Chương 958: Đói bụng (Cuối)
Editor: Đào Tử
________________________________
Lâu đài cổ rất rộng lớn, nội thất trang trí phức tạp, nặng nề xa hoa.
Ngay cả những phòng được cung cấp cho khách cũng được trang trí như phòng tổng thống, phòng khách chứa đầy những vật phẩm quý giá như tác phẩm nghệ thuật, chiếc đồng hồ vàng lấp lánh cần mẫn quay kim...
Nữ hầu giúp Bùi Diệp mang hành lý vào phòng ngủ.
Bùi Diệp một mình đi dạo trong phòng khách một lúc, chú ý ngay đến bức tranh sơn dầu mạ vàng trên tường, tấm thảm trang trí tinh xảo với hoa văn phức tạp màu sắc rực rỡ.
Nữ hầu giúp cô đặt hành lý vào chỗ, chuẩn bị rời đi nhưng bị Bùi Diệp tò mò gọi lại.
"Tôi thấy bối cảnh của bức tranh này là lâu đài cổ này, vậy người trong tranh có phải là chủ nhân của lâu đài không?"
Trong tranh, thanh niên và thiếu nữ sống động như thật.
Trang phục của họ xa hoa như những quý tộc cổ đại, từng chi tiết đều thể hiện sự tỉ mỉ.
Bùi Diệp không có khả năng thưởng thức nghệ thuật, nhưng điều đó không ngăn cản được việc cô ước tính giá trị của những món trang sức vàng bạc trên người họ.
Cuộc sống của đám ác ma này dường như khá thoải mái.
Nữ hầu nghe thấy thế, thân hình run rẩy.
Cô ta chỉ vào miệng mình rồi dùng tay ra hiệu, lắc đầu như trống bỏi, ám chỉ rằng mình là người câm không thể trả lời câu hỏi.
Thấy vậy, Bùi Diệp cũng không làm khó cô ta, lịch sự cảm ơn tiễn nữ hầu rời đi.
Nữ hầu nghe thấy như được đại xá, cúi đầu lui ra.
"... Nơi này thật là lạc hậu, thậm chí không có cả điện để chiếu sáng..."
Chờ nữ hầu đi khỏi, Bùi Diệp đi dạo khắp nơi, phát hiện lâu đài này vẫn sử dụng ánh sáng từ nến.
"... Thật là không quen..."
Cô lục lọi trong vali, tìm thấy chiếc đèn pin cỡ cổ tay, bên cạnh còn có pin dự phòng.
Hiển nhiên, những thứ này là trang bị tân thủ do Chủ Thần cung cấp, mặc dù không có tác dụng gì nhiều.
Bùi Diệp giơ đèn pin chiếu vào bức tranh sơn dầu.
Chùm sáng chiếu vào, xua tan cảm giác áp bách khó chịu do ánh nến mờ mờ mang lại.
Bùi Diệp cầm đèn pin đối diện với người trong tranh một lúc, sau đó thản nhiên rời đi kiểm tra chỗ ngủ.
Khi cô quay lưng lại, đôi mắt của người thanh niên và thiếu nữ trong tranh chuyển động kỳ lạ, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Lâu đài này có lịch sử lâu đời.
Điều này có thể thấy từ khắp các tiểu tiết trang trí.
Không khí lan toả mùi hương nhẹ nhàng của gỗ quý, các cửa sổ của phòng ngủ là những bức tranh làm từ thủy tinh màu, trên đó có người, động vật và thực vật. Phong cảnh hoa lá, chim bay thú chạy, ban ngày chắc chắn rất đẹp mắt.
Chỉ tiếc rằng bây giờ là ban đêm, bên ngoài mưa bão dữ dội, cuốn phăng mọi thứ, thậm chí cây bụi cũng bị quật ngã, chưa kể âm thanh mưa rơi dày đặc như pháo nổ trên cửa sổ, kết hợp với tiếng gió rít khiến các bức tranh trên cửa sổ càng thêm kỳ quái.
Bùi Diệp tựa như không để ý, ngồi trên giường thử độ mềm của nệm.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Khi mở ra, cô thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn có vẻ hiền lành của quản gia già.
"Thưa quý khách, nhà bếp đã chuẩn bị sẵn bữa tối thịnh soạn."
"Thật không tiện lắm. Chủ nhân của lâu đài thu nhận chúng tôi, chúng tôi đã rất biết ơn rồi, không nên để người ta phải tốn kém thêm."
Quản gia cười: "Lâu đài đã lâu không có khách, chủ nhân rất vui khi biết tin, yêu cầu phải tiếp đãi nồng hậu."
Theo nguyên tắc miễn phí mà không ăn thì uổng lắm, Bùi Diệp gật đầu đồng ý, quản gia đi mời các vị khách khác.
Nhà ăn lớn đến mức khó tin, bàn dài gần mười mét đã được bày biện đầy những món ăn xa hoa đến mức không thể tưởng tượng.
Bùi Diệp chào hỏi Dạ Quân Vương đang ôm vẻ mặt nghiêm trọng kia, rồi cả hai chọn một góc hẻo lánh nhất ngồi xuống.
Năm người thí luyện còn lại trông còn tệ hơn Dạ Quân Vương, mặt mày như đi vào pháp trường, chuẩn bị hy sinh.
Hướng dẫn viên, trợ lý và bảy du khách khác tuy mỗi người có tâm tư riêng, nhưng khuôn mặt đều tràn đầy nụ cười nhẹ nhõm, nhìn thấy hàng chục món ăn ngon trên bàn dài lại càng kinh ngạc trước sự hiếu khách của chủ nhân lâu đài, ngay cả đứa trẻ thường hay la hét cũng yên lặng.
Ngoại trừ việc đứa trẻ thích dùng dao nĩa cố ý gõ vào đĩa tạo ra tiếng leng keng, cả quá trình ăn uống khá vui vẻ.
Bùi Diệp vừa xỉa răng vừa nghĩ đến việc đòi đầu bếp từ ác ma.
"... Những con ác ma này cũng khá tinh tế, còn biết chuẩn bị một bữa ăn chất lượng cao cuối cùng trước khi chết..."
Cô tiếp tục trao đổi mật mã với Dạ Quân Vương.
Dạ Quân Vương liếc nhìn chồng đĩa cao ngất bên cạnh Bùi Diệp, khóe miệng hơi co giật.
"... Không dễ chiếm lợi từ ác ma đâu, ăn đồ của chúng, phần lớn phải trả bằng mạng sống."
Không thấy sao, ngoài những du khách gốc và Bùi Diệp, những người thí luyện khác đều không có hứng ăn, mặt mày u sầu?
Bùi Diệp tiếp tục xỉa răng.
"Vì vậy tôi mới gọi là 'bữa ăn cuối cùng' mà."
Còn ai sẽ bị giết, điều này không phải do ác ma quyết định.
Sau bữa chính, quản gia lại bảo nữ hầu mang ra những món tráng miệng hấp dẫn.
Vở kịch chính thức bắt đầu!
Vài người thí luyện vô thức nín thở, khiến Bùi Diệp ngạc nhiên không biết có chuyện gì xảy ra.
Mỗi người có một món tráng miệng khác nhau, ngay cả đĩa đựng cũng hơi khác nhau.
Ở giữa đĩa có một con số giống như một bông hoa nghệ thuật.
Bùi Diệp liếc nhìn đĩa của Dạ Quân Vương, phát hiện số của anh ta khác với số của mình.
"Số này có vấn đề gì không?"
Dạ Quân Vương nói: "Tất nhiên là có vấn đề."
Người thường sẽ nghĩ đây là một bộ đĩa, con số trên đó là sự bày trí khéo léo, nhưng những người đã xem kịch bản như Dạ Quân Vương và năm người thí luyện khác biết rằng không phải vậy. Con số đó thực ra là dự báo cái chết của mỗi người, cũng là thứ tự săn bắn ác ma đã thảo luận rồi quyết định. Chúng sẽ theo thứ tự con số lần lượt săn lùng con mồi, tận hưởng quá trình săn bắn, đó cũng là sở thích quái ác của ác ma.
Bùi Diệp nghe xong liền ồ lên một tiếng.
Dạ Quân Vương hỏi cô: "Số của cô là bao nhiêu?"
Bùi Diệp lén giơ đĩa lên, biểu cảm giống như một đứa trẻ vừa đạt điểm tối đa trong bài kiểm tra.
"Tôi là số mười sáu."
Dạ Quân Vương: "..."
Đã biết đoàn du lịch bản địa có chín người, người thí luyện có bảy người, tức là danh sách săn bắn của ác ma có tổng cộng mười sáu người.
Người xếp hạng thứ mười sáu...
Dạ Quân Vương lặng lẽ kéo ghế ra xa Bùi Diệp.
Bùi Diệp thấy thế liền biết ý định của Dạ Quân Vương, không khỏi lườm một cái.
Mấy con ác ma này có mắt nhìn kiểu gì đấy?
Cô tốt bụng, trong sáng, hiếu khách, chính trực, công bằng như vậy, sao có thể xếp hạng mười sáu?
Bùi Diệp lại vô tình chú ý đến con số "mười lăm" trên đĩa của nữ chính phim kinh dị, mày hơi nhíu lại.
Nữ chính đã làm gì?
Trong phim kinh dị gốc, cô ta là người bị giết cuối cùng, trong bối cảnh thí luyện cũng chỉ xếp sau Bùi Diệp?
Năm người thí luyện còn lại có nét mặt khác nhau, có người lo lắng, có người vui mừng.
Trong bữa ăn không mấy yên tĩnh, quản gia lại ra nói với mọi người vài câu, dặn dò họ một việc.
"... Lâu đài đã cũ kỹ, có vài chỗ bị dột, nhưng vì thời tiết nên thợ sửa chữa cần thêm thời gian để hoàn thành. Các vị tốt nhất không nên đi lại vào ban đêm. Nếu có nhu cầu gì, hãy tìm tôi hoặc những người hầu khác trong lâu đài..."
Bùi Diệp nghe vậy chỉ muốn đảo mắt.
Có những người bản tính là vậy.
Càng cấm làm gì, họ càng thích làm.
Ông quản gia nói vậy chẳng phải đang ám chỉ mọi người nên đi lung tung vào đêm khuya sao?
Vài người thí luyện lén nhìn về phía người phụ nữ trong gia đình ba người...
Số trên đĩa của cô ta là một.
Trong số mọi người, cô ta là kẻ "ác" nhẹ nhất, cũng là kẻ xui xẻo đầu tiên bị săn lùng.
Có lẽ đêm đầu tiên họ sẽ an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro