Chương 965: Cấm chỉ làm màu
Editor: Đào Tử
________________________________
"Tôi là sát thủ."
Dạ Quân Vương không khỏi lên tiếng biện hộ cho mình.
"Kỹ năng của tôi là giết người, theo dõi không phải là sở trường của tôi."
Kẻ địch còn có khả năng phản trinh sát mạnh mẽ, rất quen thuộc với cấu trúc lâu đài, hoàn cảnh lúc đó lại tối. Dạ Quân Vương hoàn toàn không thể nắm bắt được tình hình.
Anh ta không cho rằng trong điều kiện như vậy để lạc mất kẻ địch là chuyện đáng xấu hổ.
Có thể chất vấn nhân phẩm của anh ta, nhưng không thể nghi ngờ năng lực làm việc của anh ta!
Bùi Diệp lại nói: "Đàn ông không được thì là không được, tại sao phải tìm lý do biện hộ cho mình?"
Dạ Quân Vương bị cô nói đến nỗi nghẹn lời, suýt nữa không giữ được biểu cảm trên mặt.
Nếu không phải tình huống không đúng, anh ta đã chuẩn bị lật mặt với Bùi Diệp rồi.
Cái gì mà "không được thì là không được"?
Anh ta có lý do nghi ngờ Bùi Diệp đang đá xéo anh ta.
Dạ Quân Vương u uất nói: "Cô đã thử rồi hay sao? Sao cô dám nói tôi không được?"
Bùi Diệp nghe rồi cười.
"Tổng giám đốc Dạ, giọng điệu và biểu cảm của anh, thêm một câu 'Cô gái, cô đang chơi đùa với lửa', tôi cũng không thấy lạc điệu."
Đối diện với bản mặt dày hơn tường thành của Bùi Diệp, Dạ Quân Vương đành chịu thua.
"Cô có phải là phụ nữ không đấy? Cô gái, tôi thấy cô đang chơi đùa với lửa..."
Mở miệng đã tiết lộ thân phận sát thủ của anh ta, mặc kệ ánh mắt những người khác đang nhìn bọn họ đã thay đổi.
Tất nhiên, không phải ánh mắt tò mò ăn dưa, mà là pha trộn giữa nghi ngờ, kinh sợ, giận dữ, sợ hãi...
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết bọn họ đã hiểu lầm điều gì.
Quả nhiên ——
"Sát thủ? Hai người là sát thủ? Mấy người vừa rồi đều do các người giết?"
Cựu binh cầm đèn pin tiến lên một bước chất vấn hai người.
Chẳng có ác ma giết người nào cả mà là hai người giả thần giả quỷ?
Suy đoán như vậy cũng hợp lý.
Lúc bốn người chết được phát hiện, Bùi Diệp không có mặt (nghe nói đang ngủ), Dạ Quân Vương còn lấy cớ đi tìm người rời đi giữa chừng.
Bây giờ nghĩ lại, anh ta căn bản không phải đi tìm người mà là gặp đồng bọn, hai người hợp sức giết người.
Trong lòng đưa ra suy luận này, cựu binh ban đầu căm phẫn sùng sục như dầu nóng đổ vào nước lạnh, giờ lại bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn nảy sinh một cỗ may mắn thầm kín.
Miệng nói không tin trên đời có ác ma, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh chết chóc đẫm máu của mấy người kia, không sợ hãi mới lạ.
Thậm chí lão còn nghĩ rằng mục tiêu tiếp theo chính là mình.
Bởi vì không ai hiểu rõ hơn lão những gì mình đã làm trong quá khứ.
Thỉnh thoảng nửa đêm trong giấc mơ, những người phụ nữ điên cuồng cắn xé lão không buông vẫn hiện lên trong đầu.
Bây giờ được chứng thực kẻ giết người không phải là ác ma trong lâu đài mà là một người sống...
Lão không còn sợ nữa, thậm chí còn sinh ra ý định giết chết Dạ Quân Vương và Bùi Diệp trả thù nỗi sợ hãi đã đe dọa mình.
Có cựu binh dẫn đầu, nam chính, nữ chính, kẻ ăn bám và hướng dẫn viên cũng lần lượt lên tiếng.
"Tại sao tụi bây lại giết vợ con tao?"
Hướng dẫn viên cũng nghĩ đến xác của trợ lý bị treo cổ.
"Chúng mày sẽ phải trả giá cho hành động của mình..."
Nữ chính nói: "Công lý có thể đến muộn nhưng sẽ không vắng mặt, các người sẽ bị pháp luật trừng trị..."
Cơn giận dữ bị người khác lừa dối, cộng với sự thật bị che giấu khiến chỉ vài câu nói của bọn họ đã đổ hết tội giết người lên đầu Bùi Diệp và Dạ Quân Vương.
Bọn họ không nhận ra rằng, ngoài bọn họ ra, không ai trong số những du khách khác lên tiếng.
"Người anh em, anh rất biết điều!"
Bùi Diệp hoàn toàn phớt lờ mấy kẻ hề đáng ghét này, thay vào đó nhìn Dạ Quân Vương bằng ánh mắt tán thưởng.
Cô không cần lấy điện thoại ra kiểm tra cũng biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ thứ hai.
Có ít người bề ngoài chỉ là đại lão công cụ hình người trong giới sát thủ, một nam phụ có chút tuyến tình cảm, nhưng thực tế lại là bá đạo tổng tài mở mồm là lời thoại kinh điển. Bùi Diệp vừa nói câu đó xong, anh ta lập tức đáp lại y như đúc.
Một người đáng yêu như vậy, không gọi là biết điều thì gọi là gì?
Dạ Quân Vương suýt nữa không giữ được phong thái của sát thủ hàng đầu: "..."
Đây là loại đối thoại ngôn tình cũ rích gì vậy!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Đám người bị phớt lờ đến nỗi suýt phun ra một ngụm máu già.
Kẻ giết người bây giờ đều ngạo mạn như vậy à?
Bọn họ chưa kịp mở miệng thì Dạ Quân Vương đã cắt ngang.
"Các người có miệng người, nhưng nói toàn chuyện chó má. Nói chúng tôi là kẻ giết người, các người không sợ bị ác ma để mắt tới à?"
Anh ta không thể cãi lại Bùi Diệp, nhưng vài kẻ cặn bã này thì không thành vấn đề.
Thế là anh ta nhắm mục tiêu vào nhóm du khách gốc.
"Anh dám thề rằng mình không định giết vợ để lấy tiền bảo hiểm đi? Có lén mua bảo hiểm cho bố mẹ vợ, dùng tiền bồi thường để nuôi bồ nhí thoải mái không? Bạn trai cô có biết cô đã từng mang thai rồi phá thai khi còn nhỏ, sau đó còn bí mật tước quyền làm mẹ của hàng trăm phụ nữ khác trong khi hành nghề không? Còn ông, một kẻ buôn người, bạn gái phát hiện quá khứ của ông liền muốn chia tay, ông bèn giết cả gia đình cô ấy, nghĩ rằng trốn được hơn mười năm mà không ai biết sao? Còn ông nữa, từng là lính đào ngũ, số kẻ thù ông giết còn thua số phụ nữ vô tội ông hại..."
Dạ Quân Vương nhắm thẳng vào từng người, ngón tay chỉ vào nam chính thì bất ngờ có một tiếng súng vang lên.
Hóa ra là cựu binh không biết từ đâu lôi ra một khẩu súng rất cổ.
Nữ chính sợ hãi hét lên, nam chính theo phản xạ đè đầu cô ta xuống.
Những người khác cũng bị dọa đến mức mặt mày tái mét.
Ai có thể ngờ rằng cựu binh lại mang theo súng.
Điều bọn họ không ngờ hơn nữa là, cựu binh nhắm súng vào đầu Dạ Quân Vương, nhưng cảnh tượng một phát đạn bắn thẳng vào đầu trong dự kiến lại không xảy ra. Dạ Quân Vương vẫn đứng đó, viên đạn thì dừng lại cách anh ta vài chục centimet.
Phản ứng và tốc độ của anh ta nhanh hơn cựu binh rất nhiều.
Nếu không tránh được một cú tấn công trực diện như vậy, sự nghiệp sát thủ của Dạ Quân Vương đã kết thúc từ lâu rồi.
Nhưng anh ta không cần tránh, vì tốc độ của Bùi Diệp còn nhanh hơn.
Nhóm du khách gốc: "..."
Cựu binh không tin, hoảng loạn sợ hãi bắn thêm vài phát.
Tiếng súng dường như là tín hiệu, nhiều bóng đen từ trong bóng tối lao ra.
Ngay khi chúng xuất hiện, nhóm du khách gốc chưa kịp phản ứng, những người thí luyện đã không kiềm chế được.
Bọn họ không màng đến nhóm du khách gốc, mà lấy ra các vũ khí tối tân ra.
Dạ Quân Vương liếc nhìn những bóng đen.
Bóng đen như bùn đất Nữ Oa nương nương tùy tiện nặn ra, cơ thể như chất dẻo đen chảy xệ, trên cơ thể có hai con "mắt" đỏ rực. Ngay khi chúng xuất hiện, quản gia luôn giữ thái độ nghiêm trang và những người hầu cúi đầu khiêm tốn cũng lần lượt rút vũ khí ra.
Một nữ hầu thô lỗ hét lên: "Đm, sao chúng lại trốn ra được?"
Những người khác tại hiện trường: "..."
Tình hình trở nên kỳ quái trong nháy mắt.
Nhóm du khách gốc bị dọa đến sững sờ.
Những người thí luyện bên phía Bùi Diệp ngơ ngác nhìn quản gia và nhóm người của ông ta.
Vẻ mặt nhóm quản gia thì nghiêm trọng nhìn chằm chằm những con ác ma trong lâu đài đang phẫn nộ ngút trời với bọn họ.
Ánh mắt những con ác ma của lâu đài thì nhất trí tập trung vào Bùi Diệp.
Cuối cùng, những người thí luyện bên phía Bùi Diệp không thể chịu nổi, bọn họ là người ra tay trước.
Khi nhóm quản gia rút ra vũ khí, bọn họ đã biết những người này không phải NPC trong cốt truyện mà cũng là nhóm thí luyện đến từ 【 Khe Hở Sinh Tử 】 như bọn họ. Bất kể mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ là gì, trong tình huống này, cần phải ra tay trước.
Nhóm thứ hai cũng không phải là kẻ ăn không ngồi rồi.
Nếu không vì hạn chế của nhiệm vụ, bọn họ hoàn toàn có thể dựa vào lợi thế ẩn mình để tiêu diệt nhóm thí luyện khác.
Hai bên chỉ cần một cái nhìn là hiểu, không cần nói nhiều, cứ thế mà chiến đấu.
Bùi Diệp kéo Dạ Quân Vương ra khỏi cuộc chiến, những người thí luyện đã bắt đầu chế độ súng đạn, một phòng khách của lâu đài không đủ cho bọn họ tác chiến, khắp nơi đều là tiếng súng, tiếng đập phá, tiếng hét, tiếng gầm thét... Nhóm du khách gốc bị cuốn vào cuộc chiến cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ôm đầu, hét lên tìm chỗ ẩn nấp.
Những con ác ma trong lâu đài đợi lệnh bên cạnh nhìn đám mồi ngon này, nước dãi chảy ròng ròng.
Nhưng vì Bùi Diệp chưa ra lệnh ăn, chúng không dám vượt quyền.
Trong ma tộc có quy tắc rất nghiêm ngặt.
Ác ma cấp dưới không được ăn trước ác ma cấp trên.
Bùi Diệp không phải là ác ma, nhưng trên người cô có 【 Dấu Ấn Đại Ma 】 đại diện cho cô là bạn thân của đại ma, thấy ấn ký như thấy đại ma.
Dạ Quân Vương mất một lúc lâu mới phản ứng lại.
"Cô đã làm gì vậy?"
"Tôi không làm gì cả, chỉ thả những con ác ma ra thôi."
Dạ Quân Vương: "... Cô điên rồi? Những con ác ma trong cốt truyện rất khó đối phó..."
Bùi Diệp lý lẽ: "Có người đột nhập vào nhà còn giam giữ chủ nhân của lâu đài, làm sao tôi có thể ngồi yên được?"
Một con ác ma gan dạ ở gần chân Bùi Diệp gật đầu lia lịa.
Bùi Diệp lại tự tin nói: "Những việc họ làm không chỉ đơn giản là đột nhập cướp bóc... Mấy người chết vừa rồi không phải do ác ma làm, mà là do nhóm thí luyện ẩn nấp làm. Với những thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, anh nghĩ họ là người tốt sao? Trốn đằng sau lén lút như mèo vờn chuột thì có ý nghĩa gì chứ? Để hai nhóm bất ngờ rơi vào hỗn chiến, không phải rất kích thích sao?"
Cô không cho phép ai giả vờ huyền bí hay làm màu trước mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro