Chương 1316: Đại kết cục (8)
Editor: Đào Tử
_______________________________
Vừa thấy Bùi Diệp vỗ tay kiểu hải cẩu, sắc mặt "Thất điện hạ" liền đen đi vài phần.
"Xem ra, Yêu Hoàng điện hạ đã sớm có phòng bị."
Bùi Diệp chẳng màng đến hình tượng, ung dung nhướng chân bắt chéo: "Đó là điều đương nhiên, người không lo xa ắt có lo gần, đây là kinh nghiệm của bô lão sống ba trăm năm đấy. Ta chưa bao giờ đánh trận nào mà không chuẩn bị. Bạn~nhỏ~à~, ngươi tưởng ta ở tầng một, các ngươi ở tầng ba, nào ngờ ta đang ngồi câu cá ở tầng năm... Tất nhiên, nếu thực tế các ngươi ở tầng bảy, coi như ta chưa nói gì..."
Nếu mục đích của tia "ý thức Thiên Đạo" kia là cướp đoạt hoa sen năm cánh, hay còn gọi là thai thân của Thập Nhất Thánh quân, mà mục đích của Bùi Diệp là bắt được "ý thức Thiên Đạo" chứ không phải "bảo vệ thai thân Thập Nhất Thánh quân", vậy thì áp dụng thêm nhiều biện pháp phòng thủ để bảo vệ chỉ là ngu xuẩn.
Cách đơn giản hiệu quả nhất, chắc chắn là dùng "thai thân Thập Nhất Thánh quân" làm lồng giam, sau đó ngồi chờ bắt thỏ.
Nhìn xem, chẳng phải cô đã chờ được rồi sao?
"Thất điện hạ": "..."
Đang chơi búp bê Matryoshka ở đây à?
Tầng một, tầng ba, tầng năm, tầng bảy...
Cuối cùng có phải còn phải đến tầng chín nữa không?
"Thất điện hạ" cúi đầu nhìn chậu sen năm cánh, bấm đốt ngón tay tính toán, vẻ mặt nặng nề thấy rõ.
Bùi Diệp hiểu rõ, mỉm cười: "Ngươi liên lạc không được với bản thể đúng không?"
"Thất điện hạ": "..."
Đối mặt với tình huống này cũng không hề hoảng loạn, cứ như người gặp chuyện không phải bản thể của hắn mà là một người xa lạ không liên quan.
Hắn không vội, bọn người Bùi Diệp cùng lắm chỉ bắt được bản thể, nhưng muốn triệt để giết chết bản thể thì không thể, thậm chí hắn còn có tâm trạng truy tìm nguồn gốc: "Đúng là không liên lạc được, cho nên —— ngươi đã làm gì?"
"Không đúng! Là lão Thất sao?" Chưa đợi Bùi Diệp trả lời, hắn lại phủ nhận, "Lão Thất không có tâm cơ này."
Bùi Diệp vừa nghe liền không vui.
"Cái gì gọi là 'lão Thất không có tâm cơ này'? Thất điện hạ trông rất ngu ngốc sao?"
Rõ ràng là ngây thơ chứ không phải ngu ngốc.
"Hắn ngu ngốc hay không, ta nghĩ ngươi tự biết rõ."
Bùi Diệp: "..."
"Khả năng của lão Ngũ cũng không lớn, bây giờ nàng ta dồn hết tâm trí vào tên rác rưởi vô dụng kia, vậy thì —— là chủ ý của lão Thập?"
"Thất điện hạ" đưa tay xoa xoa gân xanh đang giật trên trán.
Cho dù là hắn hay là bản thể, loài người cũng không phải thứ bọn họ ghét nhất, đứng đầu danh sách chính là "Thập Thánh quân".
Kiểu ba bữa cơm đều phải hỏi thăm hộ khẩu ấy.
Chắc chắn là con cáo già này tính kế.
Người khác là liều một phen, mười nghìn thành 2 tỷ, bản thể là liều một phen, trực tiếp liều mình vào tù.
Là một hóa thân nhỏ bé, hắn cảm thấy diễn biến này tràn đầy ác ý với hắn.
"Cũng không phải, nói chính xác là chủ ý của ta, nhưng mà —— ta cảm thấy chuyện này không nên trách ta." Bùi Diệp mở đôi mắt chân thành, hỏi một câu cô rất muốn hỏi, "...Tại sao ngươi không chịu tin là bản thể của ngươi ngu ngốc?"
Đối mặt với lời chế giễu của Bùi Diệp, "Thất điện hạ" lại nghiêm túc suy nghĩ lời cô nói.
"Lời của Yêu Hoàng điện hạ, cũng có chút đạo lý."
"... Ờ, ngươi là hóa thân mà còn có thể mắng bản thể như vậy?"
Thế giới rộng lớn, không gì không có.
Hình như Dương Cảnh sư đệ ở thế giới trước còn muốn xử lý Thất điện hạ để lên thay...
"Thất điện hạ" lại hỏi ngược lại: "Tại sao không thể? Cho dù là hóa thân cũng có quyền nhìn cái gì cũng không vừa mắt." Đành rằng hóa thân không thể chống lại ý chí của bản thể, nhưng đã có nhân cách và tư duy độc lập, hóa thân nhìn bản thể không vừa mắt, chuyện này rất kỳ lạ sao?
Bùi Diệp nói trúng tim đen: "Đây không phải là hiện tượng tốt, có nghĩa là thần thức bị tổn thương..."
Nói một cách đơn giản là cắt lát quá nhiều, cắt đến mức biến mình thành ngốc, hóa thân phân chia ra mới có khả năng lật đổ, không nghe lệnh.
Không biết lời này của Bùi Diệp đã chọc trúng điểm cười nào.
Hắn vui vẻ hỏi ngược lại: "Cái gì đã khiến Yêu Hoàng điện hạ hiểu lầm rằng thần thức của bản thể ta bình thường? Mười vạn năm trước giao chiến với lão Thập bị phong ấn, bị phong ấn đến khi nhân tộc quật khởi lại bị nô dịch, hai ngàn năm trước mới có được chút tự do, còn chưa kịp trả thù đã lại bị lão Thập và đạo lữ của hắn liên thủ chơi xỏ, suýt chút nữa bị Thiên Đạo dung hợp hoàn toàn. Khó khăn lắm mới trốn thoát, trốn chui trốn nhủi tránh lão Thập..."
Bùi Diệp: "..."
Nếu không biết sự thật và chi tiết, chỉ nghe đoạn tự thuật này thì thật sự không phải một chữ "thảm" đơn giản có thể khái quát.
"Thất điện hạ" hơi nheo mắt, cười khẩy: "Thực ra những năm qua, bản thể tiếp xúc quá nhiều nhân loại tham lam dưới danh nghĩa 'hệ thống bàn tay vàng'. Bản thể dùng thủ đoạn câu ra mặt tối trong lòng những người này, đồng thời cũng bị những mặt tiêu cực này ảnh hưởng. Ký sinh trên người bọn họ liền phải trực tiếp đối mặt với những âm thanh tham lam nhất trong lòng 'ký chủ', hàng ngày nhìn thấy đều là những cảm xúc ô uế tiêu cực thuần túy nhất. Càng như vậy càng chán ghét nhân tộc. Bản tính nhân tộc thấp hèn như vậy, có tư cách gì trở thành kẻ cười đến cuối cùng?"
Bùi Diệp nhíu mày: "Lời này nghe thì không có vấn đề gì, nhưng logic sai rồi."
"Cái gì?"
Bùi Diệp nói: "Cho dù là nhân tộc, yêu tộc, ma tộc hay các chủng tộc thượng cổ khác, ai dám vỗ ngực nói mình chịu được thử thách cám dỗ? Rõ ràng là bản thể của ngươi có thành kiến trước, mới dùng cái gọi là 'bàn tay vàng' dụ dỗ lầm đường lạc lối sau. Xin hỏi ai có thể giữ vững bản tâm, kiên định không thay đổi dưới cám dỗ như vậy? Người có thể làm được, bản thân đã có chỗ hơn người, không cần 'bàn tay vàng' buff cũng có thể làm nên chuyện."
Không ngờ tên này còn có tiềm năng đánh tráo khái niệm. Một mặt lừa gạt "ký chủ", dùng thứ tốt thơm phức dụ người ta phạm tội, mặt khác lại đổ lỗi cho "ký chủ" sinh ra ác niệm, tham lam vô độ là do bản tính, cả chủng tộc đều không tốt.
Sao có thể có đạo lý như vậy?
"Những nhân tộc bản thể của ngươi tiếp xúc, bọn họ bị mê hoặc dao động cũng không thể nói lên điều gì. Trời đất có âm dương, người cũng có thiện ác. Người thiện sở dĩ là thiện, bởi vì thiện niệm mạnh hơn ác niệm; người ác sở dĩ là ác, bởi vì ác niệm mạnh hơn thiện niệm. Người ác nhất cũng có mặt thiện, người thiện nhất trong lòng cũng có ác niệm không thể lộ ra ánh sáng. Kẻ thực sự sai là bản thể của ngươi."
Biểu cảm của "Thất điện hạ" có một khoảnh khắc dao động.
"Yêu Hoàng điện hạ đang đứng ở góc độ nhân tộc nói đỡ sao? Vậy ngươi có nghĩ tới, nhân tộc quật khởi, trên con đường này cũng đạp lên máu của yêu tộc?"
Mức độ chia rẽ ly gián này, Bùi Diệp căn bản không hề lay động.
"Nói về nợ máu, bản thể của ngươi nợ máu yêu tộc còn nhiều hơn, cho dù muốn thanh toán cũng phải bắt đầu từ nó."
"Thất điện hạ" tiếc nuối nói: "Xem ra, Yêu Hoàng điện hạ đã quyết tâm không tha cho bản thể rồi."
Bùi Diệp nhướng mí mắt: "Ngươi không định giãy giụa một chút sao? Trò chuyện với ta vui vẻ như vậy, thật nằm ngoài dự đoán của ta."
Cô còn tưởng phải đánh một trận.
Tuy Ngũ điện hạ nói bản thể tên này chiến lực không cao, hóa thân lại càng đáng thương, nhưng một chút ý định ra tay cũng không có, thật là thú vị.
"Thất điện hạ" nhún vai như không quan tâm: "Chuyện như vậy, quen rồi."
Đã cùi bắp thì đừng mong dùng vũ lực.
Là một hóa thân rất tự hiểu mình, hắn biết rõ chút chiến lực của mình, bản thể còn bị nhốt, hắn giãy giụa có ý nghĩa gì?
Mẹ kiếp, nghĩ thế nào cũng thấy uất ức.
Nhưng mà ——
"Thất điện hạ" đột nhiên lộ ra vẻ đầy ác ý.
Trên mặt hắn không hề có vẻ chán nản của kẻ thất bại và tù nhân, ngược lại còn chủ động khiêu khích: "Chỉ là, lần này các ngươi phải canh chừng cho kỹ. Nếu lại cho bản thể cơ hội trốn thoát, báo thù chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là diệt vài kẻ thù, phá hỏng tiến trình của vài tiểu thế giới."
"Vậy ngươi muốn làm gì?"
"Thất điện hạ" nghiêng đầu một cách ngây thơ, tàn nhẫn nói: "Ví dụ như, tàn sát toàn bộ yêu tộc và nhân tộc."
Bùi Diệp cười khẩy, không hề bị chọc giận.
Không những không tức giận mà còn có chút muốn cười.
"Chỉ vậy thôi sao?" Cô vỗ vai "Thất điện hạ", ra hiệu hắn cúi xuống, thì thầm bên tai hắn, "Nếu có cơ hội, ta sẽ dạy ngươi cách diệt tộc. Làm điều ác cũng là một môn nghệ thuật, nếu đứng ở góc độ kẻ thù của ta, những chuyện Yêu Hoàng ta làm, thực ra cũng chẳng tốt đẹp hơn ngươi là bao, nhưng mà —— ta ngay thẳng đáng yêu tốt bụng như vậy, ai lại cho rằng Yêu Hoàng là kẻ xấu chứ?"
Đây không chỉ là nghề cũ của Yêu Hoàng, mà cũng là việc Bùi Diệp đã làm.
Vô tội, không vô tội, máu gì chưa từng dính?
Thời thượng cổ có bao nhiêu kẻ thù đã lên thực đơn của Yêu Hoàng?
Nhưng mà, ở yêu tộc cô là Yêu Hoàng, ở nhân tộc cô là quân đoàn trưởng đức cao vọng trọng, chiến sĩ dũng mãnh thiện chiến.
Dù sao cũng chưa đến mức bị người ta hô đánh hô giết còn phải cắt lát mình thành đồ thần kinh.
Ngược lại vị huynh đệ trước mắt này ——
Hai chữ "ha hả" đủ để hình dung.
"Thất điện hạ": "..."
Cảm giác bị coi thường kỳ lạ này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Nhưng mà hắn nhanh chóng không còn quan tâm đến cảm xúc tiêu cực Bùi Diệp mang lại, ánh mắt vượt qua cô nhìn về phía góc khuất không xa phía sau.
Bùi Diệp cũng chú ý tới.
"Thập điện hạ, ngài đến khi nào vậy?"
Người đàn ông mặc áo trắng, hai mắt bị một dải vải trắng rộng ba ngón tay bịt kín, chẳng phải là Thập điện hạ cô đã lâu không gặp sao?
"Từ lúc cô nói 'chỉ vậy thôi sao', đến 'ta ngay thẳng đáng yêu tốt bụng như vậy, ai lại cho rằng Yêu Hoàng là kẻ xấu chứ'."
Bùi Diệp: "..."
Hiếm khi ba hoa chích chòe lại bị bắt gặp ngay tại trận, cũng thật ngại ngùng.
Thập điện hạ dường như không để ý, hắn chỉ khẽ nói một câu khi đi ngang qua Bùi Diệp.
"Giấu kỹ đuôi cáo của cô đi."
Năm đó khi xem lại những chuyện lộn xộn của Yêu Hoàng, hắn đã cảm thấy nguyên hình người này không giống gấu trúc, mà giống đồng tộc của hắn hơn. Tuy rằng sau đó đá phải tấm sắt Thiên Đạo dẫn đến kết cục không tốt lắm, nhưng khi còn sống liều lĩnh, thật sự là liều lĩnh vô biên, bề ngoài trông có vẻ như vận may rất tốt, kiểu gì cũng gặp dữ hóa lành, thực chất khó mà cân nhắc được.
Không có tâm cơ, làm được sao?
Yêu tộc làm sao có thể áp đảo ma tộc, đứa con cưng của Thiên Đạo lúc bấy giờ?
Nguyên hình Yêu Hoàng trông thì ngốc nghếch, nhưng không có nghĩa là bên trong cũng ngốc nghếch.
Chỉ có lão Thất bị nhốt đến ngốc mới kiên quyết cho rằng cô là người không tranh với đời, ngây thơ khờ khạo.
Bùi Diệp: "..."
Cô nhướng mắt nhìn về phía lẽ ra phải có màn hình livestream của show thực tế.
Thập điện hạ nói: "Tôi đã giúp cô tắt nó rồi."
Bùi Diệp: "... Cũng không cần thiết."
Yêu Hoàng lúc đó đúng là đen đủi, nhưng không phải kiểu thâm sâu khó lường, cùng lắm chỉ là kiểu ngây thơ vô số tội, bản chất khác nhau.
"Thập điện hạ đến thăm, có việc gì?"
"Có."
Nói chuyện với Bùi Diệp quả thật thoải mái hơn nói chuyện với lão Thất.
"Mời nói."
Nói nhanh xong mau mau cút xéo.
Thập điện hạ nói ra lời khiến người ta kinh ngạc: "Tôi muốn mượn thứ cô vừa bắt được dùng một chút."
Bùi Diệp liếc mắt nhìn "Thất điện hạ" trông như con mèo xù lông, đáy mắt dường như có tinh quang xẹt qua.
"Mượn dùng? Làm gì?"
"Bày một cái bẫy."
"Bẫy gì?"
"Thất điện hạ" bên cạnh thì da đầu tê dại, lùi lại hai bước nhỏ.
Trực giác mách bảo hắn, cái bẫy Thập điện hạ bày ra phần lớn có liên quan đến hắn, hay nói cách khác là có liên quan đến bản thể của hắn.
Thập điện hạ nói: "Một cái bẫy có thể một mũi tên trúng nhiều đích, giải quyết nhiều phiền phức. Trong lòng ngươi hẳn là cũng rõ, tình hình bên Thế giới chủ —— cũng chính là quê hương của ngươi —— thực sự không tốt lắm. Vết nứt trên rào cản giữa Thế giới chủ và các Tiểu thế giới ngày càng nhiều, khí vận cũng không ngừng bị thất thoát. Cứ tiếp tục như vậy, Thế giới chủ lấy Nhân tộc làm chủng tộc đứng đầu sẽ suy tàn diệt vong, thậm chí là tận thế, đều là điều có thể dự đoán được."
Trên đời này không có gì là bất biến, vĩnh hằng bất diệt, Thế giới chủ cũng vậy.
"Không thể tu bổ sao?" Bùi Diệp có chút suy đoán, nhưng không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến vậy.
"Vết nứt thì dễ nói, ta và lão Thất còn có thể chống đỡ thêm một thời gian, nhưng khí vận thì không được."
"Thứ này gây ra?"
Bùi Diệp liếc nhìn hoa sen năm cánh.
Thập điện hạ lắc đầu: "Nó chỉ có thể coi là ngòi nổ, không tính là nguyên nhân chính."
"Vậy thì..."
"Vậy thì phải mưu tính."
Bùi Diệp nhíu mày: "Phải mưu tính thế nào? Thế giới chủ khác với Tiểu thế giới, khí vận hai bên sở hữu không cùng một cấp bậc, có thể ảnh hưởng đến lỗ hổng khí vận của Thế giới chủ, cho dù lấp đầy hàng trăm hàng nghìn Tiểu thế giới vào cũng không đủ."
"Cô đã từng nghe nói đến chuyện 'dời hoa tráo cây' chưa?"
"Dời hoa tráo cây?"
Bùi Diệp luôn cảm thấy lão hồ ly bịt mắt trước mặt này đang ấp ủ một ý đồ rất lớn.
"Hơn ngàn năm trước, ta tình cờ phát hiện ra một phôi thai thế giới rất có tiềm năng."
Bùi Diệp: "..."
Cô lập tức hiểu được hắn đang tính toán điều gì.
Nếu ví Thế giới chủ như thân cây, vô số Tiểu thế giới là cành lá, hai bên kết hợp lại chính là một cái cây hoàn chỉnh.
Tuy nhiên, một khu rừng làm sao có thể chỉ có một cái cây?
Giữa cây và cây còn có một hàng rào mạnh mẽ hơn, hàng rào này vượt xa hàng rào giữa Thế giới chủ và Tiểu thế giới, ngay cả những tồn tại như Thánh quân cũng không thể nói phá là phá. Vậy mà Thập điện hạ lại nói "tình cờ phát hiện ra một phôi thai thế giới rất có tiềm năng"...
Từ "tình cờ" này dùng thật là tinh tế.
Mí mắt Bùi Diệp giật giật.
Cô thử thăm dò như đang nói đùa: "Thập điện hạ định 'di dân'?"
Nói khó nghe hơn chính là chiếm đoạt tổ chim.
Thập điện hạ lắc đầu: "Đương nhiên là không."
Dời đi làm sao được?
Cái cây Thế giới chủ này đã phát triển nhiều năm, cành lá sum suê, thân cây vươn thẳng lên trời, cho dù đào lên cẩn thận đến đâu, thân cây có thể chịu được, nhưng những cành lá đó chịu được sao? Đào hai cái, những Tiểu thế giới non nớt hay trưởng thành kia đều sẽ bị liên lụy.
Đào cây lớn không được, động tĩnh lớn, nhưng mà ——
Đào một cây con vừa mới nhú lên thì dễ dàng hơn nhiều.
Bùi Diệp hiểu ngay lập tức: "..."
Đây là định đào cả người lẫn cây luôn à???
Không thể nào chứ?
Cây con nhà người ta đồng ý chưa?
Thập điện hạ nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Trực tiếp thì chắc chắn là không được, nhưng dụ dỗ thì có thể."
Bùi Diệp: "..."
Có lẽ Thập điện hạ cũng biết mình thiếu đạo đức, nên ho khan một tiếng, cố ý giải thích thêm một câu.
"Làm như vậy lợi trăm bề. Phôi thai thế giới đó khá đặc biệt, nếu để nó tự do phát triển, chắc chắn sẽ chết yểu."
"Đặc biệt? Đặc biệt ở chỗ nào?"
Thập điện hạ nói: "Tuy là một phôi thai thế giới nhưng lại có thể sinh ra hai Thế giới chủ."
Nói một cách dễ hiểu chính là sinh đôi.
Thông thường, một phôi thai Thế giới chủ sẽ sinh ra một Thế giới chủ, các Tiểu thế giới khác sẽ phân chia ra đời theo sự trưởng thành của Thế giới chủ, đây là sinh đơn. Nhưng sinh đôi thì khác, hai Thế giới chủ phải phát triển song song, bất kỳ Thế giới chủ nào phát triển nhanh hơn hoặc chậm hơn, kết quả là cả hai đều tiêu đời. Cũng khó trách Thập điện hạ lại nhắm vào nó, đường hoàng định đào nó về.
Tuy nhiên——
Đào cũng không dễ đào, lừa cũng không dễ lừa. Dù sao cũng là phôi thai Thế giới chủ, ngoại trừ tuổi còn nhỏ, các tiêu chuẩn khác đều ngang bằng với Thế giới chủ trưởng thành. Dù nhỏ đến đâu cũng không thể cam tâm tình nguyện bị Thiên Đạo của một Thế giới chủ trưởng thành khác nuốt chửng dung hợp.
Tên này rốt cuộc đã làm gì?
Thập điện hạ: "Ta cho mượn một 'con cưng vận mệnh', giúp nó vượt qua thiên kiếp trưởng thành."
Bùi Diệp không nhịn được phì cười: "Ngài tốt bụng vậy sao?"
Hắn...
Đương nhiên không có thứ đó.
Thập điện hạ búng ngón tay vào hoa sen năm cánh.
Khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một chút vui vẻ: "Đương nhiên không phải miễn phí, có trả giá."
"Trả giá? Chắc chắn phần thưởng đưa ra không đạt được kỳ vọng trong lòng ngài."
Điều này là khẳng định.
Ý chí của Thế giới chủ đó chỉ muốn cho một chút phần thưởng cho có lệ, nhưng Thập điện hạ lại nhắm vào toàn bộ tài sản của người ta.
Bùi Diệp hiểu được mục đích mượn đồ của Thập điện hạ rồi.
Vì để cung cấp dịch vụ tận tình cho khách hàng VIP, không có khó khăn, chúng ta cũng phải tạo ra khó khăn, nhân tiện kiếm chác một chút.
"Thất điện hạ" ở bên cạnh nghe mà mặt mày đen lại.
"...Các ngươi coi ta như không tồn tại sao?"
Ngay trước mặt hắn bàn bạc làm thế nào để lợi dụng triệt để bản thể của hắn, coi hắn như một con dao...
Đm!
"Thất điện hạ" vô cùng nghi ngờ, tên rác rưởi lão Thập này mấy năm qua là không bắt được hắn, hay là căn bản lười bắt hắn???
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Bùi Diệp cười tủm tỉm nói: "Chỉ là xóa đi một phần ký ức, có gì to tát đâu?"
"Thất điện hạ": "..."
Nhìn Thập điện hạ xóa đi ký ức của hóa thân không chút phản kháng kia, lại cấy vào một phần ký ức để đánh lạc hướng bản thể của hắn, Bùi Diệp chậc lưỡi.
"Thập điện hạ, đạo lữ của ngài có biết bộ mặt (đen tối) này của ngài không?"
Tên này bề ngoài càng thánh khiết thuần bạch, cao ngạo như hoa sen trên núi tuyết, thì những chuyện làm ra càng vô nhân tính.
Để kẻ thù không đội trời chung làm việc cho mình, ngay cả nhà tư bản cũng chỉ dám mơ ước.
Thập điện hạ: "Biết, nhưng nàng ấy lại thích ta như vậy."
Cặp đạo lữ nào mà không đeo bộ lọc cho nhau chứ?
Bùi Diệp thấy lão Thất trắng đến đâu, đạo lữ của hắn thấy hắn trắng đến đó, cùng một đạo lý.
Mười lăm phút sau——
Bùi Diệp mở điện thoại thì thấy thanh thông báo hiện lên 999+ tin nhắn, tất cả đều là của 《Yêu và nuôi trẻ》 gửi đến.
A Tể: 【 A Diệp A Diệp A Diệp, có ở đó không? Có ở đó không? Có ở đó không? 】
A Tể: 【 Cái tên lão Thập đó hắn làm cái gì vậy? Sao lại phong tỏa vách ngăn thế giới? Anh không qua được... Đê tiện! 】
A Tể: 【 A Diệp, em không sao chứ? 】
........................
A Tể: 【 A Diệp, em để ý đến anh một chút được không... 】
Bùi Diệp cầm miếng táo đã gọt vỏ, cắn một miếng giòn tan, vừa nhai vừa lướt xem hệ thống ghi chép, trả lời: 【 À, em vừa mới thấy tin nhắn, Thập điện hạ đã đi rồi, mọi chuyện tạm thời cũng đã lắng xuống. Bên Thất điện hạ khi nào thì giải quyết xong? 】
A Tể: 【 A Diệp nhớ anh rồi đúng không? #Trứng Tể dọn đồ.JPG 】
Nhìn sticker phía trên, Bùi Diệp thật sự bị chọc cười.
【 Nhớ thì có nhớ, nhưng mà, anh bỏ bê công việc như vậy, cẩn thận Thập điện hạ trừ công đức (lương) của anh. 】
A Tể: 【 Tiểu thế giới buổi tối khởi động lại, A Tể đến bên cạnh cha vào lúc rạng sáng, ('。• ᵕ •。') 】
Khóe miệng đang nhếch lên của Bùi Diệp cứng đờ lại.
【 Cái này, lớp cửa sổ giấy cũng đã bị chọc thủng rồi, không cần phải nói chuyện như vậy nữa chứ? 】
Mặc dù cô là một người cuồng lông xù đáng yêu, nhưng cứ nghĩ đến khuôn mặt quá mức lạnh lùng của Thất điện hạ nói những lời này, thì dù kính lọc của cô có dày đến đâu cũng không chịu nổi.
Hay là ——
【 Lời của anh lại bị hệ thống 'chỉnh sửa' rồi? 】
A Tể: 【 Không phải 'chỉnh sửa', là thành quả của anh phấn đấu học tập, cày nát vô số sách bài tập đấy. Hiệu quả đáng mừng, đúng không? #Cún con nắm tay.JPG 】
Bùi Diệp: 【 ... Cũng không cần đến vậy chứ. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro