Chương 968: Người biết chuyện (Cuối)
Editor: Đào Tử
________________________________
"Anh là ai?"
Dạ Quân Vương cảnh giác nhìn người mới đến.
Ngay cả trong thế giới thực, khi có người đột ngột trả tiền giúp cũng cần phải nghi ngờ đôi chút, huống hồ đây là "Khe Hở Sinh Tử", nơi điểm tích lũy được coi như mạng sống.
Người trả tiền giúp là một người đàn ông.
Chỉ nhìn bề ngoài, cũng không tệ. Vai rộng, eo thon, cao hơn Dạ Quân Vương (cao 1m85) một chút, ước chừng hơn 1m90, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc có họa tiết lá tre, không nhìn rõ dung mạo, chỉ thấy làn da lộ ra ngoài sạch sẽ màu mật ong khỏe mạnh, đến gần còn ngửi thấy mùi thơm nhẹ của lá cỏ, cộng thêm giọng nói trong trẻo, dễ dàng tạo thiện cảm.
Người đó nói: "Lâu rồi không gặp 'người quen'."
Dạ Quân Vương nhìn Bùi Diệp: "Cô quen anh ta à?"
Bùi Diệp lắc đầu: "Tôi không quen."
Không phải Bùi Diệp quen, mà cũng không phải mình quen, vậy "người quen" từ đâu?
Theo nguyên tắc "chiếm lợi nhỏ sẽ chịu thiệt lớn", Dạ Quân Vương kiên quyết muốn trả lại điểm tích lũy cho người kia.
Người đó không nhận, ngược lại còn mỉm cười hỏi Dạ Quân Vương một câu khiến anh ta hoàn toàn sững sờ.
"Có phải cậu đang tìm một người phụ nữ họ 'Dạ' không?"
Nghe vậy, Dạ Quân Vương chẳng còn nhớ đến việc trả điểm, ra tay nhanh như chớp, nắm chặt cổ tay người kia, sợ rằng y sẽ chạy mất.
"Anh là ai? Sao anh biết tôi đang tìm chị ấy?"
Người kia không giãy giụa mà ôn hòa nói: "Đi theo tôi."
Bùi Diệp nhìn Dạ Quân Vương rồi cùng theo sau.
Bấy giờ, Bùi Diệp nhận thấy bóng lưng người đàn ông này có chút quen thuộc.
Nhưng trong trí nhớ, bóng lưng đó không cao lớn như thế này, mà hơi gầy...
Bùi Diệp chợt dừng lại, nghĩ ra điều gì đó.
Cô bước nhanh lên phía trước.
Người dẫn đường dường như nhận ra, cũng phối hợp đi chậm lại, cuối cùng đi sóng vai cùng cô.
"Dám hỏi anh có phải họ 'Quyền' không?"
Người kia không trả lời có hay không.
"Anh rất giống một học sinh tôi từng biết, tôi nói là bóng lưng. Em ấy cũng họ Quyền, tên 'Quyền Thử Quân'. Anh có biết người này không?"
Người kia vẫn không trả lời.
"Anh vừa bảo 'người quen', ý chỉ Dạ Quân Vương à?"
Người kia cuối cùng cũng phản ứng.
"Không phải."
Y chú ý đến Bùi Diệp trước, sau đó mới chú ý đến Dạ Quân Vương.
Khóe môi Bùi Diệp cuối cùng cũng giãn ra, thêm phần thoải mái.
Ừm, vậy còn đỡ.
Dạ Quân Vương không hiểu họ đang chơi trò gì: "..."
Bên tai dường như còn vang lên bản nhạc buồn "Không nên ở trong xe, nên ở dưới gầm xe".
Người đàn ông dẫn Bùi Diệp và Dạ Quân Vương đến một "chợ trời" khác trông có vẻ cao cấp hơn.
Hàng hóa ở đây dường như cao cấp hơn chợ trước.
Bên trái là sạp treo "pháp y" của bối cảnh thử nghiệm tu tiên, mặc vào có thể tắm dưới làn đạn.
Bên phải là sạp hàng bày đủ lọ thuốc màu sắc rực rỡ, được cho là tác phẩm của các đại dược sư từ bối cảnh huyền ảo phương Tây.
Đủ loại, hiệu quả đa dạng.
Một lọ thuốc hóa đá, cả sợi lông tơ cũng có thể cứng hơn kim cương, dao chặt không đứt, súng không xuyên thủng. Rồi một lọ thuốc "xuân phong hóa vũ", biến thành tinh linh, đi đến đâu xanh hóa đến đó, có thể tạo ra nhà cây ba phòng một sảnh.
Không biết Dạ Quân Vương nhìn thấy gì, bí mật mua một lọ từ chủ sạp.
Bùi Diệp liếc nhìn, với thị lực tuyệt vời của mình, cô thấy tên nhãn trên lọ thuốc tương tự, không khỏi cười khẩy.
Cô nhìn vào mái tóc của Dạ Quân Vương.
Mới chỉ ba ngày từ lần gội đầu trước, tóc anh ta lại bóng nhờn.
"Tôi tin anh mua nó là vì tóc..."
Có thể chữa thận yếu, mọc tóc, còn có thể khôi phục phong độ, một đêm bảy lần cũng không mệt.
Mặt Dạ Quân Vương đỏ lên, giấu kín lọ thuốc.
Đi thêm một đoạn, bọn họ thấy trên sạp bán đủ loại công pháp tu tiên từ trung cấp đến cao cấp, cơ giáp chiến đấu, robot quản gia... Linh thú, yêu thú, ma thú con kêu lên "chít chít", giọng non nớt ngay lập tức thu hút sự chú ý của Bùi Diệp.
Một con yêu thú con ngoan ngoãn đang ngồi, bước chân ngắn ngủn chạy đến cô, cắn vào ống quần cô.
"Chít chít!"
Bùi Diệp ngồi xuống ôm yêu thú lên, chủ sạp cười tươi mời chào: "Đây là trứng yêu thú đỉnh cấp từ bối cảnh tu tiên nở ra, chỉ mới vài ngày tuổi. Khi lớn lên có thể giúp cô chiến đấu, nghe nói nếu kích hoạt huyết mạch còn có thể sánh ngang với hung thú cổ đại, rất đáng để đầu tư mua..."
Thấy Bùi Diệp trẻ trung, chủ sạp tưởng cô là người thí luyện mới, liền ra sức thổi phồng.
Bùi Diệp cũng như dự đoán của ông ta, mở miệng hỏi giá.
"Bao nhiêu?"
"Hai mươi lăm vạn điểm, không mặc cả! Đây là thần thú con!"
Người đàn ông đeo mặt nạ đứng bên cạnh lên tiếng: "Nó chỉ để làm cảnh thôi."
Chủ sạp không vui.
"Cậu là ai, nói bậy gì thế? Không biết thì đừng lảm nhảm."
Bùi Diệp vuốt ve bộ lông mượt của yêu thú con, nó kêu lên rừ rừ trong lòng bàn tay cô.
Người đàn ông nói: "Hai mươi điểm, muốn bán thì bán."
Chủ sạp tức cười.
Ông ta ra giá hai mươi lăm vạn điểm, người này lại trả giá xuống còn hai mươi, đâu có thương lượng kiểu đó.
Điều kỳ lạ nhất là cuối cùng người đàn ông mua với giá hai mươi lăm điểm, nhìn biểu cảm của chủ sạp dường như còn có chút lãi.
Bùi Diệp: "..."
Dạ Quân Vương: "..."
Người đàn ông nói: "Ở đây ngư long hỗn tạp, có hàng tốt cũng có đồ giả, người mới dễ bị lừa. Tôi đã từng đến bối cảnh tu tiên tương tự, loại yêu thú này giống như thỏ nuôi ăn thịt, thường dùng để nướng ăn. Nhưng —— con trong tay cô thì đáng giá."
Nói xong câu đầu, con yêu thú trong tay Bùi Diệp nhe răng đe dọa.
Nói xong câu sau, con yêu thú mới hài lòng kêu rừ rừ.
Bùi Diệp: "..."
Cô lấy điện thoại từ túi, mở thông báo.
Quả nhiên có một thông báo mới, nói rằng Vườn Vạn Thú đã thêm một thẻ yêu thú cấp "SR".
Khả năng nhặt nhạnh chỗ tốt này...
Chẳng lẽ cô là nhân vật chính ngầm?
Đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng họ cũng đến đích —— một căn gác nhỏ khá hẻo lánh.
Chưa kịp mở cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Cửa vừa mở ra, ngay lập tức im lặng.
Dạ Quân Vương nhìn lướt qua, không thấy người anh ta ngày đêm mong nhớ.
"Chị tôi đâu?"
Người đàn ông nói: "Chắc ra ngoài mua cơm rồi."
Dạ Quân Vương: "..."
Những người đang nằm lười trong phòng khách cũng quay đầu.
"Quyền soái, họ là ai?"
Đây là lần đầu đội trưởng mang người về.
Người đàn ông vào nhà tháo mặt nạ bạc, lộ ra khuôn mặt với ngũ quan sắc nét, trưởng thành hơn Quyền Thử Quân.
Ngoại trừ tuổi tác, bọn họ giống nhau như hai giọt nước.
Y chỉ vào Dạ Quân Vương: "Người này chắc là đến tìm Quân Di, còn cô ấy ——"
Chưa kịp nói hết, Bùi Diệp đã tự giới thiệu.
"Tôi là giáo viên chủ nhiệm của con trai Quyền soái."
Người đang uống nước phun ra.
Con trai của Quyền soái?
Y có con hồi nào thế?
Không đúng, y lén ăn mặn hồi nào thế?
Quyền Chấp Di rất bình tĩnh giải thích: "Quyền Thử Quân là bản sao của tôi, không phải con trai, dù xét về đạo đức hay huyết thống cũng không phải."
Chẳng bao lâu sau, Dạ Quân Di cũng về, cô thua trò chơi nên phải mua cơm cho mọi người.
Vừa bước vào nhà, cô thấy một bóng đen lao về phía mình.
Dạ Quân Di tưởng là đồng đội đùa giỡn —— nếu cơm đổ thì cô phải đi mua lại —— không kịp nhìn rõ hình bóng, cô đã đá một cú. Nếu là đồng đội, chắc chắn sẽ né được cú đá này, nhưng kết quả là cú đá trúng đích hoàn toàn.
Mục tiêu phát ra tiếng kêu đau đớn.
Dạ Quân Di: "..."
Dạ Quân Vương ôm bụng cong lưng như mèo: "..."
Quả nhiên là chị của anh ta, lực đá này quá quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro