Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1288: Cứu của giàu chia cho tôi

Editor: Đào Tử

_______________________________

An Ưu Ưu bị câu hỏi của Bùi Diệp làm cứng họng, môi cô ta run run thấy rõ, mí mắt chớp liên hồi, vẻ mặt lộ rõ sự hoảng loạn không nói nên lời, lắp bắp nói: "Tôi... tôi và cô không thù không oán..."

Bị ánh mắt lạnh lùng của Bùi Diệp nhìn chằm chằm, cô ta cảm giác như có thứ gì đó đè nặng lên tim mình, khiến cô ta khó thở.

Ánh mắt đó quá xa lạ, nhưng nếu là đối thủ cũ của An Ưu Ưu ở đây, bọn họ sẽ biết đó là gì.

Đó là ánh mắt An Ưu Ưu từng nhìn bọn họ.

Lạnh lùng trống rỗng, khinh thường vạn vật.

Như đang nhìn người chết, cũng như đang nhìn con kiến hôi.

Đối xử với người khác như kiến hôi, cuối cùng cũng sẽ bị người ta coi như kiến hôi.

"Không thù không oán?" Bùi Diệp đột nhiên cười, "Thật sự không thù không oán?"

"Cho dù có thù oán, cũng tội không đáng chết chứ? Hơn nữa cô còn 'giết người cướp của'... giết tôi, cô có thấy lương tâm cắn rứt không? Đây là... đây là phạm pháp..." An Ưu Ưu ngẩng đầu nhìn Bùi Diệp đang nhìn xuống mình, vừa nói nhảm kéo dài thời gian, chuyển sự chú ý của Bùi Diệp, vừa muốn động tay động chân, nhưng chỉ cần cử động mạnh một chút là vết thương ở bụng lại đau nhói, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta méo xệch.

Đây là còn có anh hùng cứu mỹ nhân đỡ đòn, giảm bớt một phần lực.

Đau lòng nhất vẫn là thanh kiếm kia, đó là một trong số ít bảo bối cực phẩm của cô ta.

Bùi Diệp còn chưa phản ứng, Triệu Du đã ngán ngẩm: "An Ưu Ưu, hóa ra cái lương tâm của cô tận hai mặt à... Lương tâm của Schrödinger hử? Chỉ vì một hiểu lầm, đã vội vàng nói tôi thèm muốn cô. Được rồi, cô xinh đẹp cô nói gì cũng đúng. Cho dù lùi một bước, tôi thật sự có thèm muốn cô, nhưng cũng chỉ là lời nói, tội không đáng chết chứ? Chẳng phải cô vẫn có ý định giết tôi sao? Sao lúc này cô lại nói đến lương tâm rồi? Đến khi dao đâm vào người mình, cô mới biết lương tâm là gì. Phạm pháp? Mẹ nó cô đã phạm pháp đầy ra rồi còn gì?"

An Ưu Ưu bị Triệu Du mỉa mai như vậy, trong lòng tức muốn chết.

Cô ta không cảm thấy lời Triệu Du nói có gì đúng, chỉ thấy hắn lắm mồm lại còn nịnh nọt, ôm được cái đùi to rồi thì bắt đầu giương oai diễu võ.

Quả nhiên là hành vi của kẻ tiểu nhân.

Nhìn thấy cảnh tượng trong đầu An Ưu Ưu, Triệu Du muốn trợn trắng mắt.

Hắn khẳng định An Ưu Ưu chắc chắn thuộc giống chó, ngựa quen đường cũ.

Bùi Diệp nhún vai: "Cô nói 'lương tâm'? Thật không khéo, tôi cái gì cũng có, chỉ là không có cái gọi là lương tâm mà cô nói. Còn về 'giết người cướp của', cô cũng có thể đổi cách nói khác, ví dụ như 'khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng'? 'Cướp của người giàu chia cho tôi'?"

Tuy nói vậy, nhưng hiện tại Bùi Diệp không có ý định giết An Ưu Ưu.

Thả dây dài mới câu được cá lớn.

Cô càng tò mò cái "hệ thống điểm danh" này là thứ gì, vậy mà dám cả gan trộm cả kho báu nhỏ của Yêu Hoàng Thượng Cổ...

"Đương nhiên, cô cũng đừng sợ. Tôi thỉnh thoảng cũng nói đạo lý, nếu cô bằng lòng dùng đồ tốt mua mạng, tôi cũng có thể cân nhắc tha cho cô, dù sao cũng là bạn học, chút mặt mũi này tôi vẫn nể."

Bùi Diệp mỉm cười đưa lòng bàn tay về phía An Ưu Ưu, sắc mặt cô ta tái nhợt.

Sau một hồi giằng co, An Ưu Ưu miễn cưỡng lấy ra năm sáu món đồ chất lượng trung bình khá, trong đó có một món có khí tức rất gần với thanh kiếm kia.

Người thường nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy đã phát điên, Bùi Diệp chỉ lướt qua một cái, không tỏ ý kiến.

An Ưu Ưu: "Đây đã là tất cả rồi."

Triệu Du cười hì hì vuốt ve thanh kiếm mỏng như băng, thu hút sự chú ý của An Ưu Ưu, đồng thời dò hỏi: "An Ưu Ưu, tôi biết cô có nhiều đồ tốt, chắc chắn không chỉ có mấy món này chứ?"

An Ưu Ưu lạnh lùng quay mặt đi: "Cậu tin hay không tùy cậu, không tin thì giết tôi đi, xem các người còn có thể moi ra được cái gì."

Trong lòng thì cười khẩy mỉa mai Triệu Du là đồ nhà quê chưa thấy việc đời.

Triệu Du cười đến nỗi hai mắt híp lại thành một đường.

Không nghe An Ưu Ưu nói gì, tự hỏi: "Là dạng gì? Đao thương kiếm kích loại nào?"

An Ưu Ưu nghe vậy, trong đầu liền hiện lên hình dáng của vài món đồ.

Khán giả livestream show thực tế: 【...】

An Ưu Ưu không biết, nhưng bọn họ đang ở góc nhìn thượng đế thì biết Triệu Du muốn làm gì, thầm mắng tên này quá đểu!

Tên mập chết tiệt này muốn dẫn dắt An Ưu Ưu nghĩ đến bảo bối của cô, móc ra từng cái từng cái.

Quả nhiên, Triệu Du quay đầu lại nói với Bùi Diệp hình ảnh hắn nhìn thấy, An Ưu Ưu không kiểm soát được biểu cảm, thay đổi nhỏ trên lông mày ánh mắt toàn là chột dạ hoảng loạn, dọa một cái là ra ngay. Bùi Diệp phụ trách dọa nạt, Triệu Du phụ trách dò hỏi, ăn ý như diễn hài.

An Ưu Ưu: "..."

Nắm đấm siết chặt rồi lại siết chặt!

Mười mấy phút sau——

Anh hùng cứu mỹ nhân bị đâm đến bất tỉnh, ho ra mấy ngụm máu mới dần dần tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại, liền thấy cô gái trong lòng mình u ám nhìn về phía biệt thự của "Tiểu Ngẫu".

Hắn cố gắng chống người đứng dậy: "Ưu Ưu, đám người Triệu Du đâu?"

Nói xong, hắn thấy ánh mắt An Ưu Ưu nhìn mình trong khoảnh khắc đó trở nên vô cùng lạnh lẽo, lạnh như rắn độc. Tia lạnh lẽo này đến nhanh đi cũng nhanh, ánh mắt lại trở về vẻ bình tĩnh quen thuộc, cô ta thản nhiên nói: "Bọn họ về rồi."

Anh hùng cứu mỹ nhân hỏi: "Bọn họ cứ thế tha cho chúng ta rồi sao?"

An Ưu Ưu bị hỏi cho nghẹn họng.

Đúng là đụng trúng chỗ đau, lời của anh hùng cứu mỹ nhân khiến cô ta nhớ lại cảnh tượng vô cùng nhục nhã vừa rồi——cuối cùng, cô ta bị hai người hợp sức vét sạch ba phần tư tài sản, số còn lại đều là đồ bỏ đi, trước đây còn thấy chật chỗ.

May mắn là, bàn tay vàng lớn nhất của cô ta là hệ thống điểm danh.

Hơn ba nghìn năm tích lũy được mấy chục triệu điểm, hoàn toàn có thể đổi lấy bảo bối tương tự hoặc cao cấp hơn.

Cô ta được anh hùng cứu mỹ nhân dìu đứng dậy, mặt không cảm xúc nuốt một viên thuốc trị nội thương, đợi sắc mặt từ trắng bệch chuyển sang hồng hào, mới đưa một viên khác cho anh hùng cứu mỹ nhân. Hắn vừa cảm động vừa vui mừng nhìn mình, An Ưu Ưu lại không cảm thấy chút vui vẻ nào.

Cô ta chỉ cảm thấy bực bội, xấu hổ, chán ghét không rõ nguyên nhân.

Một kẻ chỉ biết nịnh nọt thì khác gì cục nợ?

Hắn có thể giúp cô ta đỡ được con nhỏ tên Tiểu Ngẫu kia sao?

An Ưu Ưu cụp mắt, chìm đắm trong suy tư của mình, hoàn toàn không biết việc mình bị Bùi Diệp vét sạch khiến lượng người xem livestream show thực tế của cô ta giảm một nửa, số lượng anti-fan lại tăng đột biến.

Một phần ba tức giận bỏ đi, một phần ba chuyển sang fan Bùi Diệp, số còn lại vẫn kiên trì ở lại.

Cuộc đời chính là lúc lên lúc xuống, khó khăn nhất thời không thể đại diện cho tất cả.

Queen nắm trong tay bàn tay vàng lớn như hệ thống điểm danh, lật ngược tình thế chỉ là chuyện trong phút chốc.

Trùng hợp là, An Ưu Ưu cũng nghĩ như vậy.

Cô ta tức đến chết đi sống lại, Bùi Diệp bên này cũng chẳng có chút vui sướng chiến thắng nào, không khí nặng nề đến ngạt thở.

Triệu Du lấy hết can đảm nói: "Cái đó... Chị Ngẫu à... Hay là chúng ta quay lại lắc An Ưu Ưu thêm lần nữa, cô ta còn đồ..."

Hắn tưởng Bùi Diệp không hài lòng với chiến lợi phẩm.

Nào ngờ, cô "quá hài lòng" nên mới tức giận.

Nhìn xem cô đã thấy gì?

Một đống đồ trên bàn phòng khách, tất cả đều là đồ trong kho báu nhỏ của Yêu Hoàng.

Nếu chỉ là dọn sạch một kho báu nhỏ thì cũng thôi, đằng này lại liên quan đến bảy tám kho báu nhỏ—— đừng hỏi tại sao có nhiều kho báu nhỏ như vậy, thỏ khôn còn ba hang, Yêu Hoàng chỉ có một kho báu thì mất mặt quá——nhưng Bùi Diệp không ngờ, nhiều kho báu nhỏ như vậy đều bị trộm đạo mộ vơ vét sạch...

Cô dường như có thể cảm nhận được trái tim Yêu Hoàng đang co thắt.

Bùi Diệp hít sâu vài hơi, đè nén nỗi đau xót: "Không cần, cứ để cô ta đi, vỗ béo rồi làm thịt!"

Triệu Du hiểu ý gật đầu, giơ ngón tay cái với Bùi Diệp.

"Vẫn là chị Ngẫu lợi hại, suy nghĩ chu toàn."

Hệ thống điểm danh của An Ưu Ưu không thể cướp, nhưng có thể để cô ta cày cuốc tích lũy thêm, béo rồi lại cướp.

Bùi Diệp gượng gạo nhếch mép, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Người ngoài nhìn vào tưởng cô "cướp đoạt trắng trợn", thực tế thì...

Nỗi chua xót trong lòng chỉ cô tự biết.

Bỏ qua chủ đề này, thấy vẻ mặt Bùi Diệp đã trở lại bình thường, sự chú ý của Triệu Du liền bị "chiến lợi phẩm" thu hút, hắn xoa xoa tay nhìn về phía ngọn núi nhỏ chất đầy bảo bối trên bàn, xin phép: "Chị Ngẫu, em có thể xem thử không?"

Bùi Diệp rất hào phóng: "Cậu tự xem đi."

Bọn người Diệp Tuấn Trạch cũng bị thu hút nán lại xem, miệng há hốc kinh ngạc.

"Những bảo bối này nếu đặt ở bên ngoài, chỉ cần một món thôi cũng đủ gây chấn động rồi."

"...Chắc chắn sẽ có vô số người tranh giành..."

Vậy mà giờ đây lại chất đống như rác, chẳng khác gì hàng chợ trời.

Bùi Diệp: "..."

Thật ra, nói là "rác" cũng không sai. Yêu Hoàng là một yêu quái rất hoài niệm, chỉ cần là thứ cô từng dùng qua, nói chính xác là từng thuộc về cô, bất kể tốt xấu, cô đều sẽ thu thập lại, đào một cái kho nhỏ cất giấu, ví dụ như lông rụng, răng rụng, móng tay cắt của Yêu Hoàng mấy vạn năm qua... lại ví dụ như thanh kiếm từng làm tăm xỉa, làm dao cạo lông, làm dao cắt móng tay...

Nếu thời thượng cổ cũng có khái niệm "dọn dẹp", thì hàng trăm hàng ngàn kho nhỏ kia có thể mất đi chín mươi chín phần trăm.

Trong lòng Bùi Diệp khẽ động: "Những thứ này có thể bán được không?"

Tay Triệu Du run lên suýt bị kiếm cứa vào, giọng nói theo đó cao vút, ánh mắt như đang nhìn kẻ phá của.

"Chị muốn bán?"

"Tại sao không bán? Tôi giữ lại cũng chẳng có tác dụng..."

Thần khí bản mệnh của Thất điện hạ, Thiên Công Cơ Quan vẫn luôn là cô sử dụng.

Tình hình bây giờ cũng không có vụ vạn tộc đánh nhau triền miên giống thời thượng cổ, cô cần những thứ này làm gì?

Thân hình đó của Yêu Hoàng có thể dễ dàng đào hàng trăm hàng ngàn kho nhỏ, nhưng Bùi Diệp bây giờ là nhân tộc, một công trình như vậy phải mất bao lâu?

"Chị vậy mà lại muốn bán đi..." Triệu Du lẩm bẩm, "An Ưu Ưu mà biết, cô ta có thể tức chết..."

"Cô ta tức giận thì hại thân cô ta, chứ có hại gì tôi đâu, tôi quan tâm cô ta làm gì?"

Bọn người Diệp Tuấn Trạch động lòng: "Nhất thiết phải mang ra ngoài bán sao?"

Nếu có thể mua giá nội bộ, bọn họ cũng muốn tham gia một chân, loại bảo bối có thể làm vật gia truyền này không nhiều lắm đâu.

Bùi Diệp: "Không câu nệ bên ngoài hay bên trong, tôi có thể lấy được tiền là được..."

"Chị Ngẫu thiếu tiền à?"

"Không thiếu, nhưng ai lại không thích tiền chứ?"

Triệu Du hít sâu một hơi: "Những thứ này nếu bán hết... vậy thì là một khoản tiền khổng lồ..."

Người bình thường dùng mấy trăm đời cũng không hết.

Hắn tưởng Bùi Diệp là tự mình hưởng thụ, ai ngờ cô lại nói: "Khổng lồ? Ước chừng có thể dùng một thời gian. Hiện tại đang định thành lập một tổ chức gồm các dị sĩ, phát hành nhiệm vụ để dị sĩ đi đến những vùng xa xôi trừ tà. Trước đây cùng bọn người Giang Chiêu đi một vòng ở những vùng xa xôi hẻo lánh, cũng có nhiều cảm xúc. Nếu dị sĩ có thể nghiêm túc, định kỳ dọn dẹp những nơi như bãi tha ma, thủy triều hắc ám... thì tình cảnh của người bình thường hẳn là sẽ khá hơn không ít. Muốn ngựa chạy nhanh, nhất định phải cho chúng ăn nhiều cỏ, khoản tiền bất ngờ này chính là cỏ ngựa."

Bọn người Triệu Du nghe xong một lúc lâu không nói gì.

"Ý tưởng này không tốt sao?"

Giọng Diệp Tuấn Trạch dường như run rẩy: "Không không không —— Ý tưởng này rất tốt, chỉ là quá tốt nên..."

Nên không biết phải mở lời thế nào.

Ở đây ngoại trừ Triệu Du, những người khác đều là dị sĩ không có gia đình hoặc bối cảnh gia tộc, xuất thân từ tầng lớp bình dân.

Bọn họ đã chứng kiến quá nhiều bất công, cũng chứng kiến sự thờ ơ của các dị sĩ khác đối với người bình thường... biết rằng càng ở những nơi xa xôi hẻo lánh, thù lao cho nhiệm vụ càng ít, càng không có dị sĩ nào muốn đi, người bình thường ở đó sống càng khó khăn... năng lượng ô nhiễm thủy triều hắc ám mang đến khiến bọn họ dị dạng càng thêm nghiêm trọng.

Một số người bình thường ở vùng xa xôi, chỉ nhìn bề ngoài, gần như đã thoát khỏi phạm trù "con người", còn giống người ngoài hành tinh hơn cả những gì người xưa ba nghìn năm trước tưởng tượng, có người vừa sinh ra, các cơ quan toàn thân gần như lộ ra ngoài không khí, da mỏng hơn cả giấy...

Triệu Du nén lại cảm xúc phức tạp: "Chị Ngẫu muốn mở lớp đào tạo bàn tay vàng cũng là để tích cóp tiền thành lập tổ chức này sao?"

Bùi Diệp: "..."

Mở lớp đào tạo bàn tay vàng thu học phí chắc chắn là không phải, lúc đó cô chỉ đơn thuần muốn phân phát bàn tay vàng, bồi dưỡng một nhóm người có thể đánh nhau để bản thân có trò vui để xem. Ý định thành lập tổ chức này lại nảy sinh trong khoảnh khắc, nghĩ đến là làm thôi.

Những thứ này của An Ưu Ưu vốn là của cô, cô bán đồ của mình đổi lấy tiền, muốn xử lý thế nào thì xử lý thế ấy.

Bọn người Triệu Du hiểu lầm, tưởng rằng cô đã âm mưu từ lâu, vừa khâm phục Bùi Diệp chí khí cao thượng, vừa lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, đặc biệt là bọn người Diệp Tuấn Trạch, phản ứng càng lớn hơn —— bọn họ vốn có một lòng nhiệt huyết, chỉ là bị hiện thực dội quá nhiều nước lạnh —— mà quyết định của Bùi Diệp lại khiến ngọn lửa nhỏ bé như ngọn nến tàn trong gió trong lòng bọn họ sống lại.

"Chị Ngẫu, chị có kế hoạch cụ thể nào không? Định tìm ai giúp chị?"

Diệp Tuấn Trạch gọi theo Triệu Du, gọi chị Ngẫu rất thuận miệng.

Mặc dù giọng cô không lớn, biểu cảm lại bình thản như nước, nhưng vài người có mặt lại có thể đọc được từ trên mặt cô một loại từ bi nhân ái khó tả, giống như thần phật. Không ai biết người nào đó chỉ là nghĩ gì làm nấy, nhưng bề ngoài lại quen vẻ điềm tĩnh.

Người này dường như đang phát sáng.

Tất cả mọi người đều lóe lên cùng một ý nghĩ trong lòng.

Bùi Diệp liếc mắt nhìn mọi người, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: "Vậy, tôi có thể tin tưởng các cậu chứ?"

Bọn người Triệu Du đều chấn động: "!!!"

Ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Bùi Diệp...

Đây là...

Đây là chuẩn bị giao chuyện này cho bọn họ làm?

Tin tưởng như vậy sao?

Một lần chơi lớn như vậy?

Triệu Du hiếm khi không tự tin: "Chị Ngẫu, chị có muốn suy nghĩ lại, tìm một người chuyên nghiệp... Em có thể giúp giới thiệu..."

Bùi Diệp cười nói: "Tôi đã nói trong buổi phỏng vấn trước đó rồi, tôi không coi trọng thiên phú mà coi trọng tâm tính hơn. Tương tự, tôi không cần người quá chuyên nghiệp, chỉ cần có tấm lòng muốn làm là được. Người có tâm, năng lực không đủ cũng sẽ nỗ lực đuổi kịp. Người vô tâm, không để tâm sự nghiệp thì có thể tận tâm đến mức nào? Năng lực không quý giá, quý giá chính là tấm lòng son sắt này."

Còn về việc bọn người Triệu Du giả vờ nghe lời, lén lút tham ô...

Cười chết, coi như ấn ký Yêu Hoàng cô để lại là giả sao?

Hai ngày sau, An Ưu Ưu xem tivi thì nhận được một quảng cáo buổi đấu giá trên truyền hình chưa từng có tiền lệ.

Cô ta vừa nhìn thấy liền tức đến hộc máu.

"Đm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro