Chương 1197: Cửu Liên tiên tử (19)
Editor: Đào Tử
________________________________
Dù Bùi Diệp là một đứa trẻ không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này cũng bị hệ thống tự vệ của tiểu bí cảnh dọa cho sợ.
Ngày càng nhiều cây cổ thụ tham gia đội ngũ truy đuổi Bùi Diệp.
【 Thiên Công, đừng nói với ta là tất cả cây trong tiểu bí cảnh này đều biến thành mấy thứ quái quỷ này đấy nhé? 】
Bùi Diệp có cảm giác như mình đang tham gia tiết học lái cơ giáp.
Không dám lơ là chút nào, thao túng né tránh "mưa tên" ngày càng nhiều.
Nếu chỉ đơn giản là mưa tên thì dễ xử lý, nhưng đằng này những thứ này còn kèm theo hiệu ứng phép thuật.
Nhìn chúng cắm sâu vào đất, nếu bị một mũi cắm trúng, chắc chắn sẽ làm cô bị thương nặng.
Bùi Diệp cúi người, né tránh một "mũi tên gỗ" bay sượt qua, cảm thấy hơi sợ hãi.
Khí linh nói: 【 Sao có thể chứ, chỉ có "Thụ Vệ" cao hơn mười lăm trượng mới được, chắc khoảng năm sáu phần thôi. 】
Những cây con hoặc cây nhỏ khác chưa hấp thụ đủ linh lực, tạm thời không thể hoạt động.
Bùi Diệp: 【 Đm! 】
Đúng lúc này, một tảng đá khổng lồ đường kính hơn ba trượng kèm theo lửa từ trên trời rơi xuống.
Bùi Diệp điều khiển quạt cơ quan né tránh, đồng thời dùng phù chú phá hủy nó.
Vô thức nhìn về hướng tảng đá bay đến, phát hiện dưới đất ngoài đội quân cây cối, còn có thêm rất nhiều... đá mọc chân?
Những tảng đá ném về phía Bùi Diệp là do chúng ngưng tụ lại, rồi dùng thiết bị giống như bệ phóng ném tới.
Bùi Diệp: 【... 】
Khí linh Thiên Công nhân cơ hội giải thích: 【 Thật ra đá ở đây cũng vậy, không ít đá đều là cơ quan giáp nhân trá hình. 】
Bùi Diệp: 【... 】
Khí linh Thiên Công, chắc chắn ông không phải đang đổ thêm dầu vào lửa đó chứ?
Nếu chỉ bị đội quân cây cối và đội quân đá truy đuổi thì thôi, trong lòng Bùi Diệp đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi, trực giác trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo. Ngẩng đầu lên, tất cả đám mây trên trời đều tụ lại, đổ mưa xuống cô, mà cơn mưa đó...
Khí linh nói: 【 Giọt mưa sẽ nổ tung! 】
Một số đám mây trông giống như mây, thực chất là cơ quan tạo vật ngụy trang, bên trong còn chứa vô số linh châu nén, có thể nổ.
Bùi Diệp: 【... 】
Thế là, bên dưới có cây đá đuổi theo, trên đầu có mây rượt đuổi, cô cảm thấy mình chỉ còn nước chạy trốn.
Các tu sĩ ngoài tiểu bí cảnh cũng từ cuộc chạy trốn của Bùi Diệp phát hiện một sự thật ——
Vị Dương Hoa chân quân này giàu có hơn tưởng tượng.
Ba tiểu đệ tử thì ném ra từng tấm từng tấm phù chú, còn Dương Hoa chân quân thì ném ra từng nắm từng nắm phù chú. Bên tiểu đệ tử đã hết sạch đạn dược, chỉ lo chạy trốn, Dương Hoa chân quân vẫn liều mạng ném phù chú ra, như thể túi càn khôn của cô chứa vô số phù chú.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn chính là biến cố bên trong tiểu bí cảnh.
Các đại lão có mặt, trong đó không ít người khi còn trẻ cũng đã tham gia hai ba lần thử thách tiểu bí cảnh, nhưng chưa từng gặp cảnh tượng như thế này.
"Trước đây có từng xảy ra biến cố như vậy không?"
Các tu sĩ xì xào bàn tán.
"Theo ta biết thì không... Nếu tiểu bí cảnh nguy hiểm như vậy, ai dám để tu sĩ Luyện Khí kỳ vào?"
"Ta nhớ lần trước ta vào, đó đều là cây bình thường, đá bình thường, vậy mà có thể động... thành tinh rồi?"
"... Tử Kính đạo nhân uyên bác như vậy mà cũng không biết sao?"
Mọi người bàn tán xôn xao, thậm chí không còn tâm trí để ngồi thiền hồi phục.
Dương Cảnh chân quân, Ngọc Đàm chân quân và một đám đệ tử Lăng Cực Tông đều toát mồ hôi hột thay cho đám người Bùi Diệp.
Ngọc Đàm thu hồi tầm mắt, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của sư huynh, nói: "Yên tâm, Bảo sư huynh cát nhân tự có thiên tướng."
Cảnh tượng truy đuổi như vậy, đừng nói là tu vi bị phế, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh thực lực đỉnh cao cũng không dám nói mình có thể toàn thân trở ra, mà Bảo sư huynh lại có thể ứng phó trôi chảy. Dù trông có chút chật vật, nhưng vẫn còn dư lực để phản kích.
Phải rồi, nếu ngay cả việc này cũng không tránh được, thì thật có lỗi với thành tích môn học lái cơ giáp của Bùi Diệp.
Cô còn vượt qua cả bài huấn luyện né tránh khó hơn thế này cơ mà.
Sắc mặt Dương Cảnh chân quân hơi dịu lại, nhưng miệng vẫn nói: "Ta không lo lắng."
Ngọc Đàm chân quân chỉ mỉm cười lắc đầu.
Bên kia, các tu sĩ đã bắt đầu truy cứu nguồn gốc của tiểu bí cảnh, bởi vì thứ này đã truyền thừa quá lâu, hiện tại rất ít người biết nó từ đâu mà đến.
Điều tra mãi mới biết, thì ra tiểu bí cảnh là chiến lợi phẩm mà một tu sĩ nào đó cướp được từ sào huyệt của một đại ma đầu.
Nghe nói đại ma đầu đó còn bỏ ra số tiền khổng lồ để mua bảo bối này.
Sau đó, tu sĩ kia cảm thấy mình sắp hết thọ, cả đời không vợ không con, không sư môn không thân thích, đúng lúc diễn ra hội đàm chính thức đầu tiên của các tông môn, vì vậy đã quyên góp toàn bộ tài sản của mình. Bức tranh sơn thủy gắn liền với tiểu bí cảnh cũng được lưu truyền từ tông môn chủ trì này sang tông môn chủ trì khác.
Trải qua nhiều lần hội đàm chính thức giữa các tông môn, vậy mà không ai biết tiểu bí cảnh còn có năng lực ẩn giấu như vậy.
"Chết rồi!"
Có tu sĩ nhạy bén nhận ra hướng thoát thân của Bùi Diệp đối diện với hướng của các đệ tử Lăng Cực Tông.
Nếu va chạm, Bùi Diệp sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng đám đệ tử kia thì khó nói.
"... Cái này gọi là trước có Dương Hoa chân quân, sau có La Sát A La à?"
Các tu sĩ cười khổ tự giễu.
Mười đệ tử Lăng Cực Tông thật quá đáng thương.
Thảm họa dự đoán không xảy ra, vì Bùi Diệp từ xa đã nhìn thấy nhóm của Tư thiếu nữ.
Các tu sĩ bên ngoài tiểu bí cảnh toát mồ hôi, cô cũng sốt ruột không thôi, muốn giúp đỡ kiềm chế La Sát A La, nhưng lại sợ đội quân cây cối, đá, mây đang truy đuổi cô sẽ ảnh hưởng đến đám người Tư thiếu nữ. Nếu —— Nếu tốc độ của cô nhanh hơn chút, hoặc trực tiếp dịch chuyển tức thời...
Ý nghĩ này mãnh liệt tràn ngập trong đầu cô.
Trong một thoáng mơ hồ, dòng chảy không khí xung quanh dường như ngừng lại ngay lập tức.
Khi ý thức khôi phục lại, cô đã mang theo quạt cơ quan đến rất gần các đệ tử Lăng Cực Tông.
"Dương Hoa sư bá!"
"Sư tôn!"
Các đệ tử Lăng Cực Tông nhìn thấy cô như nhìn thấy người thân, suýt nữa thì mừng đến phát khóc, phía sau còn có truy binh.
Bùi Diệp không để ý đến sự thay đổi của mình, triệu hồi sáu mươi tư tấm phù chú kết thành tám trận pháp Thiên Lôi Bát Phương Phục Ma Trận, lại dùng tiểu trận nối liền thành đại trận phức hợp chặn La Sát A La lại, đồng thời dặn dò tất cả đệ tử chạy về hướng khác, đến nơi an toàn thì rời khỏi tiểu bí cảnh.
"Nhưng mà, sư bá ——"
Chúng đệ tử do dự, nhưng Bùi Diệp hành động rất nhanh.
Dán cho mỗi người một con người giấy nhỏ, cưỡng chế bọn họ rời đi.
Tất cả truy binh đều nhắm vào một mình Bùi Diệp, vì vậy mười đệ tử chạy trốn rất thuận lợi, không lâu sau đã nhìn thấy mười cột sáng dâng lên ở phía xa.
Đó là dấu hiệu các đệ tử thử luyện được truyền tống ra khỏi tiểu bí cảnh.
"Như vậy, ta có thể thoải mái hành động rồi."
Bùi Diệp nhìn đội quân cây cối, đá mây đang nổi giận điên cuồng vì đột nhiên mất mục tiêu, lại nhìn La Sát A La bị trận Thiên Lôi Bát Phương Phục Ma Trận oanh tạc đến choáng váng, trong lòng nảy ra một kế. Cô giơ tay ra, đuôi cán quạt cơ quan lóe lên ánh sáng yếu ớt.
Cuối cùng biến thành một sợi xích rất dài, dưới sự điều khiển của cô, nó quấn quanh cổ hai cái đầu của La Sát A La.
Liếc nhìn truy binh đang đuổi tới, cô cười lớn.
"La Sát A La đại tỷ, bám chắc nhé, cất cánh nào!"
La Sát A La đang trong cơn thịnh nộ tìm lại được chút lý trí: "???"
Cổ bị siết chặt, thân hình cao lớn hàng chục trượng bị sợi xích cơ quan mảnh mai treo lên.
Bùi Diệp nắm một đầu sợi xích, cánh tay dùng sức, trước mắt bao người, kéo nó bay lên không trung, xoay mạnh, dùng thân thể nó làm lá chắn, đỡ hết linh châu nổ của mây, tên của cây, đá ném từ dưới lên.
La Sát A La: "Dương Hoa!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro