Chương 1254: Về nhà (5)
Editor: Đào Tử
_______________________________
Bùi Diệp kinh ngạc, lặng lẽ hóng chuyện: "Đó là đạo lữ của ngài?"
"Đạo lữ của ngươi?" Thất điện hạ ngẩn người một thoáng, dường như nhớ ra điều gì đó.
Dương Cảnh chân quân nói thẳng hơn: "Ngươi mà cũng có đạo lữ?"
Vẻ mặt Dương Diệu chưởng môn sắp nứt ra, lẩm bẩm: "Vị cô nương đó... là đạo lữ của tiền bối?"
So với mấy người trên, biểu cảm và giọng điệu của Dương Diệu chưởng môn có chút kỳ lạ. Bởi vì hắn mặc định Thập điện hạ là một cao nhân ẩn sĩ sống mấy trăm, mấy nghìn, thậm chí là mấy vạn năm. Mà cô nương năm đó hắn cứu được thì còn trẻ, tu vi cũng không cao.
Chênh lệch tuổi tác của hai người đặt cạnh nhau, dễ khiến người khác nghĩ sai.
Dù Dương Diệu chưởng môn rất kính trọng Thập điện hạ, trong lòng vẫn phải thầm than một câu "Đây nào phải trâu già gặm cỏ non, rõ ràng là cổ thạch nở hoa". Thập điện hạ không bỏ lỡ phản ứng khác nhau của mọi người, chỉ lạnh lùng nhìn về phía bọn người Thất điện hạ, thản nhiên hỏi ngược lại.
"Ngay cả ma tinh như ngươi cũng có đạo lữ, tại sao ta lại không thể có?"
Bùi Diệp lẩm bẩm: "Không phải nói là không thể có, chỉ là chênh lệch tuổi tác này thật sự..."
Thập điện hạ im lặng một lúc, cố ý giải thích.
"Lần đó Thập Tam Nương bế quan gặp chút trục trặc..."
Thập Tam Nương là đạo lữ của Thập điện hạ.
Nghe nói trong nhà xếp thứ mười ba nên mới có tiểu danh này.
Về phần Thập Tam Nương gặp trục trặc gì, có ảnh hưởng gì, hắn không nói rõ, chỉ là muốn đánh lạc hướng mọi người.
Dương Diệu chưởng môn như hiểu ra điều gì đó, gật đầu, xóa bỏ lời soi mói bất kính trong lòng.
"Ra là vậy."
Nói vậy, vị cô nương đó, không... vị Nguyên quân này và ân nhân là người cùng thời đại, không tồn tại chênh lệch tuổi tác quá lớn. Chỉ là vận khí vị Nguyên quân này kém một chút, bế quan gặp trục trặc dẫn đến "phản lão hoàn đồng", tu vi còn bị hạn chế, cuối cùng được mình cứu?
Suy đoán của Dương Diệu chưởng môn chính là điều Thập điện hạ mong muốn.
Còn sự thật thì sao?
Sự thật là đạo lữ của Thập điện hạ —— Thập Tam Nương bế quan nghiên cứu thuật cơ quan thay thế, vô tình thất bại làm nổ tung cả ngọn núi nơi bọn họ ẩn cư, Thập điện hạ đang uống trà phơi nắng suýt bị chôn sống, còn thủ phạm thì xui xẻo bị cuốn vào khe nứt không gian vụ nổ gây ra, lạc vào một bí cảnh nào đó.
Trùng hợp thay, lại gặp Dương Diệu chưởng môn đang trong tình trạng chật vật, đối phương nghĩa hiệp ra tay cứu cô.
Thập Tam Nương vốn định tìm cớ chuồn đi, ai ngờ bấm tay tính toán, lại phát hiện ra thiếu niên ngay thẳng chính trực này có chút duyên phận với mình —— nói chính xác là sự xuất hiện của nàng đã vô tình can thiệp vào quỹ đạo nhân sinh của nam chính Dương Diệu, khiến Dương Diệu vốn nên đi theo một hướng khác lại bỏ lỡ cơ duyên, giờ cơ duyên bị người qua đường Giáp lấy mất —— Tiểu Thiên Đạo ở đây không thể để con trai cưng (chủ khí vận) của mình chịu thiệt, đã can thiệp vào mệnh số của hắn thì phải tự mình khôi phục lại! Thập Tam Nương không khỏi nghi ngờ, đây là đang ăn vạ đấy à?
Vốn định tự mình giải quyết chuyện này, nhưng Thập điện hạ không đồng ý.
【Nàng muốn thu hắn làm đồ đệ, ta còn chẳng muốn có đứa đồ tôn như vậy đâu!】
Thập điện hạ và đạo lữ Thập Tam Nương từng có duyên sư đồ, cũng trải qua một phen sóng gió mới tu thành chính quả.
【Sư tôn, học trưởng, Thánh Quân điện hạ, Thập lang...】 Thập Tam Nương cười tủm tỉm ghé sát lại, đọc hết những biệt danh giữa hai người, đọc đến mức người kia không chịu nổi, liên tục lùi lại, nàng mới hài lòng nói, 【Sao ta lại ngửi thấy mùi chua chua ở đâu nhỉ?】
Thập điện hạ: 【...】
Nhìn đạo lữ kiêm sư tôn ghen tuông vô cớ, nàng phẩy tay, ném cái của nợ Dương Diệu này cho hắn xử lý, tự mình thu dọn đồ đạc chuyển đến nhà mới, kỳ thực nàng cũng thấy nghiên cứu thuật cơ quan thú vị hơn dạy đồ đệ.
Vì vậy mới có chuyện Thập điện hạ từ trên trời rơi xuống, ấn đầu Dương Diệu, đốc thúc hắn tu luyện học tập.
Thấy người ta tu luyện cũng kha khá rồi, liền đuổi người ta đi, còn cho hắn một lá bùa hộ mệnh.
Trước khi sử dụng lá bùa này, Dương Diệu có vấn đề gì về tu luyện đều có thể đến tìm hắn.
Một khi hắn dùng rồi, nhân quả giữa hai người coi như chấm dứt, không còn liên quan gì nữa.
Do đó, Dương Diệu vẫn mãi không biết việc mình được cao nhân chỉ điểm có liên quan đến cô nương năm đó mình cứu, cũng không biết quan hệ của bọn họ.
Bùi Diệp nhìn lướt qua khuôn mặt của mọi người, cẩn thận kéo tay áo Dương Cảnh, đối phương thuận theo lực kéo nhìn sang, nghiêng người về phía Bùi Diệp: "Sao vậy?"
Bùi Diệp: "Ta muốn hỏi, ủ giấm có phải là nghề gia truyền của nhà các người không?"
Thất điện hạ thì khỏi nói, Yêu Hoàng sống chung với hắn nhiều năm, vợ chồng già ai mà không biết rõ ai chứ? Tên này bề ngoài là một nhân vật quang phong tế nguyệt, phong lưu tao nhã, trầm tĩnh như núi, nhưng khi ở riêng lại rất dính người, thỉnh thoảng còn làm nũng ghen tuông các kiểu, sau khi hắc hóa bệnh kiều thì càng thành thạo hơn. Nhưng tại sao Thập điện hạ trông nghiêm túc, lạnh lùng hơn cả băng tuyết cũng thành thạo như vậy?
Dương Cảnh: "Không phải nghề gia truyền, mà là bản năng cũng là tình thú."
Tóm lại, chuyện mấy đôi tiểu tình nhân thì đừng xen vào.
"... Được rồi, câu trả lời của đệ đã thuyết phục ta rồi."
Là do kinh nghiệm yêu đương của cô quá ít, không hiểu nổi mấy chiêu thể hiện tình cảm của mấy đôi tiểu tình nhân này.
Bước vào chính điện Tiên Lộ Minh Châu của Khấu Tiên Phong, Dương Diệu chưởng môn khéo léo nói vài câu khách sáo rồi rời đi. Là một chưởng môn bận rộn, hắn rất bận. Mấy người còn lại thì người uống trà, người im lặng, không ai mở lời trước, cho đến khi Dương Cảnh không nhịn được nữa.
"Đã là bàn chuyện chính sự, bốn bề cũng không có người ngoài, có gì cứ nói thẳng."
Thập điện hạ đang chờ mỗi câu này.
Hắn nở nụ cười hiếm hoi, lấy ra một xấp sách ngọc dày cộp không rõ chất liệu từ trong tay áo rộng.
Ngón tay khẽ búng, nó bay đến tay Thất điện hạ.
Thất điện hạ khó hiểu mở ra xem, rồi "bốp" một tiếng đóng lại, sắc mặt khó coi như vừa nuốt phải mấy con ruồi.
Y nghiến răng nói: "Ngươi làm thế có ý gì?"
"Ý của ta còn chưa rõ ràng sao? Ký vào nó..." Thập điện hạ duỗi một ngón tay thon dài, chỉ từ phía Thất điện hạ sang phía Bùi Diệp, "Yêu Hoàng điện hạ không cần phải chịu khổ sở nữa. Nếu không ký, cứ luẩn quẩn trong các tiểu thế giới, đầu đường xó chợ..."
Thất điện hạ phản bác: "Cái gì mà 'đầu đường xó chợ' chứ?"
"Chẳng phải sao? Không có bất kỳ áp lực nào đi qua các tiểu thế giới, đó gọi là du lịch, dưỡng lão, nghỉ ngơi, giải trí, ví dụ như ta và Thập Tam Nương. Nhưng mang theo mục đích, xen vào đủ thứ chuyện rắc rối, bị động dọn dẹp tàn cuộc cho người khác, dù Yêu Hoàng điện hạ có thể tìm thấy niềm vui trong gian khổ, cũng không thay đổi được bản chất cô ấy luôn phải bôn ba. Tất nhiên, ta không nghi ngờ khí tiết của Yêu Hoàng điện hạ. Thực tế, những việc làm của Yêu Hoàng điện hạ những năm qua, ta cũng có nghe nói, thật sự bội phục! Nghĩ lại, dù không có áp lực từ công đức, cô ấy cũng sẽ hành hiệp trượng nghĩa."
Thất điện hạ: "..."
Thập điện hạ ra vẻ nắm chắc phần thắng.
Đánh rắn phải đánh bảy tấc, bảy tấc của lão Thất trước mặt là ai, hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Bùi Diệp suy nghĩ một lát: "Thập điện hạ, những gì đã trải qua ở tiểu thế giới trước đây, ta chưa bao giờ coi đó là 'đầu đường xó chợ'. Tốt hay không tốt đều là chuyện của ta và Thất điện hạ, người ngoài không có tư cách xen vào. Con người của Thất điện hạ ta rõ, nếu ngay cả chàng cũng thấy khó khăn, vậy thì đúng là không còn gì để nói."
Làm bộ muốn đứng dậy dẫn người rời đi, lại bị Dương Cảnh và Thất điện hạ một trái một phải giữ tay lại.
Hai người đồng thanh: "Ngồi xuống."
Bùi Diệp: "..."
Hai người này không hề ăn ý chút nào!
Có biết mặc cả không vậy?
Thập điện hạ có thể chuẩn bị sẵn một thứ giống như hợp đồng, chứng tỏ đã lên kế hoạch từ lâu, người ta cũng có cầu xin ở bọn họ, chỉ chờ cá lớn cắn câu. Chỉ cần Thập điện hạ có nhu cầu, bọn họ cũng không phải không có át chủ bài. Nhận thức được điều này, mới có thể hét giá trên trời rồi mặc cả xuống đất.
Cái lưỡi câu thẳng tuột như vậy, Thất điện hạ và Dương Cảnh không cần suy nghĩ đã cắn câu.
Cái này cái này cái này cái này——
Thất điện hạ thì thôi, vốn là một kẻ bệnh kiều không ổn định còn thích phân thân các hóa thân, nửa đời bị thằng cha Thiên Đạo cấm túc, kinh nghiệm xã hội không nhiều cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Dương Cảnh thì sao? Sao hắn cũng lao đầu vào vậy?
Bùi Diệp muốn nói lại thôi, thôi lại muốn nói.
Thập điện hạ mỉm cười ngắt lời Bùi Diệp, thuận thế thêm dầu vào lửa, lôi đạo lữ của mình ra khoe ân ái, kích thích dây thần kinh nhạy cảm của Thất điện hạ —— nhìn xem, hắn và đạo lữ của hắn là thần tiên quyến lữ, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng nhau du ngoạn, muốn vào trần thế thì vào, không muốn thì ẩn cư, ngày ngày múa kiếm đàn ca hoặc hẹn hò, thế mới gọi là tiêu sái hạnh phúc.
Ngược lại, cả ba kiếp Yêu Hoàng điện hạ đều gánh vác trách nhiệm nặng nề.
Những trách nhiệm này bắt nguồn từ thân phận, bắt nguồn từ ngoại cảnh, bắt nguồn từ địa vị, càng nhiều hơn là bắt nguồn từ đạo lữ của cô —— Thất điện hạ.
Chỉ cần công đức (nợ) vẫn chưa trả hết, Yêu Hoàng điện hạ nhất thể đồng tâm với lão Thất sẽ phải cùng nhau gánh chịu áp lực cuộc sống công đức (nợ) mang lại, nợ chung vợ chồng hiểu không? Làm đạo lữ đến mức này, lão Thất ngươi không thấy xấu hổ à?
Thất điện hạ: "..."
Dương Cảnh: "..."
Bùi Diệp nhìn phản ứng và biểu cảm của hai người này, vừa định mở miệng cắt ngang đòn tấn công tâm lý của Thập điện hạ, giây tiếp theo liền cảm thấy hai cánh môi bị một lực lượng vô hình phong bế. Cô kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Thập điện hạ, Thập điện hạ khẽ hé môi, lặng lẽ nói: 【Im lặng!】
Dịch ra là ——
Đừng cản trở!
Bùi Diệp: "..."
Ngay khi cô muốn lật bàn, trong tai vang lên tiếng thở dài của Thiên Công.
【Ngài đừng lên tiếng, người ta làm vậy cũng có lý do của mình.】
Bị cấm nói, Bùi Diệp không thể mở miệng, nhưng vẫn có thể giao tiếp bằng thần thức: 【Ta thấy hắn chính là một con cáo già, lời lẽ dẻo như kẹo kéo, không đi làm đa cấp thật là đáng tiếc. Câu nào câu nấy đều đang PUA Thất điện hạ. Tên này không có ý tốt, ông còn muốn ngăn cản ta?】
Khí linh Thiên Công: 【Thứ nhất, hắn đúng là không có ý tốt, nhưng người thực sự được lợi vẫn là chủ nhân và ngài. Thứ hai, chỉ có thể nói là thiên đạo luân hồi. Năm đó Thất điện hạ từng có tiếp xúc ngắn ngủi với đạo lữ của Thập điện hạ, đối với Thập Tam Nương... không được tốt lắm, Thập điện hạ vẫn luôn ghi nhớ mối thù này, lần này coi như là một chút trả thù. Thứ ba, bản thể nguyên hình của Thập điện hạ vốn là cáo, hắn không gian xảo thì ai gian xảo?】
Bùi Diệp: 【???】
Lượng thông tin quá lớn, trong đầu cô hiện ra từng dấu chấm hỏi to đùng.
Cô và khí linh Thiên Công nói chuyện được hai câu, liền nghe Thất điện hạ nói: "Được, ta đồng ý với ngươi."
Giọng nói vừa dứt, lực cấm nói đột nhiên biến mất, Bùi Diệp lại có thể nói chuyện.
Cô giật lấy ngọc giản trong tay Thất điện hạ, mở ra, thả một luồng thần thức vào, lập tức đọc hết mọi điều khoản bên trong.
Sau khi xem xong, sắc mặt cô trở nên kỳ quái.
"Bốp" một tiếng đóng ngọc giản lại, ném trả về.
Cô có một câu chửi thề không biết có nên nói hay không.
Cứ tưởng là thứ gì kinh khủng lắm, vậy mà chỉ có thế này?
Chỉ có thế này?
Nói một cách dễ hiểu, đây là một hợp đồng lao động, ừm... đặc biệt hơn hợp đồng lao động một chút.
Thập điện hạ bằng lòng bỏ tiền (công đức) giúp Thất điện hạ xóa nợ (công đức), nói cách khác là đổi chủ nợ từ Thiên Đạo thành Thập điện hạ. Thập điện hạ người ta cũng "rộng rãi", chỉ cần Thất điện hạ giúp hắn, có thể trả góp không lãi suất (công đức) cho đến khi kết thúc.
Tuy Thiên Đạo chưa từng lấy lãi, nhưng nó lại liên lụy đến Bùi Diệp, công đức hai người cùng trả.
Thập điện hạ thì không.
Hắn đồng ý không đòi nợ, chỉ cần Thất điện hạ làm việc cho hắn.
Bùi Diệp xem đi xem lại hợp đồng này mấy lần, cũng không phát hiện ra chỗ nào có bẫy.
Cảm giác đầu tiên, vị Thập điện hạ này thật sự giàu có, nghĩ đến số công đức âm hàng tỷ của Thất điện hạ, chín thế giới rồi mà vẫn còn hơn năm mươi tỷ, vậy mà người ta có thể xóa hết!
Cảm giác thứ hai, Thập điện hạ là thần tài kiêm nhà từ thiện? Làm vậy hắn được gì?
Bùi Diệp nghi ngờ nhìn Thất điện hạ, rồi lại nhìn Thập điện hạ.
Nụ cười của người sau càng nhìn càng giống con cáo, sắc mặt của người trước càng ngày càng khó coi.
"Đây... rốt cuộc là chuyện gì?"
Cô cảm thấy cần phải hỏi cho rõ ràng.
Thất điện hạ vừa định mở miệng, Thập điện hạ cười nói: "Chuyện này à, phải kể từ hai nghìn năm trước ở thế giới gốc của cô. Lúc đó chẳng phải đã xảy ra một tai họa gọi là 'Loạn Thiên Não' sao? Khi đó xã hội loài người vận hành phụ thuộc rất nhiều vào Thiên Não, không có nó, cộng thêm áp lực từ bên ngoài, toàn bộ xã hội đã từng tê liệt sụp đổ. Sau đó liền có 'Thiên Não' thứ hai vội vàng thay thế..."
Bùi Diệp gật đầu: "Chuyện này ta biết, nó là 'Vương'."
Cũng là người bạn rác rưởi của cô, nhà thiết kế đủ loại chiêu trò hút máu cho trò chơi Yêu và nuôi trẻ.
Thập điện hạ nói: "Nhưng năm đó nó chỉ đồng ý giúp đỡ hai nghìn năm."
Bùi Diệp: "... Vậy nên, vậy nên, Thập điện hạ đã tìm đến Thất điện hạ?"
Thập điện hạ nói: "Cũng gần giống như vậy."
"Tìm người khác không được sao?"
"Không tìm được."
Nếu hắn có thể tìm được người khác, còn cần ở đây nói nhảm với lão Thất sao?
Hơn nữa ——
"Nhân tộc các cô gọi nó là 'Thiên Não', cho rằng nó là sinh vật ảo đóng góp cho sự vận hành của xã hội loài người, nhưng thực ra nó còn có một ý nghĩa quan trọng hơn, nó còn là người bảo vệ, bảo vệ sự vận hành của bức tường ngăn cách giữa thế giới chính và vô số thế giới nhỏ, một khi bức tường ngăn cách xảy ra chuyện, thế giới chính và thế giới nhỏ, thế giới nhỏ và thế giới nhỏ dễ dàng nuốt chửng, dung hợp lẫn nhau, đó chính là tai họa diệt thế, không phải ai cũng có thể đảm nhiệm được."
Cũng không yêu cầu mỗi bức tường ngăn cách đều hoàn hảo không tì vết, nếu không thì những người xuyên không, trọng sinh từ đâu ra?
Thập điện hạ làm ra vẻ mặt "ta rất dễ nói chuyện", nụ cười càng giống con cáo đã trộm được gà, giữa lông mày đều viết hai chữ đắc ý.
"Yên tâm, công việc không nhiều."
Theo sự phát triển trưởng thành của thế giới nhỏ, bức tường ngăn cách cũng sẽ ổn định và dày lên.
Phiền phức là những thế giới nhỏ mới sinh, bức tường ngăn cách không ổn định, bất cứ tai nạn gì cũng có thể xảy ra, chỉ cần để mắt xử lý những việc này là được.
Bùi Diệp lại hỏi một vấn đề rất quan trọng.
"Nói thẳng, nếu quy đổi thành công đức, Thất điện hạ phải làm cho ngài bao nhiêu năm?"
Thập điện hạ giơ ba ngón tay, mở miệng nói: "Ba nghìn ba trăm ba mươi hai năm lẻ ba trăm ba mươi ba ngày, bỏ số lẻ, tính là 3333 năm."
Thất điện hạ: "... Chưa từng thấy ai mặt dày hơn ngươi."
Trung bình mỗi năm mới được bao nhiêu công đức?
Cải thảo cũng không rẻ như vậy.
Có lý do để nghi ngờ 3333 năm là do tên này bịa ra.
Bùi Diệp lại hỏi: "... Có phúc lợi gì không?"
"Không có."
Bùi Diệp: "..."
Cả phúc lợi cũng không có, đúng là nhà tư bản đen tối!
Thập điện hạ "chữa cháy": "Tuy không có phúc lợi, nhưng có hạng mục thưởng. Ví dụ... nếu hai người tình cờ gặp những người khác hoặc có tin tức của bọn họ, tùy theo tình hình cụ thể, có thể có phần thưởng công đức từ một trăm triệu đến một tỷ không đồng nhất."
"Những người khác" trong miệng hắn, hiển nhiên là những vị Thánh Quân khác.
Bùi Diệp và Thất điện hạ nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro