Chương 1235: Thôn Niết Bàn (11)
Editor: Đào Tử
________________________________
"Mấy tên thuộc ba mươi sáu họ Ma tộc thôi mà."
Bùi Diệp nói một câu nhẹ tênh, lại khiến Dương Diệu và Ngọc Đàm nghẹn họng.
Vài tên...
Ba mươi sáu họ Ma tộc???
Còn "thôi mà"???
Đối mặt với cao thủ phông bạt Bùi Diệp, cả hai đồng loạt nhìn về phía Dương Cảnh chân quân.
"Phải, Bảo sư huynh bắt được."
Giọng điệu nhẹ nhàng như thể những kẻ bị bắt không phải là ba mươi sáu họ ma tộc mà chỉ là đám lâu la tầm thường.
Nghe kỹ lại ẩn chứa chút tự hào khoe khoang.
Dương Diệu chưởng môn: "..."
Ban đầu tưởng chỉ có một hai tên, ai ngờ vị "Bảo sư đệ" này lại lợi hại đến vậy.
Đây là bứng cả ổ ma giới ư?
Bùi Diệp tóm tắt hành động của mình một cách ngắn gọn, nói đơn giản là chỉ cần có thể dịch chuyển tức thời, bên cạnh lại có một tu sĩ/ma tộc/yêu tộc Nguyên Anh đại viên mãn độ kiếp, thì có thể coi đối phương như pháo đài di động, oanh tạc sào huyệt địch. Uy lực lớn, sạch sẽ hiệu quả.
Dương Diệu chưởng môn: "..."
Ngọc Đàm chân quân: "..."
Cho dù có những điều kiện này, bọn họ cũng không làm được.
Dương Diệu chưởng môn như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt trầm ngâm: "Bảo sư đệ còn nhớ quá khứ của mình không?"
Trên trán Bùi Diệp hiện lên ba dấu chấm hỏi: "Chưởng môn sư huynh sao lại hỏi vậy?"
Dương Diệu chưởng môn thẳng thắn: "Có một chi tiết, ta rất nghi hoặc, mong Bảo sư đệ giải đáp. Nếu Bảo sư đệ thật sự chỉ mười sáu tuổi, bị giới hạn bởi tuổi tác, dù là thiên tài bẩm sinh, thực lực cũng không mạnh đến đâu, đặc biệt là thần thức. Thần thức khác với thân thể, thân thể có thể dùng thiên tài địa bảo rèn luyện tôi luyện, nhưng thần thức lại rất khó. Cho dù thần thức mạnh hơn thân thể, chênh lệch cũng không quá lớn. Bảo sư đệ làm sao có thể chịu được uy áp của thiên lôi như vậy? Uy thế lôi kiếp này, tu sĩ Nguyên Anh bình thường rất khó không bị áp chế."
Bùi Diệp á khẩu: "Cái này... ta cũng không biết."
Cô nói xong lại ngừng một chút, liếc mắt nhìn Dương Cảnh chân quân.
Nói đi cũng phải nói lại, không chỉ cô không bị ảnh hưởng, Dương Cảnh chân quân cũng không bị ảnh hưởng.
Cô hoang mang: "Chẳng phải rất bình thường sao?"
Dương Diệu chưởng môn nói: "Rất không bình thường."
Ngọc Đàm chân quân cũng nói: "Rất không bình thường."
"Vậy... điều này có nghĩa là gì?"
Còn có thể có nghĩa là gì nữa?
Đương nhiên là có nghĩa là Bùi Diệp đang nói dối, hoặc ngay cả cô cũng không biết tình trạng thực sự của mình.
Chưa đợi Bùi Diệp nói tiếp, Dương Diệu chưởng môn nói: "Ta không phải đang nghi ngờ Bảo sư đệ điều gì, Bảo sư đệ cũng đừng suy nghĩ nhiều. Từ khi Bảo sư đệ đến Lăng Cực tông, mọi người đều nhìn thấy những gì đệ đã làm, nói đệ có mưu đồ gì với tông môn, ta không tin."
Dù sao đây cũng là người lười che giấu suy nghĩ, thẳng thắn thể hiện trên mặt.
Chỉ là...
"... Ma giới tuy không đáng lo ngại, nhưng thái độ của yêu giới lại không rõ ràng. Lần này phái người đến thôn Niết Bàn, e rằng là dấu hiệu sóng gió sắp nổi lên. Nếu Bảo sư đệ có thể tìm lại trí nhớ, sẽ có lợi cho cả người lẫn mình." Dương Diệu chưởng môn nhìn thân xác Dương Hoa chân quân này, cười nói, "... Độc vỡ đan trong cơ thể này vẫn còn, giữ lại mãi là mối nguy hiểm tiềm tàng. Nếu Bảo sư đệ khôi phục trí nhớ, là vị đại năng ẩn thế nào đó, có lẽ có thể tự cứu."
Tuy nói vậy, nhưng phần lớn là an ủi.
Độc vỡ đan dù sao cũng là kịch độc của yêu tộc, chưởng môn tiền nhiệm mạnh mẽ như vậy cũng bó tay.
Bùi Diệp lắc đầu: "Đại năng ẩn thế? Thôi đi, ta còn không hiểu mình sao? Với hiểu biết của ta về bản thân, cho dù thật sự mất trí nhớ, không phải mười sáu tuổi, mà là một trăm mười sáu, hai trăm mười sáu, ba trăm mười sáu... ta cũng chịu..."
Nhân loại Liên Bang và giới tu chân không cùng một thế giới quan.
Độc vỡ đan rốt cuộc là cái thứ gì, ai mà biết được?
Cho dù lùi một vạn bước, cho dù Nhân loại Liên Bang có thuốc giải độc, cô đi đâu kiếm?
Tự lực cánh sinh tự chế tạo sao?
Bùi Diệp một tay chống cằm, một tay yếu ớt vẫy vẫy, uể oải: "Cái này thì cứ phó mặc cho số phận thôi... Có lẽ ta vốn là người sắp chết, chỉ là không biết làm sao lại nhập vào thân xác của Dương Hoa chân quân, được thêm chút thời gian... Tính ra thì ta cũng không thiệt."
Còn về ký ức đã mất... cô sẽ cố gắng tìm lại.
Dương Cảnh chân quân nhìn cô không đồng tình.
"Sao có thể xem mạng sống như trò đùa?"
Bùi Diệp cười nói: "Không không không, không phải trò đùa, ta là người rất quý trọng mạng sống."
Phán đoán ban đầu là yêu tộc muốn gây sự, đương nhiên Dương Diệu chưởng môn phải quay về tông môn trấn giữ, liên lạc với các tông môn gia tộc thế lực khác, cho dù không liên minh cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng bất trắc. Thôn Niết Bàn là trọng yếu nhất, nên để lại Bùi Diệp và Dương Cảnh, Ngọc Đàm cũng ở lại.
Bùi Diệp: "Sao chưởng môn sư huynh không dẫn đệ đi cùng?"
Ngọc Đàm: "Ta là y tu, huynh là bệnh nhân, huynh nói xem tại sao?"
Đừng nhìn Bùi Diệp hoạt bát chạy nhảy, còn gây họa cho ba mươi sáu họ ma tộc, nhưng thân thể lại không lạc quan, so với lần bắt mạch trước nghiêm trọng hơn không ít.
"Nghỉ ngơi cho tốt!"
Bị ép ở lại thôn Niết Bàn, Bùi Diệp chỉ có thể rảnh rỗi.
Rảnh rỗi sinh nông nổi, phải tìm việc gì đó cho mình làm, cô nhớ đến bản đồ bố cục thôn Niết Bàn nguyên chủ Tiểu Bảo vẽ, chơi trò chơi tìm kho báu.
Hệ thống đảo mắt: 【 Ngài thật là trẻ con. 】
Bùi Diệp mỉm cười không nói.
Cuối cùng, ở một góc hẻo lánh vắng vẻ phía sau núi, phát hiện ra một cấm chế sương mù.
"Đây là..."
Song mộ hợp táng?
Mẹ của Dương Hoa bị tế sống nên không còn hài cốt, cha là chưởng môn tiền nhiệm của Lăng Cực tông được chôn cất trong lăng mộ chung của tông môn.
Chỗ này chỉ là một mộ tên.
Đã lâu không ai chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm bên mộ.
Nhìn dòng chữ trên bia mộ, Bùi Diệp thở dài cảm khái, vì hai người này, cũng vì đứa trẻ xui xẻo Dương Hoa.
Nếu có kiếp sau, đừng đóng phim nữa.
"... Dương Hoa ơi Dương Hoa, ngươi thì phủi mông ra đi nhẹ nhàng, bỏ lại ta ở đây dọn dẹp chiến trường..."
Bùi Diệp ngồi xổm trước mộ một lúc, đứng dậy xắn tay áo, nhét vạt áo vào thắt lưng.
"... Nể tình ta đã dùng thân thể con trai của hai người, ta cũng thay hắn làm chút gì đó..."
Dọn cỏ, lau bia mộ, thay đồ cúng, thắp hương tế bái.
"Nếu hai vị thật sự linh thiêng..."
Chưa nói hết câu, tai nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.
Cô quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với người vừa đi xuyên qua cấm chế sương mù.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Người này tay xách giỏ hoa quả, tiền giấy nhang đèn, bộ dạng chuẩn bị đi tảo mộ.
Người đó không ngờ ở đây lại có người.
Bùi Diệp cũng không ngờ tới.
Cô còn tưởng người đi theo mình là Dương Cảnh chân quân, kết quả lại là...
Bùi Diệp ngồi xổm trước mộ đứng dậy, phủi bụi trên vạt áo nhăn nhúm, trên mặt nở nụ cười nhạt đầy ẩn ý.
"Đồ nhi, sao lại đến đây?"
Người đó cứng đờ người, bước chân định quay người bỏ đi liền dừng lại.
Bùi Diệp nghiêng người: "Ngươi đến tảo mộ?"
Người đó mím chặt môi, không trả lời.
"... Hay là, ta tránh đi?" Bùi Diệp chỉ tay về hướng khác, nếu người đó gật đầu, cô sẽ nhường chỗ.
Một lúc sau, người đó nói: "Không cần."
Nhìn thấy nấm mộ đã được dọn dẹp, nét mặt hơi dao động, nói nhỏ gần như không nghe thấy: "Cảm ơn."
Bùi Diệp nhường chỗ, nhìn người đó quỳ trước mộ, bày nhang nến hoa quả, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, hai tay ôm gối.
"Ngươi khôi phục trí nhớ khi nào?"
Người đó nói: "Lúc trở về Lăng Cực tông."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro