Chương 1295: 'Hệ thống' thao tác (giữa)
Editor: Đào Tử
_______________________________
Bùi Diệp ở một bên lặng lẽ hóng chuyện.
"Ngũ điện hạ, có cần tôi cung cấp tung tích của Thập điện hạ không?"
Nhìn bộ dạng chuẩn bị đánh nhau của cô gái áo xanh, không đánh một trận e là khó mà kết thúc.
"Không cần, để lão Thập tự mình tìm đến."
Bùi Diệp trêu chọc: "Ngũ điện hạ không trốn Thập điện hạ nữa?"
"Trốn thì sao? Gặp thì sao? Lão Thập túm người để quẳng gánh nặng khắp nơi, nhưng người có thể tiếp nhận đâu chỉ mình tôi, chẳng phải còn những người khác sao? Nếu tôi không muốn, hắn có bản lĩnh gì ép tôi làm?"
Hiện tại dù nàng muốn rời đi, nhất thời cũng không đi được.
Nàng đi rồi, Giang Chiêu làm sao bây giờ?
Trông cậy vào lão Thất hoặc lão Thập ra tay nghĩa hiệp?
Hừ, còn không bằng trông cậy vào Yêu Hoàng, ít nhất Yêu Hoàng còn đáng tin hơn hai tên kia.
"Trong cái họa có cái may, trong cái may có cái họa. Tưởng như là một chuyện phiền phức, có lẽ lại là một cơ hội, Ngũ điện hạ, hãy lạc quan lên."
Cô gái áo xanh không lạc quan như Bùi Diệp, thậm chí cảm thấy ai lạc quan cũng không lạ, duy chỉ có Bùi Diệp lạc quan mới khiến nàng ngạc nhiên —— Yêu Hoàng nằm trong danh sách được Thiên Đạo đặc biệt quan tâm đấy, nói điều tốt không linh nghiệm, nói điều xấu lại linh nghiệm, nói bậy còn bị sét đánh cảnh cáo —— nói đến xui xẻo, ai có thể xui xẻo hơn cô?
Một người xui xẻo như vậy, thế mà vẫn có thể an ủi chính mình...
Điều này quả thực là...
Cô gái áo xanh nhịn không được lặp lại câu hỏi cũ: "Cô thật sự không cân nhắc đá lão Thất sao?"
Khóe miệng Bùi Diệp giật giật, không biết mình lại chọc trúng điểm nào của vị đại gia này, sao cứ luôn nghĩ đến chuyện đào góc tường anh em nhà mình thế?
"Ngũ điện hạ..."
"Tuy gia sản của tôi không thể so với gã hồ ly lão Thập, nhưng... so với lão Thất vẫn có tự tin."
Bùi Diệp không cảm xúc đẩy nhẹ cô gái áo xanh ra, bĩu môi về phía Giang Chiêu, ra hiệu vị đại gia này nhìn xem hoàn cảnh xung quanh rồi hãy nói, thay vì lo lắng cho cô, chi bằng lo lắng cho giàn nho sập ở sân sau nhà mình.
Không thấy Giang Chiêu thằng nhóc này đã trợn tròn mắt, mắt trái viết "kinh ngạc", mắt phải viết "tổn thương"?
"Đa tạ Ngũ điện hạ hậu ái, nhưng tôi thân là cựu Yêu Hoàng của thời đại mới, nên làm gương cho chúng yêu, tự chủ độc lập, tự lực cánh sinh, bài trừ mọi hình thức ăn bám chờ bố thí."
Ngay cả bảo bối của sở thú, người ta cũng dựa vào tỏ vẻ đáng yêu mà sống.
Cho cô nói thêm một câu, cả nhà Thiên Đạo này thật sự bệnh không nhẹ.
Bùi Diệp không quên chính sự: "Vừa rồi Ngũ điện hạ nói 'chữa trị bản thân'... vậy 'ý thức Thiên Đạo' bị tổn thương rất nghiêm trọng?"
"Đúng."
"Bị thương thế nào?"
Cô gái áo xanh nói: "Việc này phải hỏi lão Thập."
Dù sao đây là việc của lão Thập, nếu Bùi Diệp thật sự tò mò, nàng sẽ quay lại hỏi bọn người Đại ca.
Bùi Diệp càng thêm tò mò: "Lợi dụng thần hồn của Giang Chiêu là có thể chữa trị?"
"Được, bởi vì thần hồn của cậu ấy rất đặc biệt."
"Đặc biệt?"
Đặc biệt ở chỗ nào?
Cô gái áo xanh nói: "Hồn phách bình thường, nếu không có cơ duyên đặc biệt —— ví dụ như sau khi chuyển thế có tiên duyên hoặc làm việc thiện tích đức —— thông thường, hồn phách chuyển thế một lần sẽ suy yếu một phần. Số lần chuyển thế của hồn phách cũng giống như tuổi thọ của sinh linh, đều có giới hạn."
Bùi Diệp lập tức hiểu ra: "Giới hạn số lần chuyển thế? Nhưng Ngũ điện hạ trước đó đã nói... một đời của người phàm bình thường, đủ để kẻ mang lời nguyền luân hồi ngàn ngàn vạn vạn lần..."
Mà kiếp trước Giang Chiêu sống ở thời đại còn trước cả khi Yêu Hoàng chấp chưởng.
Không thể tưởng tượng, từ thời đại đó đến nay, tên này rốt cuộc đã luân hồi bao nhiêu lần, còn lần nào cũng là chim bay thú chạy, hoa cỏ cá trùng, phần lớn thời gian, một ngày một đêm chính là một kiếp.
Kỳ lạ là, hồn phách của Giang Chiêu vẫn rất có sức sống, cũng không có dấu hiệu suy kiệt...
Tất cả đều là vì sự đặc biệt của hắn?
Hay nói cách khác, năng lực tự phục hồi hồn phách của hắn cực mạnh, chuyển thế bao nhiêu lần cũng không suy yếu?
Vẻ mặt Bùi Diệp nghiêm trọng, trong đầu không nhịn được đưa ra dự đoán xấu nhất: "Cái 'ý thức Thiên Đạo' kia nếu lợi dụng thần hồn của Giang Chiêu khôi phục trạng thái toàn thịnh... Ngũ điện hạ, cô và Thất điện hạ, Thập điện hạ có thể giải quyết nó không?" Cô quả thực muốn giúp đỡ, nhưng luôn cảm thấy mình không thể xen vào.
Cô gái áo xanh: "???"
Khuôn mặt tinh xảo không chút gợn sóng lúc này tràn đầy dấu chấm hỏi.
"Cô đang nói gì vậy?" Nàng hỏi.
Bùi Diệp nghiêm túc lặp lại một lần: "Tôi nói —— luôn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
Một lúc lâu sau, đôi mắt đỏ trong suốt của cô gái áo xanh thoáng hiện ý cười: "Cái tình huống xấu nhất của cô... có hơi quá rồi..."
Bùi Diệp: "???"
"Yêu Hoàng điện hạ, cô hiểu lầm rồi." Cô gái áo xanh cười nói, "Tuy rằng không phải Thánh Quân nào cũng giỏi về vũ lực, nhưng dù là người có vũ lực yếu nhất, đối phó với thứ đồ chơi này cũng nhẹ nhàng. Khó khăn chưa bao giờ nằm ở việc nó mạnh bao nhiêu, mà là ở việc nó có thể chạy trốn giỏi đến mức nào. Cho dù bắt được, cũng rất khó tiêu diệt triệt để. Cho dù là chữa trị, cũng chỉ là để nó trốn kỹ hơn, chạy nhanh hơn, càng khó bị bắt thôi."
Đơn thuần luận về giá trị vũ lực, đừng nói ba người bọn họ, ngay cả Giang Chiêu kiếp trước cũng có thể đè ra bắt nạt.
Bùi Diệp: "..."
Trong đầu dường như có thứ gì đó "rắc" một tiếng vỡ ra.
"Tuy nói vậy... nhưng vẫn mãi không bắt được, chẳng phải chỉ có thể trơ mắt nhìn nó gây rối khắp nơi sao?" Bùi Diệp nhíu mày, trong đầu hiện lên từng câu chuyện cũ —— những thế giới trò chơi đó, hầu như mỗi một thế giới đều có bóng dáng của "ý thức Thiên Đạo", còn quấy nhiễu những tiểu thế giới đó long trời lở đất, Bùi Diệp không muốn cuộc sống về hưu của mình không phải đang dọn dẹp tàn cuộc thì cũng đang trên đường dọn dẹp tàn cuộc, "Thứ đồ chơi này còn khá gian lận..."
Không bắt được, lo.
Bắt được rồi, không giết được, càng lo.
Nghe thôi đã thấy khó chịu.
Không chỉ Bùi Diệp thấy khó chịu, cô gái áo xanh cũng thấy khó chịu, nhưng nàng hiểu nội tình nhiều hơn Bùi Diệp, cũng càng rõ ràng sự việc không đơn giản như bề ngoài —— trước không nói đến chuyện khác, chỉ riêng lão hồ ly lão Thập kia đã không đơn giản, xưa nay ăn gì chứ không chịu thiệt.
Lão Thập tuy là em út, nhưng tâm nhãn lại không ít.
Nói hắn ngấm ngầm không tính toán gì, nàng không tin.
Một mình lão Thập đã khó đối phó, nay lại thêm một lão Thất bị Thiên Đạo giam cầm nhiều năm, đối mặt với Yêu Hoàng thì bình thường, đối mặt với người khác thì điên cuồng... hai người này tụ lại với nhau, không gây ra chuyện lớn, có xứng với cái đội hình này không?
Tuyệt đối không chỉ đơn giản là xử một "ý thức Thiên Đạo", sợ là hai người này trời không sợ đất không sợ, còn xử cả Thiên Đạo...
Chậc chậc chậc ——
Những Thánh Quân khác như thế nào nàng không biết, dù sao nàng rất vui khi thấy việc này thành công, nếu cần thiết còn sẽ tiếp tay.
Cô gái áo xanh nói: "... Thật ra, cũng không phải không có cách đối phó với nó..."
"Cách gì?"
Bùi Diệp biết Ngũ điện hạ tin tức linh thông, chuẩn bị nghe thêm nội dung, kết quả nàng lại câu lòng tò mò của người khác rồi bỏ mặc.
Cô gái áo xanh: "Việc này phải hỏi lão Thập."
Bùi Diệp: "..."
Cô gái áo xanh lại giả vờ như vô tình hỏi: "Đúng rồi, lão Thất đâu? Nó không ở bên cạnh cô?"
Với cái tính của lão Thất, bản thân xuất hiện lâu như vậy, y đã sớm nhảy ra rồi.
Thật kỳ lạ.
Còn lão Thập...
Lão Thập vẫn luôn đuổi theo tung tích của nàng, lẽ ra cũng nên xuất hiện rồi, vậy mà cũng không thấy động tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro