Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1293: Lại là hệ thống?

Editor: Đào Tử

_______________________________

Miệng quạ đen linh nghiệm rồi?

Khóe miệng Bùi Diệp giật giật, thiếu tự tin nói: "Chuyện này tôi không chịu trách nhiệm đâu, tôi chỉ nói thế thôi, ai ngờ..."

Lời còn chưa dứt, cô gái áo xanh đã biến mất, thẳng hướng cột sáng màu xanh đen kia mà đi.

Bùi Diệp mơ hồ ý thức được Giang Chiêu xảy ra chuyện, cũng theo sau đó xem tình hình.

"Ngũ điện hạ, Giang Chiêu không sao chứ?"

Lúc Bùi Diệp đến nơi, cột sáng màu xanh đen còn chưa kịp tản ra, liền thấy cô gái áo xanh mặt mày âm trầm, trong lòng ôm một thân ảnh thiếu niên quen thuộc gầy yếu. Cô liếc mắt nhìn cột sáng màu xanh đen, cột sáng đó co rút kịch liệt ngưng tụ thành một vật hình dạng quan tài quen thuộc, lơ lửng giữa không trung.

Tuy không nhìn thấy khí linh của thần khí, nhưng Bùi Diệp lại có một cảm giác kỳ lạ, như thể trước mắt có một vật nhỏ đáng thương uất ức co rúm người, lại liên hệ với khí lạnh giận dữ quanh quẩn bên người cô gái áo xanh, chỉ cần nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết vị này đang giận cá chém thớt, bất mãn thần khí không bảo vệ người cho tốt.

"Ngũ điện hạ?"

Thấy khí lạnh của cô gái áo xanh càng lúc càng nặng, Bùi Diệp đành phải cắn răng chen vào một câu.

Cô gái áo xanh nói: "Chàng không sao."

Tuy giọng nói nghe rất bình tĩnh, nhưng cái khí lạnh đó lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Rõ ràng biểu thị một điểm, vị này thật sự tức giận rồi.

Bùi Diệp nhìn quanh bốn phía xem xét một vòng, không phát hiện ra khí tức đặc biệt nào khác, cô càng thêm tò mò —— vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể kích động trạng thái bảo vệ chủ nhân bị động của thần khí? Tình huống đó, chắc chắn là Giang Chiêu bị uy hiếp tính mạng, nhưng cô và cô gái áo xanh cách không xa, cho dù hai người vì tiểu thế giới nên áp chế tu vi đến cực hạn, nhưng cũng không đến mức ngay cả Giang Chiêu bị tập kích cũng không phát giác ra...

Bùi Diệp có nghi vấn liền hỏi, không hề sợ vẻ mặt lạnh lùng của cô gái áo xanh.

"Ngũ điện hạ vừa rồi nói tôi miệng quạ đen, chẳng lẽ là cái 'ý thức Thiên Đạo' kia, cũng chính là 'Thiên Não tiền nhiệm' giở trò?"

Những vị Thánh Quân này sống quá nhiều năm, bản thân lại là sự tồn tại cực kỳ đặc biệt, trên thế gian này, có thể lay động cảm xúc của bọn họ không nhiều lắm —— ví dụ như Yêu Hoàng đối với Thất điện hạ, ví dụ như Giang Chiêu đối với Ngũ điện hạ, ví dụ như vị bậc thầy cơ quan kia đối với Thập điện hạ, là những điểm yếu duy nhất, vảy ngược.

Nếu miệng quạ đen của Bùi Diệp linh nghiệm, cô gái áo xanh bị cuốn vào rắc rối, khả năng duy nhất chính là "Thiên Não tiền nhiệm" ra tay với Giang Chiêu. Cô gái áo xanh buông tay thì buông tay, nhưng không có nghĩa là bất cứ yêu ma quỷ quái nào cũng có thể đánh chủ ý lên Giang Chiêu, chẳng khác nào đang nhảy disco trên bờ vực bùng nổ của nàng.

Cô gái áo xanh nói: "Ừ, nhưng mà——"

Nàng cúi đầu nhìn thiếu niên gầy yếu đang hôn mê cuộn tròn trong lòng mình, đôi mắt đỏ sẫm hơi tối đi vài phần.

Bùi Diệp tò mò nhắc lại: "Nhưng mà? Nhưng mà cái gì?"

Cô gái áo xanh cười khẩy một tiếng: "Nhưng mà chỉ là một tên ngu ngốc tự cho mình là thông minh thôi, tôi bình sinh chán ghét loại người này nhất."

Nhìn sát ý rõ ràng lóe lên trong mắt cô gái áo xanh, Bùi Diệp lặng lẽ sờ sờ mũi, ánh mắt lơ đãng tránh đi phương hướng ánh mắt của Ngũ điện hạ. Tuy nói như vậy có hơi thiếu đạo đức, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút xíu hả hê.

Bởi vì một tia "ý thức Thiên Đạo" kia quấy phá, bản thân và Thất điện hạ bận rộn tối mặt tối mũi, trong lòng cũng nghẹn một bụng tà hỏa, cô gái áo xanh lại nhàn nhã, còn cho cô ăn thức ăn cho chó.

Đúng vậy, thức ăn cho chó.

Hừ, trong mắt Bùi Diệp, tất cả những cuộc chia tay không dứt khoát đều là đang show ân ái!

Ngũ điện hạ miệng thì nói buông tay, tự mình sắp xếp cho tình nhân cũ nhân duyên mới, cuộc sống mới, nhưng tình nhân cũ vừa xảy ra chuyện, nàng liền nổi giận —— (╯‵□′)╯︵┻━┻,đây gọi là chia tay kiểu gì?

Rõ ràng là đang show ân ái trước mặt cô.

Đm, còn là CP nữ vương và tiểu chó săn nữa chứ.

Bùi Diệp dựa vào thị lực cực tốt nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch đến mức thấy mà thương của Giang Chiêu, lẩm bẩm: "...Vẫn còn vị thành niên..."

Cả nhà Thiên Đạo này, hình như không có ai bình thường cả.

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn của Giang Chiêu, cô gái áo xanh trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi tiểu thế giới này, Bùi Diệp tỏ vẻ hiểu rõ —— thù dai chính là phẩm chất gia truyền của cả lò Thiên Đạo —— tình nhân cũ bị thiệt thòi lớn trong tay người ta, nếu không có thần khí hộ thể, e rằng lại chết yểu.

Nàng có thể nhịn được cơn tức này mới là lạ.

Ngũ điện hạ trầm mặt xuống, dưới lời mời của Bùi Diệp, ôm Giang Chiêu theo cô về biệt thự.

Cửa biệt thự, Bùi Diệp giải trừ trạng thái nhập vào người giấy nhỏ, ý thức trở về cơ thể, lười biếng đứng dậy vươn vai.

Bùi Diệp ngủ bao lâu, khán giả phòng livestream show thực tế liền xem bấy lâu.

Có lẽ là quá nhàm chán, số người xem online giảm mạnh, hiện tại không đủ năm chữ số, bình luận cũng lác đác, ngược lại tiện cho những người rảnh rỗi đấu địa chủ trên bình luận. Chỉ là cái đấu địa chủ này, đánh tới đánh lui số lá bài càng lúc càng lớn, ngay cả tám con 6 cũng xuất hiện.

【Ể? Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, khách mời cuối cùng cũng tỉnh rồi...】

【Bạn đếm kia đếm xong khách mời ngủ ngáy bao nhiêu cái chưa?】

Lông mày Bùi Diệp như mất khống chế giật giật, những người này chắc không phải bị khùng rồi chứ, cô không hề ngáy!

【Bạn đếm đó đã đi ăn cơm từ lâu rồi, mà nói đi cũng phải nói lại, có ai thống kê khách mời ngủ một giấc này bao lâu không? Cô ta là heo à? Tôi đến đây là để xem cô ta đại phát thần uy dẫm đạp Queen, không phải đến xem người ta ngủ...】

【Tôi thấy cậu mới là đầu heo, khách mời cũng là người, là người thì cũng phải ngủ, có lấy tiền thưởng của cậu đâu, cậu bép xép cái gì?】

Tên đầu heo kia quả thật không có donate, nhưng tên này lại thả cá thối.

"Ngũ điện hạ!"

Bùi Diệp lộn người nhảy xuống ban công tầng hai, cười đi mở cửa.

Cô gái áo xanh lúc đầu nhìn Bùi Diệp, nhưng theo Bùi Diệp đến gần, tầm mắt nàng hơi dời lên trên, lại lặng lẽ cụp mí mắt.

"Những thứ đó là gì?"

Cùng lúc đó.

Khán giả phòng livestream:【???】

Chờ đã——

Vừa rồi không nhìn lầm chứ, người phụ nữ xa lạ này có phải đã liếc nhìn bọn họ một cái không?

Tuy thời gian duy trì rất ngắn rất ngắn, nhưng cái cảm giác bị nhìn chằm chằm đó thật sự rất rõ ràng, nghĩ đến Bùi Diệp lúc trước, không ít khán giả ngồi sau màn hình xoa xoa cánh tay, cố gắng đè da gà nổi lên xuống.

Ảo giác, nhất định là ảo giác!

Bùi Diệp khó xử nói: "Không phải thứ gì cả."

Cô gái áo xanh hơi nghiêng đầu nhìn Bùi Diệp, đôi mắt đỏ xinh đẹp lặng lẽ nói "Sở thích của cô cũng thật đặc biệt".

Không phải thứ gì mà còn mang theo?

Bùi Diệp đọc vị chuẩn xác ý của nàng, vì để không bị bôi xấu thanh danh, chỉ có thể cười gượng nói: "Cũng là một thứ đồ chơi giải khuây."

Cô gái áo xanh lại một lần nữa dời tầm mắt lên trên, như cười như không: "Đồ chơi giải khuây? Lão Thất kia quả nhiên không đáng tin cậy, ngay cả đồ chơi cũng không ra hồn. Yêu Hoàng điện hạ, không bằng cô cân nhắc ý kiến tôi đề cập lúc trước, theo tôi, đồ chơi giải khuây gì tôi cũng có thể cho..."

Bùi Diệp im lặng nhìn thiếu niên Giang Chiêu đang được cô gái áo xanh ôm trong lòng.

Trong lòng ôm người yêu cũ, miệng thì tán tỉnh người yêu của anh em mình, thao tác vị này cũng đỉnh đấy.

"Cái này à, vẫn thôi đi, cái bản lĩnh ghen tuông cuồn cuộn của Thất điện hạ, không phải người thường chịu đựng nổi. Hơn nữa, nồi nào úp vung nấy, tôi và anh ấy là trời sinh một cặp, nhưng với cô thì không hợp..."

Thấy Bùi Diệp thật sự không để ý đến vật kỳ quái kia, cô gái áo xanh cũng chọn cách lờ đi, nhưng lòng muốn đào góc tường vẫn không chết —— một là nàng cảm thấy tính tình của Bùi Diệp rất hợp khẩu vị của mình, hai là còn có thể khiến lão Thất tức tối, một mũi tên trúng hai đích —— khuôn mặt lạnh cả buổi tối cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười nhạt, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, ghé sát tai Bùi Diệp: "Cũng chưa chắc, dù sao tộc chúng ta trời sinh không có cái gọi là giới tính."

Hóa thành nam hay nữ, chỉ là sở thích cá nhân.

Ví dụ như cô gái áo xanh lúc mới sinh ra, Đại Tế Tư lúc bấy giờ là một người phụ nữ tính tình dịu dàng, tín ngưỡng thành kính, nàng chịu ảnh hưởng của bà ấy, nhiều năm qua đều xuất hiện với hình dạng nữ tính là chủ yếu. Nếu cần thiết, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện trước mặt mọi người với hình dạng nam tính.

Kích cỡ... có thể điều chỉnh...

Bùi Diệp nhạy cảm sau tai, hơi thở ấm áp xa lạ phả vào tai rất ngứa, cô chỉ đành theo bản năng ngửa ra sau để tránh.

Chạm phải ánh mắt nửa cười nửa không của cô gái áo xanh, da đầu tê dại, vội vàng xua tay: "Không không không... Ơn huệ của mỹ nhân khó tiêu, Ngũ điện hạ vẫn nên tìm người khác đi... Tôi thấy Giang Chiêu trong lòng cô cũng không tệ... Cún con nhỏ đấy, vừa đáng yêu vừa tràn đầy sức sống, vừa bốc đồng vừa nghe lời... Không tốt hơn tôi sao?"

Còn nói cô và Thất điện hạ chơi bời phóng túng, rõ ràng bản thân cũng chẳng "trong sạch" đến đâu.

Bùi Diệp còn chưa có ý định lái xe, nàng vừa mở miệng đã phóng lên cao tốc, cất cánh ngay tại chỗ.

Nếu để Thất điện hạ biết được, còn không biết y sẽ tu ừng ực mấy vò giấm chua?

"Yêu Hoàng điện hạ đối với lão Thất một lòng một dạ, vậy tôi cũng không tiện tranh giành người yêu, nhưng cô nếu đổi ý, lời hứa vẫn còn hiệu lực."

Bùi Diệp: "..."

Cô biết rõ cô gái áo xanh cố ý trêu chọc, nhưng khán giả xem livestream show thực tế thì không biết, phần lớn bọn họ chìm đắm trong kinh hãi bị "nhìn thấy", nhưng cũng có người chú ý đến màn tương tác giữa khách mời và người phụ nữ xa lạ (cô gái áo xanh), kết hợp với cuộc đối thoại của bọn họ, tự suy diễn một đoạn kịch.

【 Cái này, cái này vậy mà còn có cả tình tiết bách hợp? 】

【 Bách hợp à... hình như cũng khá mãn nhãn... 】

【 Mãn nhãn cái đầu mi, không nghe bọn họ nói chuyện à, khách mời có bạn trai rồi, còn là anh em xếp thứ bảy của người phụ nữ bên cạnh? Chơi bách hợp chơi đến trên đầu phụ nữ của anh em nhà mình... Thế giới này thật loạn... 】

【 Không phải không phải, tôi thấy không đúng, không phải bách hợp, lời nói lúc nãy của khách mời mới chứa nhiều thông tin hơn chứ. Người được người phụ nữ này ôm tôi biết mà, là Giang Chiêu đúng không... Chết tiệt, bà già này muốn làm gì Giang Chiêu??? Tôi sắp điên rồi!!! 】

Trong chốc lát, màn bình luận lại náo nhiệt hiếm hoi, sợ rằng tiếp theo sẽ thấy cảnh tượng cún con gặp nạn.

Bùi Diệp đang vừa làm việc vừa xem náo nhiệt, bản thể đưa cô gái áo xanh đến đại sảnh biệt thự, trong bóng tối dùng góc nhìn của người giấy nhỏ lặng lẽ hóng hớt xem bình luận.

Nhìn thấy một loạt "Bà già gặm cỏ non vị thành niên", "Phụ nữ giàu có thật sự có thể làm bất cứ điều gì muốn", dù định lực cô mạnh mẽ cũng không nhịn được, phải dùng hết sức lực mới kìm nén khóe miệng đang không ngừng nhếch lên.

Cô gái áo xanh không để ý, nàng đặt Giang Chiêu nằm ngay ngắn trên sofa, vừa buông tay, thiếu niên liền từ từ mở đôi mắt ướt át sáng ngời.

"Chị..."

Nếu như vành tai hắn không đỏ như vậy, có lẽ Bùi Diệp sẽ tin hắn thật sự vừa mới tỉnh.

Cô gái áo xanh đưa cho Giang Chiêu một cốc nước, hắn vội vàng ngồi thẳng dậy, hai chân dài khoanh lại, hai tay cung kính nhận lấy cốc nước lọc bình thường kia, nhỏ giọng nói lời cảm ơn. Nhìn bộ dạng rõ ràng thụ sủng nhược kinh của hắn, người không biết còn tưởng cốc nước lọc kia là tiên đan linh tuyền gì đó.

"Cảm ơn chị đã cứu em..."

Giang Chiêu nhìn cô gái áo xanh, đáy mắt là niềm vui không kiềm nén được.

Bùi Diệp đột nhiên muốn trêu chọc hắn, khẽ ho một tiếng nói: "Không phải đâu, bạn học Giang Chiêu, người cứu cậu là tôi..."

Giang Chiêu ngẩn ra, nhẹ giọng nói với cô gái áo xanh: "Vậy... cảm ơn chị đã bế em về."

Bùi Diệp: "..."

Mẹ nó, (╯‵□′)╯︵┻━┻

Đây là việc người có thể làm ra sao?

Trêu người không thành còn bị nhét đầy một miệng thức ăn cho chó kỳ quái, cô thuộc họ Gấu có bao giờ phải chịu uất ức thế này đâu?

Vì vậy, Bùi Diệp chuyển ánh mắt sang cô gái áo xanh, nàng vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện giữa lông mày nàng hơi nhíu lại, như thể gặp phải vấn đề nan giải nào đó. Bùi Diệp hả hê trong lòng, chẳng phải là vấn đề nan giải sao, bộ dạng cún con nhỏ này vừa thẹn thùng vừa mong đợi, dường như chuẩn bị đào góc tường "phụ nữ có chồng"...

Kẻ xấu xa Bùi Diệp cố ý ho một tiếng khô khan, nhắc nhở hai người rằng mình vẫn còn ở đây, sau khi thu hút sự chú ý của hai người, cố ý gọi cô gái áo xanh một tiếng "chị dâu".

Cô gái áo xanh hỏi: "Có chuyện gì?"

"Muộn rồi, tôi thấy anh Năm sắp tan làm về nhà, chúng ta có nên tìm một quán ăn đêm nào đó để ăn xiên nướng không?"

Lúc cô gọi "chị dâu", biểu cảm của Giang Chiêu rất bình tĩnh, nhưng câu nói sau đó lại khiến sắc mặt hắn thay đổi.

Chưa kịp để Bùi Diệp nghi ngờ điểm bất thường này, Giang Chiêu ngờ vực lại không chắc chắn hỏi cô.

"Anh Năm của cô?"

Bùi Diệp cười nói dối: "Đúng vậy, tuy trên thông tin thân phận của tôi là một mình, nhưng thực tế có mấy người anh nuôi."

Giang Chiêu nhận nhiệm vụ tìm Tiểu Ngẫu, Triệu Du là người thuê dĩ nhiên sẽ cung cấp thông tin cá nhân của Tiểu Ngẫu, Tiểu Ngẫu có anh chị em ruột hay không, hắn hẳn là rõ ràng. Lần ở bờ hồ, ước chừng là do đột nhiên bị đả kích quá lớn, Giang Chiêu sơ ý bỏ qua điểm này, Bùi Diệp liền lấy lý do bù đắp.

Ai ngờ ánh mắt Giang Chiêu vẫn còn nghi hoặc, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Bùi Diệp nói: "Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi?"

Giang Chiêu ấp úng nói: "Anh Năm của cô... có lẽ gặp nạn rồi..."

Bùi Diệp: "???"

Sau "người anh hư cấu" thì giờ anh của cô lại đột nhiên gặp chuyện.

Sắc mặt Giang Chiêu hơi tái, nhìn cô gái áo xanh rồi lại cúi đầu, ủ rũ nói: "Nếu chị có cách liên lạc với anh ấy, biết anh ấy ở đâu, lúc này chạy đi cứu người có lẽ còn kịp..."

Nói xong, cảm giác xấu hổ chán ghét mãnh liệt lan tràn trong lòng, chỉ có nắm chặt hai tay mới có thể kìm nén được xúc động muốn bỏ chạy.

Hắn vậy mà lại là kẻ hèn hạ ti tiện như vậy...

Vậy mà, vậy mà lại nghĩ, nghĩ đến việc để người phụ nữ vô tội chỉ gặp hai lần phải chịu cảnh góa bụa... Hắn lại cảm thấy mình có thể thừa cơ chen vào ư?

Càng nghĩ như vậy, sắc mặt hắn càng tái, cuối cùng ngay cả trán cũng rịn mồ hôi lạnh, đôi môi không chút huyết sắc.

Bùi Diệp: "???"

Không phải chứ, đây lại diễn trò gì nữa???

Cô gái áo xanh ngược lại đoán được đôi điều: "Vừa rồi có phải có tên ngốc nào đó nói gì với cậu không?"

Giang Chiêu đột ngột ngẩng đầu nhìn cô gái áo xanh, buột miệng nói: "Sao chị biết?"

Cô gái áo xanh tao nhã ngồi xuống sofa đối diện hắn: "Tôi không chỉ biết có một tên ngốc như vậy, ngay cả nó đã nói gì, tôi cũng có thể đoán được tám chín phần mười."

Ngũ điện hạ vừa nói như vậy, Bùi Diệp lập tức hiểu ra, vẻ mặt cũng trở nên kỳ quái. Tay cô giấu sau lưng khẽ ngoắc ngoắc, người giấy nhỏ trong bóng tối hiểu ý, nhanh chóng bố trí một kết giới ảo ảnh, dùng để đánh lừa camera của phòng livestream, có vài lời không muốn để những kẻ tò mò này nghe thấy.

Làm xong những việc này, mới hỏi Giang Chiêu: "Vừa rồi có một thứ tự xưng là hệ thống tìm cậu à?"

Giang Chiêu hơi tròn mắt, lúc này vì kinh ngạc trợn to hơn nữa, lại thêm khuôn mặt chưa hoàn toàn trưởng thành kia, càng giống một chú cún con. Môi hắn hơi mở ra khép lại, dường như không muốn nói lắm, nhưng nhìn thấy ánh mắt của cô gái áo xanh, hắn chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Thẳng thắn nói: "Đúng, có một cái."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro