Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1261: Thế giới ảo ma

Editor: Đào Tử

_______________________________

"Xương người?" Giọng Bùi Diệp cao lên vài quãng.

Phương Diệu bị cô làm giật mình, hơi lúng túng ngơ ngác đáp.

"Đúng, đúng vậy... Có, có gì không đúng sao?"

Hắn còn lấy lọ nhỏ ra xem xét kỹ công thức nguyên liệu trên đó, chắc chắn mình không mua phải hàng giả.

Vừa dứt lời, Giang Chiêu và Tôn Đào khó hiểu cũng nhìn Bùi Diệp, nhưng nghĩ đến việc cô không có kiến thức phổ thông nên cho rằng cô bị dọa. Giang Chiêu cười an ủi: "Yên tâm, đây là sản phẩm từ nhà máy lớn, nguồn gốc hợp pháp, nguyên liệu từ thi thể chứ không phải người sống."

Nguồn gốc hợp pháp?

Còn là sản phẩm của nhà máy lớn, nguyên liệu từ thi thể chứ không phải người sống?

Bùi Diệp nhất thời nghẹn lời, không biết nên bắt đầu bắt bẻ từ đâu.

Cô quan tâm đến những thứ này à?

Trong ký ức của Bùi Diệp, dù là Trái Đất của thế giới nào, đặc biệt là các nước phương Đông, quan niệm truyền thống đã ăn sâu bén rễ vào người dân, rất coi trọng việc toàn thây toàn xác, được chôn cất tử tế. Điều này có thể thấy qua nhiều mặt, như trong từ điển thành ngữ có cụm từ "Tỏa cốt dương hôi*", ví dụ như việc hiến tạng, thi thể hiến tặng cho y học rất khan hiếm, ngay cả khi người hiến tặng đã ký tên đồng ý, thường có người nhà đứng ra phản đối, ví dụ như việc cải cách từ chôn cất sang hỏa táng đã từng gặp phải trở ngại rất lớn, mất nhiều năm mới hoàn thành.

_Tỏa cốt dương hôi: Người sau khi chết xương cốt bị đem đi thiêu đốt, ghiền xương thành tro rải khắp nơi. Hình dung cừu hận thật sâu đậm.

Sao đến thế giới này, xương người lại trở thành nguyên liệu hàng hóa có thể mua bán?

Nghe ý của ba thiếu niên, quy mô thị trường còn không nhỏ.

Cô hơi khó khăn thăm dò: "Làm vậy có ổn không?"

"Không ổn?"

Ba người nhìn Bùi Diệp, ánh mắt như thể cô mới là người kỳ quái.

Tôn Đào hỏi: "Không ổn chỗ nào?"

Bùi Diệp đành cứng đầu nói: "Ừm, ý tôi là dùng xương người làm nguyên liệu luyện chế loại bột xương này, rắc xuống suối để thu hút Oán Nữ... Tuy là dùng cho mục đích chính đáng, nhưng... Chẳng phải đây là 'toa cốt dương hôi', 'thi cốt vô tồn' sao? Nghe có vẻ không tôn trọng người chết..."

Ánh mắt ba người Giang Chiêu nhìn Bùi Diệp càng thêm kỳ quái.

Tôn Đào thẳng thắn, phì cười: "Cô em, đừng nói với bọn tôi cô là bà cụ nào sống ba nghìn năm rồi đấy nhé? Bột xương người là vật dụng thiết yếu trên con đường trừ tà, không có nó rất nhiều việc sẽ gặp rắc rối. Người sống quan trọng hay một cái xác chết quan trọng?"

Bà cụ thật sự·Bùi Diệp: "... Đương nhiên là người sống quan trọng."

Phương Diệu cũng nhỏ giọng lẩm bẩm bên cạnh: "Trời ạ, kiểu suy nghĩ cổ hủ này tôi chỉ thấy trong tài liệu."

Bùi Diệp: "..."

Không, các cậu hiểu lầm rồi. Cô không phải người Trái Đất, không coi trọng thể diện sau khi chết, mà kiếp trước là Yêu Hoàng, thi thể của kẻ thù gì đó đều là chiến lợi phẩm, dùng để khoe khoang chiến công và răn đe kẻ thù tiềm ẩn. Cô hỏi như vậy chỉ là dựa trên văn hóa truyền thống của Trái Đất hồi xưa thôi.

Chỉ là không ngờ bước vào Kỷ nguyên hắc ám năm thứ 3210, văn hóa lại thay đổi lớn như vậy.

Để tránh danh tiếng của thân thể nguyên chủ bị ảnh hưởng, Bùi Diệp chuyển chủ đề, hỏi những điều khác khiến cô tò mò.

Ví dụ như dị sĩ rốt cuộc là gì?

Ví dụ như bột xương người có tác dụng gì?

Ví dụ như nhà máy lớn hợp pháp lấy thi thể từ nguồn nào?

Ví dụ như địa vị của học viện Thái Sơ trong giới giáo dục, nghề nghiệp hot và vấn đề việc làm bên ngoài?

Giang Chiêu: "..."

Hắn hiểu rồi, một cuốn "Mười vạn câu hỏi vì sao của dị sĩ (bản trẻ em)" không thể thỏa mãn thiếu nữ xa lạ có lai lịch kỳ quái này.

Một số câu hỏi đơn giản, thuộc về kiến thức phổ thông ai cũng biết, hắn trả lời trôi chảy, nhưng một số câu hỏi thực sự quá hóc búa, người bình thường không thể nào hỏi ra được, hắn bị hỏi đến á khẩu, mà cô vẫn tiếp tục đưa ra câu hỏi.

Phương Diệu và Tôn Đào nhìn vẻ mặt lúng túng của Giang Chiêu, hết nháy mắt trêu chọc đến hả hê đứng xem.

"Chậc, vậy mà cũng có thứ Giang học bá của chúng ta không biết."

Giang Chiêu: "..."

Ba thiếu niên thấy chân Bùi Diệp bị thương mà lại đi chân trần, Tôn Đào tìm ra một đôi giày mới chưa đi tặng cô, hai thiếu niên thì đề nghị Bùi Diệp đi xuống núi cùng bọn họ. Trên núi oán khí rất nặng lại gần bãi tha ma, một mình đi lung tung rất dễ gặp chuyện không may.

Bùi Diệp cầu còn không được.

Thấy bọn họ chuẩn bị xuống núi, ánh mắt cô không khỏi nhìn về phía dòng suối.

"Các cậu không tìm Oán Nữ nữa sao?"

Giang Chiêu tiếc nuối: "Oán Nữ ngày thường ẩn dưới nước, gặp được chúng phải xem vận may."

Phương Diệu ủ rũ: "Bột xương người cũng không dụ được ra, tìm nữa cũng vô ích."

"Chạy trời không khỏi nắng." Vừa nghĩ đến việc Oán Nữ mình tìm kiếm bấy lâu đã có tin tức, Tôn Đào phấn chấn hẳn lên: "Xác định con sông Nghĩa này có Oán Nữ, mấy hôm nữa chúng ta lại đến, kiểu gì cũng tóm được Oán Nữ, tiện thể trừ luôn mấy con Hư Quỷ sắp tiến hóa kia."

Phương Diệu lẩm bẩm: "Thực ra trừ hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa."

Tôn Đào nhướng mày: "Không còn ý nghĩa thì không trừ à? Sao cậu lười thế?"

Nói rồi đưa tay véo eo Phương Diệu, đối phương nhanh nhẹn nhảy sang một bên trốn ra sau Giang Chiêu, miệng cầu xin, nhưng trên mặt lại cười, thỉnh thoảng còn lè lưỡi làm mặt quỷ khiêu khích Tôn Đào. Hai người chơi trò mèo đuổi chuột, chạy vòng quanh Giang Chiêu và Bùi Diệp.

Dù bị coi là cái cọc, Bùi Diệp vẫn vững vàng chống gậy, trọng tâm không lệch.

"Cái gì gọi là 'trừ hay không cũng không còn ý nghĩa'? Tôi nghe các cậu nói lúc trước, Hư Quỷ tiến hóa thành Binh Quỷ sẽ gây ra tai họa."

Giang Chiêu: "Vì dưới núi không còn mấy người sống, những người còn lại chuẩn bị chuyển đến nơi khác."

Ban đầu Bùi Diệp tưởng dưới núi chỉ là một ngôi làng nhỏ, nhiều nhất vài chục hộ, đều là nông dân sống dựa vào núi dựa vào nước, nhưng ra khỏi lưng chừng núi mới phát hiện mình hiểu lầm. Đó là một thành phố nhỏ được tường thành đen kịt bao bọc, nhà cửa san sát, đường phố ngay ngắn, rõ ràng vẫn là ban ngày nhưng không thấy bóng người. Cả thành phố đều chìm trong một màn lớp khí đen nhàn nhạt, mang theo vẻ chẳng lành.

Đúng là nhìn núi thì thấy gần mà đi mãi không tới, lúc này cần có phương tiện di chuyển.

Nhìn cách ăn mặc của ba người, Bùi Diệp còn tưởng phương tiện di chuyển là xe ngựa, ai ngờ đến đường cái bằng phẳng, thiếu niên tên Phương Diệu lại lấy ra một chiếc xe đồ chơi nhỏ bằng bàn tay, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, năm ngón tay liên tục búng, chiếc xe đồ chơi rơi xuống đất biến thành "ô tô" cao gần bằng người.

Hắn ngồi ghế lái, Tôn Đào ngồi ghế phụ, Giang Chiêu giúp Bùi Diệp mở cửa xe.

Bùi Diệp: "???"

Biểu cảm cô đơ ra.

Thiếu niên lại tưởng lần đầu cô đi xe, sợ hãi.

"Đừng thấy Phương Diệu còn nhỏ, cậu ấy đã có bằng lái ba năm rồi."

Phương Diệu nắm vô lăng: "Hừ, nếu lúc đó không bận học hành không có thời gian thi bằng, tớ lấy bằng còn sớm hơn nữa."

Bùi Diệp vẫn thấy cảnh tượng này rất kỳ ảo.

Giang Chiêu nhìn trang phục lôi thôi của Bùi Diệp, lại nhìn ghế xe sạch sẽ, lại hiểu lầm cô do dự ngại làm bẩn nên không lên xe, liền chu đáo cởi áo khoác ra trải lên ghế.

Bùi Diệp: "..."

Để không cho thiếu niên này suy diễn thêm những thứ kỳ quái, cô đành phải lên xe.

Cách bài trí bên trong xe giống với ô tô cô biết ở Trái Đất.

Nhìn cảnh vật lùi dần về phía sau, lại nhìn bầu trời đen kịt, nghĩ đến bối cảnh câu chuyện của Trái Đất này, bỗng dưng có cảm giác khó tả.

Phương Diệu lái xe vừa nhanh vừa êm, đợi Bùi Diệp hoàn hồn đã đến nơi.

Xe dừng lại ở ngoài thành, đợi bốn người xuống xe, Phương Diệu thu xe lại, trở về hình dạng xe đồ chơi nhỏ bằng bàn tay.

Chưa bước vào cổng thành, luồng khí lạnh phả vào mặt khiến Bùi Diệp nổi da gà.

Trước mắt toàn một màu trắng đen, cờ trắng bay phấp phới, tiền giấy bay tứ tung.

Nhà nhà đều đang làm đám tang.

Các công trình kiến trúc trong thành hầu hết đều là nhà cũ, trên đường không thấy một bóng người.

Thông thường, lúc này nên tách ra rồi.

Giang Chiêu hỏi Bùi Diệp: "Ba người chúng tôi về nhà trọ trước, cô có chỗ nào để ở không?"

Bùi Diệp lắc đầu: "Không có."

Nghe vậy, nét mặt ba người khác nhau.

Bùi Diệp ăn mặc rách rưới lại không có tiền, chân còn bị thương, không thể bỏ mặc cô ở đây được.

Dù sao bọn họ còn ở lại đây vài ngày, chăm sóc thêm một chút cũng không làm lỡ việc chính.

"Nếu không ngại, cô có muốn đi cùng bọn tôi không? Phòng trọ ở nhà nghỉ kia khá rộng, cô ngủ chung phòng với tôi nhé." Tôn Đào chủ động mời.

"Được, vậy làm phiền rồi."

Chỗ ba người ở gần trung tâm thành phố nhỏ, khu vực sầm uất, hai bên đường cũng có không ít cửa hàng.

Nhưng mà——

Bùi · Mười vạn câu hỏi vì sao · Diệp tò mò: "Thành phố này vắng vẻ quá, sao không có ai vậy?"

Giang Chiếu hỏi ngược lại: "Cô không biết à?"

Hắn còn tưởng Bùi Diệp là người bản địa của thành phố nhỏ này.

"Tôi vừa chuẩn bị xuống núi thì gặp cô gái kia, sau đó lại gặp ba người, không rõ chuyện gì đã xảy ra dưới chân núi."

Phương Diệu nhìn con đường vắng tanh chết lặng, thở dài: "Cách đây không lâu, nơi này đã bùng phát Thủy triều hắc ám."

"Thủy triều hắc ám?"

Phương Diệu với vẻ mặt khoa trương hỏi: "Không lẽ ngay cả chuyện này cô cũng không biết?"

Bùi Diệp: "..."

Phản ứng của cô đã nói lên tất cả, cô thật sự không biết, Phương Diệu chỉ đành cam chịu phổ cập kiến thức: "Thủy triều hắc ám là một thảm họa mới xuất hiện sau năm đầu tiên của Kỷ nguyên hắc ám. Kỷ nguyên hắc ám chắc cô biết chứ? Trong lịch sử, sau khi năng lượng ô nhiễm tràn ra biển chính là Kỷ nguyên hắc ám."

Bùi Diệp gật đầu: "Cái này tôi biết."

Phương Diệu lẩm bẩm "Cuối cùng cũng có thứ cô biết": "Sau Kỷ nguyên hắc ám, trải qua một loạt biến cố, hàng năm khắp nơi đều xảy ra Thủy triều hắc ám quy mô khác nhau. Thông thường, nơi nào càng nhiều tử khí, sự thay đổi về lượng sẽ dẫn đến chất đổi rồi bùng phát. Cô có thể hiểu nôm na nó giống như một loại dịch bệnh đặc biệt, nhưng còn đáng sợ hơn dịch bệnh nhiều. Thủy triều hắc ám quy mô hơi lớn một chút, người bình thường rất dễ bị đau đầu, tiêu chảy, sốt, một thời gian sau, nếu không phải hệ miễn dịch suy giảm, tuổi thọ bị rút ngắn thì cũng bị ung thư, trẻ sơ sinh rất dễ bị dị tật..."

"Nghiêm trọng vậy sao?"

"Tương đương với việc con người sống trong môi trường có nồng độ nguồn năng lượng ô nhiễm cao, sao có thể không nghiêm trọng? Không chết ngay lập tức đã là kết quả được tăng cường qua nhiều thế hệ rồi. Trước khi đến đây, chúng tôi đã tìm hiểu, nói rằng thành phố nhỏ này sầm uất nhộn nhịp, nhưng cô nhìn bây giờ xem, có chút hơi người nào không?"

Phương Diệu chỉ vào những cửa hàng vắng vẻ, lời nói đầy bất lực phẫn uất.

Đang nói chuyện, Bùi Diệp nghe thấy tiếng xe.

Không lâu sau, cô thấy một chiếc xe giống như xe tải lớn màu trắng dừng lại trước cửa một ngôi nhà, trên thân xe in biểu tượng lạ.

Hai người bước xuống xe, gõ cửa vài tiếng.

Một lúc sau có người đáp lại, cẩn thận mở cửa, lần lượt khiêng ra khỏi nhà năm thi thể.

"Kia là...?"

Ban đầu Bùi Diệp tưởng là xe của nhà tang lễ, nhưng lại thấy chủ xe đưa tiền cho chủ nhà, cô lại không chắc chắn nữa.

Giang Chiếu nói: "Nhà máy thu mua xác chết."

Bùi Diệp: "..."

Không cần hỏi cô cũng biết bột xương người từ đâu mà có.

"Xác chết cũng có thể bán được tiền sao? Nếu vậy, tại sao bãi tha ma lại có nhiều xác chết như vậy?"

Tiểu Ngẫu, nguyên chủ của thân thể này cũng bị vứt ở đó.

Nếu xác chết có thể đổi lấy tiền, cô cảm thấy xác suất mình tỉnh lại ở dây chuyền sản xuất lớn hơn nhiều so với bãi tha ma.

Tôn Đào nói: "Không phải xác chết nào cũng thu mua, những nhà máy này có một bộ tiêu chuẩn thu mua xác chết hoàn chỉnh, những xác chết ở bãi tha ma đương nhiên là không đủ điều kiện lại không thể hỏa táng hay chôn cất, chỉ có thể xử lý tập trung."

Bùi Diệp: "..."

Trên đường còn gặp một chiếc xe thu mua xác khác mang biểu tượng khác, người nhà còn nói nhỏ với người thu mua xác yêu cầu nâng giá thu mua, mặc cả qua lại, cảnh tượng này khiến Bùi Diệp há hốc mồm. Mặc dù mới đến được nửa ngày, nhưng cô đã được chứng kiến đủ mọi mặt trái kỳ quái của thế giới này.

Nhà trọ của ba người nằm trong một con hẻm, phải rẽ nhiều lần mới tìm thấy, trong nhà trọ chỉ có bà chủ đang làm việc.

Nhìn rõ khuôn mặt bà chủ, Bùi Diệp khựng lại bước chân.

Mũi bị khuyết, môi hở, cánh tay trái chỉ còn phần bắp tay.

Bà chủ nhận ra bước chân của Bùi Diệp, cười gượng gạo, giọng nói dịu dàng: "Ôi, xin lỗi nhé, đã làm cháu sợ rồi."

Bùi Diệp lắc đầu: "Không phải vì chuyện này."

Nghe nói Bùi Diệp không có quần áo để thay, bà chủ chủ động đưa cho cô một bộ quần áo cũ của con gái mình, tuy là đồ cũ nhưng được giặt rất sạch sẽ.

"Thế này sao được..."

Thân thể này của Bùi Diệp rất gầy, quần áo vừa kích cỡ.

Bà chủ cười khổ: "Không sao, cháu không mặc thì cũng không ai mặc nữa."

Bùi Diệp không hiểu.

Tôn Đào nhỏ giọng kể cho cô nghe một chuyện, con gái của bà chủ đã mất trong đợt Thủy triều hắc ám lần này.

Cô ấy nói: "Bà ấy thật đáng thương, tôi nghe nói bà ấy chính là người sống sót trong một đợt Thủy triều hắc ám nào đó, người bình thường đã sống khó khăn rồi, vất vả lắm mới có được một đứa con gái, còn trẻ như vậy cũng bị Thủy triều hắc ám cướp đi... Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh..."

Nghĩ đến bà chủ, trong lòng Bùi Diệp cảm thấy khó chịu.

Cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, ra ngoài thấy Tôn Đào đang ngồi ngay ngắn làm bài tập, vật lộn với mười bài cảm nhận.

Độ dài bài viết không chỉ là tám trăm hay một nghìn chữ.

Tay phải viết lia lịa, tay trái thì mở một cuốn sách giáo khoa chi chít chữ, Bùi Diệp dựa vào thị lực tốt của mình để liếc nhìn một phần nội dung, hóa ra là sách lịch sử.

Trên đó có một đoạn viết 【Năm 2021 Trái Đất, dân số Yên Kinh là 21,536 triệu người...】, nhưng bên cạnh lại có dòng chữ viết tay 【Vớ vẩn】, cùng với hình vẽ đầu người. Lúc này Tôn Đào quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ánh mắt của cô.

"Cô, cô là..."

Cô ấy nhất thời không nhận ra.

Bùi Diệp dùng khăn khô vắt mái tóc ướt sũng: "Ừm, là tôi."

Tôn Đào ngạc nhiên đi vòng quanh Bùi Diệp hai vòng.

"Không ngờ cô em lại là một đại mỹ nhân."

Bùi Diệp sờ sờ mặt: "Có sao?"

Trong phòng vệ sinh chỉ có một chiếc gương vỡ to bằng bàn tay, rất rất vỡ, khiến Bùi Diệp đến giờ vẫn không biết khuôn mặt của thân thể này trông như thế nào.

Tôn Đào gật đầu lia lịa: "Có có có, trong số những người tôi quen biết, cô có thể xếp vào top 3."

Nhờ khuôn mặt xinh đẹp này công thêm Tôn Đào là một nhan khống, Bùi Diệp cảm thấy rõ ràng Tôn Đào đã thân thiết với cô hơn rất nhiều, còn chủ động cho cô mượn sách giáo khoa của mình để xem. Thấy cô xem say sưa, Tôn Đào đang vật lộn với bài viết đến mức sống không bằng chết xoa xoa thái dương, than thở: "Lịch sử chỉ là cô bé bị người ta trang điểm, xem như chuyện thần thoại mà đọc là được rồi."

"Vì sao?"

"Vì quá giả."

"Giả?"

Tôn Đào ghé sát lại: "Ví dụ như đoạn này rất giả, Yên Kinh mới rộng bao nhiêu, vậy mà lại có hơn hai mươi triệu dân. Đó là hơn hai mươi triệu chứ không phải hai mươi nghìn, nhiều người như vậy làm sao chứa hết được? Còn nói nhà nhà đều có tivi, máy tính, điện thoại, dù cách xa bao nhiêu cũng có thể gọi điện video... Người bình thường đều có thể dùng được, nghĩ thôi cũng thấy không thể nào. Theo như mô tả trong sách giáo khoa, thế giới trước Kỷ nguyên hắc ám, quả thực chính là tiên giới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro