Chương 1226: Thôn Niết Bàn (2)
Editor: Đào Tử
________________________________
Đoàn người Bùi Diệp đợi hai ngày mới đến lúc cửa thành hai giới mở ra.
Quả nhiên đúng như tin tức người giấy nhỏ dò la được, cửa thành hai giới chỉ cho vào chứ không cho ra.
Nếu ai muốn xông ra, ma binh sẽ xúm lại khiến kẻ xui xẻo dám phạm luật phải đổ máu tại chỗ.
"Dừng lại! Cửa thành hai giới phong tỏa, tạm thời không cho qua! Không muốn chết thì quay lại!"
Ma binh giơ cây trường kích đen xì xì về phía Dương Cảnh.
Thấy Dương Cảnh không giống những người khác biết điều rời đi, hắn liền âm thầm triệu tập thêm ma binh vây lại, Dương Cảnh chân quân vén cao nón lá, để lộ gương mặt xinh đẹp không ngụy trang, giữa những tiếng hít hà của đám ma binh, hắn mở miệng: "Không muốn chết thì tất cả lui xuống!"
Ma binh cả giận cười.
"Hừ, con nhãi ranh này cũng khá đấy. Ngươi muốn bọn ta chết như thế nào?"
Vài nhịp thở sau, Dương Cảnh chân quân vung roi quất vào mấy con ngựa ma, xe ngựa chạy như bay vượt qua cửa thành hai giới tiến vào địa phận nhân giới. Cát bụi bay mù mịt, chẳng mấy chốc đã bỏ xa cổng thành đầy ma binh nằm la liệt.
Trở về nhân giới, Dương Cảnh chân quân có mục tiêu rõ ràng.
Hắn đi thẳng đến chỗ đồn trú biên giới của Lăng Cực Tông.
Hắn nói: "Chúng ta không tiện mang theo những người thường này, giao bọn họ cho đệ tử đóng quân ở đồn trú, để bọn họ hộ tống đến thôn Niết Bàn."
Bùi Diệp hỏi: "Hộ tống đến thôn Niết Bàn an trí?"
Dương Cảnh đáp: "Ừ, thôn Niết Bàn vốn là nơi an trí những người này." Bọn họ đã chịu quá nhiều đau khổ ở Ma giới, không thể hòa nhập lại xã hội bình thường, sống ẩn dật ở một thôn làng yên bình trên núi cũng là một kết cục tốt. Nếu không phải tình hình cấp bách, hắn cũng muốn tự mình hộ tống.
Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Chúng ta sẽ đưa chiến lợi phẩm thu được ở Ma giới về tông môn, rồi cùng nhau đến thôn Niết Bàn một chuyến."
Thông tin lần trước quá nhiều.
Dương Cảnh phải làm rõ chân tướng sự việc.
Mối quan hệ giữa Dương Hoa và sư tôn quá cố... Họ thật sự là cha con sao?
Nếu không phải cha con, tại sao sư tôn chưởng môn tiền nhiệm lại dung túng Dương Hoa như vậy —— còn nữa, Dương Diệu sư huynh đã giấu giếm điều gì...
Nếu tên Dương Hoa kia thật sự đã đâm sư tôn một kiếm, trên thi thể hẳn phải có vết thương, vậy tại sao Dương Diệu sư huynh lo liệu hậu sự cho sư tôn lại không nói gì? Là căn bản không có vết thương trí mạng đó, hay là Dương Diệu sư huynh nói dối? Tại sao huynh ấy lại nói dối?
Che giấu cho Dương Hoa, hay là đã đồng ý với sư tôn chưởng môn che giấu cho Dương Hoa?
"Bảo sư huynh" nói Dương Hoa đã vẽ bản đồ thôn Niết Bàn, hàng năm đều đến thôn Niết Bàn thắp hương tế bái, vậy người Dương Hoa tế bái là ai?
Hắn rốt cuộc có duyên nợ gì với thôn Niết Bàn?
Tất cả những bí ẩn này, e rằng đến đó sẽ có được câu trả lời.
Bùi Diệp nói: "Đi thì đi."
Giao những người thường cho đệ tử đồn trú, tốc độ di chuyển của bọn người Bùi Diệp tăng lên đáng kể.
Ban đầu dự định là Dương Cảnh ngự kiếm, Bùi Diệp điều khiển quạt cơ quan mang theo ba "nữ đồ đệ", ai ngờ Dương Cảnh nhất quyết không đồng ý.
"Nguyên thần của huynh ở Ma giới tiêu hao quá lớn."
Bùi Diệp xoay hai vòng trước mặt hắn: "Nhưng bây giờ ta đã khỏe lại rồi."
Dương Cảnh ngoắc ngón tay, chiếc quạt cơ quan đeo bên hông Bùi Diệp liền không chút luyến tiếc bay vào lòng hắn.
"Vậy cũng không được, ta mang theo mọi người đi."
Bùi Diệp: "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Tên Thiên Công này còn chút liêm sỉ nào không?
Nhìn thấy một vị tỷ tỷ ngực lớn eo thon liền lập tức sà vào lòng, bỏ rơi chủ nhân là cô.
Bùi Diệp bề ngoài không có phản ứng gì, nhưng trong lòng đã tức đến mức trợn trắng mắt.
Hệ thống u oán nói: 【Ngài không thấy có gì đó sai sai sao?】
Bùi Diệp nhướng mày: 【Sai chỗ nào?】
Hệ thống nhắc nhở cô: 【Thiên Công là vũ khí, hơn nữa là vũ khí bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội ngài, ngài dùng nó có thấy thoải mái không? Nó thiếu liêm sỉ như vậy, nếu kẻ địch của ngài là Dương Cảnh, ai biết được nó có phản bội đâm ngài một đao vào thời khắc mấu chốt hay không? Tại sao ngài không tức giận?】
Cứ như thể cảnh tượng này là lẽ đương nhiên, Thiên Công ngoan ngoãn với Dương Cảnh càng là chuyện đương nhiên.
Nhưng điều này không hợp logic!
Một vũ khí bất trung như Thiên Công, có chủ nhân nào có thể dung thứ?
Tại sao cô không thực sự nổi giận?
【... Mi quản hơi nhiều rồi】 Bùi Diệp kìm nén suy nghĩ thừa thãi, hai tay gối ra sau đầu, 【Đây là chuyện của ta, mi bớt châm ngòi ly gián, ta có thể dung thứ hay không là do ta quyết định.】
Hệ thống: 【...】
Nó có cả vạn câu chửi muốn ném vào mặt Bùi Diệp.
Rõ ràng là tấm lòng tốt nhắc nhở cô, mà trong miệng cô lại thành nó có ý xấu?
Hừ hừ, tình bạn chấm dứt rồi!
Hệ thống bất đắc dĩ nói thẳng hơn: 【Tại sao ngài không nghĩ thêm chút? Có lẽ Dương Cảnh chính là chủ nhân thực sự của khí linh Thiên Công thì sao? Nếu là chủ nhân thực sự, ngài không thấy khi ngài và Thiên Công lần đầu gặp nhau, lời nói của Thiên Công rất mâu thuẫn? Rõ ràng Dương Cảnh ở ngay bên cạnh... Còn nữa, ngài đã nghi ngờ trí nhớ của mình bị tổn hại, sao không nghi ngờ trước khi mất trí nhớ, có lẽ ngài có quan hệ gì đó với Thiên Công và Dương Cảnh?】
Bùi Diệp ngồi trên mặt quạt cơ quan, nhìn về phía trước, Dương Cảnh đang tập trung điều khiển quạt cơ quan, trong lòng cô đảo mắt với hệ thống.
【Mi nghĩ ta ngốc sao? Tất nhiên sẽ nghi ngờ, nhưng ta có thể chắc chắn ta và bọn họ không phải quan hệ kẻ thù. Không phải kẻ thù thì là bạn, đã là bạn thì không cần quá lo lắng... Nhìn tình hình này, người mất trí nhớ không chỉ có mình ta, Dương Cảnh sư đệ chẳng phải cũng vậy sao? Lo xa làm gì. Bùi Diệp ta kết bạn nhất định là kết bạn thật lòng, chân thành đối đãi. Kết bạn cũng như dùng người, không phải sao?】
Nghi ngờ thì không dùng, dùng thì không nghi ngờ, kết bạn cũng vậy.
Hệ thống: 【...】
Được rồi, thằng hề hóa ra lại là nó.
【Thành tâm kết giao, chân thành đối đãi... Vậy ngài có đâm sau lưng bạn mình không?】
Bùi Diệp lấy gối ôm từ túi Càn Khôn ra định ngủ một lát, trong đầu bỗng vang lên câu hỏi của hệ thống. Cô nghiêng đầu nhìn biển mây vàng rực bên dưới quạt: 【Ta không dám đảm bảo. Nhưng ta có thể đảm bảo, chỉ cần người bạn đó không phản bội ta trước, ta chắc chắn sẽ không ra tay trước.】
Chính vì vậy, mạng lưới bạn bè của cô mới rộng lớn như vậy.
Không có việc gì tự nhiên đi giết bạn làm gì...
Cho đến khi Bùi Diệp chìm vào giấc ngủ không mấy yên ổn, hệ thống cũng không có động tĩnh gì.
Phía bên quạt cơ quan.
Tư thiếu nữ lạnh nhạt nói móc: "Hắn không phải Dương Hoa, ngươi có nhìn thế nào cũng không trổ hoa đâu."
Phí thiếu nữ liếc xéo.
Tư thiếu nữ: "Chúng ta có nên giới thiệu lẫn nhau, tìm hiểu đôi chút không."
Phí thiếu nữ hỏi ngược lại: "Có gì đáng để tìm hiểu? Ta không quen ngươi."
Tư thiếu nữ búng tay tạo ra một kết giới cách âm: "Ta tên Tư Thừa Ngạn, sư tôn là Dương Cảnh chân quân, Vấn Kiếm Phong, Lăng Cực Tông, ta có một sư huynh rất tốt, hắn bái sư Dương Hoa chân quân thuộc Khấu Tiên Phong, Lăng Cực Tông, là đại đệ tử đứng đầu, họ Lãng, tên Thanh Hòa."
Phí thiếu nữ nhíu mày.
Tư thiếu nữ lại mỉm cười kể một số chuyện lớn mà hắn từng tham gia.
Cuối cùng nói: "Ta rất tò mò, thân phận thật sự của 'tiểu sư muội' này là ai? Ta không nhớ tông môn còn có người tu luyện cả yêu lẫn ma, không có chút huyết mạch nhân tộc nào..."
Phí thiếu nữ mở to mắt nhìn thẳng vào hắn một lúc, chậm rãi mở miệng: "Phí Trung Dương, đại đệ tử đứng đầu môn hạ Dương Hoa chân quân, Khấu Tiên Phong, Lăng Cực Tông."
Nói xong, hai thiếu nữ nhìn nhau.
Cố thiếu nữ may mắn co ro trong kết giới cách âm lặng lẽ giơ tay.
Cậu ta thẳng thắn hỏi ngược lại hai người: "Đại đệ tử đứng đầu môn hạ Dương Hoa chân quân không phải là Phương Mặc Thanh à?"
Nói xong, ba thiếu nữ nhìn nhau.
Nhìn hồi lâu cũng không biết ai đang nói dối.
Hoặc có thể, cả ba người bọn họ đều nói thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro