang 1 bộ khác chứ không bỏ hố. Như thủ trưởng của Nữ Đế chính là Đại lão Bùi Diệp của chúng ta, phôi thai thế giới chủ chính là nơi Bồng bệ hạ lịch kiếp, vân vân và mây mây cần mọi người tự bóc trần nhé, à có ai bóc được secret nhiệm vụ cán sủi cảo phó bản 2 chưa~ (。•̀ᴗ-)✧
Cảm ơn vì đã đến~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro