Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1278: Lớp đào tạo bàn tay vàng (đầu)

Editor: Đào Tử

_______________________________

"Dừng dừng dừng——Em xin tạm dừng vài phút! Em muốn tranh luận, em muốn khiếu nại, em muốn kháng nghị!" Triệu Du cảm thấy mình bị lừa, hắn phải tranh thủ quyền lợi cho mạng nhỏ của mình, hắn căng thẳng liếm liếm môi khô, nhịn xuống cảm giác tim đập như trống, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sắp xếp từ ngữ hợp lý, "Trước tiên chúng ta phải hiểu thế nào là 'bàn tay vàng'..."

Bóng dáng người phụ nữ búng tay một cái.

Màn hình trong suốt giữa không trung cho Triệu Du năm phút để khiếu nại.

Triệu Du cảm thấy mạng nhỏ của mình lại được kéo dài thêm năm phút, không dám trì hoãn, nói nhanh như gió: "Bàn tay vàng (Kim thủ chỉ) là một loại phần cứng máy tính, cái này chị biết chứ? Sau đó có một công cụ sửa đổi trò chơi được đặt tên là 'bàn tay vàng', người chơi có thể thông qua nó sửa đổi dữ liệu trò chơi, nhanh chóng có được kinh nghiệm, tiền bạc, nâng cao cấp độ trò chơi... Toàn bộ quá trình, an toàn, không đau đớn, trôi chảy, mượt mà."

Bóng dáng người phụ nữ khẽ nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề.

Nhàn nhạt hỏi: "Vậy, cậu muốn nói gì?"

Triệu Du vỗ đùi, chỉ ra điểm mấu chốt: "Chị Ngẫu, năng lực phải lao động mới đạt được, thì gọi là bàn tay vàng gì chứ? Cho nên, bàn tay vàng kiểu thuê người chơi hộ không thể là em phải chịu khổ. Phải là em nhắm mắt lại, mở mắt ra, bỗng dưng có được thân thể cường tráng và thân thủ linh hoạt. Trọng điểm và tinh túy nằm ở 'bỗng dưng', toàn bộ quá trình em không thể bỏ công sức mà chỉ hưởng thụ, lớp đào tạo của chị đang quảng cáo sai sự thật rồi!"

Bóng dáng người phụ nữ: "..."

Lời này nghe sơ qua thật sự không có chút sai sót nào.

Cô nói: "Ừm, nói đúng, nghe cũng có lý."

"Hahaha, đúng không, em cũng thấy là đạo lý này."

Triệu Du thở phào nhẹ nhõm, mạng nhỏ của mình cuối cùng cũng giữ được, giống như thanh kiếm Damocles treo lơ lửng trên đầu đã biến mất. Có điều hắn không ngờ về khoản ngụy biện, người trước mắt này mới là cụ tổ, hắn còn trẻ căn bản không thể nào hiểu được mánh khóe của cô.

Bóng dáng người phụ nữ chuyển giọng: "Dường như cậu quên mất, lớp đào tạo của chúng ta không có giấy phép kinh doanh, treo đầu dê bán thịt chó, chất lượng đào tạo không phù hợp với quảng cáo mới là tinh túy của lớp đào tạo bất hợp pháp? Cho dù có giấy phép kinh doanh, quảng cáo gì cậu cũng tin sao?"

Triệu Du: "..."

Hắn suýt chút nữa không thở nổi.

【Giai đoạn một huấn luyện chiến đấu hiệp hai của lớp đào tạo bàn tay vàng sẽ bắt đầu sau mười giây nữa。】

Đến rồi đến rồi, lưỡi hái tử thần lại sắp giáng xuống.

Triệu Du nghe thấy tiếng đếm ngược bên tai, biết mình khó thoát khỏi kiếp nạn này.

Vào ba giây đếm ngược cuối cùng, hắn gào lên: "Chị Ngẫu, thức thời thì đừng đánh vào mặt em, đừng ép em phải quỳ xuống cầu xin chị!"

【Ba... hai... một!】

Triệu Du không biết mình đã ngã xuống bao nhiêu lần, mỗi lần bị đánh ngất đi đều có thể tỉnh lại ngay lập tức. Ngoại trừ cảm giác đau, tất cả đều khôi phục lại trạng thái đỉnh cao. Nếu không đến lớp đào tạo dã chiến này, hắn cũng không biết hóa ra mình lại chịu đòn, chịu ngã, chịu hành hạ đến vậy.

Toàn bộ quá trình chỉ có thể dùng tám chữ "chết đi sống lại, sống lại chết đi" để hình dung.

Khi màn hình trong suốt giữa không trung nhắc nhở hắn đã ngã xuống một trăm lần, giọng nói thiên thần cuối cùng cũng vang lên.

Giọng nữ lạnh lùng nhắc nhở hắn đã vượt qua 【Giai đoạn một huấn luyện chiến đấu của lớp đào tạo bàn tay vàng】, nhận được một phút tôi luyện linh khí.

Triệu Du: "..."

Mặc dù toàn bộ quá trình rất đau đớn, nhưng sự sảng khoái của một phút tôi luyện linh khí lại có thể xoa dịu tất cả, sảng khoái đến mức nghiện.

Hắn nằm bất động trên mặt đất mười mấy phút, giọng nữ lạnh lùng không xuất hiện, điều này khiến hắn hơi hoang mang.

"Khóa học của lớp đào tạo bàn tay vàng cứ thế kết thúc rồi sao?"

Không phải hắn có xu hướng bị ngược đãi, hắn chỉ cảm thấy có chút không thực tế.

Huấn luyện ở mức độ này đã có thể khiến hắn có được "bàn tay vàng" sao???

"Bàn tay vàng" đâu rẻ mạt vậy chứ?

Mở mắt ra, lại phát hiện sân huấn luyện trắng xóa biến thành ngọn núi cao chót vót.

Hắn đang ở giữa mười vạn đại sơn, đập vào mắt toàn là tiên sơn vân hải, tùng bách quái thạch, sương mù lượn lờ.

Thỉnh thoảng còn có tiếng hạc tiên kêu vang từ trên đỉnh đầu bay qua, mang theo từng trận gió mát.

Bóng dáng người phụ nữ tóc trắng ngồi khoanh chân dưới một gốc cây tùng.

Bên cạnh cô còn có một tấm bồ đoàn trống.

Triệu Du: "Chị Ngẫu, vậy là kết thúc rồi sao?"

Người kia lười biếng nhấc mí mắt, ánh mắt truyền tải sự khinh bỉ "ban ngày ban mặt nằm mơ giữa ban ngày" rõ như ban ngày.

Triệu Du nhìn thấy ánh mắt này liền biết mình đã nghĩ nhiều, rất phối hợp ngồi xuống tấm bồ đoàn kia, học theo tư thế của "chị Ngẫu", cố gắng ngồi ngay thẳng. Vừa ngồi xuống, người kia liền nói: "Ngũ tâm hướng thiên, ngưng thần tĩnh khí. Theo tôi luyện tâm pháp một lượt, dẫn khí nhập thể."

Triệu Du đang định hỏi đó là ý gì, cơ thể đột nhiên cứng đờ, bất giác bày ra tư thế chuẩn mực hơn.

Tư thế này khiến hắn đau đến mức mặt xanh mét.

Giọng nữ vang lên bên tai: "Nơi này linh khí dồi dào, mỗi ngày sau khi hoàn thành huấn luyện cơ bản hàng ngày, ngồi thiền tĩnh tu hai canh giờ, củng cố lĩnh ngộ."

Khuôn mặt béo của Triệu Du gần như méo mó, sợ hãi đến mức nói năng lắp bắp.

Một luồng mát mẻ xa lạ từ ngoài vào trong chui vào cơ thể hắn, sau đó lại men theo một quỹ đạo nhất định chậm rãi di chuyển, cảm giác đó giống hệt như thạch rau câu lăn trên da. Mềm mềm, trơn trơn, mượt mà, mát mẻ, rất thú vị, cảm nhận kỹ càng, dường như có một dòng điện tê dại xuyên qua cơ thể. Cảm giác tê dại từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, khiến đầu óc hắn trống rỗng.

Chỉ là, chưa kịp để Triệu Du nắm bắt được niềm vui thú trong đó, giọng nữ ma quỷ đã kéo hắn từ thiên đường xuống địa ngục.

"Ngày ngày ngày ngày... hàng ngày?"

Hàng ngày chẳng phải là mỗi ngày đều phải trải qua một lần sao?

Một lần đã khiến hắn muốn đập đầu xuống đất, vậy mà còn phải đến mỗi ngày một lần?

Giọng nữ mỉm cười nói: "Muốn đạt được thành tựu người thường không thể đạt được, tất nhiên phải bỏ ra nỗ lực người thường không thể chịu đựng được, giờ mới đến đâu? Đây chỉ là huấn luyện cơ bản hàng ngày, đợi cậu có chút thành tựu, còn sẽ mở khóa các hạng mục huấn luyện trung cấp, cao cấp, cuối cùng."

Cơ bản chỉ là huấn luyện thích nghi cơ bản nhất.

Triệu Du nhịn cơn giật giật lông mày dữ dội xuống, nghiến răng nghiến lợi: "Đây không thể gọi là 'bàn tay vàng'!"

Bất kỳ năng lực nào phải lao động mới đạt được đều không xứng đáng được gọi là "bàn tay vàng"!

Mà hắn đã bị đánh, đã đổ mồ hôi!

Không biết từ lúc nào, hai canh giờ trôi qua.

Đợi Triệu Du làm theo hướng dẫn, vụng về thu công, lại mở mắt ra.

Lần này cảnh tượng trước mắt không phải là sân huấn luyện, cũng không phải là mười vạn đại sơn, mà là căn bếp của căn biệt thự kia, người trước mắt là "Tiểu Ngẫu" quen thuộc nhất. Triệu Du ban đầu hơi ngớ người, sau đó sợ hãi nhảy dựng lên, lùi lại nhanh chóng giữ khoảng cách an toàn.

Bùi Diệp chống cằm hỏi: "Sao vậy?"

Triệu Du bị cô hỏi đến ngây người, đang định mở miệng lại phát hiện ra điều bất thường.

Thời tiết bên ngoài giống hệt như lúc hắn bị hút vào 【Lớp đào tạo bàn tay vàng】, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, dường như kim phút chỉ nhích được ba bốn phút, thậm chí bát mì hắn chưa ăn hết vẫn còn bốc khói nghi ngút, hương thơm hấp dẫn.

Ục ục ục——

Bụng hắn réo lên.

Triệu Du bị mùi thơm quyến rũ đến mức nước miếng chảy ròng ròng, bưng bát lên húp liền mấy miếng mì, mắt sáng lên——Ngon quá! Thật kỳ lạ, tài nấu nướng của hắn chỉ có thể coi là tầm thường, miễn cưỡng ăn được, lúc này lại ngon đến mức hơn cả quốc yến.

Ăn hết phần mì còn lại, không chừa lại một giọt nước dùng nào.

"Phù——Sống lại rồi——"

Triệu Du ngẩng đầu lên, lại thấy chị Ngẫu vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm nhìn hắn.

Không khỏi đỏ mặt, nhớ lại dáng vẻ như quỷ đói đầu thai, hận không thể nuốt chửng cả bát của mình vừa rồi, thật sự mất mặt.

"Chị Ngẫu, vừa rồi hình như em đã có một ảo giác rất hoang đường."

Bùi Diệp mỉm cười hỏi hắn: "Ảo giác gì?"

Triệu Du rút một tờ khăn giấy lau sạch miệng, ăn một bát mì xuống bụng vẫn còn đói, nhưng không giống như vừa rồi đói đến mức không chịu nổi, miễn cưỡng có thể dùng lý trí kìm nén lại, định lát nữa sẽ đi ăn thêm chút gì đó ngon. Hắn nói: "Em có ảo giác, tưởng mình rơi vào một không gian bí ẩn tên là 'Lớp đào tạo bàn tay vàng', chịu rất nhiều khổ sở ở đó, còn bị người ta coi như quả bóng đá qua đá lại..."

Bùi Diệp nói: "Ồ, đó không phải là ảo giác."

Cơ thể Triệu Du đột nhiên cứng đờ.

Bùi Diệp chỉ vào mu bàn tay phải của hắn, lúc này Triệu Du mới phát hiện cổ tay mình có thêm một hình xăm đầu dị thú đen trắng.

Hắn suýt chút nữa khóc òa lên, chị Ngẫu của hắn vậy mà còn cười tủm tỉm nói với hắn: "Mang theo dấu hiệu này, mỗi ngày cậu đều có thể nhận được thêm hai mươi bốn giờ chỉ dạy kèm riêng của danh sư, mà ở thế giới bên ngoài, cũng chỉ trôi qua ba bốn phút. Cậu xem, bàn tay vàng này có phải rất thiết thực rất lợi hại không? Cậu có thể lặng lẽ vươn lên trong lúc mọi người không chú ý, một ngày nào đó làm kinh ngạc tất cả mọi người!"

Một ngày chỉ có hai mươi bốn giờ.

Trừ đi thời gian ngủ, ăn, tắm rửa và các sinh hoạt hàng ngày khác, lại trừ đi thời gian đi học, thời gian thực sự có thể chuyên tâm tu luyện, trung bình không đến sáu tiếng. Nhưng tham gia 【Lớp đào tạo bàn tay vàng】 thì khác, hai mươi bốn giờ tu luyện thực sự, không pha trộn chút nước nào.

Ngoài ra, còn có tài nguyên tu luyện dồi dào và danh sư giúp đỡ kèm cặp riêng, đảm bảo bớt đi đường vòng.

Như vậy, còn lý do gì không trở nên mạnh mẽ chứ?

Triệu Du run rẩy nói: "Bây giờ em hối hận còn kịp không?"

Bùi Diệp nói: "Cái này không được, nếu mỗi học viên đều giống như cậu không chịu được khổ liền kêu la muốn bỏ cuộc, hiệu quả đào tạo sẽ giảm đi một nửa. Chính vì không có đường lui, ngoài thành tài chính là thành... quan tài, mới có thể khai thác tối đa tiềm năng của học viên, tạo nên cường giả một phương."

Cô đặt một tay lên vai Triệu Du, nghiêm túc nói: "Người trẻ tuổi à, không có đường lui! Không thành công thì chui xuống đất!"

Triệu Du: "..."

Bùi Diệp cười dịu dàng mà nham hiểm: "Đi tắm rửa đi, người cậu hôi quá."

Triệu Du: "..."

Khi Triệu Du vào phòng tắm nhìn thấy mình trong gương, không biết từ lúc nào trên da phủ một lớp bùn màu xám nhạt, ngửi kỹ còn có một mùi chua khó tả, giống hệt như vài cân đổ mồ hôi rồi lại bị bọc kín trong túi ni lông ướp ba ngày ba đêm, ướp đến ngấm vị luôn.

Hắn ghét bỏ "Ụa" một tiếng, xả nước ngâm mình tắm rửa, tắm ba lần mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Bò ra khỏi bồn tắm thay một bộ quần áo mới, theo thói quen đứng lên cân trọng lượng ở cửa phòng tắm.

Triệu Du: "!!!"

Chạy vội vào phòng tắm soi gương, hình như bản thân trong gương không có gì thay đổi, nhưng lại có cảm giác sảng khoái hơn ba phần.

Hình như không còn dầu mỡ nữa???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro