Chương 1258: Thế giới mới
Editor: Đào Tử
_______________________________
Không biết là báo ứng hay gì khác, sinh vật ngoài loài người biến dị với tốc độ chóng mặt.
Chúng không hẹn mà cùng nhau từng bước chiếm lĩnh không gian sinh tồn của con người.
Mỗi năm đều có hàng trăm hàng nghìn con cá mập biến dị tấn công ven biển, đặc biệt là vào năm thứ ba mươi ba của Kỷ nguyên hắc ám, khi đợt thủy triều hắc ám bùng phát, số người chết vì cá mập lên đến con số kinh hoàng là ba mươi ba nghìn.
Từ năm thứ ba mươi của Kỷ nguyên hắc ám, liên tục có những quái vật chỉ xuất hiện trên TV đổ bộ lên đất liền.
Loài người không chỉ phải chịu đựng sự tấn công của sinh vật biến dị, mà còn phải đối mặt với năng lượng ô nhiễm bao trùm toàn bộ hệ sinh thái Trái Đất.
Tháng tư năm đầu tiên, Trái Đất vẫn còn 7,5 tỷ người.
Năm thứ bốn mươi mốt của Kỷ nguyên hắc ám, loài người trên Trái Đất giảm mạnh xuống còn ba tỷ.
Gần một phần năm số người sống sót bị dị dạng hoặc tàn tật, tỷ lệ mắc bệnh ung thư cũng cao đến mức khiến người ta nghi ngờ ông trời đang lên kế hoạch thanh trừng loài người. Nếu không có thiên tài xuất hiện đột ngột tiêm cho loài người một mũi thuốc truyền động lực đó, e rằng Trái Đất đã trở thành thiên hạ của sinh vật biến dị.
Từ đó cho đến năm thứ 1000 của Kỷ nguyên hắc ám, loài người vẫn đang giằng co với sinh vật biến dị, tranh giành không gian sinh tồn.
Năm thứ 1000 của Kỷ nguyên hắc ám, lại là một năm bước ngoặt lịch sử.
Linh khí Trái Đất phục hồi, linh khí dung hợp với năng lượng ô nhiễm mà con người kiểm soát, lại xảy ra biến dị, sinh ra một loại năng lượng cực kỳ mạnh mẽ. Loài người tu luyện loại năng lượng này, tốc độ tiến bộ vượt bậc, áp đảo sinh vật biến dị đang chiếm ưu thế.
Toàn nhân loại bắt đầu tu luyện, cuối cùng giành được thắng lợi lớn nhất trong nghìn năm.
Đúng lúc loài người đang hân hoan mừng chiến thắng, bọn họ lại một lần nữa nếm trải trái đắng.
Bởi vì, loại năng lượng bí ẩn được đặt tên là "Vô khí" này, sử dụng nó phải trả giá.
Cho dù là người đã tu luyện Vô khí, hay người đã tiếp xúc với Vô khí, cảm xúc tiêu cực của bọn họ đều có xác suất sinh ra "quỷ" trong truyền thuyết, những con "quỷ" này là sinh mệnh đặc biệt được tạo thành từ oán hận, chấp niệm hoặc những cảm xúc khác của sinh vật, một số ít có khả năng tấn công cực mạnh.
Loài người cho rằng nâng cao tố chất bản thân có lẽ có thể giải quyết vấn đề này, kết quả là ở những vùng đất hoang vu không người cũng sinh ra "quỷ".
Vùng đất hoang vu đó còn là bãi tha ma, không có gì nhiều, chỉ có xác chết là nhiều.
"Quỷ" sinh ra từ bãi tha ma lại cực kỳ hung dữ, vừa ra đời đã tàn sát gần ba vạn người sống, cuối cùng phải lấp không ít đầu người mới giải quyết được. Từ đó về sau, các loại quỷ quái xuất hiện liên tục, chủng loại cũng bắt đầu phong phú đa dạng, loài người thật sự đã chịu không ít khổ sở.
Bùi Diệp cầm quyển sách Thiên Đạo đó đọc say sưa ngon lành.
Cô lười biếng nghiêng người, từ nằm ngửa chuyển sang nằm nghiêng, Thất điện hạ thành thạo dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng đỡ đầu cô, dịch về phía phần đùi nhiều thịt hơn, tránh cho cô gối lên đầu gối, va vào khó chịu.
"Nhưng mà cái Vô khí này... liệu có âm mưu gì không?"
Bùi Diệp bị mấy thế giới trước dọa sợ, sợ lại có thuyết âm mưu, khúc cua khét lẹt nào đó.
Thất điện hạ nói: "Vẫn chưa biết."
Vẫn phải thực địa khảo sát mới biết được.
Bùi Diệp bật dậy, tràn đầy năng lượng, đâu còn dáng vẻ cá mặn mấy ngày trước?
"Vậy chúng ta bắt đầu chuẩn bị ngay bây giờ, thức ăn và nước sạch đầy đủ, linh thạch phù chú cũng mang theo một ít... À, hệ thống tiền tệ của thế giới đó thì sao? Vàng bạc vẫn còn dùng được chứ? Còn quần áo thì sao?" Bùi Diệp xoay hai vòng tại chỗ, nhất thời, những thứ muốn chuẩn bị quá nhiều.
Thất điện hạ kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi.
Thức ăn và nước, thật ra có thể mang hoặc không.
Tiểu thế giới Trái Đất đó đã là năm 3210 của Kỷ nguyên hắc ám, không còn hỗn loạn như những năm đầu của Kỷ nguyên hắc ám.
Tiền tệ thì mang nhiều vàng bạc một chút.
Quần áo thì, quần áo bọn họ đang mặc cũng dùng được, không cần đặc biệt chuẩn bị.
Hai người chuẩn bị đâu vào đấy, nói là chuẩn bị, kỳ thực chỉ là vận động nhiều hơn ngày thường một chút, nếu không Dương Diệu phải chưởng môn tình cờ gặp Bùi Diệp sai người đổi vàng bạc phàm tục, còn không biết hai người họ sắp khăn gói ra đi.
"Bảo sư đệ, hai người sắp rời đi rồi sao?" Dương Diệu chưởng môn và Ngọc Đàm chân quân cùng nhau đến, "Chẳng lẽ là tông môn..."
Hắn tưởng hai người ở lại Lăng Cực Tông không thoải mái.
Xét cho cùng thì thân phận của bọn họ thật sự có chút khó xử.
Bảo sư đệ không phải Dương Hoa chân quân thật, Thất điện hạ cũng không phải Dương Cảnh chân quân thuần túy.
Người ngoài không biết nội tình, nhưng Dương Diệu chưởng môn và Ngọc Đàm chân quân lại biết rõ, hai người cảm thấy không thoải mái cũng là điều có thể.
Bùi Diệp ngắt lời hắn, ngăn cản suy nghĩ lan man của hắn: "Không phải không phải, không phải vì chuyện này, Thất điện hạ có việc phải rời khỏi thế giới này, ta cũng phải đi theo. Mấy đồ đệ của ta... sau này phiền Dương Diệu sư huynh giúp đỡ chiếu cố nhiều hơn."
Ngọc Đàm chân quân hỏi: "Rời khỏi thế giới này? Phi thăng?"
Bùi Diệp nói: "Không phải phi thăng, nhưng tính chất cũng gần giống vậy."
Bản chất đều là nhảy từ một tiểu thế giới sang một tiểu thế giới khác.
Dương Diệu chưởng môn lộ vẻ ảm đạm: "Vậy sau này... hai người còn quay lại không?"
Bùi Diệp cười nói: "Nếu có duyên, tự nhiên sẽ quay lại thăm, đến lúc đó còn phải làm phiền Dương Diệu sư huynh chiêu đãi."
Ngọc Đàm chân quân thầm thở dài.
Cả hai đều hiểu rõ, đây chỉ là lời nói khách sáo.
Từ xưa đến nay, chưa từng nghe nói tu sĩ đã phi thăng còn có thể quay về tiểu thế giới ban đầu.
Lần này Bảo sư huynh và Thất điện hạ rời đi, e là lần cuối cùng gặp mặt trong đời.
Bọn họ không nán lại thêm nữa.
Dương Diệu chưởng môn bảo khố phòng chi thêm một ít linh thạch và vàng bạc châu báu, Ngọc Đàm chân quân thì đi mở lò luyện đan dược.
"Tuy chưa chắc dùng đến, nhưng dù sao cũng là một chút tâm ý của Lăng Cực Tông." Dương Diệu chưởng môn giao túi Càn Khôn vào tay Thất điện hạ, một lúc sau mới do dự nói, "Dương Cảnh sư đệ, cho ta mạo muội gọi ngài một tiếng như vậy —— Đệ phải chăm sóc tốt cho Bảo sư đệ, Bảo sư đệ cũng vậy."
Thất điện hạ sở hữu toàn bộ ký ức của Dương Cảnh chân quân, mỉm cười: "Ừm, sư huynh yên tâm."
Nghe thấy tiếng "sư huynh" vừa quen thuộc vừa xa lạ, khóe mắt Dương Diệu chưởng môn đỏ lên, liên tục nói mấy tiếng "Tốt"!
Bùi Diệp và Thất điện hạ rời đi lặng lẽ không một tiếng động.
Đến khi mấy người Cố thiếu nữ ngầm thắc mắc, tại sao sư tôn hờ của bọn họ không đến bắt phạt chép sách thì mới được báo rằng hai người này đã chuồn rồi.
Cố thiếu nữ: "...???"
Tư thiếu nữ: "...???"
Phí thiếu nữ: "...???"
Còn có Lãng thiếu nữ bị lôi kéo đến cho đủ số lượng: "...???"
Khoan đã, tên sư tôn hờ kia (Dương Hoa giả mạo) đi đâu rồi???
"Cô ta chạy rồi?"
Lãng thiếu nữ trợn tròn mắt, trên mặt viết rõ mấy chữ "Huynh đừng có lừa ta".
Dương Diệu chưởng môn vẫn chưa nguôi ngoai khỏi nỗi buồn, cảm thán: "Đúng vậy, bọn họ không thích chia ly, nên không báo cho mọi người biết."
Lãng thiếu nữ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, mắng vào cái bản mặt ngốc nghếch của sư huynh mình một câu.
"Đồ ngốc!"
Dương Diệu chưởng môn uất ức: "Sao ta lại ngốc?"
Lãng thiếu nữ vỗ vỗ bộ ngực đã hơi nhú lên của mình, tức giận nói: "Cô ta chạy rồi, cả đời ta phải làm con gái à?"
Dương Diệu chưởng môn: "À thì... thật ra cũng không phải không được, tương lai Lăng Cực Tông còn có thể có một nữ chân quân Nguyên Anh, thêm..."
Hắn chưa nói hết câu, Lãng thiếu nữ suýt nữa lật tung bàn của hắn.
Nhưng mà trên bàn chất chồng mấy đống văn thư cao hơn người nên không thành công.
Lãng thiếu nữ: "Ta! nói! không! được!"
Dương Diệu chưởng môn: "..."
Hắn thấy được mà.
Nhìn bốn "thiếu nữ" Khấu Tiên Phong tức giận chạy ra ngoài, cố gắng đuổi theo hai người Bùi Diệp không biết đã đến đâu, Dương Diệu chưởng môn lắc đầu thở dài "Còn quá non". Ngọc Đàm chân quân ôm một chồng sách cao bằng nửa người đi vào, trợn trắng mắt nói: "Uổng cho cái bản mặt của huynh."
Trông thì thật thà đáng tin, nhưng thực ra bụng dạ đầy mực.
"Rõ ràng Bảo sư huynh có để lại thuật biến bình, có thể biến thành nam hay nữ, vậy mà huynh không nói."
Dương Diệu chưởng môn cười ngây ngô: "Dương Hoa sư đệ có hỏi ta đâu, cứ để bọn họ sốt ruột hai ngày đi."
Ngọc Đàm chân quân: "..."
Cơn gió của Lăng Cực Tông hôm nay, hình như ồn ào hơn hẳn.
————————
Cảm giác chóng mặt dữ dội quen thuộc ập đến như thủy triều, rồi lại rút đi như thủy triều.
Bùi Diệp ôm đầu bò dậy khỏi mặt đất, đưa tay che mắt mới dần thích nghi với ánh sáng xung quanh, trong không khí thoang thoảng mùi hôi thối kỳ lạ. Cô vừa chống tay vào tảng đá gần đó đứng dậy, vừa lẩm bẩm: "Mẹ nó, sao vẫn thế này?"
Công đức khí vận trong sổ sách của cô không phải đã xóa hết rồi sao?
Đường đường là Yêu Hoàng mà không xứng có một tư thế đáp xuống thoải mái hơn à?
Bùi Diệp mở miệng nói chuyện, đầu lưỡi có vị đất, phì phì mấy tiếng mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Định đưa tay lau đất cát trên môi, kết quả lại thấy lòng bàn tay, mu bàn tay, móng tay đều dính đầy bùn đen.
Bùi Diệp: "???"
Đúng lúc cô đang cảm thán thân xác lần này càng ngày càng thảm hại, thì từ bãi bùn dưới chân cô đột nhiên ló ra một vật bẩn thỉu... là quạt?
Bùi Diệp cúi người nhặt lên, lau sạch bùn đất trên đó.
"Thiên Công? Sao ông lại ra nông nỗi này?"
【Haiz, lão bị chủ nhân áp chế phong ấn, sắp ngủ say rồi. Tiểu Thiên Đạo của thế giới này khiếm khuyết nghiêm trọng, không làm vậy sẽ gặp rắc rối đấy.】
Càng nói giọng càng nhỏ dần, cuối cùng biến thành tiếng ngáy khe khẽ.
Bùi Diệp: "..."
Cô thử quạt cơ quan, vẫn còn dùng được.
Gập quạt lại giắt vào thắt lưng, Bùi Diệp mới có tâm trạng quan sát xung quanh.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn ——
Ngay cả Bùi Diệp cũng không khỏi nhíu mày.
Nhìn quanh, khắp nơi đều có những tấm chiếu rách nát chất đống lung tung, xuyên qua lớp chiếu có thể nhìn thấy làn da đen thối rữa, mùi hôi thối trong không khí chính là từ trên người bọn họ tỏa ra. Thỉnh thoảng còn có thể thấy vài con chim quái dị đậu trên xác chết, mổ thịt thối rữa ăn ngon lành.
Rắc.
Mỏ chim quái dị dễ dàng mổ thủng hộp sọ của một xác chết, khoét một lỗ trên trán, mổ lấy miếng thịt thối rữa bên trong.
Ngoài những xác được bọc trong chiếu, còn có nhiều cái xác được chôn vùi lung tung.
Hố đào không sâu, nước mưa xối qua là có thể thấy tay chân hoặc nửa người của bọn họ.
Không ít xác chết đã hóa thành xương trắng, có xác đang phân hủy một nửa, cũng có xác mới bị vứt đến đây chưa được hai ngày, vết tử thi khắp người.
Bùi Diệp: "..."
Thất điện hạ, chắc chắn y không đưa cô đến nhầm chỗ chứ?
Cúi đầu nhìn cái hố nông mình vừa nằm, quần áo trên người lớp thân xác này rách nát, nhìn là biết đứa trẻ nhà nghèo, đến cả một tấm chiếu rách cũng không có. Vừa đi được hai bước đã phát hiện chân bị thương đi khập khiễng, trên chân cũng không mang giày.
Bùi Diệp xử lý vết thương qua loa.
May mà xương không gãy.
Cô biến quạt cơ quan thành gậy chống, lại lấy ra đồ dùng đã chuẩn bị từ thế giới trước, một đôi giày.
Bùi Diệp im lặng.
Đã biết thân xác cô dùng ở thế giới trước là Dương Hoa chân quân, Dương Hoa chân quân là một người đàn ông trưởng thành cao một mét tám mươi tám, size chân của hắn to biết bao? Còn thân xác hiện tại của Bùi Diệp, bàn chân còn nhỏ hơn cả bàn tay cô. Cô xỏ tạm đôi giày to, chống gậy, khập khiễng tìm được con suối nhỏ gần đó. Dòng suối này có màu xanh lam kỳ lạ, dưới đáy suối còn có nhiều con cá nhỏ đen sì bơi lội.
Bùi Diệp thử nước suối không có vấn đề, lúc này mới cẩn thận ngồi xổm xuống, định rửa sạch hai tay.
Vừa định đưa tay ra, lại thấy mặt suối phản chiếu một khuôn mặt màu xanh đậm phủ đầy vảy cá, khuôn mặt đó đang cười toe toét với cô, há cái miệng đầy máu.
Bùi Diệp không cảm xúc định dùng gậy chống cho khuôn mặt đó một gậy, thì phía sau truyền đến tiếng gió mạnh, cô nghiêng đầu, ba con dao găm xếp thành hình tam giác, phập phập phập ba tiếng, đâm vào mặt cá xanh lam. Như dao cắt đậu hũ, dễ dàng xuyên thủng mặt cá.
Bùi Diệp: "???"
Nếu cô không né, ba con dao găm này chắc chắn sẽ xuyên qua cả gáy cô và mặt cá!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro