Chương 1257: Cố lên nha, người làm công
Editor: Đào Tử
_______________________________
Cố thiếu nữ đang hoài nghi cuộc đời.
Bởi vì cậu ta phát hiện hình như Tư thiếu nữ điên rồi.
Tại sao lại nói "hình như"?
Bởi vì đầu óc tên này tỉnh táo lắm, nói năng lưu loát mạch lạc, chẳng có chút nào điên điên khùng khùng, nhìn giống người bình thường.
Nhưng tại sao lại nói hắn "điên rồi"?
Bởi vì tên này đột nhiên không còn chấp niệm với cao thúc tổ Lãng Thanh Hòa nhà hắn nữa, mặc dù Cố thiếu nữ dùng chiêu "sư huynh Lãng Thanh Hòa của ngươi là cao thúc tổ của ngươi" để kích thích, Tư thiếu nữ vẫn lạnh lùng bình tĩnh nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, thản nhiên "Ờ" một tiếng, cuối cùng còn nói: "Đây vốn là sự thật."
Cố thiếu nữ: "???"
Cậu ta không kiềm được đưa tay lên trán, nhìn ra ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, lại nhìn Tư thiếu nữ, rồi lại nhìn ra ngoài.
"Không phải chứ, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?"
Nói rồi lại dùng mu bàn tay áp lên trán Tư thiếu nữ, nhiệt độ bình thường không nóng.
Sợ mu bàn tay đo không chuẩn, hai tay cậu ta đặt lên vai Tư thiếu nữ, vươn cổ ghé sát đầu, định chạm trán. Chưa kịp thực hiện đã bị Tư thiếu nữ ghét bỏ vỗ mặt đẩy sang một bên, khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp hiện rõ ba chữ "ghê tởm": "Ngươi bị khùng à?"
Cố thiếu nữ chỉ vào mình, tức đến bật cười: "Ta bị khùng? Ta thấy ngươi mới bị khùng! Sao ngươi có thể đột nhiên không thích Lãng sư huynh nữa?"
Tư thiếu nữ thẳng thắn nói: "Ta thích chứ."
"Vậy tại sao ta nói hắn là cao thúc tổ của ngươi, ngươi lại không phản ứng?"
Tư thiếu nữ tỏ vẻ khó hiểu: "Ta có phản ứng chứ, chẳng phải ta đã nói 'Đây vốn là sự thật' sao?"
Cố thiếu nữ: "..."
Đột nhiên rơi vào khoảng lặng dài.
Nếu nói Tư thiếu nữ là đột nhiên trúng gió, thì phản ứng của Phí thiếu nữ càng khiến cậu ta "sởn gai ốc".
Trời ơi, cậu ta không ngờ trong đời này lại có thể nghe từ miệng tên này nói ra câu "Một ngày làm thầy cả đời làm cha, kính yêu sư tôn, đối đãi như cha, có vấn đề gì à". Cậu ta dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Phí thiếu nữ, xác nhận tên này nói năng thẳng thắn chân thành không hề trêu chọc.
"Hai người... hai người... chẳng lẽ là nhận ra đây không phải thế giới của mình, nên hẹn nhau cùng phát điên?"
Vất vả lắm mới được làm lại, kết quả không phải cùng một thế giới, quả thật kích thích. Nhưng với hiểu biết của Cố thiếu nữ về hai người bọn họ, cho dù biết không phải cùng một thế giới, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Bởi vì điều đó không quan trọng, chỉ cần là "Lãng Thanh Hòa", "Dương Hoa chân quân" là được.
Sau khi Phí thiếu nữ hết điên, trông bình thường hơn nhiều, không còn cái vẻ loli bệnh kiều hắc ám nữa.
Lông mày giãn ra, ngược lại có chút ôn hòa, tươi sáng.
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ kỹ lời Cố thiếu nữ nói, lúc này mới hiểu hai người bọn họ vẫn luôn nói chuyện không cùng tần số.
"Ngươi nói chuyện này à? Ờ, đó là bởi vì buổi sáng mấy hôm trước tỉnh dậy..."
Hắn dừng lại, dường như đang suy nghĩ cách diễn đạt thích hợp.
Cố thiếu nữ chớp chớp mắt chờ đợi câu tiếp theo, vô thức nín thở, không dám lên tiếng làm phiền Phí thiếu nữ suy nghĩ.
Phí thiếu nữ tiếp tục nói: "Tỉnh dậy rồi ta nghĩ lại, ta phát hiện mình thật khốn nạn."
Cố thiếu nữ: "... Ngươi mới phát hiện à?"
Tên nhóc này cũng tự biết mình đấy chứ.
Phí thiếu nữ: "Là ta không tốt, tùy hứng vô tri còn gây rối, mới khiến sư tôn chịu nhiều khổ sở như vậy, còn dịu dàng bao dung..."
Ngón trỏ tay phải của Cố thiếu nữ chỉ vào lòng bàn tay trái, ra dấu tạm dừng: "Dừng dừng dừng, nói chuyện bình thường thôi, đừng có hở tí là lái xe."
Lần này đến lượt Phí thiếu nữ tự hỏi chấm, hắn vừa nói gì mà lái xe rồi?
Tuy nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là hắn muốn bày tỏ tâm sự thiếu nam (hoặc thiếu nữ): "... Ta đột nhiên phát hiện tình cảm của mình dành cho sư tôn không phải như ta tưởng, thảo nào dù ta có cầu xin ngài ấy thế nào, cầu xin ngài ấy nhìn ta, ngài ấy luôn nói ta không hiểu, lầm tưởng sự không cam lòng, tùy hứng, chiếm hữu, bốc đồng thành... Sao ta lại hồ đồ vậy chứ? Rõ ràng ta rất kính yêu ngài ấy, lần đầu tiên gặp mặt, ta đã nghĩ, trên đời này sao lại có người trong sáng xinh đẹp như vậy? Ngài ấy dạy ta tu hành, ta cảm thấy ngài ấy rất giống mẹ ta..."
Cố thiếu nữ nghe mà há hốc mồm.
Tạm gác tại sao không phải cha mà là mẹ, thế mà ngươi lại nhìn Dương Hoa chân quân như vậy á?
Kinh dị hơn là, Tư thiếu nữ nghe thấy cũng chủ động tham gia, thao thao bất tuyệt bày tỏ mình coi Lãng sư huynh như huynh trưởng đáng tin cậy nhất trên đời, có chút ghét Dương Hoa chân quân, bởi vì hắn quá nghiêm khắc, quá nghiêm khắc hà khắc với đệ tử, khiến hắn kính sợ.
Nhưng nghiêm sư xuất cao đồ mà, không có sự dạy dỗ nghiêm khắc kiểm soát của Dương Hoa chân quân, làm sao có đại sư huynh con nhà người ta ưu tú như vậy?
Cố thiếu nữ: "..."
Hắn ngơ ngác nhìn Phí thiếu nữ và Tư thiếu nữ lần lượt sám hối kiểm điểm lỗi lầm của mình, bởi vì tình cảm chưa chín chắn của bọn họ đã bức tử trưởng bối (huynh trưởng) mình kính yêu nhất. Đương nhiên, chuyện đã xảy ra, với tính cách của bọn họ sẽ không hối hận. Bọn họ chỉ hối hận là mình đã làm những chuyện đó, người cũng bị bức tử rồi, vậy mà đến một ngày nào đó bỗng ngộ ra tình cảm của mình dành cho người đó không phải là tình yêu...
À này, nghe sao giống cạn bã thế.
Dương Hoa chân quân (đại sư huynh Lãng Thanh Hòa) cứ như là bị chơi chùa.
Suốt cả quá trình Cố thiếu nữ đều mơ màng, hoài nghi mình đang nằm mơ thấy ác mộng gì đó.
Lại không biết Bùi Diệp lén lút đến xem bọn họ cũng ngạc nhiên, không nhịn được hỏi Thất điện hạ nhà mình: "Đây chính là cách giải quyết?"
Thiên đạo nguyên tác nhà cái ăn hết, tình cảm của nam chính đoàn phim đồng nhân bị tước đoạt hết rồi?
Thất điện hạ lắc đầu: "Không phải, bọn họ chỉ tìm lại được bản tâm."
Bùi Diệp vừa nghe đã hiểu: "Ngay từ đầu không phải tình yêu?"
Thất điện hạ nói: "Mỗi một loại tình cảm va chạm nảy sinh đều cần một nền tảng nhất định, ví dụ như, yêu từ cái nhìn đầu tiên vì sắc đẹp, lâu ngày sinh tình vì thói quen. Hai người bọn họ là vì cái gì? Vì tác giả thích tình huynh đệ, cho nên tình cảm sư huynh đệ có thể bị bóp méo thành tình yêu, bất kể bản thân Lãng Thanh Hòa là yêu hay là hận, ngay cả cái "nam chính" Tư Thừa Ngạn này cũng thân bất do kỷ, hắn xuất phát từ nội tâm ỷ lại sự che chở của sư huynh Lãng Thanh Hòa, kính sợ sự dạy dỗ của trưởng bối Dương Hoa chân quân. Không phải nói những tình cảm này không nên tồn tại, trọng điểm là —— đây thật sự xuất phát từ bản tâm của Tư Thừa Ngạn sao? Tư Thừa Ngạn như vậy, Phí Trung Dương cũng như vậy. Trong thế giới "đồng nhân", tình yêu và thù hận không có chỗ đứng vững chắc xuất hiện khắp nơi, logic thiết lập nhân vật và lời nói hành động của nhân vật mâu thuẫn, em có thể hiểu tình huống này là quy tắc của thế giới mới sinh ra chưa hoàn chỉnh."
Bùi Diệp liền nói tiếp: "Cho nên, trong thế giới "nguyên tác" có quy tắc tương đối hoàn chỉnh, Thiên đạo vừa xuất hiện, bọn họ liền tìm lại được "bản thân"?"
Thất điện hạ nói: "Em có thể hiểu như vậy."
"Vậy, Phương Mặc Thanh thì sao?"
Thất điện hạ cười nói: "Tình huống của hắn cũng gần giống vậy... Kỳ thực với điều kiện của Dương Hoa chân quân, được người ta thích cũng khá bình thường. Bất kể là chủng tộc nào, người ưu tú nổi bật luôn nhận được rất nhiều sự quan tâm thiên vị, huống hồ người này còn là người mình hàng ngày tiếp xúc, truyền đạo thụ nghiệp, tướng mạo, uy vọng, danh tiếng, tu vi, thực lực đều nhất đẳng? Nếu Dương Hoa già nua, chắc hẳn sẽ rất an toàn."
Bùi Diệp: "..."
Lời này thật đến đau lòng.
Cô nhìn khuôn mặt Thất điện hạ nhà mình.
Không khỏi hoài nghi mình đã nhìn trúng tên này vì điều gì.
Vì khuôn mặt ư?
Chắc là không phải.
Lúc còn là Yêu Hoàng, hai người thường xuyên biến hóa thành pháp tướng vạn vật đi khắp nơi, bất kể là nam hay nữ, đẹp hay xấu, già hay trẻ, người hay ma, yêu hay quỷ... hàng ngàn thân phận đều thử qua, phần lớn thời gian chọn biến hóa thành tướng mạo bình thường, bởi vì đỡ tốn công.
Nói gì đến chuyện chủng tộc của hai người, thẩm mỹ cũng không thống nhất mà.
Thôi được, trúc quả thực hấp dẫn gấu trúc.
Bùi Diệp cảm thấy mình đã tìm ra nguyên nhân rồi.
Người khác yêu nhau vì nhan sắc, nhân phẩm, mị lực, gia sản... riêng cô lại là vì chuỗi thức ăn???
Thu hồi suy nghĩ miên man, Bùi Diệp lại nghĩ đến Dương Hoa chân quân hóa thân thành Lãng thiếu nữ.
"Nếu vậy, Liễu Phi Phi và Lãng Thanh Hòa chẳng phải cũng..."
Cặp đôi ngọt ngào duy nhất trong năm đoàn phim đồng nhân cũng BE rồi sao?
Thất điện hạ: "Cái này còn phải xem duyên phận, xét từ hiện tại, hai người họ đã tỉnh táo lại rồi."
Bùi Diệp: "..."
Đột nhiên có cảm giác muốn ói máu.
"Nói thì nói vậy, nhưng cũng không phải không có cơ hội. Liễu Phi Phi thật sự mến mộ thanh mai trúc mã, mà Lãng Thanh Hòa cũng chỉ là thiếu niên có ký ức của Dương Hoa, chứ không phải bản thân Dương Hoa chân quân, hai người này vẫn có khả năng nên duyên đạo lữ." Thất điện hạ ngược lại cho Bùi Diệp một viên kẹo.
"Vậy Cố thiếu nữ... không phải, tại sao Cố Trường Tín trông không có gì thay đổi?"
Thất điện hạ giải thích: "Bản tâm của hắn chính là khổ luyện, một lòng muốn leo lên cao, có gì để thay đổi?"
Lời nói hành động của Cố Trường Tín vẫn luôn phù hợp với thiết lập nhân vật của cậu ta, muốn thay đổi cũng không có chỗ.
Bùi Diệp: "..."
Cá mặn nửa tháng trời.
Nhìn ba thiếu nữ đồ đệ hoạt bát nói cười, Bùi Diệp càng thấy chói mắt.
Các đại huynh đệ, thiết lập nhân vật của mấy người sụp đổ rồi kìa!
Tại sao thỉnh thoảng vẫn thấy bóng dáng của Lãng thiếu nữ thế?
Mặc dù bề ngoài là thiếu nữ đáng yêu, nhưng bên trong ngươi là tu sĩ Nguyên Anh trăm năm Dương Hoa chân quân đấy!
Đừng tưởng bày ra vẻ mặt lạnh lùng là cô không thấy khóe môi thỉnh thoảng hơi nhếch lên nhé.
Trên dưới Khấu Tiên phong một mảnh yên bình hòa hợp, điều duy nhất không hài hòa chính là, vị Phong chủ của bọn họ túm lấy đệ tử phạt chép phạt khắp nơi, khiến người ta muốn rụng tóc.
Lại một lần nữa bị tóm, Cố thiếu nữ bất mãn vỗ bàn.
"Ngài rảnh rỗi sinh nông nổi à? Thân là sư tôn, ngài nên tránh xa đời tư của đệ tử một chút, cho bọn họ chút riêng tư tôn trọng đi."
Bùi Diệp cười khẩy.
Cái gọi là "riêng tư tôn trọng" chính là mấy người tụ tập xem xuân cung đồ à?
Thật là không thể tưởng tượng nổi!
Hoàn toàn quên mất Bùi Diệp mười sáu tuổi cũng từng làm chuyện tương tự, hơn nữa còn là phiên bản động có tiếng có hình.
So với mấy thứ đó, xuân cung đồ chỉ là muỗi thôi.
Nhưng câu hỏi của Cố thiếu nữ quả thực khiến cô nghẹn họng.
Công việc vặt vãnh của Khấu Tiên Phong đã giao cho thiếu nữ Lãng Thanh Hòa, dù sao cũng là nghề cũ của hắn, làm việc gọn gàng nhanh chóng, Bùi Diệp, "Dương Hoa chân quân/Phong chủ" trên danh nghĩa liền trở thành cá mặn. Không có việc gì làm, thỉnh thoảng ngủ nướng giết thời gian, nhưng cũng không thể ngày nào cũng ngủ được.
Thế là, Bùi Diệp khoanh tay bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Cô không thể tiếp tục làm cá mặn nữa.
"Mình phải làm việc!"
Nhìn số công đức và vận khí đều là 0 trống trơn trên điện thoại, lại nghĩ đến Thập điện hạ hào phóng dễ dàng rút ra hơn năm tỷ, ngoài việc hâm mộ cũng âm thầm "tự ti" —— Yêu hoàng như cô cũng quá nghèo rồi, chỉ có làm việc mới khiến cô vui vẻ.
Thất điện hạ nghe xong đầu đuôi câu chuyện, mỉm cười: "Em thật sự muốn vậy?"
Bùi Diệp nói: "Thật mà! Em còn cả một 《Vườn Vạn Thú》 cần nuôi sống, không làm việc lấy gì mà ăn! Anh đã từng thấy Yêu Hoàng nào nghèo như vậy chưa? Mẹ kiếp, tài sản đều ở Liên Bang, mấy thứ đó cũng không đổi được công đức khí vận. Anh còn đang gánh khoản nợ hai nghìn năm, chỉ có thể dựa vào em nuôi gia đình."
Thất điện hạ nhướng mày mỉm cười: "Yêu hoàng điện hạ nói gì cũng đúng, giờ cuối cùng em cũng chịu cho anh danh phận Yêu Hậu rồi sao?"
Bùi Diệp rất hào phóng, phẩy tay nói: "Cho cho cho!"
Kỳ thực nếu Bùi Diệp không nhắc đến chuyện này, Thất điện hạ gần đây cũng phải rời đi đến một tiểu thế giới nào đó để xử lý công việc.
Bùi Diệp hỏi: "Tiểu thế giới nào? Có spoil không?"
Thất điện hạ: "Khó nói thành lời, rất rắc rối."
Bùi Diệp vừa nghe liền thấy hứng thú.
Rắc rối = công đức khí vận.
Thất điện hạ nói: "Nếu em đến đó, phải tuân thủ quy tắc, hạn chế tu vi cảnh giới."
Bùi Diệp không còn debuff "tội nhân bị trời phạt ác chú", đeo buff "Yêu Hoàng", lĩnh vực tinh thần vốn đang dần tan rã cũng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái đỉnh cao. Nhưng bị thân xác phàm thai hiện tại hạn chế nên chỉ khôi phục đến trạng thái đỉnh cao của Bùi Diệp chứ không phải Yêu Hoàng. Muốn đạt đến trạng thái Yêu Hoàng, còn phải đợi bên Thập điện hạ có tiến triển, để hồn phách Bùi Diệp trở về thân xác nguyên bản mới có thể hoàn toàn hồi sinh.
"Hạn chế thì hạn chế, tuyệt địa cầu sinh còn thú vị hơn khởi đầu vô địch."
Thất điện hạ: "..."
A Diệp có lẽ không nhận ra, trong trường hợp bình thường, hạn mức thấp nhất của cô chính là hạn mức cao nhất của người khác, hạn chế tu vi chỉ để bảo vệ kết giới rách nát của tiểu thế giới không bị sụp đổ ngay lập tức. Tuy nhiên —— tình huống tiểu thế giới đó rất đặc biệt, có lẽ thật sự có thể khiến cô tìm thấy "thú vị".
Thất điện hạ nói: "Thế giới đó sụp đổ bắt nguồn từ một lần ô nhiễm năng lượng."
"Ô nhiễm năng lượng?"
"Từ những thông tin anh có được hiện tại thì là như vậy, lạm dụng cộng thêm tai nạn, dẫn đến một lượng lớn sinh vật bị năng lượng ô nhiễm này xâm nhập gây hại. Ban đầu là chết hàng loạt, sau đó là biến dị." Thất điện hạ không biết từ đâu lấy ra một "cuốn sách", Bùi Diệp nằm sấp trên lưng y, nhìn dòng chữ to đùng trên bìa sách 《Tương lai điểm danh ba nghìn năm: Tôi thật sự là lão tổ tông của các người》, biểu cảm lập tức biến thành meme cạn lời.
"Ờm, Thất điện hạ không thấy nó buồn cười ư?"
Thất điện hạ hỏi ngược lại: "A Diệp, anh còn chưa đủ chuyên nghiệp sao?"
Bùi Diệp: "..."
Cô khéo léo chuyển chủ đề.
"Đây là thế giới mạt thế?"
Thất điện hạ lắc đầu: "Cũng không hẳn là thế giới mạt thế, kinh tế văn hóa bên đó vẫn phát triển ổn."
Bùi Diệp tò mò, đưa tay lật mở cuốn sách trông giống sách, thực chất là thần khí Thiên đạo ghi lại tình hình của mỗi tiểu thế giới.
Nữ chính lần này tên là An Ưu Ưu.
Ba nghìn năm trước, cô tham gia hoạt động leo núi thời cấp ba gặp tai nạn, bị mắc kẹt trong rừng không ai cứu viện, dù cô có đi xuống núi thế nào cũng quay lại điểm xuất phát ban đầu. May mắn là, cô vô tình có được một bàn tay vàng mới không bị chết đói. Đó là một hệ thống không có trí tuệ.
Để sống sót, cô làm nhiệm vụ hàng ngày của hệ thống.
Nhiệm vụ hàng ngày cho vài điểm, điểm danh cũng có thể tích lũy điểm.
Điểm có tác dụng gì?
Tác dụng rất lớn, sinh hoạt ăn uống đều dựa vào nó, còn có thể dùng điểm đổi đồ tốt trong cửa hàng của hệ thống.
Không biết từ lúc nào đã ở trong rừng sâu ba nghìn năm, lại không hay thế giới bên ngoài biến đổi khôn lường, đã sớm khác xưa.
Cũng cùng năm cô bị mắc kẹt, năng lượng ô nhiễm đổ ra biển khiến một lượng lớn sinh vật biển chết, những con còn sống cũng đã biến dị. Năng lượng ô nhiễm này cũng thông qua các kênh khác nhau lan ra toàn thế giới.
Mười năm sau, quái vật biển xuất hiện.
Mười lăm năm sau, sinh vật trên cạn cũng trở nên kỳ dị nguy hiểm, năng lượng ô nhiễm ban đầu không biết vì sao xảy ra biến dị không thể đoán trước.
Thời gian lại trôi qua mười lăm năm, chớp mắt đã ba mươi năm sau, nhân loại cũng đồng loạt bùng phát hàng loạt vấn đề.
Trong tình cảnh nội ưu ngoại hoạn, có một thiên tài xuất hiện, tìm ra cách sử dụng năng lượng ô nhiễm biến dị này, trong thời gian ngắn đã giảm bớt áp lực sinh tồn của nhân loại. Nhân loại đang tiến bộ phát triển, các sinh vật khác tự nhiên cũng sẽ không dậm chân tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro