Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1212: Ma hạch (11)

Editor: Đào Tử

________________________________

Theo mô tả của Dương Cảnh chân quân, Bùi Diệp nhìn căn phòng nhỏ trước mắt, như thể thật sự có một chiếc xe chở thức ăn dư thừa treo chuông đang bị một con quái vật đẩy chầm chậm đến, bảy tám cái đầu tranh nhau thò ra từ cánh cửa nhỏ, ánh mắt đờ đẫn mơ hồ, nhưng trên mặt lại đầy khao khát thức ăn.

Ngoại trừ hình dáng, những thứ này gần như không thể coi là "người" nữa.

Bùi Diệp có thị lực cực tốt, dù đứng bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn bên trong nhà đá qua khe hở hàng rào gai.

Một nơi nhỏ hẹp như vậy, thêm hai người đứng vào cũng thấy chật chội, tay chân không có chỗ đặt, nhưng nghe Dương Cảnh chân quân miêu tả, lúc đó mỗi căn nhà đá đều nhét đầy người. Có lẽ diện tích chia ra, mỗi nhân nô chỉ có một khoảng nhỏ để đặt chân hoặc co ro ôm gối.

Môi trường sống tồi tệ ngột ngạt như vậy, người bình thường một ngày cũng không chịu nổi, mà từ khi sinh ra cho đến khi chết những nhân nô này đều âm thầm chịu đựng ở đây. Trong lúc thất thần, bên tai cô dường như vang lên một tiếng thút thít đầy đau khổ bị kìm nén, từ xa dần dần đến gần...

Bùi Diệp theo bản năng lùi lại một bước.

Lưng va vào một "bức tường" ấm áp mềm mại.

Cô lập tức hoàn hồn, vẻ mặt mất tự nhiên xin lỗi Dương Cảnh chân quân. May mắn là hắn không tức giận, chỉ lướt qua cô nhìn về phía căn nhà đá nhỏ. Lẩm bẩm: "Dù là vậy, ta vẫn cảm thấy bọn họ có quyền được sống, ít nhất..."

Những lời sau đó bị Dương Cảnh chân quân nuốt trở lại.

Có lẽ là nghĩ đến "Dương Hoa chân quân" từng là nhân nô.

Xét về lập trường và hoàn cảnh, quyết định của hắn quả thực không có sức thuyết phục bằng "Dương Hoa chân quân" từng là nạn nhân.

Bùi Diệp tạm thời gạt âm thanh vừa nghe thấy trong lúc thất thần sang một bên, lên tiếng an ủi Dương Cảnh: "Chuyện đó đã qua rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích."

Dương Cảnh chân quân mím môi không nói.

Chuyện đã qua, nhưng trại nuôi nhân nô ở Ma giới không chỉ có mỗi nơi này, những chuyện tương tự đang diễn ra hoặc sắp diễn ra, chỉ bằng sức lực của một người thì có thể thay đổi được bao nhiêu? Chỉ cần nghĩ đến những nơi khác cũng có cảnh tượng tương tự, hắn liền cảm thấy ngực nghẹn lại, rất khó chịu.

Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng trại nuôi nhân nô hoang phế này vẫn giữ được phần lớn hình dáng ban đầu.

Ví dụ như nhà đá nơi nhân nô sinh sống, ví dụ như nơi ở của"người chăn nuôi" Ma tộc.

So với cái trước, cái sau dù là hình dáng, trang trí nội thất hay diện tích đều áp đảo hoàn toàn.

"Dương Tiêu sư muội đợi chút."

Bùi Diệp đưa tay đặt lên vai Dương Cảnh chân quân, kéo hắn sang một bên hòn non bộ trốn, ánh mắt vượt qua bụi cây nhìn về phía lối vào khác. Dương Cảnh chân quân không lên tiếng, mà nghiêng đầu nhìn sang mặt Bùi Diệp, dường như ánh mắt muốn hỏi "Ngươi phát hiện ra thứ gì?".

Bùi Diệp đưa một ngón tay lên môi, làm khẩu hình "Suỵt".

Chờ thêm một lúc, một người lạ mặc áo choàng trùm đầu rộng màu tím đen xuất hiện ở hướng đó.

Ừm, cũng có thể là "Ma lạ".

Vì phù chú ẩn hơi thở và phù chú tàng hình đủ mạnh, Bùi Diệp và Dương Cảnh chân quân không bị lộ.

Dõi theo người bí ẩn này đi vào căn nhà lớn nhất của "người chăn nuôi", Bùi Diệp nhíu mày, lấy ra la bàn tìm ma, không nằm ngoài dự đoán, điểm đỏ đại diện cho ma hạch của La Sát A La đúng là ở đây. Nói chính xác hơn, ma hạch đó đang ở trên người của người bí ẩn vừa rồi.

Dương Cảnh chân quân cũng nhận ra điểm này, ánh mắt dò hỏi Bùi Diệp.

Bùi Diệp nhướng mày: 【Còn có thể làm sao? Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi, chúng ta lại gần xem thử, người này muốn làm gì.】

Dương Cảnh chân quân nhắc nhở: 【Tu vi cảnh giới của người này e rằng không thấp hơn ta, hai ta cần phải cẩn thận.】

Trong lòng Bùi Diệp thót tim, buồn bực nói: 【Không phải nói tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh không nhiều sao? Sao gần đây chúng ta gặp ai cũng là cảnh giới Nguyên Anh? Cửu Liên tiên tử với tình nhân của cô ta, thêm cả người này nữa, còn cả muội, đại hội Nguyên Anh à???】

À, thân phận này của Bùi Diệp cũng từng là tu vi Nguyên Anh.

Tính sơ sơ, một trại nuôi nhân nô nho nhỏ lại thu hút năm tu sĩ Nguyên Anh, lợi hại thật!

Bên trong căn nhà, người bí ẩn đang lục tung tìm kiếm thứ gì đó.

Bùi Diệp và Dương Cảnh chân quân trốn trong bóng tối, không khỏi tò mò.

【Ma tộc ở Ma giới đạt đến tu vi Nguyên Anh chỉ có vài người, có khi nào người này cũng là một trong số ba mươi sáu họ vượt ngục khỏi tháp Trấn Ma không?】

Mặc dù trùm một cái áo choàng trùm đầu rộng thùng thình, nhưng nhìn từ dáng người, trên đầu người này có hai cái sừng ma, khả năng là Ma tộc rất lớn. Sau khi tìm kiếm không có kết quả, người bí ẩn đột nhiên cảnh giác hét lớn: "Kẻ nào lén lút trốn trong bóng tối, cút ra đây!"

Dương Cảnh chân quân theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng bị Bùi Diệp nhanh tay lẹ mắt giữ vai lại.

Qua vài giây, Cửu Liên tiên tử nấp trên mái nhà vung tay chém một lỗ hổng rộng bằng hai người, cùng Ô Thù Mặc Đàn lần lượt đáp xuống.

Người bí ẩn quay người đối diện hai người, giọng điệu từ cảnh giác ban đầu chuyển sang trêu tức.

"Ồ? Ta còn tưởng con chuột nhắt trong bóng tối là ai, hóa ra là Cửu Liên trưởng lão của Thiên Âm Cốc, hân hạnh hân hạnh. Chỉ có một điều không rõ, ngươi không ngoan ngoãn làm trưởng lão ở Thiên Âm Cốc, sao lại đi chung với một con ma vật, còn chạy đến nơi ô uế này?"

Cửu Liên tiên tử nhướng mày, liếc mắt đưa tình.

Nàng ta cười duyên: "Ngài quen biết ta sao?"

Người bí ẩn hỏi ngược lại: "Trong giới tu chân này, e rằng không nhiều người không biết Cửu Liên trưởng lão đâu nhỉ?"

Ô Thù Mặc Đàn nhìn người bí ẩn, trên mặt lộ rõ vẻ kiêng dè, đưa tay ra chắn giữa Cửu Liên tiên tử và người bí ẩn.

Người bí ẩn lúc này mới "chú ý" đến Ô Thù Mặc Đàn, khí thế vốn tĩnh lặng bỗng trở nên sắc bén, xung quanh người cuồn cuộn yêu ma khí.

Dương Cảnh chân quân nói: 【Người này mang cả yêu khí lẫn ma khí, nhưng chưa từng nghe nói có vị tu sĩ Nguyên Anh nào phù hợp với điều kiện này.】

Bùi Diệp trêu chọc: 【Lại thêm một "cao nhân ẩn sĩ"? Chậc chậc chậc, xem ra, tu sĩ Nguyên Anh ngầm trong giới tu chân không ít hơn ngoài mặt, từng người một đều là cao thủ làm "chó (núp lùm)" cả. Quả nhiên ngấm ngầm phát triển mới là chân lý tích lũy vốn liếng giai đoạn đầu.】

Dương Cảnh chân quân: 【... Đừng nói bậy.】

Bùi Diệp bất mãn nói: 【Ta nói bậy chỗ nào? Sao muội có thể cứng nhắc như vậy?】

Trong lúc hai người nói chuyện, hệ thống bị Bùi Diệp lờ đi từ lâu lặng lẽ mở một đoạn chat riêng với cô.

Hệ thống: 【Cái đó... ta thấy hơi sai sai...】

Bùi Diệp cẩn thận liếc nhìn Dương Cảnh chân quân, thấy hắn không phản ứng mới hỏi hệ thống.

【Sai chỗ nào?】

Hệ thống không trả lời mà hỏi ngược lại: 【Nhắc đến yêu ma hỗn huyết, ngài nghĩ ngay đến ai?】

Bùi Diệp ngẩn người, trong đầu theo bản năng hiện lên một cái tên.

【Mi đang nghi ngờ... người bí ẩn trước mắt này là Phí Trung Dương?】

Hệ thống nói: 【Ngài phải tin vào cái thể chất hay gây chuyện của mình, ta cảm thấy chắc chắn mười phần.】

Không biết là Bùi Diệp có độc hay cái vỏ bọc này của cô có độc, mấy nam nữ chính của các đoàn phim cứ thế đụng độ nhau.

Giờ lại có thêm một tên yêu ma hỗn huyết, không phải Phí Trung Dương thì còn ai vào đây nữa?

Bùi Diệp: 【...】

Phí Trung Dương là ai?

Đó chính là nam chính tàn bạo trong kịch bản 《Đệ tử phạm thượng》, xuất thân từ kênh Hải Đường.

Phí Trung Dương ban đầu cũng giống Phương Mặc Thanh, tôn sư trọng đạo, ngoan ngoãn đáng yêu, trời sinh một khuôn mặt được người khác yêu thích, gần như là đệ tử bảo bối của Khấu Tiên Phong, Lăng Cực Tông. Mấy năm trước, Phí Trung Dương sống rất sung sướng. Trên có sư tôn tận tâm tận lực, dưới có các sư huynh đệ yêu thương che chở, bản thân lại có thiên phú cực cao, tốc độ tu luyện nhanh như vũ bão, những người cùng lứa chỉ có thể ngước nhìn.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn ta chính là con trời, con nhà người ta trong truyền thuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro