Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1244: Biện pháp duy nhất (3)

Editor: Đào Tử

_______________________________

"Không nhắc đến nữa? Dương Diệu chưởng môn, ngoài cách này ra, huynh còn thấy có biện pháp nào khác sao?"

Một cỗ lửa giận vô danh trong lồng ngực Lãng Thanh Hòa cuồn cuộn dâng trào, không biết tức giận vì Dương Diệu chưởng môn bênh vực một tên "sư đệ bảo bối" xa lạ từ nơi khác đến, hay là đau buồn vì vị chưởng môn tiền nhiệm không có sự quyết đoán như Dương Diệu chưởng môn... Giá như, giá như năm đó mẹ hắn cũng được bênh vực như vậy, cho dù cuối cùng bà vẫn lựa chọn hy sinh để đổi lấy sự bình yên của tháp Trấn Ma, Lãng Thanh Hòa cũng sẽ không bất bình, oán hận, không cam lòng đến thế này.

Dương Diệu chưởng môn lạnh mặt.

Khuôn mặt không có chút ấm áp nào của hắn trông còn lạnh lùng hơn cả Dương Hoa chân quân được người ngoài gọi là đóa hoa lạnh lùng trên đỉnh núi.

Sự lạnh lùng của người sau là sự xa cách, còn sự lạnh lùng của Dương Diệu lại là một loại khí thế từ trong ra ngoài.

"Dương Hoa sư đệ, biện pháp luôn là do người nghĩ ra."

Lãng Thanh Hòa cười khẩy, phản bác: "Biện pháp? Nghĩ? Huynh ngây thơ thật! Huynh tưởng mình có thể hơn được mấy chục đời chưởng môn của Lăng Cực Tông sao? Chuyện bọn họ hao tổn bao nhiêu năm vẫn bất lực, chỉ có thể dựa vào tổ tiên chúng ta đời đời hy sinh, một mình huynh có thể nghĩ ra trong thời gian ngắn?"

Dương Diệu chưởng môn hơi cúi đầu, ánh mắt như nước nhìn sư đệ trước mặt đang trừng to đôi mắt hạnh, khóe mắt đỏ hoe, chóp mũi phớt hồng.

Lâu sau mới thở dài một tiếng, bàn tay rộng lớn ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu hắn: "Dương Hoa, ta, sư huynh của đệ, vẫn còn sống. Là chưởng môn, là sư huynh của các đệ, nếu thật sự cần ai đó hy sinh để ổn định đại cục, người được chọn cũng không đến lượt các đệ, càng không đến lượt người vô tội không có nhiều quan hệ với Lăng Cực Tông. Chuyện này cứ như vậy đi, vi huynh tự có cân nhắc, những chuyện khác, không cần nghĩ nhiều."

Búng nhẹ lên mi tâm Lãng Thanh Hòa.

Lực đạo không mạnh, nhưng tiếng động lại không nhỏ, chỉ để lại một chút đỏ ửng nhàn nhạt.

"Bên tông môn còn có việc, Ngọc Đàm sư đệ, cùng ta trở về, Dương Cảnh sư đệ, các đệ cứ ở lại thôn Niết Bàn, chú ý nhất cử nhất động của yêu tộc. Lần trước thăm dò không thành, sợ rằng chúng sẽ không bỏ cuộc." Dương Diệu chưởng môn khôi phục vẻ mặt thường ngày, trên mặt lại treo nụ cười hiền lành chất phác.

Đợi Dương Diệu chưởng môn dẫn Ngọc Đàm chân quân rời đi, Lãng Thanh Hòa bỗng nhiên hoàn hồn, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi chua xót không nói rõ được, nắm chặt hai tay mới miễn cưỡng đè nén xuống: "Dương Diệu... Dương Diệu sư huynh, huynh... đang định làm gì..."

Tên kia có ý gì?

Mình ám chỉ Bùi Diệp đi tế sống, dù sao cũng không sống được bao lâu, nếu có thể lấy cái chết đổi lấy sự sống của nhiều người hơn, cũng coi như chết có ý nghĩa, điều này có gì sai? Nói thẳng ra, đây chẳng phải là lựa chọn tốt nhất sau khi cân nhắc lợi hại hay sao! Hơn nữa ngay cả bản thân Bùi Diệp cũng đồng ý rồi, Dương Diệu tức giận cái gì?

Dương Cảnh đáp: "Không biết, nhưng chắc chắn không phải chuyện xấu."

Lãng Thanh Hòa tức đến nỗi ngực lại đau.

Đây là chuyện gì vậy?

Dương Diệu thì chính nghĩa lẫm liệt, còn mình lại thành kẻ tiểu nhân hèn hạ?

Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ mình hắn là thằng hề, những người khác đều là chính nhân quân tử đạo tâm kiên định sao?

Dương Cảnh chân quân không rảnh quan tâm đến tâm lý của Lãng Thanh Hòa, bản thân hắn cũng có cả đống chuyện rối bời, giống như cuộn len bị rối tung, cắt không được mà gỡ cũng không xong. Mà nguồn gốc khiến hắn phiền não —— vị "Bảo sư huynh" chính khí lẫm liệt kia —— đang ngồi xổm ở góc tường, vai rung rung.

Trang phục của phong chủ Khấu Tiên Phong khá rườm rà, người này ngồi xổm trên mặt đất, dù đã cố gắng dùng khoeo chân kẹp phần vạt áo xếp chồng lên nhau bảy tám lớp phía sau, vẫn còn một phần rủ xuống đất.

Nhìn từ xa trông giống như một bông hoa trắng nở rộ cực kỳ rực rỡ mọc ở góc tường.

Dương Cảnh chân quân nặng nề bước đến gần.

"Huynh đang làm gì vậy?"

Bùi Diệp nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy cô cầm một cái xẻng gỗ cơ quan, đào một cái hố nhỏ ở gần mũi chân, cách đó không xa chất một đống củi khô. Nhìn kỹ hơn, còn có một con gà trống bị treo cổ, đã bị cắt tiết, lột sạch quần áo... à không, lông gà.

Dương Cảnh chân quân hơi cúi người xuống, đưa tay gẩy đi một sợi lông gà dính trên tóc Bùi Diệp.

"Ta đang báo thù."

Dương Cảnh ngơ ngác: "Báo thù? Có kẻ thù?"

Bùi Diệp lắc đầu: "Không phải kẻ thù, là thù "gà"! Vừa rồi ta muốn sờ mó chút đồ ăn, kết quả con gà này hung dữ lắm, vỗ cánh xông đến mổ ta. Ta nào từng chịu ủy khuất như vậy? Thế là một kiếm lấy mạng nó, vặt sạch lông, lát nữa rửa sạch sẽ rồi làm gà bọc đất sét nướng."

Dương Cảnh chân quân nhìn con gà chết không nhắm mắt, trái tim nặng trĩu như có một luồng gió mát thổi vào, xua tan không ít phiền muộn.

"Bảo sư huynh, có phần của ta không?"

Bùi Diệp ném mạnh cái xẻng gỗ cơ quan xuống đất mềm, cắm sâu ba tấc, đứng dậy dùng tay dính bùn kéo ống tay áo lên.

"Được, ta bắt thêm một con nữa cho muội."

Thế là lại có thêm hai con gà trống "hung dữ" bị giết hại.

Hai vị tu sĩ Nguyên Anh của Lăng Cực Tông chụm đầu vào nhau ngồi xổm, nhóm lửa ở góc tường nướng gà.

Dương Cảnh chân quân cũng được chứng kiến nhiều điều kỳ diệu của bản thể khí linh cơ quan, nói nó là thần khí cũng không quá, chức năng đầy đủ, vừa có thể làm xẻng xúc đất, vừa có thể làm dao mổ bụng gà, còn có thể làm kéo nhíp để làm sạch những sợi lông gà còn sót lại, thậm chí có thể làm que xiên gà từ đầu đến đuôi, đặt lên lửa nướng, cũng có thể biến thành lá sen bọc con gà lại, trát bùn lên, cho vào đống lửa nướng.

Cuối cùng, biến thành hai chiếc ghế đẩu nhỏ cho bọn họ ngồi.

Trong lúc chờ gà nướng, khí linh Thiên Công ló đầu ra, vẻ mặt như đã quen (bất đắc dĩ).

"Dương Cảnh à, cậu không thấy ngài ấy lạm dụng thần khí, khinh nhờn thần khí như vậy quá đáng sao?"

"Vật tận kỳ dụng, sao gọi là quá đáng?"

Khí linh Thiên Công chỉ vào mình: "Lão phu là thần khí, cậu hiểu cái gì gọi là thần khí không?"

Không nói đến việc dùng nó để xoay chuyển trời đất, nhưng cũng đừng lúc nào cũng dùng nó để làm những việc vặt vãnh này, làm tổn hại đến khí chất thần khí của nó.

Gặp phải chủ nhân như vậy, sẽ khiến nó không ngẩng mặt lên được trong nhóm thần khí.

Dương Cảnh hoàn toàn không để tâm: "Chỉ miễn là không phải chuyện phòng the, thì có gì là lạm dụng khinh nhờn?"

Khí linh Thiên Công: "..."

Lão phu có một câu chửi thề không biết có nên nói hay không.

Vậy là hai người các ngươi, đôi cẩu nam nữ này vẫn lạm dụng khinh nhờn rồi đúng không?

Điều càng tức giận hơn là, Dương Cảnh còn bổ sung một câu: "Nếu chủ nhân trước đây của ông làm như vậy, chắc chắn ý thức của ông cũng bị phong ấn, ông cũng không cảm nhận được, có gì quá đáng chứ? Dù là thần khí lợi hại đến đâu, bản chất cũng là để giúp đỡ chủ nhân, không phải sao?"

Chỉ cần có thể giúp được việc, thì việc gì cũng được.

Khí linh Thiên Công: "..."

Lão phu thường xuyên có cảm giác muốn lên cơn đau tim.

Là khí linh thần khí, thỉnh thoảng bị chủ nhân nhốt vào phòng tối, quả thực rất uất ức.

Mẹ kiếp, tại sao mình lại trở thành khí linh thần khí cộng sinh cùng tên này chứ?

Mấy người kia cũng đâu có chơi bời phóng túng như vậy!

Thời gian trôi qua nhanh chóng trong tiếng than thở của khí linh Thiên Công.

Gà nướng vàng ruộm giòn tan, gà bọc đất sét cũng gần chín nhừ.

"Gần được rồi đấy!"

Bùi Diệp hào hứng dùng gậy cào hai cục đất sét cháy đen từ dưới đống lửa ra, dùng búa nhỏ gõ vỡ lớp đất bên ngoài, bóc từng lớp từng lớp lá sen bọc bên trong, hương thơm theo làn khói nóng bốc lên ngào ngạt.

"Ngửi cũng được đấy, sư muội nếm thử tay nghề của ta xem."

Rửa sạch tay, cô cẩn thận dùng dao nhỏ cắt đùi gà lớn đặt vào đĩa sành, đưa cho Dương Cảnh chân quân. Dương Cảnh đã tích cốc nhiều năm, rất ít ăn đồ ăn của phàm nhân, rõ ràng hình thức và mùi vị đều không tính là ngon, nhưng ăn vào miệng lại ngon hơn vô số món ngon vật lạ. Hắn ăn từng miếng nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm, Bùi Diệp không câu nệ như hắn, ăn đến mức dính dầu mỡ quanh miệng, nếu để Lãng Thanh Hòa nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ kêu trời than đất Bùi Diệp lại làm hỏng hình tượng của hắn.

"Dương Diệu chưởng môn đâu?"

Bùi Diệp ăn xong ném xương gà vào đống lửa, nhìn về phía căn nhà nhỏ lúc trước.

"Dương Diệu sư huynh đã về tông môn rồi."

"Lời đề nghị trước đó của ta, huynh ấy cũng đồng ý rồi?" Bùi Diệp lấy khăn lau tay, vẫn thấy nhờn, bèn búng tay một cái.

Một thuật thanh tẩy, đừng nói dầu mỡ trên ngón tay, ngay cả vết bùn dính trên vạt áo cũng biến mất sạch sẽ, tiên khí phiêu dật.

"Huynh ấy không đồng ý, không thể nào đồng ý được!" Dương Cảnh chau mày, không hiểu hỏi, "Huynh có thể sống, tại sao lại muốn chết?"

Bùi Diệp nhún vai: "Vấn đề là ta không sống được, đây đã không còn là vấn đề ta muốn hay không muốn nữa rồi. Quyền chủ động không nằm trong tay ta... Thà bị động chờ chết, chi bằng nắm quyền chủ động trong tay, ít nhất có thể quyết định mình chết khi nào, chết như thế nào..."

Dù kết quả không thể thay đổi, nhưng chủ động và bị động khác nhau.

Bùi Diệp luôn kiên cường lại còn mạnh mẽ, thấy Dương Cảnh cúi đầu, ánh lửa màu cam đỏ nhuộm nửa sườn mặt của hắn đỏ rực, đuôi mày mang nét u sầu, cô lại không nói ra được những lời cứng rắn ngang bướng hơn.

Cô như bị thứ gì đó làm bỏng, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Một người luôn ba hoa chích chòe như cô vậy mà lại nếm trải nỗi khổ "nghẹn lời".

"Haiz, Dương Tiêu sư muội, muội cũng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ... ta chỉ muốn về nhà thôi." Đầu óc cô xoay chuyển nhanh chóng, bịa đại một lý do, "Dù sao ta cũng không thuộc về nơi này, cuối cùng cũng phải rời đi... Muội không biết đâu, ta vẫn còn là học sinh, việc học nặng nề, mà thành tích học tập lại liên quan đến tương lai sự nghiệp, không thể tụt hậu quá nhiều. Nếu có thể quay về cũng là chuyện tốt, kịp thời dừng lại, còn có thể giảm bớt tổn thất..."

Tại sao không chứ?

"Nhỡ đâu thì sao!" Dương Cảnh như không thể nhịn được nữa ngắt lời cô, dường như đang kìm nén điều gì đó, "Nhỡ đâu huynh chết rồi cũng không về được thì sao? Thứ huynh muốn bỏ ra là mạng sống, mạng sống chỉ có một, là thứ quý giá không gì có thể đổi lại được! Huynh nói huynh mới mười sáu, nhưng đứa trẻ mười sáu tuổi nào lại xem nhẹ mạng sống của mình như vậy? Huynh coi đây là cái gì? Trò chơi sao? Có thể tùy tiện vứt bỏ mạng sống của mình? Nếu huynh suy nghĩ chín chắn, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, lựa chọn xả thân vì đại nghĩa, dĩ nhiên ta sẽ không nói gì, nhưng huynh ——"

Nhưng hắn luôn cảm thấy, đây là tâm tính của trẻ con.

Có lẽ cô còn chưa có một khái niệm cụ thể cái chết là gì?

Bùi Diệp im lặng, sau đó bật cười: "Thì ra muội lo lắng chuyện này à? Ta thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi."

Mặc dù phản ứng của cô không có sức thuyết phục lắm.

Dương Cảnh đương nhiên không tin.

Bùi Diệp đành nói: "Tuy tuổi ta không lớn, nhưng không có nghĩa là không có giác ngộ, đừng xem thường tấm lòng son sắt của người trẻ tuổi. Năm đó khi ta quyết định đi con đường này, cũng từng có một vị tiền bối hỏi ta, 'Cháu thật sự có giác ngộ, không sợ sống không sợ chết, bảo vệ mỗi một công dân Liên Bang, bảo vệ từng tấc đất, dù phải trả giá bằng mạng sống, là tương lai không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai'. Tuy bây giờ ta vẫn còn là học sinh, nơi này cũng không phải quê hương của ta, nhưng cốt lõi trừ gian diệt bạo, bảo vệ chính nghĩa là không thay đổi... Ta là một học sinh giỏi."

Dương Cảnh chân quân suýt nữa không nói nên lời.

Hắn cứng nhắc nói: "Huynh không mạnh, bọn ta cũng không yếu, chuyện này cũng không phải cuộc chiến giữa chính tà."

Nhìn Dương Cảnh khó xử, Bùi Diệp cười sảng khoái.

"Dương Tiêu sư muội, muội nói nhiều như vậy, kỳ thực là quan tâm ta, đừng chối!"

Dương Cảnh nhắm mắt thừa nhận: "Đúng thì sao!"

Bùi Diệp tiến lại gần, vỗ vai hắn: "Không sao cả, ta nhận người bạn này rồi."

Dương Cảnh: "..."

Khí linh Thiên Công dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm che mắt không dám nhìn sắc mặt khó coi của Dương Cảnh.

Bùi Diệp thêm ít củi vào đống lửa sắp tắt, nhìn ngọn lửa bùng lên trở lại, hỏi: "Dương Diệu chưởng môn không đồng ý với đề nghị của ta, vậy huynh ấy định giải quyết thế nào? Chẳng lẽ thật sự muốn nhìn phong ấn của tháp Trấn Ma sụp đổ? Đánh mất cả Lăng Cực Tông sao?"

Tay Dương Cảnh đang đưa củi khựng lại: "Tính tình của Dương Diệu sư huynh ta hiểu, thật sự có chuyện như vậy, huynh ấy sẽ là người đầu tiên đứng ra."

Bùi Diệp đột nhiên đứng dậy.

Dương Cảnh lại bổ sung: "Huynh ấy chắc định tự mình dọn dẹp tháp Trấn Ma."

"Huynh ấy định liều mạng à?"

Dương Cảnh nhìn Bùi Diệp, trong mắt rõ ràng viết một câu —— Cái người đang hăm hở muốn liều mạng như cô, cũng có tư cách nói Dương Diệu đang liều mạng sao?

"Thực lực của Dương Diệu sư huynh rất mạnh, trong tháp Trấn Ma ngoại trừ một số ít và... vị ở dưới đáy tháp, hẳn là không có yêu ma nào có thể lấy mạng huynh ấy." Tháp Trấn Ma đã tồn tại hàng ngàn năm, không ai biết bên trong rốt cuộc có bao nhiêu yêu ma tác oai tác quái.

Bây giờ chính là đang tranh giành từng giây từng phút.

Hy vọng biến số yêu tộc đừng gây thêm chuyện rắc rối.

Bùi Diệp: "Nhưng kiến nhiều còn cắn chết voi, yêu ma sẽ không đấu tay đôi với huynh ấy, cho dù không đánh hội đồng, cũng sẽ thay phiên nhau chiến đấu chứ? Dù sao cũng không thể chờ huynh ấy hồi phục rồi mới đánh... Huynh ấy ôm ý định này, sớm muộn gì cũng bị mài chết, chi bằng..."

Dương Cảnh ném bỏ củi trong tay.

"Bảo sư huynh, tế sống cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc! Huyết mạch của dòng tộc Dương Hoa, đến đời hắn là đã đứt đoạn, 'Lãng Thanh Hòa' hắn tạo ra không có chút quan hệ huyết thống nào với cái thân phận ban đầu của hắn. Huynh tế sống, cùng lắm chỉ đổi lấy trăm năm ổn định. Trăm năm sau thì sao?"

Chẳng lẽ Bùi Diệp còn có thể giúp thân thể Dương Hoa lưu lại huyết mạch để làm dự trữ tế sống trong tương lai?

Rõ ràng là không thể.

Dương Cảnh đứng dậy, không quay đầu lại nói: "Trước đây không biết thân phận của huynh, ép huynh bắt yêu ma bỏ trốn là ta sai. Huynh đã làm đủ rồi, chuyện của Lăng Cực Tông, để đệ tử Lăng Cực Tông bọn ta giải quyết."

Bùi Diệp cau mày: "Muội cũng muốn phân rõ ranh giới với ta?"

Dương Cảnh: "..."

Thấy Bùi Diệp mãi không nắm được trọng điểm, hắn cũng bỏ cuộc, cứ như vậy đi.

"Không phải phân rõ ranh giới với huynh, ta chưa từng nghĩ như vậy." Hắn dịu sắc mặt, trên mặt khó khăn lắm mới nặn ra được chút ý cười hiếm hoi, hai má hiện lúm đồng tiền nhàn nhạt, "Bảo sư huynh, trời cũng không còn sớm nữa, huynh về nghỉ ngơi đi. Chuyện tháp Trấn Ma cũng đừng quá lo lắng, theo lời của tên Dương Hoa kia, đợi đến khi tóc trên người huynh bạc trắng, phong ấn mới hoàn toàn lỏng lẻo, còn lâu mới đến ngày đó."

"Cũng đúng." Bùi Diệp suy nghĩ một chút, dường như bị hắn thuyết phục.

Dương Cảnh dỗ dành cô đi ngủ, còn mình thì vào một căn phòng khác, giả vờ ngủ, thực chất lại có dự định khác.

Hắn lặng lẽ chờ đợi hơi thở của Bùi Diệp dần đều đặn, không kinh động bất cứ ai, lặng lẽ ra ngoài.

Lại là hình dáng nam.

Lợi dụng màn đêm rời khỏi thôn Niết Bàn, tức tốc trở về Lăng Cực Tông.

Trùng hợp làm sao, hắn chặn Dương Diệu chưởng môn ở cửa tháp Trấn Ma.

"Trăng sáng dịu, nước trong veo, Dương Diệu sư huynh cũng trằn trọc khó ngủ, đêm khuya đến đây dạo chơi sao?"

Dương Diệu mặc một bộ trang phục gọn gàng, thấy Dương Cảnh cũng không ngạc nhiên, chỉ cười nói: "Ồ, sư đệ định cùng kẻ nhàn rỗi ta đây dạo chơi đêm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro