Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1229: Thôn Niết Bàn (5)

Editor: Đào Tử

________________________________

"Yêu khí nồng đậm!"

Cách một khoảng khá xa đã thấy nơi đó tỏa ra yêu khí nồng nặc.

Phí thiếu nữ nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Cố thiếu nữ, thấy cậu ta không có biểu hiện gì đặc biệt nên không nói gì thêm.

Yêu khí này rõ ràng không phải yêu vật bình thường có thể có, chắc chắn có hậu nhân của đại yêu thượng cổ, huyết mạch thuần khiết... Chỉ là hắn không hiểu, lão già hô phong hoán vũ ở yêu giới như vậy tại sao lại chạy đến đây? Thôn Niết Bàn có gì đáng để bọn họ nhớ nhung sao?

Dương Cảnh chân quân tuy không có huyết mạch yêu tộc như Phí thiếu nữ, độ nhạy bén với yêu khí không bằng hắn, nhưng cũng ngửi thấy mùi khác thường.

Hắn quay đầu hỏi Bùi Diệp: "Bảo sư huynh, huynh có mang theo pháo hiệu cầu cứu của tông môn không? Thả một cái đi!"

Bùi Diệp lục lọi túi Càn Khôn của mình: "...Cái này, thật sự không mang theo. Muội không mang à?"

Dương Cảnh chân quân: "...Ta cũng không."

Ba vị thiếu nữ: "..."

Bùi Diệp bực bội nói: "Chúng ta mang theo làm gì? Một khi đã dùng pháo hiệu cầu cứu thì có nghĩa là gặp phải kẻ địch thực sự khó đối phó, Dương Tiêu sư muội và ta đều là tu sĩ Nguyên Anh, ra ngoài mà dùng pháo hiệu cầu cứu, gọi thêm bao nhiêu đệ tử Lăng Cực Tông đến cũng chỉ là đưa đầu cho người ta chém thôi đấy?"

Hai người bọn họ đã là đỉnh của kim tự tháp chiến lực Lăng Cực Tông rồi.

Cố thiếu nữ lẩm bẩm: "Nói thì nói vậy, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật là hai người đã vi phạm tông pháp."

Theo điều lệ, đệ tử xuống núi phải mang theo ít nhất ba quả pháo hiệu để phòng bất trắc, vi phạm sẽ bị phạt chép tay trăm lần.

"Các con có mang không?" Bùi Diệp quay đầu nhìn ba cái áo bông rách.

Cố thiếu nữ nhìn Tư thiếu nữ, Tư thiếu nữ nhìn Phí thiếu nữ, Phí thiếu nữ... Phí thiếu nữ cười nhạo: "Ta bị ép bái sư mới được mấy ngày? Lúc này ngay cả cổng Lăng Cực Tông mở về hướng nào cũng không biết, huống chi là pháo hiệu của tông môn. Các ngươi nhìn ta làm gì?"

Bùi Diệp: "..."

Được rồi, tất cả mọi người đều không mang theo thứ đó.

Dương Cảnh chân quân lo lắng, lập tức lấy ra một thanh đao lớn đầu thú từ túi Càn Khôn, rót linh lực vào, phóng một luồng đao khí đỏ tươi về phía bầu trời. Đao khí bay thẳng lên, đến điểm cao nhất thì nổ tung, đao khí cuồng bạo cuốn theo cuồng phong suýt chút nữa thổi bay cả chiếc quạt cơ quan.

Mọi người chỉ có thể cố gắng cúi người, một tay bám vào mặt quạt, một tay che mặt để không bị thổi bay.

"Như vậy chắc được rồi, hy vọng chưởng môn sư huynh có thể nhìn thấy..."

Dương Cảnh chân quân thu thanh đao lớn đầu thú về túi Càn Khôn, toàn bộ quá trình dứt khoát gọn gàng, không hề dây dưa.

Chẳng qua mấy người có mặt không ai ngốc nghếch, tất cả đều là cáo già.

Biểu cảm lập tức biến đổi.

Cố thiếu nữ thì không sao, cậu ta không tiếp xúc nhiều với Dương Cảnh chân quân, không nhận ra pháp khí bản mệnh đặc trưng của Dương Cảnh chân quân.

Tư thiếu nữ và Phí thiếu nữ thì khác.

Kiếp trước, Tư thiếu nữ từng là đệ tử thân truyền của Dương Cảnh chân quân. Mặc dù vị sư tôn này luôn thả rông mình, ngày nào cũng chìm đắm trong tu luyện hoặc chiến đấu, ba ngày năm bữa không thấy mặt, nhưng là đồ đệ thân truyền, sao hắn lại không biết pháp khí bản mệnh của sư tôn mình?

Thanh đao lớn đầu thú vừa rồi, tuyệt đối không sai!

Phí thiếu nữ thì càng không cần phải nói.

Kiếp trước, hắn không chỉ một lần giao đấu với Dương Cảnh chân quân, biết rõ vị Nguyên Anh chân quân có khuôn mặt trẻ con này khó đối phó đến mức nào.

Bất kể kỹ thuật hay thủ đoạn gì, dưới lưỡi đao thẳng tiến của hắn đều hóa thành tro bụi.

Người đời đều nói, ba vị Nguyên Anh chân quân của Lăng Cực Tông mỗi người một vẻ, còn Dương Cảnh chân quân thì, khuôn mặt non nớt nhất, làm chuyện ngông cuồng nhất.

Phí thiếu nữ không chiếm được bao nhiêu lợi thế trong tay hắn, nên ấn tượng rất sâu sắc.

Vậy thì——

Vấn đề là——

Tại sao pháp khí bản mệnh của Dương Cảnh chân quân lại xuất hiện trong tay Dương Tiêu nguyên quân, còn để mặc cho nàng sử dụng?

Phí thiếu nữ và Tư thiếu nữ âm thầm nhìn nhau, đều thấy được nghi hoặc giống nhau trong mắt đối phương.

"Ngươi nói xem... có phải hai người bọn họ là..."

Phí thiếu nữ lắc đầu: "Ta không biết, nhưng ta chắc chắn chỗ ta không có người nào tên Dương Tiêu nguyên quân..."

Tư thiếu nữ nói: "Trùng hợp thật, chỗ ta cũng không có."

Bọn họ cũng chưa từng nghe nói Dương Cảnh chân quân bị vô số nữ tu đưa vào danh sách đen, vạn năm độc thân này có đạo lữ, vậy nên——

Bọn họ có một suy đoán táo bạo.

Vị Dương Tiêu nguyên quân này, chẳng lẽ là nữ tướng của người nào đó?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Ba người bọn họ là ví dụ điển hình, Dương Cảnh chân quân hóa thân thành nữ tướng, khoác lên mình lớp vỏ bọc Dương Tiêu nguyên quân thì có gì không được?

Nếu thật sự là như vậy——

Tư thiếu nữ nhớ lại đường cong cơ thể nóng bỏng và khuôn mặt xinh đẹp, khí chất ngút trời của Dương Tiêu nguyên quân, vẻ mặt trở nên ngây dại.

Phí thiếu nữ cũng bày ra vẻ mặt khó tả.

Hai người nói chuyện riêng đã thiết lập kết giới cách âm, Bùi Diệp và Dương Cảnh cũng không để ý đến bọn họ, nên không biết bọn họ đang lẩm bẩm cái gì, càng không biết vỏ bọc của Dương Cảnh chân quân đã bị bóc trần. Bùi Diệp nói với Dương Cảnh: "Dương Tiêu sư muội, muội lo cho ba chúng nó, ta đi trước một bước."

Nói xong, dang hai tay ra nhảy xuống, mũi chân điểm nhẹ trên không trung, thân hình lập tức xuất hiện ngay phía trên pháo hiệu.

Cổ tay xoay chuyển, linh lực dâng trào, triệu hồi thanh kiếm của nguyên chủ Tiểu Bảo.

Ánh kiếm sáng chói từ trên xuống dưới vung ra, một kiếm chém tan màn đêm đen kịt của đàn dơi.

Yêu tộc bên dưới cũng có linh cảm, cùng với việc màn đêm bị xé toạc, ba luồng yêu lực đỏ vàng xanh từ dưới xông lên hướng về phía Bùi Diệp, hai bên vừa giao đấu vừa tách ra đứng đối diện.

Một con kền kền, một con gấu nâu, một con voi khổng lồ.

Bùi Diệp không có thời gian phân biệt thân phận ba con yêu quái, cười khẩy nói: "Lũ yêu tộc ti tiện, ai cho phép các ngươi đặt chân lên địa bàn của Lăng Cực Tông!"

Con yêu quái đầu người mình chim, lưng mọc đôi cánh màu nâu đen nheo mắt lại, đồng tử co rút.

Một lúc sau mới không chắc chắn hỏi: "Dương Hoa Lăng Cực Tông?"

"Chính là bản quân." Bùi Diệp cau mày nhìn xuống mặt đất, màn đêm dơi vừa bị kiếm khí của cô chém tan lại bao phủ xuống, mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tàn tích và vết máu trên mặt đất, "Lũ yêu tộc, thức thời thì cút đi, nếu không sẽ khiến các ngươi có đến không có về!"

"Haha, Dương Hoa chân quân, khẩu khí thật lớn."

Bùi Diệp thầm đảo mắt.

Thôi được, xem ra không thể nói chuyện được rồi, vậy thì đừng nói nữa.

Bùi Diệp không luận võ đức, giành trước vung kiếm ra tay, ngay cả một lời nhắc nhở cũng không có. Ba yêu quái lúc đầu không để cô vào mắt. Đừng nói Dương Hoa chân quân tu vi đã bị phế, cho dù không phế, một Nguyên Anh đấu với ba yêu quái, ai cho hắn cái dũng khí đó? Nhưng mãi đến khi một luồng linh lực không thua kém gì ba yêu quái hợp kích va chạm với yêu lực nổ tung, sóng khí thổi bay cả rừng trúc phía dưới, thậm chí còn bật gốc, chúng mới phát hiện ra mình đã đánh giá sai tình hình, thông tin bị sai lệch.

Ba yêu quái càng không ngờ tới, trong lúc Bùi Diệp dây dưa với chúng, vài tờ giấy hình người trong tay áo cô rơi xuống.

Thần thức bám vào những người giấy nhỏ, chúng nhảy lên hạ xuống vài cái trên không trung, vững vàng xuyên qua màn đen của đàn dơi, an toàn đáp xuống đất. Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, vài thi thể mặc trang phục của đệ tử Lăng Cực Tông nằm trên mặt đất, sống chết chưa rõ, vẫn còn hơn mười đệ tử và hai mươi mấy tu sĩ không rõ thân phận đang giằng co với hàng trăm yêu vật, không chỉ phải đề phòng vây công từ bốn phương tám hướng, mà còn phải đề phòng dơi đầu đàn tập kích.

Ngoài bọn họ, những thi thể cụt tay cụt chân rõ ràng là người thường mặc áo vải.

Trên mặt đất còn vương vãi cuốc và các công cụ nông nghiệp khác.

"... Phụt! Ánh kiếm vừa rồi, không biết là vị cao nhân nào đã tới..."

Một tu sĩ trẻ tuổi ôm lấy bàn tay đầy máu, khi sắp mất mạng được đồng môn kéo lại, đẩy vào khu vực trung tâm tương đối an toàn.

Chỉ là nội thương nặng, nôn ra một ngụm máu màu tím đen, gò má cũng nhanh chóng hiện lên màu xanh.

"... Vị đạo hữu kia dường như bị chặn lại rồi..."

"Ôi, cái này... thật sự muốn mạng rồi..."

Khoảnh khắc màn đen của đàn dơi bị phá vỡ, bọn họ cứ tưởng viện binh đã đến, lòng tin tăng mạnh.

Nhưng khi màn đen lại bao phủ, trái tim lại chìm xuống.

Trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nổ lớn, mặt đất cũng rung chuyển theo, có thể thấy thực lực của viện binh không yếu nhưng bị cản trở, nhất thời không thể lo cho bọn họ. Nhìn thấy thương vong lại tăng lên, đám yêu quái lại giảm bớt công kích, rõ ràng là muốn đùa giỡn với con người.

Bọn họ càng nghi hoặc một chuyện.

"... Tam thánh Yêu tộc thành danh đã lâu, sao lại xuất hiện ở đây!"

Đám người giấy nhỏ phân công hợp tác, một nửa bay múa đánh lui tất cả yêu quái đang bao vây, hoặc giúp đỡ những tu sĩ kia đỡ đòn tập kích, hỗ trợ tấn công, một nửa còn lại bay lên cao kết trận, niệm chú bày trận, bao phủ những tu sĩ còn sống sót bên trong, kéo dài thời gian.

Ban đầu, các tu sĩ không chú ý đến người giấy nhỏ.

Dù sao trong số bọn họ có đủ loại tu sĩ, kiếm tu, phù tu, trận tu, y tu, còn có yêu tu, ma tu, pháp khí càng là muôn hình muôn vẻ.

Ban đầu tưởng người giấy nhỏ là át chủ bài của vị đạo hữu nào đó, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra sức chiến đấu của người giấy nhỏ rất mạnh, pháp trận kết thành càng vững chắc chống đỡ yêu vật đang vây công. Cho dù chúng tấn công đánh đập thế nào, cũng chỉ để lại gợn sóng trên màn chắn kết giới.

Gợn sóng tan đi, không hề lay động.

"Đa... Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ!"

Tạm thời an toàn, các tu sĩ đánh lui một đám yêu quái, tiến lên hành lễ với người giấy nhỏ để cảm tạ.

Một trong những người giấy nhỏ lên tiếng hỏi: "Các con là tiểu bối phương nào?"

Có người trả lời là đệ tử Lăng Cực Tông, có người trả lời là đệ tử Thần Vũ Điện, có người trả lời là đệ tử Thiên Âm Cốc, cũng có vài tán tu.

"Vì sao ở đây?"

Mọi người nhìn đám yêu vật bên ngoài kết giới.

Do dự hỏi: "Tiền bối, không giải quyết chúng trước sao?"

Người giấy nhỏ: "Không vội, hỏi rõ ràng rồi nói, chúng chạy không thoát."

Một đám tu sĩ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chọn ra một đệ tử Thần Vũ Điện mặc trang phục màu đỏ rực làm đại diện phát biểu.

Nói một cách đơn giản, bọn họ chia làm hai nhóm.

Một nhóm là đệ tử tuần tra của Lăng Cực Tông, bọn họ thấy gần đó có dấu vết yêu vật liền tìm đến, vừa đúng lúc phát hiện vài tiểu yêu yêu khí tanh hôi đang truy sát vài nông dân. Bọn họ không nói hai lời ra tay chém giết yêu vật, kết quả giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, hết đợt này đến đợt khác.

Thực sự không chịu nổi liền bắn pháo hiệu, dẫn đến hai đội đệ tử tuần tra gần đó chạy tới.

Ai ngờ yêu vật cũng đang tăng chi viện.

Hai bên cứ thế đánh nhau.

Giữa chừng lại có thêm các nhóm đệ tử các tông môn đi du lịch khắp nơi, còn có vài tán tu đến xem náo nhiệt. Kết quả đánh tới đánh lui lại không đúng, vậy mà lại dẫn đến tam thánh Yêu tộc chỉ thấy trong bộ sách hóng hớt "Ghi chép toàn diện các tông môn giới Tu chân".

Được rồi, lão yêu quái đều ra hết rồi.

Sự việc đến nước này, không liều mạng thì khó mà kết thúc, mọi người nghĩ cách bắn tất cả pháo hiệu có thể bắn.

Pháo hiệu Bùi Diệp nhìn thấy vừa đúng lúc là cái cuối cùng.

Thực tế, bọn họ đã không còn hy vọng.

Cho dù Lăng Cực Tông nhận được tin tức, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thì e là thi thể cũng đã lạnh ngắt rồi.

Người giấy nhỏ nghiêng đầu nghe, lại hỏi: "Đám yêu tộc này chạy đến đây làm gì?"

Các tu sĩ lắc đầu nói không biết.

Trận chiến này đánh đến hồ đồ.

Ngay cả đệ tử tuần tra ban đầu phát hiện yêu vật truy sát người thường cũng không nói rõ được.

Tên đệ tử Thần Vũ Điện lau máu trên mặt, chắp tay nói: "Vẫn xin tiền bối cứu giúp bọn ta!"

Người giấy nhỏ chỉ lên đỉnh đầu: "Ồ, đang làm đây."

Vừa dứt lời, hai luồng yêu quang màu vàng và xanh lam lần lượt bị đánh rơi từ trên cao, thân thể như viên đạn xuyên thủng màn đen của đàn dơi, kéo lê trên mặt đất thành rãnh dài mười mấy trượng. Một vị tiên quân tay cầm trường kiếm trắng như tuyết, mặc tầng tầng lớp lớp áo trắng nhẹ nhàng từ trên trời giáng xuống, ngầu hết nấc.

Đệ tử tuần tra của Lăng Cực Tông nhận ra thân phận người đến.

"Dương Hoa chân quân!"

"Dương Hoa sư bá!"

Bùi Diệp vừa đáp xuống đất, yêu quang màu đỏ cũng bị đao khí đỏ tươi ép rơi xuống, kéo lê trên mặt đất thành vết nứt sâu mấy trượng.

Đám đông lại hoan hô.

"Dương Tiêu sư thúc cũng đến rồi!"

"Là Dương Tiêu nguyên quân!"

Bọn họ đều biết Lăng Cực Tông có thêm một nữ tu sĩ Nguyên Anh, nhưng vẫn luôn chỉ nghe danh chứ chưa thấy người, lập tức có nữ tu bất chấp vết thương, lộ ra vẻ mặt sùng bái. Bùi Diệp múa một đường kiếm rồi thu kiếm, cười nói đùa: "Dương Tiêu sư muội, muội đến hơi chậm đấy."

Trừ người giấy nhỏ đang duy trì kết giới, những người giấy nhỏ còn lại đều bay đến bên cạnh Bùi Diệp lượn lờ.

Dương Cảnh chân quân thản nhiên nói: "Ta đâu phải huynh, buông tay là xong."

Lúc này, ba người Cố thiếu nữ cũng lần lượt nhảy xuống từ chiếc quạt cơ quan.

Bùi Diệp nhíu mày: "Ba người các con không ngoan ngoãn ở trên trời, xuống đây làm gì?"

Thực lực thật sự của bọn họ rất mạnh, nhưng đều bị Bùi Diệp phong ấn thực lực, nếu mình không để ý, bọn họ rất dễ bị thương oan.

"Sư tôn, chúng con cũng có thể giúp đỡ mà."

Cố thiếu nữ lấy ra một đống lớn thuốc trị thương từ túi Càn Khôn chia cho các tu sĩ bị thương khác.

Mọi người cảm tạ ý tốt, uống đan dược, điều tức tại chỗ.

Hai vị tu sĩ Nguyên Anh của Lăng Cực Tông giá lâm, cho dù hai đánh ba không có nhiều phần thắng, chỉ cần kéo dài thời gian là được, đủ để viện binh của Lăng Cực Tông chạy tới. Tu sĩ tầng chóp giao đấu, bọn họ đều là Trúc Cơ và Kim Đan sơ kỳ, chi bằng tranh thủ thời gian khôi phục linh lực, giết thêm vài tên yêu tộc tạp nham.

Đang nói chuyện, ba đại yêu từ dưới đất bò dậy.

Tuy nhìn có vẻ ngã rất thảm hại, nhưng xét về thương thế thì thật sự không nặng, chỉ là vết thương ngoài da.

"Dương Hoa, Dương Tiêu, nếu các ngươi không muốn chết..."

Bùi Diệp không thèm nghe, trực tiếp cãi lại.

"Những lời thừa ta không muốn nghe, một là dẫn theo đám chó săn của các ngươi cút đi, hai là để mạng lại đây."

Vừa đúng lúc trong tay cô còn không ít phù chú chưa dùng, nổ cho đã.

"Ngươi——"

Tên yêu quái có cái vòi dài kia có lời muốn nói, lại bị con kền hói dang cánh cản lại.

Hắn phát ra tiếng cười khúc khích quái dị, một đôi đồng tử thú màu nâu nhạt nhìn Bùi Diệp, đầy ẩn ý nói: "Nhân giới có câu gọi là 'nhân quả báo ứng', 'gieo nhân nào gặt quả nấy', ngươi nghĩ Lăng Cực Tông các ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu?"

Bùi Diệp giữ vẻ thâm trầm, miệng nói: "Hừ, lũ yêu tộc tiểu nhân các ngươi không ngoan ngoãn ở trong ổ, chạy đến địa bàn Lăng Cực Tông gây sự, bổn quân còn chưa tính sổ việc làm bị thương đệ tử môn phái của ta, các ngươi đã kêu oan rồi?"

Trong lòng đầy nghi hoặc——

Yêu tộc này sao lại nhảy ra?

Từ nội dung của bộ sách hóng hớt, tam giới nhân yêu ma, vẫn luôn là Ma giới gây rối, ba ngày hai bữa lại bày trò, giống như tên hề nhảy nhót tưng bừng, Nhân giới thì cứ Phật hệ với Đạo hệ qua lại. Duy chỉ có Yêu giới khác biệt, Yêu giới từ sau trận chiến ở Đồ Phương Cốc, càng ngày càng kín tiếng. Cảm giác tồn tại thấp đến mức gần như không có. Giờ lại đột nhiên chạy đến địa bàn Lăng Cực Tông gây rối?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro