Chương 1276: Bàn tay vàng, cô có tôi cũng có (giữa)
Editor: Đào Tử
_______________________________
Triệu Du lái xe rất ổn.
Nửa tiếng sau, hắn lái chiếc xe việt dã sặc sỡ kia chạy vào một khu biệt thự, dừng lại trước cửa một căn.
Bùi Diệp mở mắt ra từ giấc ngủ nông, đang định mở cửa thì Triệu Du đã nhanh hơn cô một bước mở cửa xe, trên mặt còn treo nụ cười rất vui vẻ, hai tay giơ cao về phía dải lụa màu treo trên cổng lớn biệt thự, chúc mừng nói: "Tèn tén ten —— hoan nghênh chị Ngẫu về nhà!"
Bùi Diệp: "..."
Nếu không phải Triệu Du tận miệng thừa nhận hắn không có ý gì với nguyên chủ Tiểu Ngẫu, cô thật sự nhịn không được nghĩ lung tung.
Hơn nữa, về nhà?
Nguyên chủ Tiểu Ngẫu là trẻ mồ côi không cha không mẹ, căn bản không ở nổi căn biệt thự lớn như vậy —— giá nhà thế kỷ 21 đã khiến người trẻ tuyệt vọng, đến Kỷ nguyên hắc ám năm 3210, giá nhà ở khu vực phồn hoa chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn, nguyên chủ hiển nhiên không có năng lực tài chính này —— cô ngẩn người một lát, do dự xuống xe: "Triệu Du, cậu chắc chắn đây là nhà 'tôi'? 'Tôi' hình như... không phải rất giàu có..."
Triệu Du mở khóa vân tay, thành thạo mở cửa.
"Chị Ngẫu không có tiền, nhưng em có tiền mà."
Bùi Diệp gật đầu: "Ra là vậy, 'tôi' đang ở nhờ nhà cậu?"
"Chị Ngẫu, chị lại nói sai rồi, là em đang ở nhờ nhà chị. Haiz, em lại quên mất, chị không nhớ rồi, căn nhà này là em tặng chị." Triệu Du vừa nói vừa lắc đầu, xoay người mở cốp xe sau, khó khăn ôm ra một cái thùng siêu lớn, "Thật sự rất nặng, chị Ngẫu, chị tới giúp một tay đi."
Bùi Diệp: "???"
Ý của Triệu Du là...
Căn nhà này là hắn mua tặng nguyên chủ Tiểu Ngẫu?
Thông tin này khiến khán giả xem livestream show thực tế phấn chấn —— bọn họ đã được phổ cập ở livestream của khách mời khác (ám chỉ An Ưu Ưu), giá nhà ở khu vực này cao đến mức tuyệt vọng, nói là tấc đất tấc vàng cũng không ngoa —— ngay cả An Ưu Ưu, chí tôn văn học mạng cũng tốn không ít tâm tư mới gom đủ tiền đặt cọc.
Tên phú nhị đại bóng nhẫy Triệu Du này lại không cầu hồi báo, hào phóng mua một căn tặng "Tiểu Ngẫu"?
Ha ha, nói hai người này không gian díu ai mà tin?
【Vả mặt rồi vả mặt rồi, ai mà tin hai người này là quan hệ trong sạch?】
【Chậc, còn so với An nữ thần? Mày xứng sao? Mày xứng cái beep! An nữ thần phấn đấu độc lập, tự lực tự cường dũng cảm, tiền đặt cọc biệt thự của cô ấy là tự mình dùng tiền nhuận bút, tiền bản quyền, công pháp và cơ duyên gom góp từng chút từng chút, hoàn toàn khác với một số người nằm không ăn tiền đàn ông.】
【Chậc, chính là vị khách mời ké fame An nữ thần đấy, chẳng phải dựa vào tiền của đàn ông mà sống sao.】
【Định so kè với Ưu Ưu bảo bối à, trong lòng không có tí biết điều nào.】
【Tôi ở livestream của bảo bối có nghe qua giá nhà khu vực này rồi, biệt thự sang trọng tính bằng đơn vị tỷ, Tiểu Ngẫu làm sao có thể an tâm nhận chứ? Có nhiều đứa con bất hiếu đối xử với cha mẹ ruột cũng không hiếu thuận như vậy, khẩu vị tên công tử bột bóng nhẫy này cũng đặc biệt ghê.】
Màn hình đầy bình luận ác ý gần như che kín hết khung chat.
Fan của An Ưu Ưu đúng là pháo tinh chuyển thế, không có điểm để bắt bẻ cũng phải tạo ra điểm để bắt bẻ cãi nhau với người ta, spam vô số bình luận ác ý với cô.
Cả phòng livestream, trừ số ít người "lý trí khách quan" khuyên can vài câu, những người khác đều đang spam, còn có người thấy vui vẻ liền hùa theo spam, không hề nhắc đến việc làm như vậy sẽ hại chết người. Bùi Diệp cũng ngẫm ra rồi, những fan hâm mộ này muốn mạng của cô...
Tuy nhiên——
Ha ha.
Mấy con tép riu này không quản được mạng sống của cô đâu.
Bùi Diệp cũng vui vẻ nhìn bọn họ tiêu tiền oan uổng.
"Bên trong chứa cái gì nặng vậy?"
Triệu Du béo lại sợ nóng, mặc dù ăn mặc mát mẻ, nhưng đi một vòng dưới trời nắng vẫn toát mồ hôi, không ngừng giơ tay lau.
"Chị Ngẫu đi lâu như vậy, tủ lạnh trong biệt thự cũng không còn đồ ăn, cho nên em mua nguyên liệu tươi sống, một số đồ dùng sinh hoạt cũng nên thay mới..."
Cái thùng trong tay hắn nặng muốn chết, đặt trong tay Bùi Diệp lại nhẹ tênh.
Bùi Diệp im lặng vài giây: "Sao cậu lại tốt với 'tôi' như vậy? Vừa bận trên bận dưới, vừa mua nhà tặng nhà?"
Chỉ nhìn hành động, trên đời có bao nhiêu người yêu có thể làm được đến mức này?
Mấu chốt là nguyên chủ Tiểu Ngẫu đã không còn nữa, Bùi Diệp khoác lên mình thân xác Tiểu Ngẫu hưởng thụ phúc lợi thuộc về Tiểu Ngẫu, thật sự áy náy.
Trên khuôn mặt có vẻ gian xảo của Triệu Du lộ ra vài phần mất tự nhiên.
"Cái này à... cái đó... ờ thì... chị có thể đừng hỏi không? Chị Ngẫu, cho em giữ lại cái quần lót được không?"
Bùi Diệp: "..."
Triệu Du nhỏ giọng nói: "Chẳng phải là... chẳng phải là..."
Bùi Diệp: "..."
Rốt cuộc "chẳng phải là" cái gì???
Triệu Du không chịu nổi, khai hết.
Chuyện này nói ra cũng đơn giản, bắt nguồn từ hai đoạn duyên phận.
Đoạn thứ nhất là lúc hắn còn nhỏ, từ bé đã có chút bệnh cuồng nhan sắc, ngốc nghếch lại dễ bị lừa, bị người thân ham muốn sản nghiệp gia tộc phái người bắt cóc vứt vào rừng sâu, để hắn ở đó chịu đủ khổ sở suýt mất mạng. Cuối cùng là Tiểu Ngẫu liều lĩnh bị người lớn trong thôn suýt đánh chết mới cứu được hắn ra ngoài.
Lần thứ hai cũng là ơn cứu mạng. Triệu Du tưởng mình gặp được tình yêu đích thực, không màng đến lời khuyên can của bạn bè, ngược lại cho rằng bọn họ là vật cản trên con đường theo đuổi tình yêu đích thực của mình, cuối cùng bị dỗ dành đến mức đầu óc choáng váng, rơi vào lưới tình, đổi lại là một âm mưu lớn hơn.
Lần cứu mạng này, hại Tiểu Ngẫu cũng rơi vào nguy hiểm.
Hai người trong tuyệt cảnh hết đạn hết lương chống chọi ba ngày mới tìm được đường sống.
Triệu Du không nhịn được hoài nghi cuộc đời, tại sao khoảng cách giữa người với người lại lớn như vậy?
Tại sao chân tình lại không đổi được chân tình?
Rõ ràng hắn thích mối tình đầu như vậy, mối tình đầu vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, nói một là một hai là hai, không để ý đến ngoại hình của hắn, cũng không coi trọng địa vị, quyền thế và tiền bạc của hắn —— cô ấy từng nói, chỉ là thích con người của Triệu Du, chứ không phải những giá trị phụ trợ khác.
Kết quả thì sao?
Khi tất cả bại lộ, hắn "nhìn thấy" mối tình đầu gỡ bỏ hết lớp ngụy trang, ác ý và căm ghét trần trụi đổ về phía hắn, ập đến ngập trời, lại mãnh liệt hơn bất kỳ ai hắn từng tiếp xúc.
Cú sốc này khiến Triệu Du suy sụp một thời gian dài, cuộc đời tối tăm.
Bạn tốt Tiểu Ngẫu còn nói thẳng hắn quá tự phụ, khiến trái tim thiếu niên đang chớm nở của hắn tan nát.
【Sao em lại tự phụ?】
Tiểu Ngẫu: 【Cậu còn không tự phụ?】
Đừng thấy Triệu Du ngoài miệng chán ghét năng lực của mình, kỳ thực vẫn luôn dựa dẫm vào nó, tin tưởng nó, tự tin đến mức tự phụ —— cho nên hắn cho rằng những gì mình "nhìn thấy" mới là thật, cho rằng bất kỳ kẻ đạo đức giả nào cũng không thể che giấu trước mặt hắn, thực tế là sai lầm lớn.
Năng lực của hắn bị người ta biết đến, kẻ có ý đồ sẽ cố tình kiểm soát những gì nghĩ trong đầu, bố trí có mục đích, tạo dựng một hình tượng hoàn mỹ không tì vết dưới mí mắt hắn. Trong tình huống này, năng lực của hắn không những không thể giúp hắn phân biệt thiện ác thật giả, ngược lại trở thành vật che mắt hắn.
Triệu Du lại không hề hay biết chút nào.
Hắn không biết, năng lực của hắn sẽ không lừa hắn, nhưng lòng người thì có đấy, muốn thật sự nhìn rõ một người, chỉ dựa vào "nghe tiếng lòng" là không đủ.
Sau đó hắn và Tiểu Ngẫu hợp tác khởi nghiệp, hắn bỏ tiền Tiểu Ngẫu bỏ công sức ý tưởng.
Cái gì cũng chuẩn bị xong, chỉ có địa điểm làm việc vẫn chưa đâu vào đâu.
Lúc này hắn vỗ trán, nhớ ra mình đã chuẩn bị cho mối tình đầu một căn biệt thự sang trọng, chưa kịp tặng đã bỏ không không dùng.
Dựa theo nguyên tắc không lãng phí, liền chuyển tặng cho Tiểu Ngẫu.
Hai lần cứu mạng, chị Ngẫu lại là bạn chí thân của hắn, tặng một căn biệt thự sang trọng cũng bình thường thôi.
Tiểu Ngẫu và vài thành viên công ty đều ở đây, thỉnh thoảng hắn cũng đến ở.
Bùi Diệp: "..."
Hèn chi Triệu Du thích đọc truyện ngôn tình máu cún An Ưu Ưu viết dưới bút danh "Nam Thần Tây Môn Thiết Trụ", hóa ra nội tâm lại là một tiểu công chúa, có ảo tưởng tình yêu "lãng mạn" như vậy. Bùi Diệp cũng không phải người thích vạch trần vết thương của người khác, nên không hỏi đến chuyện mối tình đầu sau đó ra sao.
Cô càng tò mò về lịch sử khởi nghiệp của Tiểu Ngẫu và Triệu Du.
"Cậu và 'tôi' khởi nghiệp mở công ty?"
"Công ty thì không hẳn, nói chính xác là một studio."
Bùi Diệp lại hỏi: "Studio làm về lĩnh vực gì? Nội dung công việc là gì? Cậu cũng biết bây giờ tôi mất trí nhớ, lo lắng không thể đảm đương nổi..."
Tầng một của biệt thự không có bóng dáng sinh hoạt như tưởng tượng, ngược lại có chút lộn xộn, chỗ vốn để sofa bị vài chiếc bàn làm việc chiếm dụng, đúng là studio thật. Trong lúc nói chuyện, Bùi Diệp đã bỏ toàn bộ nguyên liệu nấu ăn trong vali vào tủ lạnh, đồ dùng sinh hoạt mới tinh vẫn chưa động đến.
Triệu Du không hiểu rõ về studio, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu mới không chắc chắn nói: "... Em nhớ studio làm việc khá đa dạng, hình như cái gì cũng nhận, hiện tại công việc tốt nhất là cày thuê, coi cày thuê là nghề chính."
Bùi Diệp: "... Cày thuê kiếm được mấy đồng?"
Cày thuê game?
Hay cày thuê bài tập thực hành?
Nghe có vẻ như là công việc vặt kiếm tiền từ túi học sinh.
Triệu Du tán thành nói: "Đúng là kiếm chẳng được mấy đồng... Nhưng mà điều này cũng liên quan đến việc studio vẫn đang trong giai đoạn khởi nghiệp... Haiz, studio vừa mới nhận được vài đơn hàng thì chị Ngẫu mất tích, lương của các thành viên khác bị nợ hai tháng, cách đây không lâu đã thanh toán xong rồi bọn họ nghỉ việc."
Bùi Diệp: "..."
Nói xong, hắn rút ra một cuốn sổ sách kế toán từ một bàn làm việc đưa cho Bùi Diệp.
Bùi Diệp lật lật vài trang, đúng như dự đoán toàn là chữ đỏ.
Nói cách khác, khoản nợ này bây giờ cô phải gánh vác.
Người khác thì tiền từ trên trời rơi xuống, cô thì nợ từ trên trời rơi xuống.
Triệu Du thấy cô nhíu mày, tưởng là lo lắng studio sẽ phá sản, an ủi: "Chị Ngẫu đừng lo lắng về tiền bạc, giai đoạn khởi nghiệp gặp khó khăn là chuyện bình thường. Đâu phải ai cũng là thần kinh doanh, không thể vừa bắt đầu đã kiếm được nhiều tiền... Chúng ta phải vực dậy tinh thần, làm lại từ đầu!"
Bùi Diệp không cảm xúc khép sổ sách kế toán lại: "Tôi không có ý đó... Tôi chỉ cảm thấy chúng ta nên mở rộng thêm các hạng mục kinh doanh khác. Chỉ cày thuê thôi thì vừa khổ vừa mệt, nguồn thu nhập lại đơn điệu như vậy, chắc chắn sẽ không làm được lâu dài, chứ đừng nói đến việc mở rộng quy mô kiếm tiền lớn..."
Triệu Du nghiêm túc nói: "Mọi thứ đều nghe theo chị Ngẫu."
Còn về việc làm sao tăng thu nhập, làm thế nào để mở rộng quy mô, Bùi Diệp không nói một chữ, hắn cũng không hỏi một chữ.
Người trước chỉ là nhất thời buột miệng nói ra những gì nghĩ đến, người sau thì quen nghe theo.
Gần đến giờ cơm, Triệu Du đứng dậy đi xuống gọi hai bát mì đặc trưng của Kỷ nguyên hắc ám.
Ra ngoài gọi người ăn mì, thấy Bùi Diệp đang cầm một cuốn tạp chí đọc say sưa.
Nghe thấy động tĩnh, Bùi Diệp gấp sách lại, nghiêm túc nói: "Tôi quyết định thêm hai hạng mục kinh doanh mới."
Triệu Du húp một miếng mì: "Hạng mục gì?"
"Một là cày thuê vượt thiên kiếp!"
Triệu Du: "... Phụt —— khụ khụ khụ ——"
Bùi Diệp đã sớm đề phòng, bưng bát mì tránh sang một bên: "Phản ứng lớn vậy làm gì?"
Triệu Du: "..."
Chuyện này có thể trách hắn sao?
Trước đây chỉ cày thuê game hoặc giúp học sinh kém cày thuê bài tập thực hành, bây giờ vừa mở miệng đã muốn cày thuê vượt thiên kiếp???
Đúng vậy, thế giới này cũng có thiên kiếp.
Thời kỳ đầu và giữa Kỷ nguyên hắc ám, tức là khoảng năm 1000, linh khí của Trái Đất phục hồi, linh khí dung hợp với năng lượng ô nhiễm con người kiểm soát, mới sinh ra "Vô khí" ngày nay. "Vô khí" bắt nguồn từ linh khí, dị sĩ tu luyện Vô khí, dĩ nhiên cũng phải vượt qua thiên kiếp.
Thiên kiếp biến dị khác với thiên kiếp chính thống.
Đầu tiên là độ khó, độ khó của thiên kiếp biến dị không mạnh như thiên kiếp chính thống.
Tiếp theo, thiên kiếp chính thống là khi cảnh giới tu vi đến thì phải độ kiếp, thành công thì con đường rộng mở, thất bại thì thân tử đạo tiêu. "Thiên kiếp" của Trái Đất này lại là phiên bản "kinh nguyệt" của dị sĩ, cứ đến thời gian cố định là sẽ đến. Bảy năm đến một lần, mỗi lần đến sẽ báo trước bảy ngày.
Dị sĩ vượt thiên kiếp thành công, tu vi năng lực sẽ tăng lên một bậc.
Mặc dù độ khó không mạnh bằng thiên kiếp chính thống, nhưng cũng không phải dị sĩ nào cũng có thể vượt kiếp thành công.
Bùi Diệp biết được tin tức này từ tạp chí, cô cảm thấy đây là một hạng mục cày thuê rất tốt —— thứ nhất, nhóm khách hàng (dị sĩ) đông đảo (số lượng không ít), tài lực khá (dị sĩ không có ai nghèo), nhu cầu lớn (bảy năm mới độ kiếp một lần), quan trọng nhất là thị trường này vẫn còn trống, hầu như không có các đối thủ cạnh tranh, cũng không cần lo lắng bị chèn ép thương mại và chiến tranh giá cả.
Triệu Du cười gượng nói: "Chị Ngẫu, chị nghiêm túc đấy à?"
Bùi Diệp nói: "Tôi nghiêm túc đấy."
"Lần thiên kiếp đầu tiên của chị còn chưa đến, chị lấy gì để cày thuê vượt thiên kiếp cho người ta?"
Bùi Diệp vô cùng tự tin nói: "Lấy thực lực của tôi."
Triệu Du bị kinh ngạc đến mức quên cả húp mì: "..."
Làm sao bây giờ, chị Ngẫu trông còn thiếu tin cậy hơn trước đây nữa.
Hắn lau miệng, ghi nhớ không ăn mì khi chị Ngẫu đang nói, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng hỏi.
"Hạng mục kinh doanh mới thứ hai là gì?"
Bùi Diệp nói: "Cày thuê bàn tay vàng!"
Triệu Du: "..."
Năm chữ, chữ nào hắn cũng nhận ra, nhưng ghép lại với nhau thì không nhận ra nữa.
Cày thuê vượt thiên kiếp hắn có thể hiểu, chẳng phải là giúp người ta vượt qua thiên kiếp sao?
Cày thuê bàn tay vàng là cái quỷ gì?
Bùi Diệp tỏ vẻ thần bí: "Tôi có một bảo bối."
Triệu Du chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn xuống.
Nhìn Bùi Diệp rồi lại cúi đầu nhìn mình, cười đểu: "Em cũng có."
Bùi Diệp: "..."
Sự thật chứng minh, bảo bối trong miệng Bùi Diệp đúng là bảo bối thật.
Cô nói với Triệu Du mình đã gặp cơ duyên, cơ duyên này quý hiếm không kém gì hệ thống của An Ưu Ưu.
Trong đầu Triệu Du lập tức hiện lên hình ảnh nữ chính Mary Sue trong truyện ngôn tình máu cún "Nam Thần Tây Môn Thiết Trụ" viết.
"Vãi... nữ chính ngôn tình lại ở bên cạnh em... Nhanh kể đi, cơ duyên gì vậy!"
Bùi Diệp thấy trong mắt Triệu Du chỉ có tò mò, không có chút tham lam nào, trong lòng hài lòng, lấy ra một cây kéo, trước mặt hắn cắt cuốn sổ sách kế toán toàn chữ đỏ. Khán giả xem livestream show thực tế và Triệu Du đều đang mong chờ, nhìn chằm chằm xem Bùi Diệp sẽ làm gì.
Kết quả ——
Cô biểu diễn một màn nghệ thuật cắt giấy truyền thống, mấu chốt là cắt ra cũng không đẹp lắm.
Triệu Du ngơ ngác: "Đây là..."
Bùi Diệp lần lượt trải những tấm người giấy nhỏ ra bàn.
Hai hàng năm cột, tổng cộng mười tấm người giấy nhỏ.
"Cậu tùy ý lật một cái lên đi."
Triệu Du mơ màng tùy tiện lật một cái lên.
Tấm người giấy nhỏ đó vậy mà ngồi dậy, duỗi người một cái thật dài, quanh thân còn tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt.
Triệu Du lật đi lật lại tấm người giấy nhỏ xem xét một lượt, không phát hiện ra vấn đề gì, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Bùi Diệp.
"Đây chính là cơ duyên của chị Ngẫu?"
"Hãy nói ra nguyện vọng của cậu với nó. Trước đó tôi có hỏi cậu nếu có bàn tay vàng, cậu muốn có năng lực phương diện nào, cậu còn nhớ không?"
Đương nhiên Triệu Du nhớ, thuật lại nguyên văn một lượt.
Vừa dứt lời, người giấy nhỏ đang ngồi yên lặng bỗng tự bốc cháy, dọa Triệu Du đang cúi xuống xem xét kỹ lưỡng muốn ngã ngửa ra sau.
Ai ngờ lại bị một lực mạnh kéo về phía người giấy nhỏ, trời đất quay cuồng, cảnh vật thay đổi.
Tỉnh lại lần nữa, bản thân đã ở trong một không gian trắng xóa xa lạ.
Bên tai vang lên giọng nữ lạnh lùng.
【Chào mừng đến với lớp đào tạo Bàn tay vàng.】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro