
Chương 1248: Biện pháp duy nhất (7)
Editor: Đào Tử
_______________________________
Nếu người khác nói như vậy, nó nhất định không tin, nhưng lời của cô, tuyệt đối có thể làm được.
Khí linh Thiên Công nói chắc nịch.
Bùi Diệp hoàn hồn nhìn nó: "Vậy sao? Cảm ơn sự tin tưởng của ông."
Khóe môi nhếch một nụ cười rất nhẹ rất nhẹ.
Rõ ràng cô vẫn dùng thân xác của Dương Hoa chân quân, nhưng nụ cười so với ban đầu, người ngoài vừa nhìn đã có thể đoán ra là hai người khác nhau.
Lúc trước bản chất vẫn là thiếu niên sống trong tháp ngà, nụ cười cũng trong sáng, thuần khiết đặc trưng của tuổi này, giống như một đống lửa bập bùng cháy, đến quá gần rất dễ bị lửa thiêu đốt. Còn sau đó đã bị một tầng sương mù không thể dễ dàng xuyên qua bao phủ, chỉ có bản thân cô hoặc một vài người nhất định mới có thể chạm đến mặt chân thật nhất, càng phù hợp với thiết lập lạnh lùng, khó dò của "Dương Hoa chân quân".
Tiếp tục khiêu chiến tiếp, cảm xúc của Bùi Diệp rất ít khi xuất hiện biến động lớn.
Bất kể tỉnh lại ở độ tuổi nào, đều là một bộ dạng lạnh lùng như băng sương, uy nghiêm, trầm ổn, trưởng thành. Nếu không phải khí chất của Bùi Diệp thật sự đang ổn định tăng cường, Khí linh Thiên Công đều hoài nghi "tuổi tác" của cô không hề tăng trưởng, sao qua bao nhiêu năm vẫn là một bộ dạng như vậy?
Mỗi khi đến một tầng mới, Khí linh Thiên Công đều hỏi cô bao nhiêu tuổi, ký ức cuối cùng đang làm gì.
Họp hành, ăn cơm, huấn luyện, ngủ, đánh trận, diễn tập quân sự, đánh trận, diễn thuyết, đánh trận, bị ám sát, đánh trận...
Khí linh Thiên Công nhịn không được nữa: "Sao toàn là đánh trận?"
Bùi Diệp ngồi bệt xuống đất thở dốc, dựa vào cột trụ, tay liên tục lau chùi thanh trường kiếm cơ quan, trong tay có vũ khí mới có thể cho cô một chút cảm giác an toàn. Nghe thấy câu hỏi, cô mỉm cười: "Có lẽ là vì vẫn còn quá yếu đuối..."
Trên đầu Khí linh Thiên Công hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
"Quá yếu đuối?"
"Ví dụ như, nhà có của cải kếch xù nhưng không có đủ hộ vệ, hàng xóm dòm ngó, thổ phỉ nhòm ngó, ngay cả họ hàng xa cũng nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ đến vơ vét... Đại khái là tình huống như vậy. Có xung đột lợi ích thì sẽ có chiến tranh, dựa vào vũ lực ép buộc ông lấy của cải ra phân chia, nội bộ gây chia rẽ, bên ngoài gây sức ép, còn mỹ miều nói là 'vì muốn tốt cho ông', 'vì hòa bình'..."
"Vô sỉ."
Bùi Diệp: "Vô sỉ? Cái này phải xem đứng ở phía nào. Ai cũng muốn làm 'kẻ vô sỉ' này. Nếu như thực lực mạnh là phe ta, có lẽ cũng sẽ dùng hòa bình hoặc cứng rắn hoặc dụ dỗ hoặc xoa dịu, để cho hàng xóm giàu có kia lấy của cải ra chia sẻ một chút."
"...Chiến tranh không phải là chuyện tốt." Khí linh Thiên Công lẩm bẩm, "Liên minh, chung sống hòa bình không tốt sao?"
"Chiến tranh quả thật không phải chuyện tốt, nhưng có vài thứ chỉ có thể thông qua nó để đạt được, có vài mâu thuẫn cũng chỉ có thể thông qua nó để giải quyết." Bùi Diệp cũng chán ghét chiến tranh triền miên, hy sinh không ngừng, nhưng cô càng hiểu rõ muốn giảm bớt thương vong, chỉ có thể đánh, kẻ địch sẽ không vì sự ôn hòa của cô mà mủi lòng không xâm lược cô, tiền đề của hòa bình vĩnh viễn là nắm đấm của cô đủ cứng, "Liên minh? Thứ này, chẳng qua là mạnh thương lượng với yếu, cho ông thêm thời gian thở trước khi chết, hoặc là hai kẻ mạnh không làm gì nhau được."
Liên minh từ trước đến nay đều là hạ sách sau khi thỏa hiệp.
Ánh mắt Bùi Diệp nhìn như tĩnh lặng như dòng nước chết, nhưng thực chất bên trong sóng ngầm cuồn cuộn, đầy rẫy những bãi đá ngầm nguy hiểm.
"Không dùng vũ lực ép bọn họ ngồi vào bàn đàm phán, không dùng nắm đấm chấn nhiếp tham vọng ngấp nghé của bọn họ, sẽ vĩnh viễn không có ngày yên ổn, vĩnh viễn không có hòa bình."
Nghĩ đến đại lục Thượng Cổ vạn tộc tranh đấu, cũng gần giống tình huống này, Khí linh Thiên Công thở dài: "Xem ra, bất kể thời điểm nào, bất kể sinh linh nào thống trị thiên địa, giết chóc đều chưa từng rời xa, vĩnh viễn đều là thay hình đổi dạng."
Bùi Diệp không đáp lại, giống như ngầm thừa nhận.
Liên tục khiêu chiến và khôi phục ký ức, Bùi Diệp thầm kinh ngạc.
"Tôi vậy mà có thể sống lâu như vậy..."
"Tuổi tác chút xíu này của ngài cũng gọi là sống lâu?"
Đã ba trăm tuổi chưa?
Tuổi này đặt ở một số chủng tộc của đại lục Thượng Cổ, không phải chưa nở vỏ trứng thì là chưa cai sữa, sống lâu chỗ nào?
Bùi Diệp liếc xéo nó một cái, cười nhạt: "Ông hiểu cái gì? Bạn bè bên cạnh tôi đến rồi đi, tôi và một số ít người đã là 'đồ cổ' cao tuổi rồi. Trong thời đại chiến tranh liên miên, tuổi thọ trung bình không cao. Không được, sinh nhật ba trăm tuổi năm sau tôi phải tổ chức lớn!"
Khí linh Thiên Công: "..."
Thấy cô ăn nói hùng hổ, luôn có một loại cảm giác như sẽ bị vả mặt.
Hay lắm, thông qua tầng tiếp theo, Khí linh Thiên Công vừa mở miệng liền hỏi sinh nhật ba trăm tuổi cô chuẩn bị thế nào rồi.
Thọ tinh Bùi Diệp đầy vẻ xui xẻo: "Đừng nói nữa, xuất hiện một lão quái vật nghe nói sống hơn hai nghìn năm, kinh động các thế lực, Hàn Đồ Bạch gọi điện liên hồi gọi tôi đi họp tổng bộ quân đoàn... Tội nghiệp cho tôi, bánh sinh nhật còn chưa kịp ăn một miếng đã phải nghe mấy chục con cáo già lải nhải. Chiến tranh bên ngoài còn chưa đánh xong, nội bộ lại bắt đầu sinh sự. Tuy nhiên, ngồi xem kịch vẫn khá thú vị..."
"Hơn hai nghìn tuổi? Không phải ngài nói bên ngài giới hạn tuổi thọ con người là năm trăm tuổi sao?"
"Cái này tôi làm sao biết được?"
"Không phải ngài nói ngài xem kịch sao?"
Khóe môi Bùi Diệp mím lại, bĩu môi: "Vở kịch chó cắn chó đó thì tôi đã xem, nhưng người ta lại không nói cho tôi bí quyết... Chậc, dù sao cũng là một trong những thế lực chính bình định loạn Thiên Não, có lẽ thật sự có chỗ đặc biệt người ngoài không biết."
Khí linh Thiên Công nhạy bén nắm bắt được một vài từ khóa, mơ hồ thấy quen tai.
"Hả?"
Loạn Thiên Não?
Chờ đã, nó nghe quen tai lắm.
Bùi Diệp cười nói: "Ông có tò mò vở kịch này diễn cái gì không? Tôi kể cho ông nghe, nói đơn giản là một đám cáo già, nào là đứng xem nào là thêm dầu vào lửa rồi ngấm ngầm ra tay, bắt nạt chia chác một gia tộc nào đó, kết quả lão tổ tông nhà đó quay về, vừa đến liền hỏi bọn họ 'Gia tộc lớn như vậy của ta đâu rồi', 'Ai phá tổ của ta', đám cáo già lấp lửng, ấp a ấp úng... Ha ha ha!"
Với tư cách là thủ lĩnh quân đoàn số bảy, cô trời sinh có lập trường trung lập, chỉ muốn hóng hớt xem kịch.
"Nếu không phải thấy nguyên soái đương nhiệm Hàn Đồ Bạch bị làm khó dễ không xuống đài được, tôi chẳng thèm xen vào đâu, rước họa vào thân."
Khí linh Thiên Công dường như nhớ ra điều gì, run rẩy hỏi: "Ngài còn xen vào?"
"Cũng không tính là xen vào, chỉ là thuận nước đẩy thuyền nói vài câu, giúp Hàn nguyên soái giải vây."
"Ngài nói gì?"
Bùi Diệp cẩn thận nhớ lại ký ức cuối cùng.
Cô cũng không nói gì, chỉ nói: 【Con cháu Khương thị vô dụng hủy hoại gia nghiệp, lão tổ tông như ngài không ra mặt dạy dỗ, bây giờ chạy đến đây ra oai với bọn ta? Trên đời làm gì có cơ nghiệp nào trường tồn mãi mãi? Hưng thịnh suy vong vốn là lẽ thường tình của thế gian, ngay cả điều này ngài cũng không nhìn thấu? Hơn nữa, Khương thị từ lâu đã đặt trọng tâm gia tộc vào thương nghiệp, tránh xa trung tâm quyền lực, nhưng mấy đời gia chủ kinh doanh không tốt, Khương thị rơi vào tình trạng khó khăn, dù Liên Bang có ý niệm tình cũ muốn nâng đỡ một phen, cũng phải xem bùn nhão có thể trát lên tường được không, ngài làm khó chúng tôi rồi đấy.】
Nhân loại Liên Bang hơn hai nghìn năm trước từng có một tai họa được gọi là "loạn Thiên Não" —— tai họa bắt nguồn từ việc Thiên Não phản loạn, tiết lộ vô số bí mật cho các liên minh tinh tế khác, dẫn đến vô số đồng minh phản bội, Nhân loại Liên Bang từ đó rơi vào chiến tranh triền miên.
Lão quái vật sống hơn hai nghìn tuổi này tự xưng là tổ tiên của Khương thị, là một trong những người chủ chốt bình định "Loạn Thiên Não", cũng là người tạo ra Thiên Não hiện tại, nắm giữ quyền chỉ huy tối cao của Thiên Não. Khương thị là gia tộc lão quái vật này xuất thân, cũng là một gia tộc lâu đời.
Nhưng Khương thị suy tàn đâu phải do Liên Bang gây ra, lão quái vật này xuất hiện muốn bênh vực Khương thị?
Dựa vào cái gì?
Dựa vào việc hắn nắm giữ quyền hạn tối cao của Thiên Não hiện tại sao?
Bùi Diệp mới cãi lại hai câu đã bị Hàn Đồ Bạch lén lút ra hiệu áp xuống, khiến cô muốn trợn trắng mắt.
Là người xuất thân bình thường, cô luôn không ưa mấy gia tộc tài phiệt này.
Khí linh Thiên Công nghe Bùi Diệp thuật lại, khóe miệng giật giật.
"Rồi sao nữa?"
"Rồi sao? Ai mà biết lão già này lại nắm trong tay quân bài tẩy, khiến mọi người trở tay không kịp, quả nhiên là lão hồ ly xảo quyệt."
"Quân bài tẩy gì?"
Lão nhân gia đã đoán được tám chín phần.
Bùi Diệp: "Nói ra thì dài dòng lắm."
Nói đơn giản, lão quái vật mang về một tin tức, Thiên Não đời trước từng gây họa cho Nhân loại Liên Bang vẫn chưa chết, không biết bằng cách nào đã vượt ngục, đang âm thầm lên kế hoạch trả thù. Khương thị là người duy nhất có thể khắc chế Thiên Não đời trước.
Dòng chính Khương thị đã chết, khắc tinh của Thiên Não không còn, Nhân loại Liên Bang cứ việc tự sinh tự diệt đi.
Bùi Diệp không tin lời lão quái vật kia, bèn than thở với Khí linh Thiên Công: "Tôi thấy lão quái vật đó trông còn khá trẻ, dung mạo lại tuấn tú xinh đẹp, đúng là trai đẹp hiếm có! Cố gắng tìm vợ sinh con, hoặc đến cơ quan nuôi dạy trẻ đăng ký xin một đứa, biết đâu còn cứu vãn được."
Nếu dòng chính Khương thị khắc chế được Thiên Não đào tẩu, lão quái vật thì không được sao?
Lão quái vật không được thì để hắn sinh một đứa chắc được rồi chứ?
Khí linh Thiên Công suýt nữa thì phun nước miếng: "Ngài, ngài ngài thật sự nói vậy sao?"
Bùi Diệp nói: "Làm sao có thể, lời nào nên nói lời nào không nên nói, tôi không biết sao?"
Nhân loại Liên Bang hiện giờ đang cần người ta, dù khó chịu đến mấy cũng phải chiều theo ý ông lớn này.
Bùi Diệp chỉ nói móc hai câu rồi tiếp tục hóng chuyện, nhìn một đám lão hồ ly ngày thường trước mặt cô vênh váo, tác oai tác quái, giờ đây dám giận mà không dám nói, dám oán mà không dám than, cũng coi như bù đắp phần nào khó chịu bị làm phiền ngày sinh nhật ba trăm tuổi, ngay cả nhìn lão quái vật cũng thuận mắt hơn không ít.
Cô nói: "Lão quái vật đó còn nói Khương thị còn một đứa trẻ mồ côi, chỉ là bị hắn giấu đi."
Khí linh Thiên Công nói: "Vậy là không tin tưởng các người."
"Đổi lại là tôi, tôi cũng không tin tưởng, đám lão hồ ly cấp cao này, tôi làm việc với bọn họ nhiều năm như vậy, còn không biết tính nết của họ sao? Họ chỉ cần nhếch mông lên là tôi biết tối qua bọn họ ăn gì, sắp ị gì rồi. Hừ! Nếu đứa trẻ mồ côi Khương thị thật sự bị bọn họ nắm trong tay, có lão quái vật Khương thị che chở, đứa nhỏ sẽ không chết, nhưng mà ——" Bùi Diệp nói chưa dứt lời, chỉ lắc đầu.
Đám lão hồ ly sẽ không vắt chanh bỏ vỏ cũng không qua sông đập cầu, nhưng cũng đừng mong bọn họ nhường lại bao nhiêu lợi ích.
Bùi Diệp thở dài: "Tôi cũng rất đồng cảm với đứa trẻ Khương thị đó."
"Con bé làm sao?" Khí linh Thiên Công thuận miệng hỏi.
"Lão quái vật Khương thị đúng là không ra gì. Hàn Đồ Bạch vốn muốn tìm hiểu thân phận đứa trẻ, sau này tiện dốc hết tài nguyên bồi dưỡng, bồi dưỡng đứa trẻ này cũng là tự cứu mình. Kết quả lão quái vật nói 'Nếu nó trưởng thành, nếu nó có thể sống sót, ta sẽ âm thầm sắp xếp cho nó chuyển từ trong bóng tối ra ánh sáng'..."
"Nếu không sống đến tuổi trưởng thành thì sao?"
"Hàn Đồ Bạch cũng hỏi câu này, lão quái vật liền lạnh lùng nói 'Kẻ yếu không xứng đáng tồn tại. Ngay cả khảo nghiệm ở cấp độ này cũng không sống sót, sớm muộn gì cũng chết trong tay Thiên Não'. Nghe xem, ban đầu bọn tôi còn tưởng hắn từ chối tiết lộ thông tin về đứa trẻ Khương thị vì không tin tưởng bọn tôi, nghe hắn nói vậy mới biết là 'kẻ yếu không xứng đáng tồn tại'... Gặp phải tổ tông như vậy, vị tiểu tổ tông này cũng thật đáng thương, haiz."
Khí linh Thiên Công: "..."
Bùi Diệp lải nhải một hồi mới chú ý đến sắc mặt của nó: "Mặt ông làm sao vậy?"
"Không, không có gì... Haha... Thật sự không có gì..."
Khí linh Thiên Công cười gượng gạo giả vờ ngốc nghếch.
Bùi Diệp: "???"
Cô làm sao mà tin nổi!
Tiếp tục khiêu chiến tầng tiếp theo, cuối cùng khi bước ra khỏi một tầng nào đó, Bùi Diệp lại có thêm vài năm ký ức, giữa lông mày thêm vài phần u sầu khó nhận ra. Cô ném thanh trường kiếm cơ quan sang một bên, lấy ra vài vò rượu từ trong túi Càn Khôn, cắn mở nút rượu vải đỏ, ngửa đầu uống một hơi.
Tự nói với mình: "Thiên Công à, nói cho ông hai tin tốt."
"Tin tốt gì?"
"Tin tốt... một là tôi sắp nghỉ hưu rồi, hai là trước khi nghỉ hưu tôi đã đào tạo được một người kế nhiệm."
Khí linh Thiên Công không đáp lời.
Rõ ràng đều là tin tốt, nhưng vẻ mặt của Bùi Diệp lại không phải như vậy.
Lần đầu tiên nó nhìn thấy vẻ yếu đuối như vậy trên gương mặt cô, dường như giây tiếp theo nước mắt sẽ lặng lẽ lăn xuống.
"Ngài làm sao vậy? Bị ai bắt nạt à?"
Bùi Diệp cười khổ nói đùa: "Ông xem địa vị tôi cao như vậy, ai có thể bắt nạt tôi chứ?"
Cô tưởng mình có thể tiễn Hàn Đồ Bạch, không ngờ cuối cùng lại là Hàn Đồ Bạch tiễn cô, khả năng hắn nhảy disco trên mộ cô còn lớn hơn.
Nào ngờ, kết cục của cô lại không phải chết trận, mà là bệnh tật sau khi lui về hậu phương.
Nghĩ thế nào cũng thấy uất ức, không cam lòng.
"Thôi thôi... Sống bao nhiêu năm rồi, còn gì không thể nghĩ thông?" Bùi Diệp ngay sau đó cười ngửa đầu, tu ừng ực vài ngụm rượu mạnh, chất lỏng lạnh lẽo trượt qua cổ họng, cảm giác kích thích tràn vào phổi, lan ra khắp cơ thể, "Hahaha, nghỉ hưu, đáng để chúc mừng, nào, uống!"
Khí linh Thiên Công lại đoán.
"... Vậy là ngài thua cuộc đấu tranh quyền lực, bị người ta lật đổ?"
Đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ.
Nghỉ hưu, đó cũng là cách nói và kết cục tương đối thể diện sau khi tranh đấu thất bại.
"Thua? Sao có thể? Dù sao tôi cũng là 'lão hồ ly' người khác nghiến răng nghiến lợi nhắc đến. Tôi chỉ là 'rút lui đúng lúc', đây có thể gọi là thua sao?" Bùi Diệp cứng miệng phản bác, "Bà đây có thể thua ai chứ? Ai có thể lật đổ tôi? Mấy đứa nhóc con đó, đứa nào đứa nấy còn non lắm, muốn so tài cao thấp với tôi còn sớm. Tôi nói cho ông biết, không phải tôi khoác lác, cả đời tôi không thua mấy lần, chỉ là... chỉ là lần này thua chính mình thôi. Thật ra nghỉ hưu cũng tốt, nghỉ hưu còn có thể đi đây đi đó, chết ở đâu thì chôn ở đó..."
Càng nói giọng điệu càng mất kiểm soát, mơ hồ có xu hướng trút giận điên cuồng.
Thế giới rộng lớn như vậy, còn thiếu một mảnh đất chôn cô sao?
"Tôi chỉ có chút không cam lòng." Thì thầm.
"Thiên Công, tôi chỉ không cam lòng!" Giọng nói dần cao lên.
"Đm bà mày không cam lòng!" Hoàn toàn mất kiểm soát.
Khí linh Thiên Công may mắn được chứng kiến Bùi Diệp đã rèn luyện khả năng kiểm soát cảm xúc hoàn hảo mất kiểm soát ném vò rượu trong tay ra ngoài, vỡ tan tành.
Bùi Diệp bình tĩnh lại, lau mặt.
"Nhưng mà, tai họa lưu ngàn năm, câu này cũng có lý."
Chỉ là không biết mình bệnh chết xuyên không hay là bằng cách khác, có ai nhặt xác cho mình không?
Gã Hàn Đồ Bạch đó sẽ không thật sự mặc váy cưới nhảy disco trên mộ cô chứ?
Vừa nghĩ đến Hàn đại nguyên soái mái tóc bạc trắng, gương mặt già nua mặc váy cưới chạy đến mộ cô khóc lóc thảm thiết còn nhảy disco, cô liền không nỡ nhìn thẳng che mắt lại. Hắn mà thật sự dám làm vậy, cô không thể nào bật dậy từ cõi chết được, nhưng nếu bị truyền thông đưa tin...
Ôi, cô vẫn nên chết đi cho xong.
__________________
Nấm: Lão quái vật xuất hiện trong sinh nhật ba trăm tuổi của đại lão có thể kết nối với hồi ức trước và sau chương 1723 của nữ đế.
Dòng thời gian thật khó khăn.
Đào: Loạn Thiên Não chắc phải đọc truyện Tương lai: Quân nương tại thượng, Trọng Tôn Nguyên (Thập tam nương) x Khương Nguyễn (Thập điện hạ), chắc chủ tuyến của bộ ấy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro