Chương 1282: Bạn có muốn bàn tay vàng hay không? (giữa)
Editor: Đào Tử
_______________________________
Diệp Tuấn Trạch nghe vậy theo bản năng nhíu mày.
Cô gái này nói cũng như không, qua loa cho xong chuyện, cũng là một kiểu nói chuyện trốn tránh trách nhiệm. Nếu học viên không đạt được hiệu quả đào tạo mong muốn, phía lớp đào tạo có thể đổ lỗi cho "học viên không tự nỗ lực", làm mờ vấn đề của chính lớp đào tạo.
Diệp Tuấn Trạch lại hỏi một vấn đề hắn khá quan tâm.
"Lớp đào tạo của chúng ta thu phí như thế nào?"
Diệp Tuấn Trạch vừa dứt lời, Triệu Du ngồi ở góc phòng cạy móng chân ngẩn người bỗng tỉnh táo.
Mắt hắn giật giật ra hiệu với Diệp Tuấn Trạch, mơ hồ còn có chút ý tứ "hận rèn sắt không thành thép".
Triệu Du quả thực "hận rèn sắt không thành thép".
Tin nhắn trả lời tự động hắn cài đặt đã nhiều lần nhắc nhở, nếu có vấn đề về kinh tế thì có thể tìm hắn thương lượng, tiền không phải vấn đề, cứ tham gia đào tạo trước đã, lúc này lại trực tiếp hỏi phí đào tạo, Triệu Du lo lắng Diệp Tuấn Trạch cũng sẽ bị dọa chạy mất. Phải biết rằng trước Diệp Tuấn Trạch cũng có hai người phỏng vấn đạt yêu cầu, nhưng vừa nhắc đến phí đào tạo liền chùn bước, thoái thác nói "Vậy tôi về nhà suy nghĩ thêm".
Kiểu nói này, ai lăn lộn giang hồ mà không hiểu chứ.
Về nhà suy nghĩ thêm, mười phần thì tám chín phần là không có hồi âm.
Cô gái nói: "Giai đoạn một hai mươi vạn, giai đoạn hai ba mươi vạn, giai đoạn ba năm mươi vạn."
Nghe được con số này, quả nhiên Diệp Tuấn Trạch do dự một chút.
"Hai mươi vạn... mà chỉ mới là giai đoạn một?"
Cô gái nói: "Địa điểm huấn luyện, thiết bị huấn luyện, chi phí nhân công, môi trường đào tạo... đều là tốt nhất, giá này không đắt."
Diệp Tuấn Trạch theo bản năng nhìn về phía Triệu Du, đối phương không ngừng ra tín hiệu tay với hắn.
Thực ra đối với hắn, đừng nói là phí đào tạo một giai đoạn, dù là trả cả ba giai đoạn cùng lúc cũng không phải là số tiền lớn, nhưng hắn là người có nguyên tắc, kiên trì "tiền nào của nấy, ham rẻ dễ bị thiệt", nhưng bị coi là kẻ ngốc để chém cũng không phải phong cách của hắn.
Khoản chi tiêu này hắn phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Cúi đầu suy nghĩ một hồi, nghĩ đến cảnh tượng cô gái vừa thể hiện —— nếu đây là hiệu quả của lớp đào tạo, số tiền này bỏ ra quá xứng đáng —— lại nghĩ đến Triệu Du ở giữa làm người bảo lãnh, chỉ vì tin tưởng Triệu Du cũng có thể thử... Sau vài lần cân nhắc, hắn gật đầu đồng ý.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của cô gái cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhạt, lấy ra một bản hợp đồng mỏng từ trong ngăn kéo.
Hợp đồng còn có một phụ lục là "Giấy cam kết đồng ý của học viên lớp đào tạo bàn tay vàng".
Diệp Tuấn Trạch thầm nghĩ "chính thức ghê", lòng hiếu kỳ thôi thúc, hắn cúi đầu lướt qua, nói đơn giản là học viên không được phép bỏ dở giữa chừng, bất kể lý do gì cũng không được bỏ dở giữa chừng, một khi bắt đầu đào tạo thì không thể dừng lại...
Diệp Tuấn Trạch tò mò hỏi: "Không được bỏ dở giữa chừng hoặc tạm dừng tôi đều có thể thông cảm, dù sao phía các cô cũng là vì cân nhắc đến kết quả giảng dạy... Nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng, ví dụ như tôi là một dị sĩ nhàn rỗi, không có công ty hoặc thế lực chính thức nào, không có lương cơ bản, vì vậy để nuôi sống gia đình, tôi thường xuyên nhận nhiệm vụ đi công tác ở nơi khác để kiếm tiền, gặp phải nhiệm vụ gấp đột xuất thì lại càng nói đi là đi, hơn nữa, nếu gia đình gặp phải việc đột xuất... vậy cũng không thể xin nghỉ phép tạm dừng huấn luyện một hai lần sao?"
Hắn quả thực rất muốn thử thách bản thân, tìm kiếm kích thích cho mình, nhưng yêu cầu cứng nhắc này của lớp đào tạo có phần hơi quá đáng.
Cô gái nói: "Những gì cậu lo lắng không mâu thuẫn với những gì đã ghi trong hợp đồng."
Diệp Tuấn Trạch khó hiểu trong lòng.
Thế này mà gọi là không mâu thuẫn?
Liếc mắt thấy vẻ mặt "hận rèn sắt không thành thép" của Triệu Du, trong lòng Diệp Tuấn Trạch càng thêm nghi hoặc, nhưng vẫn ký tên mình.
Hợp đồng làm hai bản, việc trả tiền rất sảng khoái.
Xong xuôi liền chuẩn bị đứng dậy đi sắp xếp đồ dùng sinh hoạt cho khóa huấn luyện kín.
Đúng vậy, hắn tưởng rằng lớp đào tạo sẽ tổ chức cho học viên đến một địa điểm bí mật nào đó để tiến hành huấn luyện đặc biệt, các điều khoản trên hợp đồng và giấy cam kết đồng ý kia cũng chứng minh điều này. Nhưng hắn vạn vạn không ngờ, lớp đào tạo bàn tay vàng hắn vừa bước chân vào lại hoàn toàn không theo logic.
Mông hắn còn chưa rời khỏi đệm ghế, cô gái kia giơ tay búng ngón tay.
Diệp Tuấn Trạch đang khó hiểu, trong tầm mắt xuất hiện hai hàng năm cột, tổng cộng mười con người giấy nhỏ cử động linh hoạt.
"Ở đây có tổng cộng mười con, cậu tùy ý chọn một con."
Diệp Tuấn Trạch càng thêm nghi ngờ, không biết chọn người giấy nhỏ để làm gì, cẩn thận vẫn hỏi một câu: "Chọn đại một con nào cũng được?"
Cô gái cười nói: "Đúng, con nào cũng được."
Diệp Tuấn Trạch tùy tiện rút ra một con, con người giấy nhỏ đó liền bò theo ngón tay hắn trèo lên vai hắn ngồi xuống, khiến hắn cảm thấy khá mới lạ.
"Lớp đào tạo bàn tay vàng của chúng tôi rất tôn trọng ý nguyện đầu tiên của học viên, khi tham gia cùng chúng tôi, cậu muốn tăng cường năng lực ở phương diện nào nhất?"
Diệp Tuấn Trạch kinh ngạc nói: "Còn có thể huấn luyện dựa theo đặc điểm năng lực cá nhân của học viên sao?"
Cô gái cười nói: "Đương nhiên rồi, học phí cao phải có đẳng cấp và đãi ngộ tương xứng."
Diệp Tuấn Trạch suy nghĩ cẩn thận.
Ván trượt của hắn chính là vũ khí của hắn, tốc độ thì đủ rồi, nhưng sức tấn công lại cứ không đủ, hơn nữa lại thiên về đơn lẻ, nếu gặp phải nhiều kẻ địch thì dễ bị lúng túng, khó mà chống đỡ được. Nếu lớp đào tạo dị sĩ có thể giúp hắn giải quyết vấn đề này, học phí bỏ ra quá xứng đáng.
Khi Diệp Tuấn Trạch nói ra suy nghĩ của mình, con người giấy nhỏ đang yên lặng ngồi trên vai hắn tự bốc cháy.
Hắn giật mình theo bản năng muốn đứng dậy, giây tiếp theo bị một lực mạnh hút đi, sau một trận xoay vòng trời đất quay cuồng, cảnh vật xung quanh thay đổi lớn.
Cùng lúc đó, Triệu Du cũng hứng thú nhìn về hướng Diệp Tuấn Trạch biến mất.
Hắn lẩm bẩm: "Thế mà lại biến mất cả người... bị hút vào không gian dị biệt sao?"
"Không phải biến mất cả người, anh tưởng là linh hồn bị hút đi sao?" Bùi Diệp vừa nhìn biểu cảm của Triệu Du liền biết hắn đang nghĩ như vậy, lười biếng đổi tư thế ngồi, mặt không cảm xúc nói, "Đối với người thường, rèn luyện thân thể còn có lợi hơn rèn luyện hồn phách..."
Triệu Du khó hiểu: "Cái gì?"
"Thân thể người thường giống như một cái bình, là bình chứa đựng hồn phách. Nhét một hồn phách quá mạnh vào một thân thể yếu ớt, trừ phi hồn phách có thể khống chế bản thân đến mức hoàn hảo, nếu không thân thể sẽ chỉ có một kết cục —— vỡ nát." Mặc dù đội ngũ chỉ mở rộng thêm một Diệp Tuấn Trạch, nhưng trong mắt Bùi Diệp lại là một khởi đầu tốt, vì vậy tâm trạng cũng vui vẻ hơn không ít, nói cũng nhiều hơn: "Hơn nữa, hồn phách còn tinh tế phức tạp hơn thân thể nhiều, tu luyện cũng khó, so sánh ra thì rèn luyện thân thể dễ dàng hơn nhiều..."
Bùi Diệp cũng sẽ không tự tìm phiền phức cho mình.
Đã muốn đào tạo một nhóm người sở hữu "bàn tay vàng" để gây chuyện, trên cơ sở nền tảng vững chắc, làm sao nhanh chóng được thì làm.
Triệu Du nghe không hiểu lắm, nhưng lại không dám hỏi đến cùng, chỉ có thể ậm ờ gật đầu.
Bùi Diệp lại hỏi: "Hôm nay còn có dị sĩ nào đến phỏng vấn nữa không?"
Triệu Du nhìn điện thoại, thở dài: "Chắc là không còn..."
Cơ hội trời cho bày ra trước mắt, bàn tay vàng ở ngay gần kề, hắn còn đích thân ra mặt bảo lãnh, vẫn không có mấy người tin.
Bùi Diệp nghiêng người, dựa vào ghế, nhìn thì có vẻ như đang xem tạp chí giết thời gian, thực chất là đang âm thầm quan sát nội dung bình luận của phòng livestream show thực tế. Lúc Diệp Tuấn Trạch vào cô đã chú ý đến nội dung bình luận có vấn đề, số lượng người xem từ vài nghìn tăng vọt lên vài vạn.
Những khán giả tăng thêm đều nói là từ livestream của một khách mời khác nhảy sang.
Khách mời này là ai, dĩ nhiên không cần phải đoán nhiều.
Diệp Tuấn Trạch cũng giống như nguyên chủ Tiểu Ngẫu, cũng là khách mời show thực tế được tổ chương trình lựa chọn. Khác với Tiểu Ngẫu không ai hỏi han, Diệp Tuấn Trạch vì tính cách độc lập, phong cách hành sự rất ngông, thu hút một nhóm khán giả thích kiểu này, cộng thêm chàng trai này có ngoại hình khá, giống như một blogger du lịch cứ cách vài hôm lại ra ngoài chạy việc, trong số các khách mời show thực tế thuộc hàng thanh lưu, độ nổi tiếng ở mức trung bình khá.
Khán giả của Diệp Tuấn Trạch từ góc nhìn livestream bên hắn biết đến "Tiểu Ngẫu", lại thấy "Tiểu Ngẫu" chặt chém người, tức giận đến lý luận.
Kết quả lý luận thì sao ————
Bùi Diệp không cần nhìn kỹ cũng biết.
Hoàn toàn nghiêng về một phía!
Không phải nghiêng về phía cô thắng, mà là nghiêng về phía thua.
Nhìn khán giả bên phía mình bị các bình luận khác áp đảo đến mức không còn chút tồn tại nào, nếu Bùi Diệp không phải là cao thủ quản lý biểu cảm thì đã cười phá lên rồi. Ác giả ác báo, những kẻ này cả ngày soi mói người khác, đáng đời bị người khác soi mói lại.
Chỉ là, những bình luận này đã thay đổi từ khi Diệp Tuấn Trạch tiến vào không gian đào tạo.
【???】
【???】
【???】
Hàng loạt dấu chấm hỏi sượt qua.
【Vãi, chuyện gì đã xảy ra vậy???】
【A a a ———— Livestream của Tuấn Trạch đột nhiên bị đóng rồi, chuyện quái gì vậy? Máy chủ bên tổ chương trình bị hỏng à?】
【Đây được coi là sự cố lớn của tổ chương trình rồi nhỉ? Trước đây livestream bị đóng chỉ có một khả năng thôi, khách mời tiêu đời rồi... Nhưng mà chỉ số sinh mệnh của Tuấn Trạch vẫn bình thường mà, sao lại đột nhiên bị đóng? Vừa gọi điện cho bộ phận chăm sóc khách hàng, bọn họ còn nói là mọi thứ đều bình thường...】
【Không gọi được cho bộ phận chăm sóc khách hàng nữa rồi...】
【Đm, Tuấn Trạch của em ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?】
【Chuyện này à ———— Nhìn từ livestream của Tiểu Ngẫu thì rất rõ ràng, có vẻ việc livestream của Tuấn Trạch bị đóng có liên quan đến việc cậu ấy tiến vào không gian bí ẩn... Gần như xảy ra cùng một lúc. Khách mời tên Tiểu Ngẫu này thật sự không phải là "gián điệp" tổ chương trình cài vào à?】
Thế mà có thể cưỡng chế đóng ống kính livestream của người khác...
Ghê gớm thật!
Đây chính là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Bùi Diệp không lộ biểu cảm, nhưng khí thế quanh thân lại vui vẻ thấy rõ.
Triệu Du vừa định hỏi tại sao cô lại vui vẻ như vậy, thì từ chỗ không có một ai bỗng xuất hiện một người, chính là Diệp Tuấn Trạch đã biến mất không thấy tăm hơi mấy phút trước, trên mặt chàng trai còn mang vẻ ngây dại, hai mắt trống rỗng, dường như đã mất hồn. Triệu Du vừa định tiến lên chào hỏi, hỏi hắn trải nghiệm ở lớp đào tạo như thế nào, thì chưa kịp lại gần đã ngửi thấy một mùi chua khó tả. Mùi này còn kinh khủng hơn cả lần đầu!
Hắn bịt mũi hỏi Bùi Diệp, đối phương lại thản nhiên đến mức khiến hắn bội phục.
"Chị Ngẫu, chị không ngửi thấy sao?"
Lần trước cũng vậy, vẫn mặt không đổi sắc nói chuyện với mình một hồi, mùi này cũng chẳng khác gì mùi vớt từ hầm phân lên.
Bùi Diệp nói: "Không ngửi thấy, tôi đã phong bế khứu giác rồi."
Triệu Du: "???"
Còn có thao tác này nữa à???
"Khứu giác còn có thể phong bế?"
Bùi Diệp hỏi ngược lại: "Tại sao không thể?"
Không chỉ khứu giác có thể phong bế, các giác quan khác cũng có thể, trong một số trường hợp đặc biệt vẫn khá hữu dụng.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Tuấn Trạch ngồi trên ghế bỗng giật mình tỉnh lại. Đầu tiên là hắn đứng dậy xoay một vòng, dường như đang xác nhận mình đã trở về hiện thực, còn sờ lên mặt và cơ thể mình, nắm chặt tay, biểu cảm từ hoang mang, ngây dại, kinh ngạc, cuối cùng ngưng tụ thành vui như điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro