Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1250: Về nhà (1)

Editor: Đào Tử

_______________________________

Quả nhiên, sống lâu quả thật cái gì cũng gặp được.

Dù trí tưởng tượng của Bùi Diệp không nhỏ, cô cũng không đoán được tầng cuối cùng của tháp Trấn Ma lại là lăng mộ quần áo của chính mình.

Khoan đã——

Nếu vậy, yêu thú bị trấn áp ở tầng này chẳng lẽ là——

Trong đầu Bùi Diệp hiện lên một suy đoán táo bạo.

"Thiên Công, ông có thể tắt cơ quan ở đây không?"

Khí linh Thiên Công nói: "Đương nhiên là được, bố cục mộ thất giống hệt năm đó."

Nó bay đến trước một pho tượng hung thú bằng đá, xoay vài cái răng trong miệng hung thú, xoay trái xoay phải, sau một hồi thao tác, "dòng sông nhỏ" hình vòng cung dần khép lại thành mặt đất bằng phẳng, từng sát trận đáng sợ cũng lần lượt ngừng vận hành. Bùi Diệp lúc này mới bước lên bậc thang.

Theo tầm nhìn nâng cao, một cỗ quan tài băng khổng lồ đủ chứa vài người hiện ra trước mắt.

Nắp quan tài băng không được đậy kín, Bùi Diệp có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong.

Bên trong có hai người, nói chính xác là một người một gấu (?).

Người kia là một thanh niên, trông như ngoài hai mươi, làn da trắng bệch không khỏe mạnh, trắng đến mức hơi xanh. Mái tóc dài màu xanh nhạt được chải gọn gàng, búi lại bằng ngọc quan. Sống mũi cao thẳng, môi tái nhợt, khuôn mặt kia không quá cứng rắn cũng không quá nhu hòa, dường như pha trộn vẻ thanh tú tuấn mỹ vượt giới tính. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dày dài. Khoác một bộ thanh sam giản dị, hai tay khép nhẹ đặt trên bụng.

Bùi Diệp nhìn khuôn mặt quen thuộc này, ngẩn người hồi lâu mới cẩn thận đưa tay dò xét hơi thở của y.

Không có nhịp thở cũng không có hơi thở.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên má thanh niên trong quan tài băng, nhiệt độ khi chạm vào lạnh hơn nhiều so với nhiệt độ cơ thể bình thường, cảm giác đó như dòng điện chạy thẳng vào tim.

"Thiên Công, chuyện gì vậy..."

Giọng nói run run, một tay khác phải vịn vào quan tài băng mới giữ được cơ thể không ngã xuống.

Khí linh Thiên Công phỏng đoán: "Có lẽ là tự phong ấn."

Nghe vậy, Bùi Diệp đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo lại căng thẳng tột độ.

Khí linh Thiên Công đảo mắt, nhắc nhở: "Ngài đừng chỉ lo cho chủ nhân, không thấy trong quan tài băng còn chôn cùng 'người khác' sao?"

Nó cố ý nhấn mạnh hai chữ "người khác".

Bùi Diệp lúc này mới chú ý đến con gấu trúc nhỏ nép sát bên cạnh thanh niên, không cần kiểm tra cũng biết thân thể này cùng khí tức với mình.

Đưa tay sờ, lông mềm mại, cảm giác da thịt không khác gì người sống.

Chỉ thiếu hồn phách.

"...Thân thể này chẳng phải đã..."

Năm đó bị Ma Tôn Chúc Chiếu đánh xuyên ngực, đã chết rồi.

Không lý nào sau nhiều năm như vậy, thân thể vẫn duy trì được sinh khí, ngay cả vết thương trí mạng cũng hoàn toàn lành lặn.

Cô không tin lúc đó Chúc Chiếu sẽ nương tay với mình, không phanh thây cô ra đã là nể mặt tình xưa. Đúng như cô đoán, thân thể này có thể khôi phục như vậy không phải công lao của Chúc Chiếu, mà là của tên ngốc trong quan tài băng kia.

Khí linh Thiên Công bay đến bên cạnh chủ nhân, dùng trán chạm vào trán hắn.

"Hơi phiền phức."

Bùi Diệp hỏi: "Phiền phức gì?"

"Ngài tiến vào tiểu thế giới này mất trí nhớ, chủ nhân có liên quan mật thiết, khí vận tương liên với ngài sao có thể tránh được? Ký ức kiếp này của ngài lui về mười sáu tuổi, ngài ấy cũng mất trí nhớ theo, chỉ là —— thời điểm mất trí nhớ không được tốt đẹp cho lắm."

Trong lòng Bùi Diệp thình thịch.

"Thời điểm nào?"

"Có lẽ là sau khi chết dưới tay Chúc Chiếu, trước khi chuyển thế. Điều này cũng giải thích tại sao ngài ấy lại sao chép một ngôi mộ, còn hợp táng với 'ngài' ở đây. Công bằng mà nói, điều này còn tốt hơn năm đó. Năm đó ngài ấy phát điên lên, không ai chịu nổi."

Ha ha, vớ vẩn.

Năm đó không nhìn thấy di thể của Yêu Hoàng, đối mặt với quan tài trống rỗng còn có thể tự an ủi mình, có lẽ Yêu Hoàng chưa chết, có lẽ đã chuyển thế. Lần này mất trí nhớ, di thể Yêu Hoàng ở ngay bên cạnh, trong trời đất cũng không tìm được hồn phách của cô, vậy nên hoàn toàn tuyệt vọng.

Thẳng thừng tự phong ấn, thà mãi mãi bị giam cầm trong mộng cảnh hư ảo có Yêu Hoàng, cũng không muốn tỉnh lại nữa.

Bùi Diệp há miệng nửa ngày cũng không nói nên lời.

Như có một bàn tay nắm lấy trái tim cô, từng chút từng chút siết chặt, siết chặt, cho đến khi đau đến mức không thở nổi.

Đợi cô hoàn hồn, bàn tay nắm chặt quan tài băng đã trắng bệch.

Cô thở từng hơi nhỏ, dường như chỉ cần thở mạnh hơn một chút sẽ đau đến ngất đi.

"Thiên Công, ông giúp tôi nhập mộng đi."

Khí linh Thiên Công khuyên nhủ: "Điện hạ, làm như vậy rất nguy hiểm."

Thế giới mộng cảnh không phải hiện thực, dùng hồn phách nguyên thần tiến vào mộng cảnh của người khác, giống như ốc sên cởi bỏ lớp vỏ nặng nề, từ bỏ mọi phòng ngự. Một chút xung kích cũng sẽ gây ra tổn thương không thể cứu vãn, huống chi lúc này nguyên thần của Bùi Diệp không ổn định.

"Tôi tin tưởng anh ấy sẽ không làm hại tôi."

Khí linh Thiên Công không lạc quan: "Ngài ấy tỉnh táo chắc chắn sẽ không làm hại ngài, nhưng ngài ấy phát điên thì khó nói. Năm đó từ khi ngài mất đến khi chuyển thế cũng chỉ chưa đầy ba năm, ngài ấy phát điên bao nhiêu lần? Nếu xây xong tháp Trấn Ma ngài ấy liền yên giấc ngàn thu ở đây, khoảng thời gian đó là bao nhiêu cái ba năm? Sao ngài có thể đảm bảo ngài ấy còn phân biệt được ngài ở hiện thực và ngài do ngài ấy tạo ra trong mộng cảnh? Đừng mạo hiểm, chúng ta có thể nghĩ cách khác."

"Thiên Công, anh ấy không yếu đuối như vậy, càng không phát điên..."

Khí linh Thiên Công: "...Được rồi, lão khuyên không được."

Năm đó khuyên không được chủ nhân đang phát điên, bây giờ cũng khuyên không được Bùi Diệp đã quyết tâm.

"Nếu thất bại..." Bùi Diệp đột nhiên lẩm bẩm, "...cũng không tệ."

Cô vốn cô độc, dù là Bùi Diệp hay là Yêu Hoàng Chấp Di, mối ràng buộc sâu sắc nhất chính là người trước mắt này.

Nếu có thể yên giấc ngàn thu ở đây, cũng là một kết quả tốt.

Lòng có chốn về, sống chết có nhau đều được.

Đương nhiên, có thể thành công sống sót thì càng tốt, dù sao trước đó không lâu mới lập flag nói muốn đưa y về nhà.

Bùi Diệp ngồi xếp bằng tại chỗ, kết ấn dẫn xuất nguyên thần.

Khí linh Thiên Công lẩm bẩm hai kẻ tai họa này, kết ấn hỗ trợ giúp Bùi Diệp tiến vào giấc mơ của chủ nhân nhà mình. Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy thân thể nhẹ bẫng dần có trọng lượng, không khí lạnh lẽo cũng dâng lên hơi ấm nhàn nhạt, ánh nắng chiếu lên mí mắt khiến ý thức cô dần tỉnh táo.

Mở mắt ra, cô đang ở trong một sơn cốc quen thuộc.

Trăm hoa đua nở, cỏ mọc um tùm, vô số động vật nhỏ hình dáng kỳ lạ đang lăn lộn nô đùa trên bãi cỏ.

Suối trong cốc róc rách, không khí tràn ngập hương hoa.

Những động vật nhỏ đó coi Bùi Diệp như không, cô dạo chơi trong cốc, đi đến bên suối múc một vốc nước, cảm giác chân thật khiến người ta nghi ngờ đây không phải mộng cảnh mà là hiện thực. Nhìn quanh cũng không tìm thấy mục tiêu, cô chọn một tảng đá lớn màu đen trắng ở hạ lưu thác nước, ngồi xuống cởi giày.

Hai chân còn chưa kịp nhúng vào nước.

Một bàn tay thon dài của người đàn ông đặt lên vai cô.

Bùi Diệp không quay đầu lại, tiếp tục nhúng chân vào nước, phớt lờ lực tay ngày càng mạnh trên vai và nhịp thở hỗn loạn.

Cô mỉm cười vung tay ném giày ra xa.

"Ây da, giày bị nước cuốn trôi rồi..."

Người đó mất một lúc lâu mới nói bằng giọng khô khốc: "...Nhưng ta thấy... là nàng ném."

Bùi Diệp nhướng mày: "Chàng nói gì?"

"Không, là nước cuốn..." Người đó nhỏ giọng sửa lời.

Nghe vậy, Bùi Diệp phì cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Người đó cẩn thận ngồi xổm xuống bên cạnh cô, hai tay ôm đầu gối, cằm đặt trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Bùi Diệp, đôi mắt màu xám khói quen thuộc lộ vẻ thấp thỏm mừng rỡ. Y giữ tư thế này rất lâu, lâu đến mức Bùi Diệp nghi ngờ nếu mình tiếp tục ngâm chân, hai chân sẽ bị đông cứng, y mới cẩn thận từng ngón tay một chạm vào tay áo Bùi Diệp, rồi từng ngón tay một cuộn lại, nắm chặt góc áo.

Giọng nói nhẹ nhàng như liễu rũ, cũng như giấc mộng hư ảo.

Y nói: "Cuối cùng nàng cũng chịu đến thăm ta rồi."

Tim Bùi Diệp nhói lên như bị ai đó đấm một cú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro