Chương 1268: Nam chính
Editor: Đào Tử
_______________________________
Ực.
Tiếng nuốt nước bọt rõ mồn một.
Tôn Đào cẩn thận kéo kéo tay áo Phương Diệu, hạ thấp giọng sợ Bùi Diệp nghe thấy.
"Cậu thấy... người này thật sự là Tiểu Ngẫu sao?"
Bị sát khí của Bùi Diệp dọa sợ, Phương Diệu giờ cũng hoảng loạn, nhưng lại không thể để lộ vẻ sợ hãi trước mặt Tôn Đào.
"Tớ nghĩ, chắc, chắc là vậy..."
"Chắc quần què!" Tôn Đào thấy nửa ngón tay lộ ra của Phương Diệu run không ngừng, khuôn mặt xinh xắn hiện lên vẻ nghiêm trọng, ánh mắt nhìn Phương Diệu "hận không thể rèn sắt không thành thép". "Tuy bãi tha ma này quy mô không lớn, nhưng cậu thấy dị sĩ nào có thể một mình càn quét hết được?"
Từ đầu đến cuối, ba người bọn họ chỉ đến "tham quan du lịch".
Mấy con quỷ kia vừa ló đầu ra, mắt bọn họ còn chưa kịp bắt được, kiếm của người ta đã chém quỷ rồi.
Nhanh tay lẹ mắt, chính là sinh ra dành cho vị này.
Ba người bọn họ cộng lại cướp mạng quỷ còn không nhanh bằng người ta, đến giờ vẫn là con số không.
Phương Diệu lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Có thể một mình càn quét bãi tha ma quy mô này, cũng không phải là không có."
Tôn Đào tức giận gõ cho hắn một cái.
"Đừng có cãi nhau với tớ! Có thì có, nhưng cậu nhìn xem, người nào trong số bọn họ không phải là tiền bối nổi tiếng đã lâu? Cậu lại nhìn Tiểu Ngẫu đi, cô ấy mới bao nhiêu tuổi?"
"Ý cậu là..."
Phương Diệu cẩn thận liếc nhìn bóng lưng Bùi Diệp, muốn nói lại thôi.
"Đào Đào nghi ngờ người này không phải Tiểu Ngẫu, cho dù là cô ấy, chắc chắn cũng không phải là người chúng ta nghĩ." Giang Chiêu bị sát khí trên người Bùi Diệp làm cả người khó chịu, chỉ có âm thầm sờ chuôi đoản đao bên hông mới có chút cảm giác an toàn. "Bây giờ chỉ có thể tùy cơ ứng biến."
Bọn họ tưởng rằng cách đủ xa, giọng nói đủ nhỏ, nào ngờ từng chữ đều lọt vào tai Bùi Diệp.
Cô không khỏi nhắc nhở ba đứa trẻ.
"Mấy người nói chuyện riêng có thể lập nhóm chat không? Coi như tai tôi điếc à?"
Bị nghe thấy rồi!!!
Ba người Giang Chiêu như chim sợ cành cong, lập tức bày trận hình chiến đấu.
Kết quả đổi lại là hai cái liếc mắt và một tiếng hừ nhẹ của Bùi Diệp, cô không làm gì cả, quay đầu tiếp tục tàn phá bãi tha ma.
Ba người Giang Chiêu nhìn nhau.
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ bọn họ phán đoán sai lầm, Tiểu Ngẫu thật sự là Tiểu Ngẫu?
Ba người ôm một bụng nghi hoặc chạy theo Bùi Diệp.
Dưới sự chứng kiến của ba người, thủy triều hắc ám cuối cùng cuối cùng cũng bị Bùi Diệp đùa giỡn như mèo vờn chuột, trong tiếng kêu than thảm thiết tan biến không dấu vết.
Xong việc, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
"Tôi có một câu hỏi..."
Là đội trưởng của tổ ba người, Giang Chiêu ấp ủ hồi lâu mới lấy hết can đảm, tiến lên đối mặt với Bùi Diệp đầy sát khí.
"Cậu hỏi đi."
Giang Chiêu lặng lẽ cúi đầu, hơi nghiêng người tránh cái chân đang phân hủy của một thi thể nào đó.
Bãi tha ma thiếu gì chứ không thiếu các loại thi thể phân hủy mức độ khác nhau.
Ở một nơi hôi thối như vậy, "Tiểu Ngẫu" trước mắt lại có thể mặt không đổi sắc ngồi phịch xuống đất, trên khuôn mặt trắng bệch gầy gò còn lộ ra nụ cười nhạt bệnh tật, đôi mắt híp lại vui vẻ, cứ như không phải đang ở bãi tha ma mà là chốn tiên cảnh hoa lệ.
"Cô thật sự là Tiểu Ngẫu?"
"Tôi không biết."
Câu trả lời này khiến khán giả xem livestream show thực tế sững sờ.
"Tôi tỉnh lại ở chỗ này." Cô chỉ vào vị trí bên cạnh. "Trước đó tôi đã nói với mấy cậu, lúc tỉnh lại trong đầu tôi trống rỗng, không biết tại sao mình bị vứt ở đây, cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ nhớ cái tên 'Tiểu Ngẫu'. Sau đó xuống núi gặp thiếu nữ kia, một lời không hợp liền giết tôi, cô ta còn nói tôi chính là 'Tiểu Ngẫu', vậy tôi chắc chắn là Tiểu Ngẫu rồi."
Giang Chiêu thấy vẻ mặt Bùi Diệp chân thành không giống giả vờ, trong lòng do dự.
"Cô thật sự mất trí nhớ?"
"Hình như là vậy." Bùi Diệp biến trường kiếm trong tay thành quạt xếp, thoải mái dựa vào nửa tấm bia mộ của vị nào đó, phe phẩy quạt cho mình, cười nhạt nói: "Nói đi cũng phải nói lại, mấy cậu không phải muốn tìm Tiểu Ngẫu bảo vệ cô ấy sao, tại sao lại không biết mặt mũi cô ấy?"
Ba người Giang Chiêu nhìn nhau, giải thích: "Chúng tôi chỉ nhận nhiệm vụ bảo vệ cô, cấp bậc nhiệm vụ cũng không cao. Loại nhiệm vụ này, nói chung chỉ là tìm người đơn giản, cho dù có gặp phải người chặn giết cũng có thể ứng phó. Về cô, chúng tôi biết không nhiều..."
"Không nhiều là bao nhiêu?"
Nhân lúc ba đứa trẻ sợ mình, Bùi Diệp bắt đầu dò hỏi.
Tôn Đào ngồi cách đó không xa: "Chúng tôi chỉ biết Tiểu Ngẫu là học sinh năm cuối của học viện Thái Thủy."
Trong nước có năm học viện dị sĩ rất nổi tiếng, đó là Thái Dịch, Thái Sơ, Thái Thủy, Thái Tố và Thái Cực.
Ba người Giang Chiêu là học sinh học viện Thái Sơ, thiếu niên yo-yo Tiền Ngang và đồng đội cầu vồng gặp trước đó là học sinh học viện Thái Tố, Tiểu Ngẫu và nữ chính An Ưu Ưu là học sinh học viện Thái Thủy.
Bùi Diệp ngồi thẳng người hỏi tiếp: "Rồi sao nữa?"
Tôn Đào nói: "... Cô ấy không có chút tiếng tăm gì ở trường, thậm chí rất nhiều bạn cùng lớp còn không biết lớp mình có một người bạn học như vậy. Chúng tôi điều tra, chỉ biết nửa tháng trước khi mất tích, cô ấy có tham gia vào một vụ ẩu đả tập thể của học sinh năm cuối học viện Thái Thủy... Sau đó thì không có tin tức gì nữa."
Bùi Diệp lại hỏi một vấn đề mấu chốt.
"Người ủy thác nhiệm vụ của mấy cậu là ai?"
Có nhiệm vụ, tự nhiên sẽ có người giao nhiệm vụ.
Cái thân thể này là trẻ mồ côi, không cha không mẹ không họ hàng.
Ai lại bỏ tiền ra đăng nhiệm vụ tìm người cho một đứa trẻ mồ côi?
Còn có những lời Tiền Ngang nói trước khi rời đi, lời nói bóng gió tiết lộ người thuê kẻ giết người không dễ chọc, rất có thể có quyền có thế.
Một đứa trẻ mồ côi, sao lại chọc phải nhân vật nguy hiểm như vậy?
Giang Chiêu khó xử: "Tiết lộ thân phận người thuê là điều cấm kỵ trong nghề, không thể nói."
"Ngay cả người được bảo vệ là tôi cũng không thể nói?"
Giang Chiêu suy nghĩ một chút, vẫn kiên định lập trường: "Không thể."
Đây là vấn đề nguyên tắc nghề nghiệp.
Cho dù phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Bùi Diệp, bọn họ cũng không thể nói.
Thực tế, Bùi Diệp cũng không định ép hỏi, nhưng cô không ngờ ba người Giang Chiêu kín miệng, nhưng khán giả xem livestream show thực tế lại toàn "kẻ lắm lời".
Có lẽ là cảm giác ưu việt góc nhìn toàn năng mang lại, cái gì cũng dám nói, bình phẩm hăng say.
【Hóa ra là mất trí nhớ, nghe cứ như phim máu cún.】
【Mất trí nhớ có thể tăng lực chiến đấu của một người sao?】
【Mất trí nhớ đương nhiên không thể tăng lực chiến đấu, nhưng sẽ khiến người ta không còn lý do để che giấu thực lực. Đm, lúc trước cô ta cố ý thua đấy.】
Khán giả thua đậm vì Tiểu Ngẫu đánh giả càng nghĩ càng tức, càng tức càng muốn ném cá thối cho Bùi Diệp, cá thối bay đầy trời gần như át cả bình luận, cũng có khán giả hứng thú với "khách mời Tiểu Ngẫu", sợ cô bị cá thối ném nhiều quá sẽ "chết", cũng thỉnh thoảng tặng quà khác.
Nghe được đoạn đối thoại giữa Bùi Diệp và Giang Chiêu, đa số khán giả mới đều ngơ ngác, chỉ có những "fan cũ" ném cá thối mới hiểu rõ.
【Tôi cá người đăng nhiệm vụ tìm người chắc chắn là gã simp Tiểu Ngẫu.】
【Simp +1】
【Simp +2】
Bùi Diệp nhíu mày gần như không thể nhận ra.
Lúc này, khán giả mới cũng bị khơi dậy tò mò, hỏi "gã simp Tiểu Ngẫu" là ai.
Còn có thể là ai?
Đương nhiên là tên mập Triệu Du của học viện Thái Thủy, người như tên, có đôi mắt nhỏ, khuôn mặt tròn to, mười mấy nốt tàn nhang, để kiểu tóc mào gà, đeo khuyên tai kim cương lấp lánh, là một tên nhà giàu mới nổi trông rất thô bỉ.
Bùi Diệp đang suy nghĩ "Triệu Du" là ai trong tiểu thuyết nguyên tác thì khán giả nhiều chuyện lại tiếp tục tiết lộ.
【Triệu Du??? Tên mập biến thái xuất hiện trong livestream của nữ thần An Ưu Ưu???】
【Vãi~~~ Triệu Du không phải là thằng simp lỏ nữ thần An Ưu Ưu sao? Sao lại đi simp thêm Tiểu Ngẫu nữa?】
【Tên mập biến thái này sao có thể chỉ simp một nữ thần? Đương nhiên là thả lưới khắp nơi, vớ được ai thì hay người đó.】
【Hahaha, tôi có ấn tượng! Triệu Du là cái tên quấy rối An Ưu Ưu không thành, bị đánh gãy răng và tay chân, bị đập một trận rồi vứt về nhà, còn mách với phụ huynh cái tên hề đó? Tôi nhớ phụ huynh hắn ta chạy đến học viện vừa thấy là An nữ thần, còn vung tay tát Triệu Du hai cái.】
【Tôi cũng nhớ! Một trong những khoảnh khắc tỏa sáng của nữ thần An Ưu Ưu, lúc đó cười chết tôi mất...】
Có một "fan lâu năm" hừ một tiếng.
Nữ thần gì chứ?
Nữ thần cũng có đẳng cấp.
Đẳng cấp kẻ simp càng cao, đẳng cấp nữ thần cũng càng cao.
Bị tên biến thái Triệu Du simp thì có thể là nữ thần gì chứ? Gà rừng thì đúng hơn.
【Tiểu Ngẫu với Triệu Du khá gần gũi đó, tôi thấy cô ta cũng thích cái cảm giác được kẻ simp đeo đuổi. Nhìn mấy kẻ simp chúa của nữ thần An Ưu Ưu xem, đứa nào mà không phải là phú nhị đại, quan nhị đại, thiên tài dị sĩ, nhân vật nổi tiếng trong học viện, thằng simp cô ta thì chỉ là tên mập biến thái...】
Qua những lời bàn tán của khán giả, Bùi Diệp đại khái biết được nhãn mác của "Triệu Du".
Một tên biến thái háo sắc, lấn yếu sợ mạnh, một tên hề hở tí là thèm thuồng đủ thứ.
Tuy nhiên——
Một người như vậy lại bỏ tiền ra đăng nhiệm vụ tìm Tiểu Ngẫu mất tích?
Trong đó có ẩn tình gì?
Bùi Diệp thản nhiên, giả vờ suy nghĩ, ngay sau đó nhíu mày, ra vẻ như nhớ ra điều gì đó nhưng rất đau đầu.
Một lúc sau mới không chắc chắn hỏi: "Chẳng lẽ người thuê là... Triệu Du?"
"Cô nhớ ra rồi?"
Giang Chiêu bị vạch trần hơi chấn động bối rối giây lát.
"Đúng, là hắn ta."
Đã đoán được rồi, hắn thừa nhận cũng không tính là phạm kỵ.
Bùi Diệp lại hỏi: "Vậy còn người đăng nhiệm vụ giết tôi thì sao? Bọn họ không phải người thuê của các cậu, các cậu có thể nói chứ?"
"Chuyện này thì không phải là không thể nói, nhưng mà..."
"Sợ rước phiền phức?"
Giang Chiêu: "Là sợ cô rước phiền phức."
Tiếng cười vui vẻ từ lồng ngực trào lên cổ họng, cô liếc xéo một cái nói: "Phiền phức? Tôi ngược lại muốn biết những phiền phức này có khó đối phó hơn Thủy triều hắc ám hay không! Bất kể là vì lý do gì đối phó với tôi, đã đến mức thuê kẻ giết người rồi, tôi với người đó chỉ có thể là không chết không thôi."
Giang Chiêu nghĩ cũng đúng, có phòng bị vẫn hơn không có phòng bị.
"Người đó tên là Tạ Hàn Tinh."
Vẻ mặt Bùi Diệp sững lại.
"Ai cơ?"
Tạ Hàn Tinh?
Đây chẳng phải là nam chính trong tiểu thuyết nguyên tác sao?
Nói đến Tạ Hàn Tinh, thì phải giới thiệu về tiểu thuyết nguyên tác 《Tương lai điểm danh ba nghìn năm: Tôi thật sự là tổ tông của các người 》.
Nữ chính An Ưu Ưu ba nghìn năm trước bị mắc kẹt trong núi sâu, dựa vào nghị lực kinh người điểm danh ba nghìn hai trăm năm không ngừng nghỉ, học được vô số kỹ năng rồi luyện chúng đến đỉnh cao. Cho đến khi kết giới bao phủ núi sâu bị vỡ do động đất, An Ưu Ưu xuống núi, bắt đầu cuộc đời huyền thoại, thành công thu hút sự chú ý của nam chính Tạ Hàn Tinh, bằng sức hút cao siêu chinh phục tên da trắng lòng đen này.
Phần đầu và giữa truyện là nữ chính An Ưu Ưu gánh team, đánh bại các nam nữ phụ, thu hoạch vô số fan nam fan nữ.
Phần giữa và cuối truyện thì giới thiệu về bối cảnh của Tạ Hàn Tinh. Nhìn bề ngoài hạnh phúc, nhưng thực ra hắn ta cũng có một quá khứ đau buồn.
Hắn ta là cậu ấm của một gia tộc đỉnh tiêm trong thế giới này, trên có một người anh trai và chị gái đầy tham vọng. Mẹ ruột của hắn ta mới là vợ cả, nhưng lão cha cặn bã chỉ yêu tiểu tam còn lén lút sinh một trai một gái, đặt hai đứa con này dưới danh nghĩa của vợ cả, thành công chọc tức chết vợ cả, tiểu tam thượng vị. Lúc đó Tạ Hàn Tinh còn quá nhỏ, bị tiểu tam cố ý nuông chiều chiều hư.
Ngày thường hắn ta chỉ có thể giả vờ làm một tên ăn chơi trác táng, âm thầm tích lũy sức mạnh chuẩn bị phản công lão cha cặn bã, tiểu tam và con cái của bọn họ.
An Ưu Ưu là người phụ nữ duy nhất nhìn thấu bản chất ăn chơi trác táng của hắn ta.
Bề ngoài hắn ta kiêu ngạo, nhưng trong xương cốt lại tự ti.
Tất cả những gì liên quan đến An Ưu Ưu đều là cấm kỵ, hắn ta như một con chó điên âm thầm trả thù bất kỳ ai bất kính hoặc có ý đe dọa đến An Ưu Ưu. Lần tàn nhẫn nhất, thậm chí còn phế bỏ dị năng của một nữ phụ thích cô ta, ném vào kỹ viện bẩn thỉu nhất.
Bắt nữ phụ mỗi ngày phải tiếp ít nhất mười khách.
Nữ phụ có chết không?
Đương nhiên là không chết, An Ưu Ưu vô tình cứu cô ta trong lúc bắt quỷ, như một tia sáng thần thánh chiếu vào người nữ phụ.
Nữ phụ hắc hóa hoàn toàn vừa cảm kích vừa biết ơn, vô cùng ỷ lại vào An Ưu Ưu, sau lưng lại bắt đầu lên kế hoạch trả thù, thêm không ít chướng ngại vật trên con đường tình yêu của An Ưu Ưu và Tạ Hàn Tinh. Nữ phụ còn nói ra sự thật trước khi chết, An Ưu Ưu chấn động sợ hãi, cô ta cảm thấy Tạ Hàn Tinh thật đáng sợ.
Kết quả, cái chết của nữ phụ chỉ đổi lấy ba ngày giận dỗi của cặp đôi này.
Tạ Hàn Tinh giả vờ đáng thương than thở, nữ chính liền bị tẩy não mềm lòng.
Chuyện này không thể trách hắn ta!
Chỉ có thể trách thế giới này, trách lão cha cặn bã của hắn ta, trách tiểu tam đó, trách tất cả những người ép hắn ta trở thành như vậy...
Nếu Tạ Hàn Tinh lớn lên trong một gia đình bình thường, có một người mẹ yêu thương, hắn ta nhất định sẽ không như vậy.
Bản chất của hắn ta là lương thiện thuần khiết.
Tạ Hàn Tinh đúng là có làm một số chuyện quá đáng với nữ phụ, nhưng đó cũng là vì yêu cô ta.
Tình yêu sâu đậm chân thành như vậy, sao cô ta có thể phụ lòng?
Bùi Diệp không biết nữ phụ đã chết sẽ chửi bới thế nào, nhưng cô cảm thấy nam chính này có bệnh, An Ưu Ưu cũng bệnh không nhẹ.
Đầu óc có bệnh thì nên đến bệnh viện khám khoa thần kinh.
Giang Chiêu thấy phản ứng của Bùi Diệp, hỏi cô: "Cô nhớ ra Tạ Hàn Tinh là ai rồi?"
Bùi Diệp không cảm xúc nói: "Có chút ấn tượng, hình như là một tên ăn chơi trác táng."
"Tiếng xấu của Tạ Hàn Tinh, cả năm học viện đều biết. Hắn ta muốn giết cô..."
"Hắn ta có thể giết được tôi? Tôi giết hắn ta trước!"
Thằng nhãi ranh!
Giang Chiêu đang định phản bác, nhưng nhìn bãi tha ma không còn chút oán khí nào, nuốt nước miếng cái ực.
Đúng đúng đúng, kiếm của cô nhanh, cô nói gì thì là cái đó.
Xử lý xong chuyện nguyên chủ chết như thế nào, kẻ thù là ai, Bùi Diệp lấy ra ba cái xẻng ném cho ba người Giang Chiêu.
"Làm gì thế?"
Phương Diệu ôm xẻng hoang mang.
"Đào hố, xử lý thi thể."
Phương Diệu vừa nghe liền mất hứng thú, ôm xẻng không nhúc nhích.
"Những thi thể không đạt tiêu chuẩn này chôn xuống đất sẽ biến thành xác sống."
"Thi thể không đạt tiêu chuẩn?"
Phương Diệu nói: "Chính là những thi thể không thể tái chế thành bột xương, loại thi thể này không thể thiêu không thể chôn, chỉ có thể vứt ở bãi tha ma. Nếu không phải vì những nguyên nhân này, ai lại vứt thi thể ở đây?"
Dân chúng đâu có kẻ ngốc.
Biết rõ thi thể tập trung nhiều sẽ hình thành địa điểm tích tụ xác, oán khí của thi thể sẽ kết hợp với năng lượng ô nhiễm hình thành Thủy triều hắc ám, vẫn làm như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân bất đắc dĩ. Thi thể tập trung một chỗ, còn có thể phòng bị trước, nếu phân tán khắp nơi, quỷ mới biết sẽ như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro