Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1231: Thôn Niết Bàn (7)

Editor: Đào Tử

________________________________

Sự thật chứng minh, nói lời rác rưởi không chỉ ảnh hưởng đến phong độ của đối thủ, mà còn ảnh hưởng đến đồng đội.

"Bảo sư huynh, huynh im miệng được không!"

Rõ ràng là tình huống nghiêm túc, chỉ cần sơ sẩy một chiêu là mất mạng, vậy mà đồng đội khi ngậm miệng thì là một đóa hoa lạnh lùng, nhưng khi mở miệng lại là thánh tấu hài. Hắn không biết con gấu yêu kia đang tức giận đến mức nào, nhưng hắn biết mình sắp không nhịn được cười nữa rồi.

"Ấy ấy ấy, Dương Tiêu sư muội thật bá đạo, ngay cả nói chuyện cũng muốn quản vi huynh."

Cây roi dài cơ quan trói chặt cánh của kền kền, kéo ngược lại, lưỡi dao xương từ móng vuốt của đại bàng vừa đúng lướt qua cổ Dương Cảnh chân quân.

Dương Cảnh theo bản năng sờ sờ cái cổ lạnh toát của mình.

"Bảo sư huynh!"

Huynh có biết làm vậy rất nguy hiểm không!

Bùi Diệp nói: "Đừng la lớn như vậy, ta nghe thấy rồi, mà Dương Diệu sư huynh khi nào mới đến vậy, nếu không đến nữa..."

Nếu không đến nữa, cô sẽ cân nhắc việc xử lý ba con yêu thánh này.

Phù chú dự trữ trước đó vẫn còn khá nhiều, nếu tỉ mỉ bố trí pháp trận, chưa chắc không thể hạ gục chúng.

Dù sao, sức mạnh tiền tài thật sự rất đáng nể.

Chỉ là cân nhắc đến lời của khí linh Thiên Công và hệ thống, Bùi Diệp mới do dự có nên ra tay tàn nhẫn hay không...

Dù đang lơ đãng, cũng không ảnh hưởng đến việc Bùi Diệp di chuyển linh hoạt.

"Hay là ngươi dừng lại đi, huynh đệ gấu yêu?" Bùi Diệp tiếp tục nói lời nhảm nhí, quấy nhiễu tâm thần của nó, "Ngươi nhìn ngươi xem, cao lớn như vậy, sức mạnh lớn như vậy, nhưng lại không bắt được người, đánh không trúng người, chỉ là phí công vô ích thôi. Chậc chậc chậc, ngươi không mệt ta cũng thấy mệt thay ngươi rồi..."

DPS mạnh mẽ đến đâu, mà lần nào cũng bị né thì cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Ngay khi Bùi Diệp còn muốn tiếp tục chế nhạo, bên tai truyền đến giọng nam quen thuộc.

"Sư đệ, lui xuống!"

Tinh thần Dương Cảnh chân quân chấn động: "Chưởng môn sư huynh!"

Bùi Diệp thu lại vẻ đùa giỡn, lách người đến bên cạnh Dương Cảnh kéo hắn rời khỏi chỗ cũ.

Giây tiếp theo, ánh sáng đỏ dường như bao phủ cả nửa bầu trời từ xa chém tới, mà vị trí đứng của ba con yêu quái lại nằm ngay trên đường kiếm.

Tí tách tí tách tí tách ——

Trước đó dùng vạn kiếm ảnh cũng chỉ cạo được một chút da xám của huynh đệ vòi voi, huynh đệ gấu xám da dày thịt béo như tường đồng vách sắt, đều bị kiếm quang phá vỡ phòng ngự. Vết thương máu chảy như suối, không ngừng chảy, cực dài cực sâu, chỗ sâu nhất thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng.

Yêu quái kền kền thì né được.

Chỉ là trên người hắn toàn là vết thương do đao của Dương Cảnh chân quân gây ra, cũng chẳng khá hơn hai tên kia là bao.

"Bây giờ là ba đấu ba rồi, chúng bạn yêu tộc vẫn chưa cân nhắc việc rút lui sao?"

Bùi Diệp vẩy vẩy xấp phù chú dày cộp trong tay, cố ý vỗ vào lòng bàn tay tạo ra tiếng động.

Ba yêu thánh sa sầm mặt, không cam lòng trừng mắt nhìn Dương Diệu chưởng môn, nghiến răng nghiến lợi nói "rút".

Nhìn ba con yêu quái hóa thành yêu vụ tản ra, Dương Diệu chưởng môn đứng giữa không trung, mặt hơi trầm xuống thu trường kiếm về vỏ.

"Hai vị sư đệ, các đệ không sao chứ?"

Dương Cảnh chân quân nói: "Không bị thương, không sao."

Bùi Diệp: "Ta cũng không sao, sao giờ này chưởng môn sư huynh mới tới? Bị mắc kế điệu hổ ly sơn à?"

Dương Diệu chưởng môn tỏ vẻ đen đủi: "Là vi huynh sơ suất, không ngờ bọn chúng lại có ý đồ này..."

Ba người vừa đáp xuống đất không lâu, Ngọc Đàm chân quân dẫn theo mười mấy tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn đến xử lý hậu quả.

Mọi người chào hỏi lẫn nhau xong, Dương Cảnh chân quân đề nghị muốn đi đến thôn Niết Bàn một chuyến.

Dương Diệu chưởng môn thở dài: "Vừa hay, bọn ta cũng định đến đó."

Dương Cảnh khó hiểu nhìn chưởng môn: "Bây giờ?"

Ngọc Đàm chân quân giải thích bên cạnh: "Vì lần này yêu tộc huy động lực lượng lớn như vậy, mục tiêu chính là thôn Niết Bàn..."

Bùi Diệp không có nhiều kiêng kỵ như Dương Cảnh, có thắc mắc liền hỏi.

"Thôn Niết Bàn này cất giấu bí mật gì, mà lại đáng để yêu tộc tốn nhiều công sức như vậy, phái ra ba lão yêu Nguyên Anh đến đây..."

Ngọc Đàm đính chính: "Không phải ba, mà là bốn, còn một tên đã dẫn chưởng môn sư huynh đi... Bọn ta cũng là nhìn thấy đao khí của Dương Tiêu sư tỷ mới nhận ra sự việc không ổn. Tạm thời trói lão yêu Nguyên Anh kia lại, vội vàng đến đây hỗ trợ... May mà đến kịp lúc."

Bùi Diệp khoanh tay: "Xem ra là một bí mật rất lớn, ta có thể nghe được không?"

"Không có gì không thể nghe."

Ngọc Đàm: "Chưởng môn sư huynh..."

Dương Diệu chưởng môn giơ tay ngắt lời Ngọc Đàm: "Để các đệ tử thu dọn xong, chúng ta đi thôn Niết Bàn trước."

Thôn Niết Bàn cách nơi này không xa, chỉ là xung quanh có cấm chế bảo vệ cực mạnh, còn có thể hấp thụ linh lực phản đòn, dù là tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn, muốn công phá từ bên ngoài cũng không dễ dàng. Bùi Diệp nhìn thấy cấm chế thì nhíu mày, trong lòng sinh nghi.

Một thôn làng ẩn cư, cách biệt với thế giới bên ngoài, thật sự cần thiết phải bố trí cấm chế bảo vệ phức tạp như vậy sao?

Bọn người Bùi Diệp dựa vào ngọc bài thông hành đặc biệt Dương Diệu chưởng môn đưa ra, đi qua tầng tầng lớp lớp cấm chế trong suốt tiến vào bên trong thôn Niết Bàn.

Đám người Cố thiếu nữ đã đến từ trước, cả nhóm đang ở trên sân phơi thóc đầu thôn, người thì ngồi thiền, người thì chữa thương.

Nhìn quanh toàn là tu sĩ, không thấy thôn dân Niết Bàn đâu cả.

Đám người Cố thiếu nữ cũng phát hiện ra cấm chế của thôn Niết Bàn, không dám đi lung tung.

Thấy bọn người Bùi Diệp, nhao nhao đứng dậy tiến lên.

"Sư tôn/Chưởng môn sư bá/Ngọc Đàm sư thúc (sư bá)/Dương Tiêu sư thúc (sư bá)..."

Các đệ tử tông môn khác và tán tu cũng chắp tay chào hỏi.

Dương Diệu chưởng môn nói: "Không cần đa lễ, các con cứ điều dưỡng trước đi."

Nói xong, nháy mắt với bọn người Bùi Diệp, mấy người đi đến căn nhà gỗ cửa mở ở đầu thôn để tiện nói chuyện.

Bốn người lần lượt ngồi xuống.

Dương Cảnh chân quân hỏi: "Chưởng môn sư huynh biết gì?"

Ngọc Đàm chân quân cũng tò mò, nhưng cũng biết nặng nhẹ, thứ yêu tộc phái bốn lão yêu Nguyên Anh đến tranh giành, chắc chắn không đơn giản.

Dương Diệu chưởng môn rót cho mình một chén trà, hai tay bưng chén trà nghiêng đầu thở dài: "Chuyện này nên bắt đầu từ đâu đây..."

Dương Cảnh nhắc nhở hắn: "Không bằng bắt đầu từ việc sư tôn mất như thế nào đi."

Thôn Niết Bàn là do sư tôn lập nên.

Nơi này có bí mật gì, chắc chắn có liên quan đến ông ấy.

Hoặc là——

Dương Cảnh liếc nhìn Bùi Diệp: "Nếu chưởng môn sư huynh vẫn chưa có manh mối, không bằng bắt đầu từ mối quan hệ giữa sư tôn và Dương Hoa đi."

Dương Diệu chưởng môn bị nghẹn họng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Haiz, sư đệ vẫn biết rồi... Quả nhiên không giấu được nữa..."

Bùi Diệp chuyển sang chế độ xem kịch, chỉ có Ngọc Đàm là ngơ ngác.

"Mối quan hệ giữa chưởng môn sư tôn và Dương Hoa sư huynh, chẳng phải là sư đồ sao, còn có thể có quan hệ gì nữa..."

Dương Diệu chưởng môn nói ra lời kinh người: "Quan hệ sư đồ là một, còn một quan hệ nữa là cha con ruột."

Tay Bùi Diệp đang bưng trà khựng lại, thầm nghĩ quả nhiên là vậy.

Ngọc Đàm kinh ngạc đến mức đứng bật dậy: "Cha, cha con ruột???"

Điều khiến hắn càng chấn động hơn còn ở phía sau.

Dương Cảnh lại hỏi tiếp: "Thi hài của sư tôn là do một mình huynh xử lý khâm liệm, phần lớn hậu sự cũng do huynh lo liệu, thi hài có vết thương trí mạng hay không, huynh hẳn là rõ ràng... Chỉ vì điều này, chưởng môn sư huynh lại giấu nhẹm chuyện Dương Hoa giết thầy giết cha sao?"

"Đúng, ta rõ ràng." Dương Diệu chưởng môn thẳng thắn thừa nhận, lại do dự nhìn Bùi Diệp, "Nhưng, chuyện giết thầy giết cha này... chỉ có thể nói là một mớ hỗn độn... mà những ân oán trong đó, cũng có liên quan đến hành động lần này của yêu tộc..."

_______________

Nấm: Về cuốn sách mới, không biết mọi người thích lựa chọn nào hơn?

Cả hai ta đều khá hứng thú.

Cái thứ nhất thì, thực ra dàn ý nhân vật đã gần như xác định rồi, vì dung lượng không quá dài, chuẩn bị cũng không khó, chỉ là một số tình tiết câu chuyện và mối quan hệ giữa các nhân vật cần phải sắp xếp lại, cố gắng không để bị đoán ra được mạch truyện. Trọng tâm chắc là chém yêu trừ ma, cùng với loạt "đồng bọn của ta lần lượt chết thảm", "đi đến đâu bạn bè ta chết đến đó", "kẻ chủ mưu đứng sau ngay bên cạnh ta" 【không phải nữ chính mang thai đâu, dù sao nữ chính cũng đã chết ba mươi năm rồi, muốn mang cũng không mang được. Thiết lập hiện tại là lúc nữ chính chết, nam chính vẫn luôn muốn hồi sinh cô ấy, kết quả bận rộn mười lăm năm trồng ra một đứa trẻ, chỉ có thể nuôi lớn, không nhét lại được, thế là vừa làm cha vừa làm mẹ vừa làm sư phụ nuôi nấng đứa trẻ, đồng thời còn âm thầm bày mưu tính kế báo thù.】

Cái thứ hai thì, nhân vật chuẩn bị không ít, hơn nữa thiết lập "xuất khẩu thành thật" sẽ liên quan đến một số tình tiết hài hước về thành ngữ, nội dung thơ văn hội họa kinh sử, chuẩn bị sẽ lâu hơn một chút. Ngoài ra văn tâm võ đảm chính là mô típ phổ biến thường thấy rồi, văn sĩ tu văn tâm, võ sĩ luyện võ đảm, đều có thể chiến đấu, nhưng điểm kỹ năng sẽ thiên về hướng khác nhau 【nữ chính tu cả hai】.

Đào: Thật sự tui mắc spoil lắm mà giờ mới edit tới huhu, cơ mà thích thiết lập bộ 1 ghê, tưởng tượng cảnh đó chắc tuyến tình cảm sẽ nhiều hơn 1 xíu :33 chứ bộ Đường muội là tuyệt dọng luôn. Mà khâm phục tác giả thật hé, kiểu chưa định viết bộ này đã chuẩn bị tuyến nhân vật sẵn hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro