Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1271: Đối tác Triệu Du (đầu)

Editor: Đào Tử

_______________________________

Vua Dị tộc?

Bùi Diệp khẽ nhướn mày.

Không ngờ ngoài An Ưu Ưu, "Con trời" còn có một "Vua Dị tộc" rách nát nào đó, nguyên tác dường như không có nhân vật này.

Khán giả của livestream show thực tế tận thế cũng đang thảo luận sôi nổi.

Đại khái chia làm ba phe, ủng hộ, phản đối và hóng hớt.

Phần lớn "fan mới" đều ủng hộ. Nhìn vào màn ra tay tối qua của Bùi Diệp và màn càn quét bãi tha ma hôm nay, ngay cả An Ưu Ưu nhận được kịch bản Queen, sở hữu bàn tay vàng chương trình cung cấp cũng khó mà làm được, thêm vào đó "Tiểu Ngẫu" còn có thể giao tiếp với Nữ Oán...

Tất cả đều cho thấy cô chính là "Vua Dị tộc" mà chương trình giấu kín.

【Chậc chậc chậc—— Lá bài tẩy đây rồi, mong chờ cô ấy battle trực tiếp với An Ưu Ưu!】

Khác với "fan mới", phần lớn "fan cũ" đều phản đối, cơ bản là theo dõi "Tiểu Ngẫu" từ đầu chương trình này. Bọn họ biết rõ tính cách hướng nội nhút nhát của "Tiểu Ngẫu", người yếu hơn cô khiêu khích cô, trước mặt nói móc mỉa cô, cô đều nhẫn nhịn hết mức có thể, hoặc dùng nụ cười ngây ngô để đối phó, bị bức đến đường cùng mới phản kháng lại đôi chút... Nhìn tức chết đi được.

【Mày nói cô ta cầm lá bài tẩy "Vua Dị tộc"? Ôi trời, đừng làm tao cười. "Vua Dị tộc" nhà nào phế như cô ta chứ? Bị người ta chế nhạo trước mặt cũng không ra tay... Nếu với cái tính của tao, đầu đối thủ đã bị đá tung rồi!】

【Đúng vậy, Tiểu Ngẫu không thể nào là "Vua Dị tộc", nếu là cô ta, sao lại ra nông nỗi này chứ?】

【Cũng khó nói, ai quy định "Vua Dị tộc" phải bá đạo vô song... Biết đâu người ta nhát gan thì sao.】

Số còn lại hóng hớt xem náo nhiệt, cũng có khán giả nắm được tin tức từ các phòng live khác nhảy sang —— phần lớn vẫn là fan của An Ưu Ưu —— muốn xem thử đại thần càn quét bãi tha ma trông như thế nào, có thể đấu với nữ thần An Ưu Ưu của bọn họ hay không.

Vừa thấy người thật, thất vọng vô cùng.

【Trông cũng chẳng ra sao, xấu quá, kém xa nữ thần Ưu Ưu rồi!】

【Không đến nỗi xấu, so với người bình thường thì khá hơn chút, coi như là nhan sắc trung bình... Khí chất tạm được, miễn cưỡng có thể nói là ưa nhìn.】

【Ưa nhìn cái gì? Tự tin lên, cô ta chính là xấu!】

【Nghe nói con gà rừng này dựa hơi nữ thần Ưu Ưu?】

【Hừ, ngay cả ngón chân của Ưu Ưu cũng không bằng, còn lá bài tẩy nữa chứ... Cô ta xứng sao?】

【Này, các người nói chuyện khó nghe quá đấy. Trước khi nói người ta xấu, tự mình đi vào nhà vệ sinh tè một bãi soi gương xem mình ra cái thể thống gì đi...】

Fan của An Ưu Ưu chửi bới ầm ĩ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trải nghiệm xem của khán giả khác, liền có người không nhịn được nói vài câu "công bằng".

【Xấu xí cũng không cho nói? Mũi không đủ cao, mắt không đủ to, lông mày bao lâu rồi chưa tỉa? Nhìn rối quá, tôi muốn lấy dao lam tỉa cho cô ta... Da cũng không đủ trắng hồng, dáng người gầy gò, sau này nếu có con, thật đáng thương...】

Bùi Diệp: "..."

Bề ngoài cô không có phản ứng gì, nhưng sát khí tỏa ra lạnh lẽo khiến ba người Giang Chiêu căng thẳng thần kinh.

Rút kinh nghiệm lần trước, lập một nhóm nhỏ để than thở.

Tôn Đào:【Mẹ ơi... Vừa rồi là sát khí đúng không?】

Phương Diệu:【Không sai được, là sát khí. Đi trước mặt cô ấy đúng là chịu tội, tối nay chắc chắn sẽ gặp ác mộng.】

Thân là dị sĩ, khi ra ngoài phải luôn cảnh giác, lâu dần bọn họ trở nên cực kỳ nhạy bén với góc chết của tầm nhìn, giác quan cũng trở nên rõ ràng hơn. Sát khí lạnh lẽo của Bùi Diệp đối với bọn họ, chẳng khác nào dao cùn cứa thịt —— rõ ràng biết nguy hiểm đến từ phía sau, vẫn phải kiềm chế bản năng cơ thể, dùng tinh thần đè nén sự cảnh giác —— thời gian dài, đến cả áo lót bị mồ hôi lạnh thấm ướt khi nào cũng quên mất.

Giang Chiêu nói:【Không biết ai chọc giận cô ấy...】

Tâm trạng trước đó vẫn rất ổn định, từ sau khi bà chủ nhà trọ đưa cho cô tờ giấy đó tối qua, cô đã thay đổi.

Phương Diệu:【Ai chọc giận cô ấy? Ai chọc giận cô ấy thì cô ấy đi tìm người đó gây sự chứ, âm thầm tỏa sát khí hại chúng ta là sao?】

Đúng là chịu tội.

Bà chủ nhà trọ nghe nói bọn họ muốn đi, đôi mắt vốn đã đục ngầu chết lặng hoàn toàn mất đi ánh sáng.

Tôn Đào không đành lòng, lại một lần nữa khuyên bà chủ nhà trọ chuyển nhà, đổi chỗ sinh sống.

Bà chủ nhà trọ dịu dàng mà kiên định lắc đầu, cho dù thành phố nhỏ này hiện tại có lẽ người sống còn chưa đến ba con số, bà vẫn quyết định ở lại, canh giữ nhà trọ này. Mấy người Giang Chiêu cũng không tiện khuyên nữa, chỉ là khi rời đi tâm trạng nặng nề khó tả.

Bởi vì bọn họ biết rất rõ, không lâu nữa, thành phố nhỏ này sẽ trở thành một thành phố chết thực sự.

Nghĩ đến đây, Giang Chiêu thở dài một hơi.

Bùi Diệp vỗ vai hắn: "Còn nhỏ mà, thở dài cái gì?"

"Tôi đang buồn... Thật sự không biết ngày tháng như này khi nào mới kết thúc..."

Tuy ba người bọn họ còn trẻ, nhưng thời gian bôn ba bên ngoài không ngắn, trải nghiệm cũng không ít. Mỗi lần gặp phải thành phố nhỏ thế này, luôn rơi vào trạng thái mơ hồ như trên thế giới chỉ còn lại vài người sống sót là bọn họ. Nghiêm trọng hơn còn sinh ra ảo giác nhân loại không có tương lai, sắp tuyệt chủng.

Hắn mới mười mấy tuổi, tâm cảnh lại già nua như mấy chục tuổi.

Bùi Diệp nói: "Buồn? Cậu mới bao nhiêu tuổi?"

Cô ở tuổi này còn chưa than thở tuổi già bóng xế, một đứa trẻ mười mấy tuổi đã bắt đầu buồn rồi?

"Tuổi này thì không được buồn à? Đâu còn là trẻ con nữa..." Giang Chiêu lẩm bẩm, ánh mắt rơi vào Tôn Đào và Phương Diệu đang đùa giỡn, ánh mắt lạnh lùng nhuốm màu ấm áp —— chỉ có lúc này, hắn mới cảm thấy mệt mỏi đeo bám mình được xoa dịu, "Sống thật mệt mỏi..."

"Ồ? Hay là nói cho tôi nghe, tôi làm thính giả cho cậu?"

Giang Chiêu: "..."

Lý trí mách bảo hắn, "Tiểu Ngẫu" này rất nguy hiểm, tâm trạng thất thường, không phải người hiền lành gì, hắn nên tránh xa cô.

Nhưng mà——

Lạ thay, trên người "Tiểu Ngẫu" cũng có một loại hơi thở khó tả khiến người ta an tâm, khiến hắn lần đầu tiên có xúc động muốn tâm sự.

"Cô thấy nhân loại còn có tương lai không?"

Trên mặt Giang Chiêu vẫn còn nét trẻ con, nhưng đôi mắt lại không có sự ngây thơ trong sáng của tuổi này.

Không chỉ hắn, Phương Diệu trông có vẻ ngốc nghếch, Tôn Đào hoạt bát hiếu động đều như vậy.

"Nhân loại đương nhiên sẽ có tương lai."

Giang Chiêu lắc đầu nhẹ: "Nhưng tôi cảm thấy không còn nữa... Tôi thường mượn sổ ghi chép nhiệm vụ của các anh chị khóa trên từ thư viện trường, rất nhiều người trong số bọn họ ban đầu đều tràn đầy nhiệt huyết, cho rằng thế giới này sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục lại trật tự trước Kỷ nguyên hắc ám. Nhưng theo thời gian, tôi nhìn thấy sự bất lực tuyệt vọng từ những ghi chép của bọn họ, dù làm thế nào, thế giới vẫn ngày càng tồi tệ..."

Điều tuyệt vọng nhất không phải là hủy diệt, mà là dốc hết sức lực vẫn không thể ngăn cản sự hủy diệt giáng xuống.

Giang Chiêu lại nói: "Tài liệu ghi chép, trước Kỷ nguyên hắc ám, những đứa trẻ ở tuổi tôi còn được cha mẹ che chở. Thật tốt, mỗi ngày nỗi buồn lớn nhất chính là bài tập về nhà và bài kiểm tra... Học hành đến 22, 23 tuổi mới tốt nghiệp đi làm, hoặc tiếp tục ở lại trường học thi cao học... Nhưng chúng tôi thì khác, tôi từ bốn tuổi đã bắt đầu tu luyện, sáu tuổi trở thành dị sĩ, học tập kiến thức liên quan, tám tuổi bắt đầu theo chân các tiền bối rèn luyện trừ tà... Rõ ràng tất cả mọi người đều nỗ lực như vậy, nhưng một trận thủy triều hắc ám đã có thể xóa sạch tất cả nỗ lực... Cuối cùng, chỉ còn lại một thành phố chết này đến thành phố chết khác..."

Càng đến gần những nơi hẻo lánh, càng cảm nhận được sự tuyệt vọng bất lực đó.

Liên minh Dị sĩ ngày càng có nhiều dị sĩ bài xích việc đến những vùng quê nghèo khó, ngoài việc không có lợi, còn bởi vì bầu không khí đó không phải ai cũng chịu đựng được.

Ở lâu rồi, người ta cũng chai sạn cả.

Cố gắng hết lần này đến lần khác, rồi lại bị đả kích hết lần này đến lần khác.

Cứ như thể loài người chỉ là con chuột trong tay vận mệnh, con mèo vận mệnh này chơi chán rồi mới ban cho một cái chết dứt khoát.

"Giá như... không có năng lượng ô nhiễm tràn ra đó..."

Giang Chiêu cũng là độc giả trung thành của "Nữ Thần Âu Dương Thúy Hoa", thích nhất truyện xuyên không trùng sinh của cô ấy, mỗi lần đọc Giang Chiêu đều nhập tâm vào nhân vật chính, nằm mơ cũng muốn quay về năm đó, ngăn chặn nguồn gốc của mọi bi kịch. Nếu có ai nói với hắn rằng, hắn chết đi là có thể trùng sinh trở về, hắn chắc chắn sẽ tự cắt cổ ngay lập tức.

Bùi Diệp lại lắc đầu: "Cậu nghĩ ngây thơ quá."

Giang Chiêu: "Sao cơ?"

"Bề ngoài, nguồn gốc bi kịch đúng là do đó, nhưng sự thật có đúng là như vậy không? Chúng ta phải nhìn thấu bản chất bên trong. Con người có một ưu điểm là biết tự kiểm điểm, cũng có một khuyết điểm là sau khi tự kiểm điểm vẫn tiếp tục tái phạm. Trong sử sách có câu 'Lấy sử làm gương', rất nhiều đạo lý người xưa đã đúc kết lại cho hậu thế, nhưng những sai lầm hậu thế nên mắc phải thì vẫn không sót một cái nào. Không có việc đó, cậu nghĩ rằng Trái Đất sẽ thực sự hòa bình sao? Không, không, chỉ cần dã tâm chưa dập tắt, chuyện gì con người cũng làm được."

Giang Chiêu nói: "Đúng... nhưng ít nhất sẽ không tuyệt vọng như thế này..."

Bùi Diệp mỉm cười, cong đôi mắt.

Giang Chiêu hỏi: "Cô cười cái gì?"

"Tôi cười cậu gặp được quý nhân."

"Quý nhân?"

Bùi Diệp chỉ vào mình: "Tôi chính là quý nhân. Gặp được tôi, thế giới này được cứu rồi."

Giang Chiêu: "..."

Dù tính tình tốt như hắn cũng có chút cạn lời —— đây là loại người gì vậy, tâm trạng hắn đang nặng nề như vậy, cô còn đem hắn ra đùa giỡn.

Nếu là Phương Diệu, chắc đã mắng cô bị điên rồi.

Bùi Diệp gối hai tay sau đầu, cười sải bước đuổi theo Giang Chiêu.

"Người trẻ tuổi, thà tin là có, còn hơn tin là không. Cậu không thử làm sao biết tôi nói không phải sự thật?"

Giang Chiêu không nói gì, chỉ trợn mắt nhìn Bùi Diệp.

"Nếu cô là chúa cứu thế, thì tôi chính là Thượng đế."

Phương Diệu và Tôn Đào nghe thấy lời hắn, quay đầu lại hỏi: "Thượng đế? Thượng đế gì?"

Giang Chiêu mặt đen lại, bực bội nói: "Không phải việc của các cậu."

Bùi Diệp nhìn bóng lưng Giang Chiêu, hơi nheo mắt, trong đáy mắt thoáng qua một tia khác thường.

Bốn người lên đường cái, Phương Diệu lấy xe của mình ra, bật định vị, chạy một mạch về phía đích đến.

Phương Diệu, Tôn Đào và Giang Chiêu thay phiên nhau lái xe, Bùi Diệp ngồi ở hàng ghế sau không có việc gì làm, phần lớn thời gian đều khoanh tay ngủ, lúc tỉnh táo không có việc gì làm thì xem bình luận trong phòng livestream show thực tế tận thế để giết thời gian.

Ba nghìn năm Kỷ nguyên hắc ám, các thế lực và địa bàn của các quốc gia trải qua nhiều lần thay đổi lớn.

Trái Đất tuy rộng lớn, nhưng chín phần là đất hoang vắng vẻ, một là oán khí nồng nặc, ô nhiễm nghiêm trọng dẫn đến không thể canh tác, hai là không thích hợp để sinh sống.

Chín phần dân số đều tập trung trên mười phần trăm diện tích đất.

Ngày thứ hai, cảnh vật bên ngoài xe dần dần chuyển từ hoang vu cằn cỗi sang xanh tươi um tùm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng người lác đác.

Ngày thứ ba, xe cộ và người sống có thể nhìn thấy khắp nơi, khói lửa nhân gian bốc lên khắp chốn, thậm chí còn gặp phải tắc đường một lần.

Ngày thứ sáu——

Phương Diệu cất xe, duỗi người một cái thật dài, hét lớn về phía biển quảng cáo ở ngã tư đường.

"Ta cuối cùng cũng trở về rồi ——"

Tôn Đào xoa bóp cái cổ ê ẩm, cũng không còn sức lực để ý đến hành động trẻ con của Phương Diệu, mấy ngày nay đều ở trên xe, cơ bắp đau nhức khó chịu, xương cốt cứng đờ như bị người ta tháo ra rồi lắp vào, lắp vào rồi lại tháo ra, đi hai bước cũng có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt.

Giang Chiêu nói với hai người bọn họ: "Hai cậu về trường nghỉ ngơi trước đi, tớ đến trung tâm nhiệm vụ."

Tôn Đào và Phương Diệu không đồng ý.

"Cũng không mệt lắm, vẫn cùng đi đi."

Trung tâm nhiệm vụ là kiến trúc tiêu biểu của mỗi thành phố, chiếm diện tích rất lớn, toàn bộ kiến trúc có hình dạng nửa vòng tròn úp ngược.

Nơi này đông đúc người qua lại, nếu không phải trong số bọn họ có không ít người dị tật bẩm sinh, tướng mạo kỳ quái, thì thoạt nhìn cũng náo nhiệt gần giống như các đô thị loại một trước Kỷ nguyên hắc ám. Bùi Diệp đi theo vào trong, vừa phân tâm nghe bọn họ giao tiếp với người khác, vừa tranh thủ quan sát xung quanh.

Vài phút sau, xác nhận Bùi Diệp chính là "Tiểu Ngẫu" người thuê muốn tìm, nhân viên đã thay đổi trạng thái nhiệm vụ thành hoàn thành.

Khoảng ba ngày sau, phần thưởng sẽ được chuyển vào tài khoản chung của đội ba người.

"Chúng ta đi đâu tiếp theo?"

Bùi Diệp thấy ba người đứng dậy, cũng bước theo.

Phương Diệu: "Không phải 'chúng ta'. Chúng tôi phải về trường nộp bài tập, chuẩn bị đi học, cô phải ở đây đợi người thuê đến đón cô đi."

Bùi Diệp: "..."

Người thuê?

Tên mập pháo hôi tên Triệu Du đó?

"Tôi nhất định phải đợi ở đây sao?"

"Cũng không nhất thiết, nếu cô có chỗ ở, giấy tờ tùy thân hoặc tiền, đi đâu cũng không ai cản."

Bùi Diệp: "..."

Câu này thật đúng là đau lòng.

"Tôi còn tưởng các cậu sẽ cho tôi ở nhờ vài ngày..."

Lời còn chưa dứt, cửa văn phòng bị người ta dùng sức đẩy từ ngoài vào trong, một khuôn mặt béo trắng xông vào tầm mắt.

"Chị Ngẫu, chị ——"

Tiếng động lớn thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.

Bùi Diệp nhìn người đến, thử hỏi: "Triệu Du?"

Người này có đôi mắt nhỏ, khuôn mặt tròn to, mười mấy nốt tàn nhang, để kiểu tóc mào gà, đeo khuyên tai kim cương lấp lánh, hình tượng giống hệt như những người trong phòng livestream miêu tả —— không, còn lòe loẹt hơn cả những gì bọn họ nói —— Hôm nay Triệu Du còn mặc áo sơ mi hoa và quần đùi hoa, chân đi dép xỏ ngón đầy họa tiết, trên tay và cổ đeo xích vàng to bằng ngón tay, hình tượng thật khó nói nên lời.

Người đến nhìn lướt qua mọi người trong phòng, ngay lập tức khóa chặt Bùi Diệp.

"Trời ơi, cuối cùng chị Ngẫu cũng trở về rồi ——"

Sải bước tiến lên, dang rộng hai tay, ra vẻ chuẩn bị ôm chầm lấy.

Bùi Diệp không chút do dự rút quạt cơ quan ra, dùng cán dài chặn trán Triệu Du, ánh mắt cảnh cáo hắn giữ khoảng cách.

"Chị Ngẫu?" Triệu Du sững người tại chỗ, lộ vẻ mặt nghi hoặc.

Giang Chiêu ở bên cạnh giải thích: "Khi chúng tôi tìm thấy Tiểu Ngẫu, dường như cô ấy đã bị đả kích rất lớn, mất trí nhớ rồi."

"Mất trí nhớ???" Giọng Triệu Du đột nhiên cao vút, không thể tin được nhìn Bùi Diệp, giọng nói run run: "Thật, thật sao?"

Bùi Diệp mím môi không nói.

Nhưng ánh mắt nhìn Triệu Du đúng là xa lạ.

Hai tay đang dang ra của người kia cứng đờ giữa không trung vài giây, bất đắc dĩ phải buông xuống, thất hồn lạc phách ngồi xuống ghế dài, một lúc sau mới ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn Bùi Diệp, đầy ấm ức: "Chị, chị, chị mất trí nhớ rồi —— mất trí nhớ thì mất trí nhớ, sao có thể quên cả em?"

Bùi Diệp: "..."

Nói thật đi, nguyên chủ và người này có quan hệ gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro