Chương 1284: Đào góc tường nữ chính (đầu)
Editor: Đào Tử
_______________________________
Thế giới bề mặt.
Vì câu hỏi kinh hồn bạt vía của Bùi Diệp trong phòng livestream, không ít khán giả đã gọi điện đến chương trình, báo cáo hành vi bất thường của nhóm NPC dữ liệu này. Câu trả lời của dịch vụ khách hàng đều thống nhất —— chương trình sẽ kiểm tra dữ liệu nền, nhanh chóng sửa lỗi dữ liệu nhân vật.
Nhóm khán giả này hài lòng cúp điện thoại.
Chỉ là mỗi khi nhớ đến đôi mắt của Bùi Diệp, bọn họ lại cảm thấy chột dạ sợ hãi, ngủ không ngon giấc, ăn không ngon miệng.
Một số người nhát gan thậm chí còn bị sốt nhẹ hai ngày.
Vài ngày sau, khi thấy thông báo bảo trì —— dữ liệu nhân vật hoàn toàn bình thường, cảnh tượng trước đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên —— bọn họ mới tiếp tục theo dõi show thực tế.
Nào ngờ, chương trình căn bản không hề kiểm tra.
Trách cứ chương trình quá vô trách nhiệm ư???
Hừ, nực cười.
Chẳng lẽ không biết thế giới ảo là do một mình đại thần Triệu Triển Quân xây dựng nên sao?
Dưới sự tẩy não không ngừng nghỉ của dư luận, sự sùng bái của mọi người đối với Triệu Triển Quân đã đạt đến mức độ mù quáng.
Thế giới ảo đã được triển khai nhiều năm như vậy, chưa từng xảy ra một lần lỗi dữ liệu nào, chương trình cũng không phát hiện ra lỗi nào trong dữ liệu nền, việc khán giả báo cáo giống như một trò đùa dai hơn. Nếu lỗi dữ liệu là thật, rất có thể phải mời người xây dựng thế giới ảo Triệu Triển Quân ra tay.
Chương trình nào có gan và mặt mũi đó chứ?
Triệu Triển Quân là người đứng đầu của một đế chế khổng lồ, "Show thực tế tận thế" chỉ là một nhánh nhỏ không đáng kể trong đế chế thương mại của hắn. Không đáng kể đến mức nào? Không đáng kể đến mức, ngay cả khi dừng dự án ngay lập tức cũng sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến đế chế.
Làm sao chương trình có thể vì vài cuộc gọi báo cáo mà làm phiền hắn, để hắn lãng phí thời gian quý báu của mình để kiểm tra dữ liệu?
Chuyện này chỉ là một gợn sóng nhỏ, không ai để ý.
Nhưng không ai biết rằng, ngay cả khi người phụ trách chương trình báo cáo tầng tầng lớp lớp, đưa lên bàn làm việc của Triệu Triển Quân, hắn cũng không có thời gian xử lý.
Gần đây không biết làm sao, hệ thống của hắn có chút không ổn.
Đúng vậy, hắn có một hệ thống.
Cũng chính là nhờ bàn tay vàng đến từ nền văn minh cao cấp này, có tên là "Hệ thống phế vật nghịch tập" đã giúp hắn thay đổi cuộc đời.
Nếu không có hệ thống phế vật nghịch tập, Triệu Triển Quân rất có thể vẫn là kẻ vô dụng, không học hành, bê tha, luộm thuộm, làm gì cũng thất bại. Đừng nói đến việc có vô số người tình, là người giàu nhất thế giới, các ông lớn chính trị thương mại gặp hắn cũng phải khúm núm nịnh nọt, có khi đến vợ cũng chẳng lấy được.
Hệ thống phế vật nghịch tập, đúng như tên gọi.
Hoa khôi nữ thần trước đây có theo đuổi thế nào cũng không được, bây giờ muốn đeo theo hắn cũng không biết cửa ở đâu; những người bạn học giàu có và họ hàng giàu có từng coi thường hắn, bây giờ muốn liếm ngón chân của hắn cũng phải xếp hàng mấy nghìn năm vẫn chưa đến lượt; trước đây vì ba năm mươi vạn tiền đặt cọc mà vắt kiệt sáu cái ví của cha mẹ ông bà vẫn không đủ, bây giờ có biệt thự hàng tỷ ở khắp nơi trên thế giới. Đi lại bằng xe sang máy bay, vệ sĩ vây quanh, người đẹp bên cạnh.
Vì hắn thích mới mẻ, nên người tình của hắn trải dài khắp các giới, thích thì chơi đùa vài ngày, không thích thì ngủ xong cho ít tiền rồi đá.
Tất nhiên, nếu may mắn mang thai, thì có thể dựa vào con mà được danh phận.
Nhiều năm trôi qua, số lượng con cái đã vượt qua con số ba chữ số, ngay cả hoàng đế cổ đại tam cung lục viện cũng không sướng bằng một nửa hắn.
Thực ra, lúc mới có được hệ thống, Triệu Triển Quân cũng từng âm thầm lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó hệ thống sẽ biến mất, tất cả của hắn sẽ không còn, nhưng khi càng leo càng cao, cả thế giới nằm dưới chân hắn, hắn dần quên đi nỗi lo lắng này ——
Hệ thống đã gắn liền với hắn, sẽ không biến mất.
Cho dù biến mất, đế chế của hắn cũng sẽ không sụp đổ.
Gia sản tích lũy trước đây, đủ cho hắn và hơn một trăm đứa con của hắn ăn đến ngày tận thế, con cháu đời sau không cần phải lo lắng.
Triệu Triển Quân sống trong nhung lụa luôn tin tưởng như vậy, nhưng mấy ngày nay hệ thống phản ứng có chút chậm, có hai lần thậm chí phớt lờ lời gọi của hắn. Điều này khiến Triệu Triển Quân đã quen với việc nắm giữ mọi thứ trong nhiều năm rất khó chịu, hắn không cho phép bất kỳ điều gì "ngoài dự kiến".
"Ngài Triệu..."
Giọng nữ quyến rũ khàn khàn vang lên từ phía sau, một đôi tay mềm mại như rắn nước vòng từ sau lưng hắn ra phía trước.
Triệu Triển Quân đang định nhếch môi, hắn khá hài lòng với người phụ nữ này, nhưng trong đầu lại đột ngột hiện lên một giọng nói quen thuộc, sắc mặt hắn thay đổi, lạnh lùng gạt tay người phụ nữ ra, chỉnh lại vạt áo đã bị bung ra, không chút hơi ấm nói: "Cút ra ngoài."
Sắc mặt người phụ nữ biến đổi, nhưng không dám nói thêm một lời, cắn môi, ngoan ngoãn cúi đầu rời đi.
"Hệ thống, gần đây cậu làm sao vậy? Mấy lần gọi cậu đều không trả lời..."
Trong lòng có chút oán giận, Triệu Triển Quân vừa mở miệng đã có vài phần bất mãn.
【Không rõ.】
Trong đầu vang lên giọng điện tử lạnh lùng đặc trưng của hệ thống.
"Không rõ?"
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hệ thống: 【Đang kiểm tra.】
Triệu Triển Quân lại hỏi: "Có ảnh hưởng lớn đến cậu không?"
Tham lam là con số lớn nhất trên thế giới này.
Mặc dù hắn cho rằng không có hệ thống, hắn vẫn có thể duy trì hiện trạng hưởng lạc đến chết, nhưng có hệ thống vẫn tốt hơn không, không chỉ có thể duy trì dung mạo trẻ trung đẹp trai, sống lâu hơn người bình thường vài chục năm, tận hưởng cuộc sống khoái lạc lâu hơn, mà còn có thể tạo ra nhiều của cải hơn.
Hắn hận không thể nhét toàn bộ tài sản trên thế giới vào túi của mình, tốt nhất là chỉ có hắn và con cái của hắn mới có tư cách hưởng dụng.
Những người khác?
Hừ, chỉ là kiến hôi mà thôi.
Được sống cùng hắn dưới một bầu trời đã là bọn họ trèo cao rồi.
Hệ thống nói: 【Có ảnh hưởng, nhưng không lớn lắm.】
Triệu Triển Quân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, cậu không sao là tốt rồi."
Tâm trạng tốt lên theo tin tốt, hắn ngân nga một giai điệu nhỏ, thưởng thức cảnh mây ngoài cửa sổ sát đất.
Để hưởng lạc, Triệu Triển Quân đã xây dựng chín tòa nhà chọc trời trên khắp thế giới, chuyên dùng để an trí những người tình của mình.
Mỗi người phụ nữ có quan hệ với hắn đều lấy làm vinh dự khi được vào ở trong chín tòa nhà này, độc chiếm một tầng.
Khi rảnh rỗi, hắn thích đứng bên cửa sổ sát đất nhìn xuống phía dưới, xuyên qua biển mây, những tòa nhà cao tầng từng khiến hắn phải ngước nhìn giờ đây trong tầm mắt hắn lại trở nên nhỏ bé, thấp hèn như kiến hôi, hắn chỉ cần nhấc chân là có thể nghiền nát.
Thưởng thức một lúc, hắn siết chặt áo choàng tắm, gọi điện cho những người tình khác lên.
Nhưng hắn không hề hay biết, một tấm lưới trời đang dần dần giăng ra, nhắm vào hắn và hệ thống.
Cùng lúc đó ——
Thế giới bên trong.
Diệp Tuấn Trạch điên cuồng giới thiệu cho bạn bè tham gia lớp đào tạo dị sĩ, kết quả mọi người đều cho rằng tài khoản của hắn bị hack, nhất trí chọn cách phớt lờ.
Chưa kịp ra quân, việc giới thiệu đã thất bại.
Diệp Tuấn Trạch không cam lòng.
Mãi đến ba ngày sau, hắn đánh tất cả những người bạn còn ở Thượng Kinh một trận, mới bán được vài suất giới thiệu.
Nhìn những người tham gia phỏng vấn, trừ Diệp Tuấn Trạch ra, tất cả đều mặt mũi bầm dập, đầu óc Bùi Diệp hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
"Mọi người có muốn về dưỡng thương rồi quay lại không?"
Ôm thương thế cũng đến phỏng vấn lớp đào tạo bàn tay vàng, Diệp Tuấn Trạch bán hàng đa cấp giỏi thật.
Một anh bạn mũi bầm mặt tím, thoạt nhìn mặt còn to hơn cả mặt Triệu Du, lau lau máu mũi chảy ra, giọng nói không rõ ràng lầm bầm: "Không cần không cần, chúng ta cứ hôm nay đi, chọn ngày không bằng đụng ngày..."
Nói xong, hắn còn hít sâu một hơi, che lấy gò má đau nhức không ngừng.
Một người khác cũng nói: "Đúng, hôm nay luôn."
Người thứ ba lập tức tiếp lời: "Bất kể phỏng vấn hay thi thử, cứ cho chúng tôi thử một lần xem..."
Người thứ tư khẽ phụ họa: "...Đúng vậy... nếu không thì trận đòn này coi như uổng phí..."
Những người khác đều gật đầu lia lịa, chỉ có Bùi Diệp hoang mang.
Nhưng rất nhanh, cô đã có được câu trả lời từ bình luận của livestream show thực tế.
Hóa ra, trong số những người bị Diệp Tuấn Trạch lôi đến cũng có hai người là khách mời của chương trình thực tế, lượng fan của bọn họ không bằng Diệp Tuấn Trạch, chỉ khá hơn nguyên chủ Tiểu Ngẫu một chút. Thấy khách mời nhà mình bị đánh đập một cách khó hiểu, fan hâm mộ phẫn nộ đến các livestream khác đòi công đạo.
Sau một hồi cãi vã, Bùi Diệp mới hiểu rõ ngọn nguồn.
Cô quay sang hỏi Diệp Tuấn Trạch: "Cậu đánh?"
Diệp Tuấn Trạch thản nhiên đáp: "Đúng, tôi đánh."
"Cậu làm vậy để làm gì?"
"Bọn họ không tin vào hiệu quả giảng dạy của lớp đào tạo chúng ta, tôi chỉ có thể đích thân ra sân biểu diễn một phen, dùng sự thật để chứng minh."
Thực ra thực lực của hắn và những người này không chênh lệch nhiều, khi phát huy tốt cũng chỉ mạnh hơn một chút, nhưng lần này lại giành chiến thắng với ưu thế khá lớn. Hắn đánh đến hưng phấn, đám bạn bị đánh choáng váng không theo kịp tiết tấu, vì vậy bị hắn nắm bắt cơ hội đánh thành đầu heo.
Tuy nhìn bề ngoài thương thế có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực chất đều là vết thương ngoài da.
Tất cả đều nhờ vào lớp đào tạo dị sĩ!
Chờ những người bạn khác làm nhiệm vụ bên ngoài trở về, hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Biểu cảm của những người khác càng thêm méo mó.
Diệp Tuấn Trạch, mày làm người được không!
Bùi Diệp: "..."
Cái này...
Không cần thiết.
Cô mở lớp đào tạo chứ không phải tổ chức lôi kéo người trái phép, có thể vào hay không còn phải xem duyên phận.
Hơn nữa, cô cũng không chia hoa hồng cho Diệp Tuấn Trạch, vị này hưng phấn như vậy làm gì?
"Thôi được rồi... chúng ta phỏng vấn trước đi."
Bùi Diệp hơi chột dạ cúi đầu, không dám nhìn những khuôn mặt bầm dập kia.
Buổi phỏng vấn không mất nhiều thời gian.
Đúng như câu nói "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", chất lượng vòng bạn bè của Diệp Tuấn Trạch khá tốt, mấy người hắn dẫn đến, ngoại trừ hai người tâm tính không đạt, những người còn lại đều đậu.
Biết được kết quả phỏng vấn, mặt mày hai người kia ủ rũ, không nói gì, hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
Không muốn ở lại thêm một giây nào.
Diệp Tuấn Trạch ngượng ngùng: "Bọn họ đều không được sao?"
Hai người này bị thương nhẹ nhất.
Không phải Diệp Tuấn Trạch không muốn cho bọn họ bị thương nặng hơn, mà đơn giản là không làm được, thực lực của hai người này đứng trong top 5 nhóm nhỏ của bọn họ.
Thế này mà cũng bị loại?
"Không được, lớp đào tạo của tôi không cần số lượng, chỉ cần chất lượng." Bùi Diệp không nể nang.
Nhìn theo hướng hai người rời đi, Diệp Tuấn Trạch vẫn muốn níu kéo: "Nhưng thực lực của bọn họ thực ra..."
Bùi Diệp cắt ngang lời hắn: "Thực lực? Thực lực thì sao? Tình hình lớp đào tạo của tôi thế nào, cậu cũng thấy rồi. Chút chênh lệch này, rất dễ dàng san bằng. Có lẽ cậu vẫn chưa rõ, tôi xin nhắc lại một lần nữa —— thứ tôi coi trọng, chưa bao giờ là phát triển hiện tại như thế nào, mà là tương lai lâu dài hơn. Tâm tính của bọn họ không đạt, cưỡng ép giữ lại không chỉ lãng phí thời gian của tôi."
Nói đến mức này, Diệp Tuấn Trạch và Bùi Diệp lại không có giao tình, nên không nói thêm nữa.
Mấy người bạn khác nhìn nhau.
Bọn họ đều kinh ngạc vì Diệp Tuấn Trạch đột phá nhanh chóng trong thời gian ngắn, còn có thể vượt mặt bọn họ, vì tò mò nên mới đến xem thử.
Sau khi xem xong, cảm thấy...
Hình như không được đáng tin cậy cho lắm, Diệp Tuấn Trạch chắc là bị tẩy não rồi.
Hay là rút lui trước?
Trong chốc lát, mấy người đều chùn bước.
Diệp Tuấn Trạch không hiểu Bùi Diệp, nhưng hiểu mấy người bạn của mình.
Trước khi bọn họ tìm cớ rời đi, hắn chỉ vào một người trong số đó, bảo người đó ký hợp đồng với Bùi Diệp.
Diệp Tuấn Trạch tính toán rất kỹ.
Trước tiên để người này ký hợp đồng học một buổi, không tin hiệu quả rõ rệt không thể khuất phục được hắn, khi đó sẽ có thêm một người cùng mình bán hàng đa cấp. Những người khác tận mắt chứng kiến, còn không vội vàng móc tiền ra?
Kế hoạch hoàn hảo.
Bùi Diệp cũng không vạch trần.
Vài phút sau, người đó từ lớp đào tạo đi ra, mấy người khác đột nhiên bị mùi hôi thối xộc lên mũi phải lấy tay che lại.
Định hỏi xem hiệu quả thế nào, người bạn đó lại cười ha hả như phát điên, hai tay nắm lấy tay Diệp Tuấn Trạch không ngừng cảm ơn.
Những người khác hỏi: "Này, cậu bị điên à?"
"Tôi đúng là sắp vui đến phát điên rồi!" Người bạn đó vỗ ngực, kích động nói, "Lớp đào tạo này nhất định phải học, đáng đồng tiền bát gạo, tin tưởng anh em đi!"
Những người khác: "..."
Cậu cũng bị tẩy não rồi sao?
Dưới sự chào mời nhiệt tình của Diệp Tuấn Trạch và học viên mới, lại có một vị dũng sĩ nữa đứng ra.
Cũng bị hút vào không gian lớp đào tạo, sau đó đi ra người nồng nặc mùi hôi thối, vẻ mặt mừng rỡ chào mời những người chưa bị lôi kéo.
Mọi người: "..."
Thật sự...
Kỳ diệu như vậy sao?
Sao lại có cảm giác mình vào ổ đa cấp vậy???
Cuối cùng giống như bánh chẻo, từng người từng người móc tiền ra bỏ vào nồi ——
Vừa ra ngoài, không ai muốn đòi lại tiền, ngược lại tranh nhau muốn nhét tiền cho Bùi Diệp, đồng thời âm thầm xấu hổ —— trước đó bọn họ lại lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Đây nào phải là đa cấp bất hợp pháp, rõ ràng là thiên thần xuống trần gian làm việc thiện, tuyệt đối là tấm gương sáng của ngành giáo dục.
Quan trọng nhất là ——
"Lớp đào tạo của cô còn thiếu người không?"
Khóe miệng Bùi Diệp giật giật: "Còn, đủ một khóa một trăm học viên thì ngừng tuyển."
Một trăm người?
Vậy còn thiếu chín mươi người nữa.
Mọi người nhìn nhau, trong nháy mắt đã hạ quyết tâm giống như Diệp Tuấn Trạch ——
Lợi ích không để rơi vào tay người ngoài!
Chuyện tốt, sao có thể thiếu bạn bè/người thân khác được?
Vòng xã giao của bọn họ cũng không hoàn toàn trùng lặp, mỗi người đều có vài người bạn bè thân thiết, cũng là những người bạn đồng hành thân thiết trong các nhiệm vụ bên ngoài. Chín mươi suất còn lại, cho ai mà chẳng được? Người thân bạn bè tăng cường thực lực, bản thân mình cũng được hưởng lợi.
Còn những người thân bạn bè đó không chịu nghe lời thì sao...
Diệp Tuấn Trạch chẳng phải đã đưa ra một hướng đi rất hay sao?
Ép buộc, dùng thực lực để chứng minh.
Nếu cơ duyên đưa đến tận miệng mà cũng không có phúc hưởng, thì bọn họ cũng hết cách.
Nhìn ánh mắt bỗng nhiên trở nên nóng bỏng và biểu cảm muốn thử của mấy người, tâm trạng Bùi Diệp lập tức trở nên kỳ quặc.
Còn ai để ý không?
Cô thật sự chỉ muốn mở một lớp đào tạo bàn tay vàng, gây khó dễ cho nữ chính An Ưu Ưu và hệ thống của cô ta, chứ không định làm đa cấp bạo lực trái phép.
"Trời ơi —— bể phốt của biệt thự nổ rồi à?"
Triệu Du vừa đẩy cửa ra, mùi hôi thối xộc vào mũi khiến hắn suýt nữa lộn ruột.
Sau khi nhịn được cơn buồn nôn, nhìn rõ mấy người trong nhà người nào người nấy phủ một lớp bụi bẩn hôi thối, khuôn mặt béo ú nần nhăn nhó.
"Chị Ngẫu, lần sau chị có thể ra sân 'tuyển sinh' được không?"
Bùi Diệp: "Không được, tôi sợ hàng xóm tố cáo chúng ta nấu phân ăn..."
Tuy mỗi căn biệt thự cách nhau không gần, nhưng mùi hôi thối đó lại rất dai dẳng, "thối" bay xa mười dặm không tan.
Triệu Du bịt mũi, nhịn rồi lại nhịn vẫn không nhịn được, bịt miệng chạy ra ngoài nôn mửa.
Bùi Diệp rất "chu đáo", vung tay hút cửa lại, tránh để mùi bay ra ngoài hun đến hàng xóm.
Một học viên mới ngạc nhiên: "Vừa rồi đó là Triệu Du?"
"Ừ, là hắn."
"Dạo này hắn ăn thuốc giảm cân gì vậy, nhìn gầy đi một vòng."
Diệp Tuấn Trạch không có cảm giác gì: "Có gầy sao?"
Các học viên khác gật đầu, đúng là Triệu Du có gầy đi, chỉ là trọng tải quá lớn, nhìn không rõ lắm, trông cũng không dâm dê bỉ ổi như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro