Chương 1252: Về nhà (3)
Editor: Đào Tử
_______________________________
Trong chớp mắt, vô số dòng chữ "WTF" hiện đầy trong đầu của Khí linh Thiên Công.
Chuyện này là sao chứ?
Tại sao tên Dương Cảnh này lại xuất hiện ở đây?
Dù hắn là chấp niệm của chủ nhân hóa thành, nhưng hắn không hề biết điều đó. Nếu để hắn thấy cô gái mình thích đang vui vẻ thực hành lý thuyết với một người lạ, Khí linh Thiên Công có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hỗn loạn đến mức nào!
Khi nó còn đang do dự không biết có nên tiến lên ngăn cản Dương Cảnh không, Dương Cảnh đã đến gần.
"Dừng lại —— Đừng đi tiếp!"
Nó vội lao tới, vung vẫy đôi tay ngắn ngủn của mình.
Dương Cảnh chân quân dừng bước, nhìn về phía Khí linh Thiên Công, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở hướng quan tài băng.
Một lát sau, hắn lạnh lùng hỏi: "Tiền bối, Bảo sư huynh có ở đây không?"
Dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại mang tính khẳng định, đồng thời hắn giơ tay dùng cán dao đẩy Khí linh Thiên Công ra, ra hiệu cho nó tránh đường.
Khí linh Thiên Công: "..."
Làm người già thật khó.
Nó ôm chặt cán dao của Dương Cảnh chân quân, lớn tiếng nói: "Cậu không thể qua!"
Dù nó không ưa gì đôi cẩu nam nữ thường ngày không ra gì kia, nhưng quấy rầy người khác đang yêu đương thì sẽ bị đá đó —— Hmmm, dù người trước mặt cũng là chủ nhân của mình thì cũng không thể để hắn qua —— nghĩ đến đây, nó thở dài, cảm giác mệt mỏi quen thuộc lại tràn về.
Sau hàng chục vạn năm xa cách, nó vẫn không thoát khỏi số phận bị chủ nhân và chủ mẫu ép ăn cơm chó, nhìn bọn họ show ân ái mà không biết xấu hổ.
Cặp đôi đã lâu không gặp, nó hiểu, nhưng chưa gì lại là tu la tràng thì thật đau đầu.
Dương Cảnh chân quân cảm thấy kỳ lạ, khuôn mặt đầy máu của hắn nghiêm nghị, uy nghiêm đến mức Khí linh Thiên Công cũng không khỏi run sợ.
"Ông tránh ra."
Khí Linh Thiên Công ôm chặt: "Lão không thể tránh!"
Dương Cảnh chân quân buộc phải dùng biện pháp đặc biệt, hắn co ngón tay trái lại, cúi xuống thân hình nhỏ bé của Khí linh Thiên Công, búng ra một tiếng, hất nó bay ra ngoài. Trước khi Khí linh Thiên Công kịp lao trở lại, hắn đã giơ ngón tay lên, thả một lưới ánh sáng nhốt chặt nó, khiến nó không thể động đậy.
Khí linh Thiên Công giãy giụa, nhưng không nhúc nhích được chút nào.
"... Đáng chết, chuyện này sao có thể? ? ?"
Dương Cảnh chân quân chỉ mới ở cảnh giới Nguyên Anh, không thể nào nhốt được nó, lần này sao lại...
Nó run rẩy ngước nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Dương Cảnh chân quân, run rẩy nói: "Cậu ——"
Dương Cảnh đáp lại lạnh lùng: "Ta thì sao?"
Khí linh Thiên Công im lặng nuốt lời muốn nói.
Ha ha, không có gì, lão đây chưa nói gì, chẳng qua Dương Cảnh chân quân trước mặt rõ ràng có vấn đề, tu vi đã vượt xa Nguyên Anh, mơ hồ mang hơi thở bản nguyên của chủ nhân, không chỉ là chấp niệm của chủ nhân.
Nghĩ lại cũng hợp lý.
Sức mạnh của yêu ma trong tháp Trấn Ma, nó biết rõ, chỉ với tu vi ban đầu của Dương Cảnh chân quân, không thể nào tiến đến đây được. Nhìn toàn thân hắn đầy máu yêu ma, không biết đã giết bao nhiêu yêu ma xui xẻo. Nó còn có thể nghe thấy hệ thống đang chửi bới.
Không còn bị Khí linh Thiên Công cản trở, Dương Cảnh chân quân bước lên bậc thang.
Toàn bộ quan tài băng hiện ra trước mắt.
Trong quan tài băng là một thanh niên và một con gấu trúc nhỏ, cùng với Bảo sư huynh đang tĩnh tọa điều tức.
Hắn không nhìn quan tài băng, chỉ cười lạnh nhạt, ngay lập tức bấm quyết, thả ra hàng chục đạo trận văn mang khí tức cổ xưa, từng trận văn hòa vào quan tài băng. Khí linh Thiên Công nhìn cảnh tượng này, miệng giật giật, đồng thời phải chịu đựng hệ thống đang la lối om sòm.
Hệ thống: 【 Mẹ nó! Hắn điên rồi sao? 】
Khí Linh Thiên Công: 【 À này, chủ nhân của ta cũng không phải lần đầu điên đâu... 】
Chỉ là không ngờ chấp niệm hóa thân lại có ý định phản sát bản thể, còn không hề do dự ra tay.
Những trận văn vừa rồi là phong ấn cổ xưa, Khí linh Thiên Công thậm chí có thể hình dung ra tâm trạng hiện tại của Dương Cảnh chân quân —— ha ha, không phải ngươi rất thích tự phong ấn sao? Được, vậy cứ tiếp tục bị phong ấn, vĩnh viễn không được ra ngoài, từ nay về sau ta mới là bản tôn!
Hệ thống: 【 Xảy ra chuyện lớn rồi, ông là vũ khí bản mệnh của hắn, cứ đứng nhìn thế này sao? 】
Khí Linh Thiên Công đảo mắt: 【 Ngươi không thấy lão đang bị nhốt sao? Lão có thể làm gì? Hơn nữa, vốn là cùng một người, ngài ấy chỉ tự hại mình chứ không phải tự sát, lão có thể làm gì? Mặc kệ, trước đây cũng không phải chưa từng có chuyện tương tự... 】
Hệ thống: 【... 】
Không hiểu nổi logic của các ngươi.
Nghe lời của Khí linh Thiên Công, chuyện này không phải chỉ xảy ra một lần hay hai lần?
Cùng lúc đó, Bùi Diệp cũng nhận thấy biến đổi của mộng cảnh, buông tay bóp eo, xoay người xuống giường, nhặt áo dài khoác lên người. Bước ra khỏi điện Yêu Hoàng, Vạn Yêu Cốc vốn đầy gió và ánh nắng, giờ đây gió lớn nổi lên, mây đen áp thành. Trời đất như sắp sụp đổ...
Thất điện hạ cũng kéo dây buộc trước mắt xuống, mở phong ấn thị giác.
"Xảy ra chuyện gì?"
Mộng cảnh là địa bàn của Thất điện hạ, hậu quả này không thể xảy ra với y, tại sao không gian lại sụp đổ?
Thất điện hạ mang vẻ tức giận hiếm có: "Không sao, chuyện nhỏ, ta sẽ đưa nàng ra khỏi đây trước, sau đó mới dọn dẹp đống lộn xộn này."
Bùi Diệp nhìn trời, rồi lại nhìn Thất điện hạ, chán nản chậc một tiếng.
Bị gián đoạn...
Để xem ai gây ra chuyện này, nhất định phải tính sổ cho ra nhẽ.
Bùi Diệp kéo chặt áo choàng không có tác dụng gì, theo chỉ dẫn của Thất điện hạ, bấm quyết thu hồi nguyên thần, khi thân thể nhẹ nhàng trở nên nặng nề lại, cô thu công mở mắt. Đang định đứng dậy, cô đột nhiên cứng đờ, ngơ ngác nhìn người quen trước mắt.
"Dương, Dương Cảnh sư đệ?"
Dương Cảnh chân quân đang bày trận theo trật tự, vẫn có thời gian trả lời Bùi Diệp.
"Bảo sư huynh khỏe không?"
"Khỏe." Cô nhìn thấy cảnh tượng này liền hiểu mộng cảnh không gian bị ai phá hoại, nghĩ lại quá trình đó mình đang làm gì, má cô đỏ bừng, Bùi Diệp làm người mấy trăm năm, cô không có mặt dày như Yêu Hoàng, không nhịn được lấy tay che mặt, "Sư đệ làm gì vậy?"
Dương Cảnh chân quân trả lời: "Giải quyết một số phiền toái lằng nhằng."
Bùi Diệp: "..."
Sư đệ gọi bản thân như vậy à?
Thực tế chứng minh, hắn không chỉ dám phong ấn mà còn dám thực sự ra tay.
Khi Bùi Diệp rời khỏi mộng cảnh, Thất điện hạ cũng giải phong ấn tự thân, bước ra khỏi mộng cảnh vỡ tan, chưa kịp mở mắt đã gọi Khí linh Thiên Công, phá phong ấn tàn khuyết, kiếm phong nhắm thẳng vào cổ Dương Cảnh chân quân. Hắn dùng đao ngăn lại, lùi mấy bước.
Thất điện hạ cười khẩy: "Ngươi chỉ là một chấp niệm, cũng dám phản lại bản tôn?"
Bùi Diệp nhìn hai người đối diện nhau, đầu óc đau như búa bổ.
"Các người ——"
Cô vừa mở miệng nói hai chữ, đồng thời bị hai người ngăn lại.
Một người gọi: "Chấp Di!"
Một người nói: "Bảo sư huynh!"
Chỉ còn thiếu điều viết lên mặt "đây là chuyện của bọn ta, nàng đừng can thiệp".
Bùi Diệp: "..."
Hai người có thể tôn trọng người liên quan là cô một chút không?
Lần đầu tiên cô lái xe trên cao tốc, bị người ta ngắt ngang thì thôi, vừa mở mắt đã là tu la tràng, trong lòng cô vẫn còn bực tức!
"Bây giờ ta tên Bùi Diệp, hai người muốn gọi là A Bùi hay A Diệp, tùy hai người."
Đối với cô, "Chấp Di" là quá khứ, "Bảo sư huynh" vẫn là nguyên chủ.
"Hai người như chân với tay, đánh nhau có ý nghĩa gì không?"
Thất điện hạ nhướng mày: "Ai như chân tay với hắn?"
Dương Cảnh chân quân cũng nói: "Không thèm chung một thể với hắn."
Thực tế chứng minh, không có ý nghĩa gì, nhưng hóa thân chấp niệm không thừa nhận bản tôn, bản tôn lại coi thường hóa thân chấp niệm, là sự thật. Hai người đầy mùi thuốc súng, Bùi Diệp muốn can thiệp cũng không thể. Lúc này, Khí linh Thiên Công mang theo lưới ánh sáng lặng lẽ bay tới, ngồi trên vai cô.
"Điều này dạy chúng ta cái gì? Dạy chúng ta, không việc gì đừng tùy tiện tách hồn."
Bùi Diệp trốn sau quan tài băng, nhìn hai người đối đầu bằng nguyên thần, hỏi nhỏ.
"Dương Cảnh sư đệ mang theo chấp niệm gì?"
Khí linh Thiên Công cũng nhỏ giọng:
"Lão đoán là bảo vệ tháp Trấn Ma, dù sao dưới đáy tháp có mộ của ngài, bị người ta đào lên không tốt."
Bùi Diệp: "..."
Gọi là mộ của cô, nhưng cô vẫn còn sống sờ sờ đây.
Thay đổi cách nói khó đến vậy sao?
Bùi Diệp im lặng nuốt lời châm chọc, nghi hoặc nói: "Điều này không đúng, nếu chấp niệm là tháp Trấn Ma, làm sao đệ ấy lại tự mình vào tháp?"
Khí Linh Thiên Công nói: "Chấp niệm không phải bất biến. Hóa thân bình thường sao lại nghĩ đến việc phản bản tôn? Tên này không chỉ nghĩ đến, mà còn muốn thay thế. Chấp niệm chỉ là chấp niệm, bình thường không có tình cảm, không phải cũng bị ngài làm động lòng à, thật là tội lỗi."
Bùi Diệp: "..."
Tưởng rằng hai người sẽ đánh nhau —— nếu đánh nhau, Dương Cảnh chân quân chắc chắn không có cơ hội thắng, hắn và Thất điện hạ bản tôn không phải cùng cấp —— không biết hai người trao đổi gì bằng nguyên thần, một người thu đao, một người thu kiếm, không còn đối đầu gay gắt.
Bùi Diệp: "? ? ?"
Dương Cảnh chân quân tiến lên giơ tay về phía Bùi Diệp: "Bảo sư huynh?"
Bùi Diệp nhìn tay của Dương Cảnh, rồi nhìn Thất điện hạ, rồi lại nhìn Khí linh Thiên Công.
Nó vung tay nhỏ bay xa, hoảng hốt nói: "Ngài nhìn lão làm gì..."
Bùi Diệp: "... Không cần, ta tự làm."
Cô quyết định, trước khi hai người này giải quyết xong, cô sẽ làm một người công bằng, tự lực cánh sinh đứng dậy.
Tránh xa hai gã muốn so kè nhau.
Bùi Diệp nói với bọn họ: "Dừng lại, giữ khoảng cách an toàn!"
Nếu cô vẫn còn là Yêu Hoàng thì tốt, chỉ cần cô không biết xấu hổ, không có tu la tràng nào có thể làm cô bối rối.
Thất điện hạ ngoan ngoãn dừng bước, hai tay thu trong ống tay áo, mỉm cười phàn nàn: "A Diệp thật vô tình, chẳng phải vừa rồi đã cùng nhau làm rồi sao?"
Bùi Diệp: "..."
Cô đột nhiên không thể đối diện với mấy chữ đó nữa.
Mặt mày Dương Cảnh chân quân càng trầm hơn, hắn và Thất điện hạ cùng xuất thân từ một nguồn, tất nhiên không bỏ qua luồng khí không thuộc về Bùi Diệp dính vào nguyên thần của cô.
Nhìn ánh mắt lẳng lặng của Dương Cảnh chân quân, rồi nhìn Thất điện hạ toàn thân tràn đầy vui vẻ.
Bùi Diệp thấp giọng kêu rên: "Hai người bình thường chút... Đừng làm như ta đang đạp hai thuyền, làm hai người đau khổ..."
Trời đất chứng giám, cô vẫn rất chung thủy trong chuyện tình cảm.
Ngay cả xe cũng mới mở không lâu, giữa đường còn bị chặn, bị người ta đuổi xuống đường cao tốc, cô thật oan ức.
Thất điện hạ nói: "Nếu A Diệp muốn, ta cũng không phải không thể."
Bùi Diệp: "..."
Thất điện hạ thật sự nghiêm túc suy nghĩ ba giây, một câu nói làm tan vỡ tam quan của Bùi Diệp, y cười nói: "Chỉ cần tạo thêm vài hoá thân nữa thôi. A Diệp muốn gì, hình dáng, tuổi tác, thể chất, dung mạo cần gì không? Chỉ riêng người này, không hoàn hảo lắm."
Người trong lời y nói chính là Dương Cảnh chân quân.
Bùi Diệp: "..."
Lời này rõ ràng nói với cô, cô muốn đạp bao nhiêu thuyền cũng được, y còn giúp cô chuẩn bị thuyền?
Không cần!
Dù sống trong nhân loại Liên Bang phong cách thoáng, công nghệ phát triển, Bùi Diệp cũng ngẩn ngơ trước lời nói kinh người của Thất điện hạ.
Khí linh Thiên Công tỏ vẻ "lão biết tỏng hết rồi".
Hai người này trước đây còn chơi thoáng hơn, tuy không có vận động nhiều người, nhưng thực sự thỉnh thoảng hoá thân thành người khác, thay đổi thân phận, nhập vai vui vẻ. Bất kể là thổ phỉ cướp bóc tiểu thê tử, chuyện tình giữa thư sinh và hồ yêu, tình yêu cấm kỵ giữa trảm yêu sư và yêu, góa phụ và thiếu hiệp giang hồ, hay là tam giác tình yêu giữa tiên tử lạnh lùng và đồ đệ không hiếu thảo...
Chuyện gì lưu hành, bọn họ chơi cái đó.
Khí linh Thiên Công chính là công cụ đa năng.
Ôi, thật là —— người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Khóe miệng Bùi Diệp giật giật, khó khăn nói: "Không, ta không có đam mê đó."
Yêu Hoàng thích chơi không có nghĩa là cô cũng thích chơi, cô vẫn là đứa trẻ hơn ba trăm tuổi, nên tránh xa "thế giới phức tạp của người lớn".
Dương Cảnh chân quân lạnh lùng nói: "Không biết xấu hổ là gì."
Thất điện hạ thì lý lẽ hùng hồn: "Thế nào là xấu hổ? Thứ nhân tộc tạo ra đó, ta để ý làm gì? Hơn nữa, A Diệp là đạo lữ danh chính ngôn thuận, ta nói chuyện với đạo lữ, liên quan gì đến người ngoài như ngươi? Nếu thấy hai ta bẩn mắt, chẳng bằng móc đi."
Dương Cảnh chân quân hừ một tiếng.
Bùi Diệp: "..."
Đm, sao cô cảm thấy tình cảnh của mình càng khó khăn hơn thế?
"Vậy, cái đó... Nếu đã giải quyết xong tháp Trấn Ma, có chuyện gì ra ngoài nói được không?" Bùi Diệp chỉ vào cửa lăng mộ, có gì cũng đừng cãi nhau trong lăng mộ của cô, tôn trọng người nằm trong quan tài một chút, tôn trọng người chết, cảm ơn.
Hai người không phản đối.
Trước khi rời đi, hai tay Bùi Diệp bế lấy đứa trẻ trong quan tài băng.
Dương Cảnh chân quân nhíu mày như không đồng ý, Thất điện hạ nói: "Mang theo đi, là thân thể tương lai của A Diệp, mất đi không được."
Toàn thân Bùi Diệp cứng đờ: "Thân thể tương lai của ta?"
Thất điện hạ: "Nhân tộc có tuổi thọ hạn chế, dù có thiên phú chịu tu luyện, lên đỉnh cũng không dễ. Thân thể này vốn là của nàng, hợp nhất với nàng. Ta đã sửa chữa hoàn chỉnh, chỉ đợi cơ hội liền có thể đưa nàng quay về." Nếu có thể dùng nguyên bản, vẫn là nguyên bản tốt hơn.
Nếu không phải vậy, cũng không cần tốn nhiều tâm tư tìm lại nó.
Bùi Diệp cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, tâm trạng khó tả.
Dương Cảnh chân quân hỏi: "Cơ hội ở đâu?"
Thất điện hạ: "Ta biết là được, không cần cho ngươi biết."
Bùi Diệp: "..."
Thật chưa từng thấy ai mắng người mà hài như thế.
"Ta muốn biết."
Mặt mày Thất điện hạ dịu lại: "Tìm một người, hắn có cách."
Dương Cảnh chân quân nhíu mày: "Tìm người?"
Bùi Diệp càng tò mò: "Chuyện này ngay cả Thất điện hạ cũng không làm được thì có ai có thể giúp? Chẳng lẽ là Ngũ điện hạ?"
Không đúng, nếu Ngũ điện hạ có thể giúp, lần trước ở phó bản thú nhân đã giúp rồi.
Thất điện hạ lắc đầu phủ nhận: "Không phải cô ta, là một người khác."
Người này là ai?
Nghe ý Thất điện hạ, chắc chắn là kẻ cùng đẳng cấp với y.
Chẳng lẽ, ngoài Thất điện hạ và Ngũ điện hạ, còn có cổ lão nào từ thời thượng cổ đang hoạt động bên ngoài?
Thất điện hạ không trả lời, mà lòng bàn tay y hút, kéo khí linh Thiên Công không còn sức sống tới.
Khí linh Thiên Công giơ cao tay ngắn nhỏ: "Ta biết."
_____________________
Đào: Bể đầu hết chưa :)))) xưng hô hơi rối, hiện đại cổ đại đan xen riết bị rối theo, tổng thể vẫn còn trong thế giới tu tiên nên túm được cái xưng hô nào thấy hợp hợp quất đại... dù sao 2 đứa này cũng biết play
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro