Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1208: Ma hạch (7)

Editor: Đào Tử

________________________________

Vì đánh nhau phá nhà, cả đám người đành phải qua đêm ở đại sảnh khách điếm.

Đều là tu sĩ, chỉ cần một cái bồ đoàn là có thể đối phó, chỉ có Bùi Diệp kén chọn, cô cần ngủ.

Dương Cảnh chân quân ngồi bên chiếc bàn thấp uống trà, liếc mắt một cái, phớt lờ yêu cầu quá đáng của Bùi Diệp.

Trước mặt hai cái áo bông độn bông đen, Bùi Diệp đích thân thị phạm cái gọi là "trơ tráo": "Vợ ơi, trước đây nàng không như vậy... Chẳng lẽ là tại tối nay biểu hiện của ta không tốt à?"

Nếu không phải vì trong đại sảnh có Cửu Liên tiên tử và ma tu xa lạ, Dương Cảnh đã lật bàn cho Bùi Diệp một bài học rồi.

Nhưng bây giờ hắn đang trong trạng thái nữ tướng, dù nét mặt lạnh lùng cũng là lạnh lùng kiêu sa.

Không những không thể đuổi người ta đi ngàn dặm, ngược lại còn khiến người ta (đặc biệt là Bùi Diệp) càng thêm hứng thú.

"Huynh bình thường một chút được không?"

Hắn càng muốn Bùi Diệp giữ chút liêm sỉ.

"Vợ à, trước đây chẳng phải nàng luôn gọi ta là Diệp lang sao?"

Lời vừa nói ra, dọa Dương Cảnh đang bưng trà run tay, nước trà sóng sánh ra khỏi miệng chén làm ướt đầu ngón tay.

Hai cái áo bông độn bông đen càng bị sặc ho sù sụ —— Sư tôn hờ ơi, ngài làm người đi!

Đáng tiếc, Bùi Diệp thường ngày không làm người.

Cuối cùng, Dương Cảnh vẫn không thể chống lại lớp da mặt dày như cái tường thành của Bùi Diệp, đành mím môi góp phần quý giá nhất —— đầu gối của mình.

Đúng vậy, Bùi Diệp muốn mượn đầu gối hắn làm gối đầu.

Dương Cảnh chưa từng thân mật với ai như vậy, Bùi Diệp nằm xuống một cách tự nhiên, hắn thì căng thẳng đến mức đơ cả sống lưng.

【 Dương Tiêu sư muội, tức giận nhiều dễ có nếp nhăn.】

Giọng nói của Bùi Diệp vang lên trong đầu.

Dương Cảnh cúi đầu xuống, nhìn thấy Bùi Diệp đang cười đắc ý.

【 Tu sĩ Nguyên Anh không dễ già như vậy. 】

Nếu không hắn cũng sẽ không giữ mãi khuôn mặt thiếu niên trẻ con bao nhiêu năm nay, thà già đi một chút, trông giống như người trung niên ba mươi tuổi còn hơn.

【 Ta còn tưởng Dương Tiêu sư muội sẽ từ chối đến cùng, không ngờ lại đồng ý. 】

Dương Cảnh: 【 ... 】

Đã cho rằng hắn sẽ từ chối, vậy tại sao còn gây sự?

【 Bởi vì nhìn Dương Tiêu sư muội biến sắc rất thú vị. 】

Dương Cảnh: 【 Nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy không ổn. 】

Bùi Diệp nói như lẽ đương nhiên: 【 Nhưng ta lại nghĩ, ta mới mười sáu tuổi, muội đã trăm tuổi rồi, hẳn là không có vấn đề gì. 】

Tuổi của Dương Tiêu sư muội đã có thể làm ông bà rồi, hậu bối gối một chút, không có vấn đề gì lớn.

Dương Cảnh: 【 ... 】

Bùi Diệp cười hì hì nói: 【 Được rồi, chúng ta đổi chủ đề khác. Muội có quen ma tu bên cạnh Cửu Liên tiên tử không? Nhìn thực lực hẳn là cảnh giới Nguyên Anh, nhưng tu sĩ Nguyên Anh có danh tiếng ở ba giới nhân yêu ma cũng chỉ có bấy nhiêu đó, dùng phương pháp loại trừ hẳn là có thể thu hẹp phạm vi? 】

Nói đến chuyện chính sự, nét mặt Dương Cảnh dịu đi không ít.

【 Hắn là Ô Thù Mặc Đàn. 】

Bùi Diệp khoanh tay gối sau đầu: 【Ô Thù Mặc Đàn, cái tên này nghe hơi quen tai... Đợi đã, đây chẳng phải là đạo lữ của La Sát A La sao? Ta nhớ hắn đã bị Cửu Liên tiên tử giết chết từ lâu rồi, tại sao bây giờ vẫn còn sống?】

Uổng công cô còn tin tưởng vào những kiến thức phổ cập của bộ sách hóng hớt, thật sự là hại người.

Tiếc là La Sát A La không có ở đây, nếu không thì có thể đội chiếc mũ xanh mới đan được rồi.

【Không biết.】 Theo cuộc trò chuyện của hai người, Dương Cảnh chân quân cũng không còn cứng nhắc như lúc ban đầu, 【Cửu Liên tiên tử chẳng phải cũng luôn giấu giếm sự thật linh ma song tu sao?】

Tình hình giới tu chân không nghiêm trọng như lời đồn, ba giới nhân yêu ma không phải không thể hòa hợp, sự tồn tại của bức tường tam giới cũng làm giảm đáng kể mối quan hệ giữa ba tộc. Linh ma song tu không phải là chuyện không thể để người khác biết, Cửu Liên tiên tử cố tình che giấu thì có vẻ kỳ lạ.

Nếu nói là giấu tài, có cần phải giấu cả cốc chủ của Thiên Âm Cốc?

Đằng sau nhất định có bí mật không muốn người khác biết.

Bùi Diệp lại nghĩ đến một chuyện: 【Ô Thù Mặc Đàn? Ô Thù chẳng phải là một trong ba mươi sáu họ của Ma tộc sao? Cùng là ba mươi sáu họ, Ô Thù Mặc Đàn lại là thuộc hạ của La Sát A La.】

Dương Cảnh: 【Cùng huyết mạch, cùng họ, nhưng không có nghĩa là địa vị, thực lực đều giống nhau.】

Ví dụ như phàm nhân có hoàng đế họ "Chu", chẳng lẽ tất cả thành viên hoàng thất họ Chu đều là hoàng đế?

Ô Thù Mặc Đàn cũng vậy.

Dương Cảnh tiếp tục nói: 【Ô Thù Mặc Đàn từng là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí tộc trưởng tộc Ô Thù, chỉ là xui xẻo thất bại ở bước cuối cùng. Sau đó rời khỏi tộc Ô Thù, đầu quân cho La Sát A La rồi kết làm đạo lữ với ả ta, dựa vào trí thông minh và thủ đoạn giúp ả ta quản lý sự vụ, là một Ma tộc không thể xem thường. Có điều hắn không chỉ chưa chết, còn thân thiết với Cửu Liên tiên tử bị đồn là đã giết hắn... E là có nội tình khác.】

Máu hóng hớt của Bùi Diệp cũng bắt đầu sục sôi.

【Không chỉ thân thiết, ta thấy hai người còn có tình cảm. Không chỉ có tình cảm, nhìn lời nói hành động trước đó của Cửu Liên tiên tử, địa vị giữa hai người còn là do cô ta làm chủ.】 Nói xong, Bùi Diệp lộ ra vẻ mặt kỳ quái, 【Nhưng nếu có tình cảm, tình sử của Cửu Liên tiên tử mấy năm nay phong phú muôn màu, người kể chuyện kể ba ngày ba đêm cũng không hết, Ô Thù Mặc Đàn vậy mà không có chút ý kiến nào???】

Anh bạn à, độ lượng thật đấy.

Dương Cảnh nói: 【La Sát A La đầy nam sủng, Ô Thù Mặc Đàn cũng chẳng có ý kiến gì. Ma tộc không phải nhân tộc, không có nhiều ràng buộc về mặt tình cảm luân lý. Bọn họ sùng bái kẻ mạnh, thích giải phóng bản năng, chung tình của nhân tộc trong mắt bọn họ ngược lại là trái với thiên tính.】

Dù là người, yêu hay ma, trong xương cốt đều có bản năng gieo giống khắp nơi, không ngừng sinh sôi nảy nở.

Trái với thiên tính chỉ chung tình với một mục tiêu, còn dùng luân lý đạo đức ràng buộc bản thân, đúng là dị loại.

【Dương Tiêu sư muội hiểu biết nhiều thật, vậy theo muội, hai người họ xuất hiện ở đây là chuẩn bị bỏ trốn? Hay là có mục đích khác?】

Đúng lúc Bùi Diệp và Dương Cảnh đang trò chuyện rôm rả, khí linh đột nhiên chen ngang vào cuộc trò chuyện riêng tư của hai người.

【Có mục đích khác.】

Bùi Diệp: 【... Thiên Công, ông đừng có đột ngột lên tiếng như vậy được không? Cho tụi ta chút không gian riêng tư đi!】

Khí linh: 【...】

Hừ, bây giờ mới đòi không gian riêng tư?

Năm đó lấy nó luyện một tay roi thuật siêu đẳng sao không nói đến không gian riêng tư?

Đồ cẩu nam nữ vô tình!

Bảo nó rời khỏi nhóm chat, không, nó không rời, nó cứ phải làm một cây nến to nhất, thô nhất, sáng nhất.

【Nếu mục tiêu của Ô Thù Mặc Đàn là ma hạch của La Sát A La giấu ở thành Tích Ninh thì cũng dễ hiểu thôi. Ma tộc thăng cấp, một phần cũng dựa vào việc nuốt chửng lẫn nhau, đặc biệt là ba mươi sáu họ có ma khí tinh khiết. Nếu Ô Thù Mặc Đàn có thể nuốt ma hạch của La Sát A La, việc hắn nhảy vọt trở thành Đại Ma Ô Thù cũng dễ như trở bàn tay, thậm chí có thể chiếm luôn cả tộc Ô Thù và tộc La Sát.】

Lời của khí linh nhắc nhở Bùi Diệp, cô đột nhiên nghĩ đến cái áo bông độn bông đen nhà mình.

Tư thiếu nữ cũng là một trong ba mươi sáu họ của Ma tộc, tên là "Ma La".

Ma hạch của La Sát A La, đối với tên nhóc này cũng có tác dụng chứ?

Theo mô típ thường thấy của tiểu thuyết, nam chính luôn nhặt được lợi ích vào những thời khắc quan trọng, kẻ thù đánh nhau tơi bời, hắn lén lút phát tài.

Nếu để Tư thiếu nữ thừa dịp hỗn loạn lấy được ma hạch, khó đảm bảo tên nhóc này sẽ không nhân cơ hội phản bội, phải đề phòng.

"Hắt xì ——"

Tư thiếu nữ hắt hơi một cái.

Cố thiếu nữ: "Thế này đã cảm rồi?"

Nữ tướng thật là yếu ớt.

Tư thiếu nữ xoa xoa mũi, xoa xoa da gà đột nhiên nổi lên.

"Tự nhiên thấy lạnh khắp người, cứ có cảm giác như có người đang tính kế mình."

Sáng hôm sau, chủ khách điếm nói có xe chuyên đưa đón đến cửa thành hai giới, phục vụ chu đáo tận tình.

Nhóm Bùi Diệp chọn đi xe, còn Cửu Liên tiên tử và Ô Thù Mặc Đàn thì tự bay qua.

"Không sợ lạc mất à?" Dương Cảnh hỏi.

Bùi Diệp cười nói: "Không vội, giữ khoảng cách một chút thì hơn, quá gần dễ khiến bọn họ nghi ngờ."

Lúc trước giao đấu đã lén lút giật được hai sợi ma khí của hai người, la bàn tìm ma định vị rất chuẩn, không thể thoát khỏi lòng bàn tay.

Nhìn thấy hai chấm đỏ đại diện cho Cửu Liên và Ô Thù Mặc Đàn đã qua cửa thành hai giới, hướng về phía thành Tích Ninh, Bùi Diệp liền chắc chắn mục tiêu của bọn họ cũng là ma hạch của La Sát A La. Vừa định cười, tinh mắt nhìn thấy chấm đỏ đại diện cho ma hạch cũng di chuyển...

"Ể?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro