Chương 1246: Biện pháp duy nhất (5)
Editor: Đào Tử
_______________________________
Nét mặt Khí linh Thiên Công trở nên nghiêm túc, hai tay khoanh trước ngực không biết đang trầm ngâm suy tư điều gì.
Một lát sau, nhìn về phía Bùi Diệp muốn nói lại thôi, thôi lại muốn nói.
"Tuy lão đoán được đôi điều, nhưng..."
Tính tình Bùi Diệp có chút nóng vội, nhưng vẫn cố nén xúc động, chậm rãi hỏi: "Đã biết điều gì, tại sao không nói cho ta biết? Cho dù đó chỉ là nội dung ông suy đoán chứ không phải sự thật, có sai lệch với chân tướng, nhưng cũng tốt hơn việc ta không có bất kỳ manh mối nào, ở đây mò mẫm đoán bừa chứ? Ta đoán, nội dung ông biết có lẽ có thể giải thích tại sao ta 'xuyên không'. Mạng ta không còn lâu nữa rồi, nể tình mấy ngày qua, để ta làm một con ma minh bạch đi. Nếu không cứ chết mơ mơ hồ hồ như vậy, chỉ nghĩ thôi ta cũng thấy bực..."
Khí linh Thiên Công nghe Bùi Diệp nói một tràng dài.
Cạn lời nói: "Tại sao ngài chắc chắn mình sẽ chết?"
Bùi Diệp chỉ vào mình: "Ông quên cái thân xác này có độc vỡ đan sao?"
"Tuy tuổi lão cao, nhưng trí nhớ vẫn tốt lắm, không quên. Nhưng loại độc này chẳng phải là độc của yêu tộc sao?"
Cái gọi là "chí độc yêu tộc" có thể độc chết kẻ từng là thủ lĩnh của yêu tộc?
Buồn cười chết mất!
Nếu thật sự thành công, tuyệt đối sẽ trở thành trò cười lớn nhất toàn bộ đại lục thượng cổ.
Bùi Diệp không hiểu: "Là của yêu tộc. Nghe ý ông, cứ như độc của yêu tộc thì ta sẽ không toi đời vậy."
Khí linh Thiên Công không nói nữa, đôi mắt chứa đầy vẻ phức tạp nhìn Bùi Diệp, cân nhắc hồi lâu mới chọn một cách nói nước đôi: "Hãy tin lão, tin ngài có thể 'tai họa lưu thiên thiên vạn vạn năm'. Không nói cho ngài biết chân tướng, là bởi vì lão lo lắng đây là kiếp số của ngài, tùy tiện nhúng tay có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt..."
Nếu như vì nguyên nhân của nó dẫn đến việc người này độ kiếp thất bại, Khí linh Thiên Công không chắc chủ nhân nhà mình sẽ làm ra chuyện gì điên rồ—— năm đó đã có kinh nghiệm sâu sắc—— có khi lần này còn tháo nó thành ngàn vạn mảnh, tội danh là không bảo vệ được chủ mẫu.
Bùi Diệp lẩm bẩm: "Kiếp số? Ý là—— ta đang độ kiếp?"
Đối với cách nói mang màu sắc tu tiên này, cô không tán thành cũng không phản đối, càng nguyện ý tin tưởng là "bản thân tương lai" vì cơ duyên nào đó xuyên không, trong quá trình xuyên không bị kẹp đầu dẫn đến mất trí nhớ.
Nói gì mà "kiếp số", "độ kiếp", chẳng lẽ mình còn là thần tiên chuyển thế?
Bùi Diệp bị suy nghĩ của chính mình chọc cười, bất giác khẽ bật cười.
"Giả sử ông nói thật, ta phải độ kiếp gì đây?" Quét sạch hoang mang bối rối trước đó, nghiêng đầu cười hỏi Khí linh Thiên Công, trong đầu lọc qua một loạt cái gọi là "danh mục độ kiếp", vô thức dừng lại ở thể loại ngôn tình, "Chẳng lẽ là tình kiếp?"
Khí linh Thiên Công nghẹn họng.
"Tuy rằng nói ra sẽ đắc tội với ngài, nhưng ta vẫn phải nói—— tại sao ngài phải làm khó chính mình?"
Dựa vào cái tính cách của Bùi Diệp, dựa vào chứng lãnh cảm của Yêu Hoàng năm đó, nếu không phải chủ nhân nhà mình không biết điều, ai dám đâm đầu vào bức tường này?
Còn tình kiếp?
Sắp xếp độ tình kiếp, chỉ có thể nói rõ Thiên Đạo thật sự xuống tay tàn nhẫn, bởi vì người này căn bản không vượt qua được.
Độ kiếp thất bại là điều chắc ăn.
Trước không nói cô độ kiếp thất bại có kết cục gì không tốt, nhưng chủ nhân nhà mình chắc chắn sẽ phát điên.
Năm đó Yêu Hoàng chết dưới tay Ma Tôn Chúc Chiếu, thân thể bị Chúc Chiếu cướp đi giấu kín, tâm phúc của cô muốn phát tang cho cô cũng chỉ có thể lập mộ quần áo. Kết quả mộ quần áo bị chủ nhân kích động đến phát điên đào mấy lần. Đúng vậy, đào mộ quần áo của Yêu Hoàng.
Lúc điên loạn, đánh bị thương một đám yêu tộc canh giữ lăng mộ, không thì dùng tay đào mộ, không thì dùng bản thể khí linh đào, xông vào chủ mộ của Yêu Hoàng, nhất định phải đẩy quan tài ra nằm vào trong. Nhìn thấy quan tài trống rỗng, thỉnh thoảng cũng sẽ vui vẻ lẩm bẩm Yêu Hoàng chưa chết vẫn còn sống.
Nếu may mắn, đúng lúc tâm trạng hắn ổn định, liền sẽ giúp xử lý yêu tộc đại loạn, khôi phục mộ quần áo về nguyên dạng, yên ổn vài ngày, sau đó tiếp tục phát điên. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cho đến khi xác nhận hồn phách Yêu Hoàng chuyển thế, y mới không quậy phá, đi theo chuyển thế độ kiếp.
Là thần khí tương sinh, Khí linh Thiên Công chẳng hề kinh ngạc trước những việc chủ nhân làm sau khi Yêu Hoàng hồn phi phách tán.
Thật sự kinh ngạc, cũng là kinh ngạc vậy mà y không làm quá đáng hơn, vẫn còn chừa đường lui.
ε=(ο`*))) Haiz
Kỳ thật, Khí linh Thiên Công vẫn luôn cho rằng chủ nhân nhà mình là một trong số các Thánh Quân dễ chiều nhất. Bởi vì mục tiêu theo đuổi của y, từ đầu đến cuối đều thuần túy cũng rất dễ thỏa mãn, đó chính là Yêu Hoàng. Thỏa mãn điểm này của y, y chính là đứa con ngoan ngoãn nghe lời nhất của Thiên Đạo ba ba.
Điều này có thể thấy được từ mọi phương diện phát triển của đại lục thượng cổ những năm Yêu Hoàng bình an.
Những Thánh Quân khác sao...
Ba vị sau chủ nhân nó không quen biết, không tiện bình luận, nhưng sáu vị trước, mỗi người đều có cách hành xử quái dị của riêng mình.
Nghĩ đến đây, Khí linh Thiên Công nhìn Bùi Diệp bằng ánh mắt đầy từ ái.
"Bất kể ngài độ kiếp gì, ngài cũng sẽ không gặp nguy hiểm."
Bùi Diệp lúng túng nói: "Ta không lo lắng chuyện này."
Ngay cả chết cô cũng không sợ, trong từ điển cuộc đời cũng không có chữ "sợ".
Chỉ là không quen những điều chưa biết, không thích cảm giác không thể nắm bắt, quyền chủ động nằm trong tay người khác sẽ khiến cô cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Cúi đầu nhìn màn hình sáng lên, chiếc điện thoại vẫn luôn bị cô bỏ qua, suy nghĩ hồi lâu rồi cẩn thận bỏ vào trong tay áo.
Ngoại trừ thu thập thẻ bài hung thú của 《Vườn Vạn Thú 》, không có manh mối nào khác, cô chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Ở tầng này đập đập gõ gõ, cũng không có hung thú hay Xán Cổ nào nhảy ra.
Nhưng lại phát hiện phía sau tấm rèm có một cầu thang đen bóng hướng xuống dưới giống hệt như lúc trước.
Bùi Diệp đột nhiên nghĩ đến đôi điều, quay người đi tìm cầu thang mình đi xuống, tìm khắp từng tấc đất nhưng lại không tìm thấy, dường như không gian tầng này chỉ còn lại một con đường thông đến nơi khác.
"Chậc, đây là không muốn xuống cũng phải xuống rồi."
Xem ra, Dương Cảnh chân quân và Dương Diệu chưởng môn không ở đây.
Nếu bọn họ cùng mình vào chung một không gian, sao có thể không gặp nhau?
Có kinh nghiệm trước đó, Bùi Diệp xuống cầu thang thong thả hơn nhiều, thậm chí còn có tâm tư suy đoán lần này sẽ gặp phải hung thú gì.
Cùng lúc đó, tầng bốn tháp Trấn Ma.
Dương Cảnh chân quân lạnh lùng khẽ vẩy lưỡi đao, máu đen của ma vật theo lưỡi đao bắn xuống đất.
Dương Diệu chưởng môn bên này cũng đã dọn dẹp xong, thu trường kiếm đỏ rực vào vỏ.
"Sao toàn là lũ tiểu ma thế này?"
Tu vi nhiều nhất cũng chỉ ở Trúc Cơ trung hậu kỳ, một tên Kim Đan cũng không có.
Dương Cảnh nói: "Không chỉ vậy, chỉ có ma, không có yêu."
Dương Diệu thân là chưởng môn có thể tiếp xúc với bản vẽ xây dựng tháp Trấn Ma, dĩ nhiên biết phân bố yêu ma bị trấn áp, Dương Cảnh vừa nói như vậy, quả thật kỳ lạ. Khác xa với trận chiến gian khổ bọn họ dự đoán, chẳng lẽ lão yêu lão ma trong tháp Trấn Ma đang chuẩn bị gì đó chờ bọn họ?
"Tiếp tục lên trên xem, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."
Khuôn mặt trẻ con của Dương Cảnh chân quân vẫn lạnh lùng, chỉ là không biết vì sao, trong lồng ngực luôn có chút bất an kỳ lạ.
Hắn cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra.
————————
Bùi Diệp dựa vào cột trụ trượt xuống đất, miệng thở hổn hển, trên trán đã bắt đầu toát mồ hôi, môi hơi trắng bệch.
Hung thú tầng này không có năng lực sinh sản mạnh mẽ như Xán Cổ, chỉ có một con, nhưng lực chiến đấu lại không cùng một đẳng cấp, hơn nữa còn giỏi kỹ năng AoE phạm vi rộng. Điều này khiến Bùi Diệp rất khó chịu, bị gò bó, chỗ nào cũng không thích ứng.
_ AoE - Thuật ngữ gây sát thương phổ biến hiện nay AoE còn là viết tắt của Area of Effect, hiệu ứng sát thương diện rộng.
Bề ngoài hung thú đó còn được bao phủ một lớp lửa màu tím nhạt.
Vật gì dính vào cũng sẽ bốc cháy dữ dội, còn có tính ăn mòn mạnh, cho đến khi cháy thành tro bụi. Bùi Diệp cẩn thận như vậy mà tay áo phải vẫn bị cháy mất một nửa, may mà cô phản ứng nhanh xé tay áo đi, nếu không chậm dù chỉ một chút, cũng sẽ cháy đến cánh tay.
Bùi Diệp nhìn thẻ bài sáng lên trên điện thoại, lại nhìn dòng chữ vàng chúc mừng của hệ thống trong thanh thông báo, trong miệng nghẹn một câu chửi thề.
Đm có gì để chúc mừng?
Nếu hung thú mỗi tầng đều tăng lực chiến đấu, cô thật sự lo mình sẽ toi đời.
Chúc mừng cô thập tử nhất sinh?
"Thiên Công à... Ông nói xem, trước khi mất trí nhớ có phải ta rất giỏi đánh nhau không?"
"Đương nhiên."
Dù sao cũng là kẻ chỉ dựa vào thể trạng nguyên hình đã khiến một đám tu sĩ mạnh mẽ nảy sinh tuyệt vọng.
"Thật muốn để cái 'ta' đó lên acc này cày thuê..." Bùi Diệp nói nhảm cho đỡ buồn, nhìn cột trụ mình đang dựa vào, nói đùa, "Ông nói xem, nếu ta đập đầu vào đó, có khả năng khôi phục trí nhớ không? Dù sao, bây giờ ta chỉ là đứa trẻ mười sáu tuổi yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân... Đánh đấm chém giết không có lợi cho phát triển thể chất tinh thần của ta..."
Khí linh Thiên Công: "Khôi phục trí nhớ? Lão cảm thấy khả năng mất trí nhớ lần nữa càng lớn hơn."
"... Ông châm chọc đều sắc bén thế à?"
"Lão sống lâu như vậy, cũng nên có chút sở thích."
Bùi Diệp cầm trường kiếm cơ quan đi xuống tầng tiếp theo, vừa đi vừa âm thầm phân tích manh mối hiện có, bao gồm cả thông tin khí linh Thiên Công vô tình tiết lộ, ứng dụng trò chơi trong điện thoại, nhiệm vụ trên ứng dụng trò chơi, thông báo của hệ thống —— hung thú vừa rồi, nói là bị cô giết chết, chi bằng nói là bị cô dùng vũ lực hàng phục —— thông báo của hệ thống còn chúc mừng hung thú "trở về nhà"...
Chẳng lẽ, những hung thú này vốn là do mình nuôi dưỡng trước khi mất trí nhớ?
Vì một lý do nào đó, hung thú bị phân tán khắp nơi, sau khi mất trí nhớ mình phải tập hợp lại chúng?
Đây có phải là nội dung của "độ kiếp" không?
Vượt thêm hai tầng nữa, Bùi Diệp ngồi xuống điều chỉnh trạng thái, nhìn tay mình ngẩn người.
Thực lực của hung thú quả thật tăng dần theo từng tầng, nhưng mức tăng không phù hợp với cảm nhận thực tế của cô, ứng phó cũng không khó khăn như trong tưởng tượng. Điều này chứng tỏ cùng lúc cô càng đi xuống, thực lực cũng đang tăng cường...
À không, khôi phục?
Nghĩ đến đây, Bùi Diệp càng tò mò về hung thú bị giam giữ dưới đáy tháp Trấn Ma.
Nếu đánh bại nó, mình có thể khôi phục 100% thực lực trước khi mất trí nhớ?
Bùi Diệp không khỏi gãi đầu.
Mình rõ ràng là người phàm, tại sao lại giống như đang đi theo hướng tu tiên vậy?
Dường như cô không cảm nhận được thời gian trôi qua trong không gian này, không ăn cũng không thấy đói, bị thương cũng có thể hồi phục như cũ sau khi chiến đấu kết thúc, kích thước, hình dạng và cấu trúc của mỗi tầng đều giống hệt nhau, khiến người ta nghi ngờ chín mươi chín bậc thang cô đi qua mỗi tầng có thật hay không.
Nếu không có khí linh Thiên Công và hệ thống nói chuyện với mình, Bùi Diệp nghi ngờ mình sẽ phát điên.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi, cô nghĩ đến bọn người Dương Cảnh, hối hận vì sự lỗ mãng của mình.
Ít nhất cũng phải chào hỏi hoặc để lại dấu vết của mình.
Biến mất không một lời, có phải hắn sẽ nghi ngờ mình là kẻ tham sống sợ chết không?
Bùi Diệp buồn chán, dùng lông nhổ được từ con hung thú trước đó ghép thành một khuôn mặt trẻ con méo mó, thở dài thườn thượt.
"Khó nhằn quá..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro