Chương 1308: Lập đội cày boss (cuối)
Editor: Đào Tử
_______________________________
Khóe miệng Triệu Du giật giật, lẩm bẩm: "Mới mười một... Cái này không phải sắp tuyệt chủng, mà là tuyệt chủng rồi chứ?"
Dù sao một chủng tộc chỉ còn lại chừng này, xu hướng tuyệt chủng coi như không thể đảo ngược.
"Suỵt, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy, cẩn thận bị sét đánh đó."
Trên trán Triệu Du hiện lên mấy dấu hỏi chấm to đùng.
Vừa rồi... hắn đâu nói gì không nên nói chứ?
Sao lại bị sét đánh?
Bùi Diệp tiện tay nhét hoa sen năm cánh này vào túi bên hông, cũng chẳng quan tâm tên nhóc có phản đối hay than phiền không, lại vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người: "Tôi thấy các người nhất thời cũng không cãi ra được kết quả, hay là đổi chỗ khác rồi cãi tiếp?"
Ngâm mình trong nước biển toàn là máu tanh hôi thối cãi nhau, da bị ngâm đến lở loét hoặc vết thương nhiễm trùng sinh bệnh còn là chuyện nhỏ, mấu chốt là ảnh hưởng đến việc phát huy khi cãi nhau. Một đám dị sĩ như bị ấn nút tạm dừng, nhất thời im phăng phắc, người người nhìn nhau.
Theo lý trí trở lại, những người này ở ngoài xã hội đều là người có máu mặt, từng người một lúng túng quay mặt đi, cứ như người vừa rồi giống trẻ con mẫu giáo cãi nhau không phải là mình. Ngay cả vị ông lão tóc bạc đức cao vọng trọng kia cũng lúng túng ho khan vài tiếng.
Thiếu nữ cờ vây nói: "Chúng tôi không có cãi nhau."
Tiền Ngang thâm trầm gật đầu: "Đúng, chúng tôi vừa rồi đang trao đổi kinh nghiệm bày trận giết địch."
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
Đúng vậy, bọn họ đang trao đổi kỹ thuật kinh nghiệm, cùng là dị sĩ thuộc nhóm đứng đầu kim tự tháp, đồng nghiệp trao đổi mới có thể cùng nhau tiến bộ.
Chỉ là vừa rồi trao đổi hơi to tiếng, cảm xúc hơi kích động, tuyệt đối không phải cãi nhau.
Nếu Bùi Diệp không nhắc nhở bọn họ còn chưa phát hiện, nước biển này dính trên người, lúc nửa khô nửa ướt đặc biệt khó chịu, cứ như có vô số con kiến bò trên da. Tiện tay chà xát một cái như có thể chà ra một lớp muối biển, tóc ướt nhẹp cũng khó chịu vô cùng.
Từ bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng đến hòa thuận vui vẻ chỉ trong vài giây, không khí căng thẳng bị quét sạch, vừa nói vừa cười bàn bạc xem nên đi đâu uống một bữa, không đánh không quen biết, còn lấy điện thoại ra thêm bạn bè, hẹn hôm nào cùng nhau làm nhiệm vụ.
Bùi Diệp: "..."
Theo tiếng búng tay quen thuộc vang lên, một đám khách tham gia buổi đấu giá đang ngâm mình trong nước biển bỗng cảm thấy thân thể bay lên không trung, còn chưa kịp hoàn hồn đã ngã cái oạch. Nhìn quanh bốn phía, vẫn là mảnh đất hoang vu ngoại ô đó, chỉ là lần này lũ muỗi độc bị mùi hôi thối trên người bọn họ xua đuổi không dám đến đốt.
"Tôi tuyên bố buổi đấu giá lần này chính thức kết thúc viên mãn, hy vọng còn có cơ hội hợp tác với các vị."
Ông lão tóc bạc thu trường đao vào trong cơ thể, thăm dò nói: "Lần sau là khi nào? Tôi có mấy người bạn, vì không kịp nên không đến tham gia."
Thực ra, ông ta nói dối.
Ông ta và một đám lão già có tình trạng tương tự lập thành một nhóm dưỡng lão. Ngày thường ở nhà trồng hoa trêu mèo, thỉnh thoảng đi xa đến vùng hoang vu hẻo lánh trừ tà làm nhiệm vụ, cuộc sống dưỡng lão trôi qua rất thoải mái. Buổi đấu giá lần này, đám lão già đều biết, nhưng chỉ có một mình ông ta đến.
Những người khác không phải nghi ngờ thì chính là hoàn toàn không tin, cho rằng đây là trò lừa đảo nhắm vào các dị sĩ cao tuổi!
【Thế kỷ 21 lừa người già mua thực phẩm chức năng, Kỷ nguyên hắc ám rồi còn lừa dị sĩ cao tuổi mua bảo vật, khuyên ông bớt xem tiểu thuyết tu tiên, đừng suốt ngày nằm mơ, cẩn thận tiền tiết kiệm bị lừa hết.】Mấy lão già thay phiên nhau ngăn cản ông ta, sợ ông ta bị lừa hết gia sản, tốn không ít nước bọt.
Nhưng ông ta rất may mắn đã kiên trì đến cùng.
Hắc hắc, có thần binh lợi khí này, ông ta vạn năm lão tam trong nhóm dưỡng lão cuối cùng cũng có thể áp đảo đại ca làm lão đại.
Đắc ý cũng quan tâm đến những lão già khác, hy vọng bọn họ cũng có thể có được bảo bối vừa ý.
Có tin tốt mang về, mấy lão già đó sẽ không dòm ngó bảo bối của mình nữa.
Bùi Diệp nói: "Thời gian chưa định. Nếu có tin tức, sẽ thông báo cho khách hàng cũ ngay lập tức."
Mặc dù không cho tin tức chính xác, nhưng ít nhất cũng đã có đảm bảo.
Mọi người đều hài lòng, từng nhóm nhỏ tản ra.
Ai về nhà nấy.
Không biết là ăn ý hay là xuất phát từ tâm lý muốn khoe khoang, từng người một đạp bảo vật bay lên trời.
Trong nháy mắt, bầu trời đêm tối xẹt qua hơn trăm vệt sao băng rực rỡ sắc màu khác nhau.
Bùi Diệp duỗi người, nói: "Vậy tôi cũng về nhà."
Về nhà tìm Ngũ điện hạ nói chuyện rõ ràng, sao lại khác với lúc đầu bàn bạc.
——————
"Ngay cả thánh nhân cũng không thể tính toán hết mọi việc, kế hoạch với thực tế có chút sai lệch thì sao?"
Bùi Diệp mang củ khoai lang nóng hổi này trở về, cô gái áo xanh cuộn tròn trên ghế sofa, lơ đãng chuyển kênh.
Giang Chiêu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nàng, cúi đầu bóc hạt dưa.
Bùi Diệp liếc nhìn thứ gọi là "hạt dưa", khóe miệng giật giật.
"Ngũ điện hạ gọi đây là 'có chút sai lệch'? Đây chính là sổ hộ khẩu Thiên Đạo nhà cô lại thêm thành viên mới, chuyện lão cha tuổi cao sinh đứa con thứ mười một đấy!" Không ngoài dự đoán, bên ngoài lại vang lên tiếng sấm, tia sét màu lam tím chiếu sáng nửa bầu trời, Bùi Diệp không quan tâm.
Bốp một tiếng đặt hoa sen năm cánh đang cố gắng thoát khỏi cô lên bàn trà, búng ngón tay gõ mặt bàn trà cạch cạch.
Cô gái áo xanh thản nhiên ngước mắt, lẽ thẳng khí hùng nói: "Nhà nghèo rớt mồng tơi, lại không có tài sản gì để tranh giành, chỉ có đống rác, ai muốn lấy thì lấy, thêm một đứa cũng chẳng sao."
Bùi Diệp: "..."
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng mắng Thiên Đạo, Ngũ điện hạ nói móc mỉa nó không đánh sấm, cô nói móc mỉa hai câu thì cảnh cáo bằng sấm sét???
Đồ khinh mềm sợ cứng!
Cô gái áo xanh đổi tư thế, uể oải nói: "Hơn nữa, đứa mười một này có thể thành công hay không vẫn là ẩn số."
Bùi Diệp kinh ngạc: "Ẩn số?"
Cô gái áo xanh gật đầu: "Thời đại khác rồi, tình hình thế giới chủ căn bản không cần Thánh quân, dùng lời của con người nói chính là vật phẩm của thời đại cũ, đồ cổ. Cô và lão Thất ở bên nhau nhiều năm như vậy, hẳn là rõ ràng nội dung công việc của Thánh quân. Từ khi lão Thập vẫn lạc, vạn tộc quy ẩn, linh khí dần dần tiêu tan, Thánh quân đã trở thành sự tồn tại không còn phù hợp. Điều này giống như —— mọi người đều đặt vé trên điện thoại, còn mấy ai chạy đến quầy bán vé mua vé nhỉ? Nhân viên bán vé sớm muộn gì cũng bị thay thế, Thánh quân cũng là tình huống như vậy."
Bùi Diệp bỗng im lặng kỳ lạ sau khi nghe ví dụ của cô gái áo xanh.
Trong đầu dường như hiện lên hình ảnh A Tể nhà mình mặc đồng phục nhân viên bán vé ngồi ở cửa sổ bán vé.
Không khỏi lấy tay đỡ trán.
Tự bôi nhọ cũng không cần phải như vậy.
"Nói vậy, nó rất có thể... sảy thai???"
Bùi Diệp lựa chọn hồi lâu mới tìm được một ví dụ hơi kỳ lạ nhưng lại rất thích hợp.
Cô gái áo xanh không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Thực ra, nói nó là Thập Nhất, chi bằng nói là cháu chắt."
Bùi Diệp: "???"
"Chẳng phải sao? Lấy măng của lão Thất làm nền tảng đúc thành thân thể, lấy thần thức của cô ban cho nó thai thức, theo một nghĩa nào đó coi như là hậu duệ của hai người. Đương nhiên, nếu thật sự luận về luân lý, coi là Thập Nhất cũng không sao, tôi không quan tâm."
Bùi Diệp: "???"
Cô nắm bắt được trọng điểm.
"Khoan đã, thần thức của tôi... ban cho thai thức? Khi nào vậy? Sao tôi không biết?"
Cô gái áo xanh dùng ngón trỏ và ngón cái so sánh một chút: "Ồ, chính là lúc trước. Để giả mạo cho giống thật, tôi đã dùng một chút thần thức của cô, chỉ một chút thôi. Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không dùng thần thức của cô thì dùng của ai? Chứ đâu thể dùng măng của lão Thất, để tôi lại ban cho nó thai thức chứ?"
Giang Chiêu nhạy bén ngẩng đầu nhìn nàng.
Cô gái áo xanh bất đắc dĩ nói: "Giấm không thể ăn bậy."
Bùi · cả lò nhà đều bị sốc · Diệp: "..."
Hóa ra không phải Thiên Đạo vui vẻ làm cha mẹ...
Chính cô mới là trò hề???
Cô sắp làm mẹ mà không hề hay biết???
Nhìn Bùi Diệp như bị sét đánh tám mươi mốt đạo, hồn bay phách lạc, cô gái áo xanh chỉ đành cười nói: "Đùa cô thôi."
Bùi Diệp: "..."
"Chúng tôi khác với những sinh linh khác, bản chất chỉ là một luồng khí nguyên thủy, không có cái gọi là quan hệ huyết thống thân tộc như những sinh linh khác. Nếu cô nhất định phải nhận nó, cũng không phải là không được."
Khóe miệng Bùi Diệp giật giật, xua tay lắc đầu.
"Thôi khỏi, tôi không có sở thích làm mẹ người khác."
Cô gái áo xanh nhướng mày: "Cô chắc chứ?"
Đừng tưởng cô không biết ghi chú của Bùi Diệp cho lão Thất là gì.
Bùi Diệp: "..."
Cô gái áo xanh không trêu Bùi Diệp nữa, sợ trêu cho người ta nổi giận, bỏ việc không làm.
Cô nói: "Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, thằng nhóc này cô cứ trông trước đi."
Cô đứng dậy, Giang Chiêu cũng theo đó đứng dậy.
"Hai người cùng ra ngoài?"
"Không được?"
Bùi Diệp hừ hừ: "Rất được, nhưng tôi phải nhắc nhở Ngũ điện hạ một chút, Giang Chiêu vẫn chưa thành niên."
Giang Chiêu đỏ mặt.
Cô gái áo xanh vuốt tóc mai vén ra sau tai, phong tình vạn chủng lại lười biếng trêu chọc: "Yêu Hoàng điện hạ thật vô lương tâm, tôi đây chẳng phải là chủ động tránh hiềm nghi, để cô và 'Thất điện hạ' nhà cô có không gian riêng, giải tỏa nỗi nhớ nhung sao? Vốn là ý tốt, sao đến miệng điện hạ lại thành tôi già mà còn không đứng đắn?"
"Thất điện hạ sắp đến rồi?"
"Chứ gì nữa... Có lẽ trong vòng hai ngày tới, hai người cứ từ từ ôn chuyện."
Nói xong, vỗ nhẹ vào vai Bùi Diệp.
Bùi Diệp nhìn vị trí trên vai, ngẩng lên nhìn vào đôi mắt cười của cô gái áo xanh, đã hiểu.
"Tin tức của Ngũ điện hạ chính xác chứ?"
Cô gái áo xanh nói: "Đương nhiên là chính xác."
Đợi người rời đi, Bùi Diệp cảm thấy không khí tình yêu chua chát đã nhạt đi nhiều.
Lại qua một lúc, cô càng nghĩ càng thấy không đúng.
Không đúng lắm!
Thời điểm mấu chốt này lại chạy ra ngoài, chẳng phải là rõ ràng ném đống hỗn độn cho cô sao???
"Đám số thứ tự này... ngoài Thất điện hạ ra, không có ai thật lòng cả... toàn là tổ ong vò vẽ, lắm mưu mô." Bùi Diệp lắc đầu, liếc thấy hoa sen năm cánh đang bay lung tung khắp nơi, bắt nó lại nhét vào túi bên hông, "Thịt Đường Tăng thì đừng chạy lung tung nữa."
Bùi Diệp canh chừng hoa sen năm cánh này, đợi thỏ của mình.
Kết quả còn chưa đợi được thỏ, đã hóng được dưa của nữ chính An Ưu Ưu và nam chính.
Ngày hôm sau, nhìn thấy Triệu Du cười rạng rỡ hơn cả hoa hướng dương, Bùi Diệp đang tưới nước cho hoa sen năm cánh tò mò hỏi một câu.
"Nhặt được tiền à? Vui thế?"
Triệu Du dựa vào cửa sổ chống nạnh, hớn hở nói: "Còn vui hơn cả nhặt được tiền, chị Ngẫu, bàn tay vàng của An Ưu Ưu biến mất rồi. Haha, thật là hả hê. Mất đi chỗ dựa bên ngoài, tôi muốn xem cô ta có thể sánh bằng ai..."
Sáng nay lúc ra ngoài đổ rác hắn tình cờ thấy An Ưu Ưu và Tạ Hàn Tinh đang cãi nhau cái gì đó ở ngoài cửa biệt thự, vô tình nhìn thấy hình ảnh thoáng qua trong đầu cô ta. Triệu Du đang định nói sáng sớm nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này thật xui xẻo, kết quả lại hóng được tin động trời này.
"Bàn tay vàng biến mất? Sao lại thế?"
Triệu Du nói: "Hình như là điểm tích lũy của An Ưu Ưu về không, cái hệ thống gì đó liền biến mất."
Bùi Diệp: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro