Chương 957: Đói bụng (Giữa)
Editor: Đào Tử
________________________________
Rõ ràng, không chỉ một hai người biết về 《 Căn hộ ác ma kinh hoàng 》.
Đặc biệt là năm người cũ từ nhóm 【Khe Hở Sinh Tử 】, vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt họ đã xám xịt như bị phủ lên một lớp xi măng.
Họ đều là những người từng trải qua vài bối cảnh. Trước đây, khi gặp một hai con ác ma mạnh mẽ, bọn họ đối phó đã rất vất vả, thường mất vài người trong một trận. Lần này lại trực tiếp bước vào hang ổ của ác ma. Đây chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
Bọn họ gần như có thể dự đoán được kết cục toàn quân bị tiêu diệt.
"Quý khách thân mến, xin mời đi theo chúng tôi."
Dù trời đang mưa to, tiếng mưa rơi rả rích, nhưng giọng nói hơi khàn và già nua của quản gia vẫn rõ ràng vang lên bên tai mỗi người. Cả đoàn du lịch, ngoài bảy người của 【 Khe Hở Sinh Tử 】 được cài vào, những hành khách khác không nhận ra điều bất thường này.
Hướng dẫn viên vẫn thân thiện nhiệt tình cảm ơn quản gia, cảm ơn chủ nhân của lâu đài đã tốt bụng cho họ ở lại qua đêm.
Dạ Quân Vương nhìn cảnh tượng quen thuộc này, tranh thủ quay đầu thì thầm với Bùi Diệp, nhắc nhở cô cẩn thận với quản gia trông có vẻ hiền lành này: "... Dù ông ta không phải là ác ma nhưng còn nguy hiểm hơn cả ác ma. Dù là con người, nhưng tâm địa hiểm ác đến mức ác ma cũng phải hổ thẹn."
"Tôi thấy lão già này có chút bản lĩnh, anh nói chuyện với tôi như vậy sẽ không bị ông ta để ý sao?"
"... Cô vừa hỏi thì tôi biết ngay là cô không hiểu mấy chi tiết kinh điển trong tiểu thuyết thể loại này rồi..."
Bùi Diệp: "..."
Dạ Quân Vương nói: "Khi bị đưa vào bối cảnh thí luyện, chắc chắn người thí luyện sẽ có vài phút 'thời gian bảo vệ', trong thời gian này việc trao đổi sẽ không bị người trong bối cảnh phát hiện."
Bùi Diệp nhếch miệng, không nhịn được trêu chọc anh ta.
"Anh làm sát thủ... mà lại biết nhiều về tiểu thuyết thế này..."
"Đúng là mỗi ngành mỗi khác, đó là định kiến của cô thôi. Sát thủ cũng là người, tất nhiên cũng có những hoạt động giải trí của người bình thường. So với việc đu phim, theo đuổi thần tượng hay chơi game dễ gây nghiện kích động cảm xúc, đọc tiểu thuyết đã được coi là khá 'bình tĩnh' rồi."
Bùi Diệp nghe vậy suy nghĩ ba giây.
Từ bản thân mình suy ra, cô thấy anh ta nói cũng có lý.
Nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến chuyện khác, hỏi Dạ Quân Vương: "... Đọc tiểu thuyết cũng đâu phải lúc nào cũng là sở thích 'bình tĩnh' chứ? Nếu tác giả giết chết nhân vật anh thích, chia cắt cặp đôi anh yêu thích, hoặc viết truyện theo hướng bất ngờ, cho độc giả ăn 'phân'... Điều này hoàn toàn có thể xảy ra, anh sẽ không tức giận tìm đến tác giả sao?"
Cô cũng thích đọc tiểu thuyết.
Chỉ là khi còn trẻ đọc ít, về hưu rồi mới dần dần nghiện.
Không ai biết trên con đường theo dõi tiểu thuyết này có bao nhiêu bẫy, cũng không biết lần sau mình sẽ tìm thấy kho báu hay phân...
Dạ Quân Vương thản nhiên nói: "Cô đã nghe đến 'cảm hóa vật lý' chưa?"
Ai dám làm hoặc thử làm như vậy, anh ta đều đến tận nơi dùng súng pháo để cảm hóa, hiệu quả rất tốt.
Bùi Diệp: "..."
Chỉ trong vài câu nói, thời gian bảo vệ của người thí luyện đã hết.
Người thí luyện đồng loạt ngừng thì thầm, giả vờ làm hành khách bình thường.
Bảy người hòa vào đoàn du lịch, đi theo sự chỉ dẫn của quản gia và người hầu vào lâu đài u ám này.
Trong bộ phim kinh dị 《 Căn hộ ác ma kinh hoàng 》, đoàn du lịch có bảy người, cộng thêm hướng dẫn viên và trợ lý cũng chỉ có chín người. Bây giờ thêm bảy người của Bùi Diệp, đội hình trông có vẻ đông đảo hơn. May mắn thay, lâu đài cổ có rất nhiều phòng, mỗi người một phòng vẫn còn dư.
Quản gia già sắp xếp phòng một cách trật tự cho mọi người.
Trong đoàn du lịch bảy người, có một gia đình ba người, là một cặp vợ chồng trẻ dẫn theo một cậu bé khoảng năm sáu tuổi. Cậu bé ở nhà được mọi người nuông chiều, lúc này đã chịu đựng hết nổi, dù được mẹ bế trong lòng vẫn không yên, liên tục vặn vẹo, ồn ào đòi tắm đòi ăn.
Dù bố mẹ có dỗ dành thế nào cũng không làm cậu bé yên lặng. Thấy yêu cầu không được đáp ứng ngay lập tức, cậu nhóc cố tình mở miệng phát ra tiếng kêu chói tai để phản đối. Các hành khách khác trong đoàn du lịch nhăn mặt, nhìn gia đình này với ánh mắt khác thường.
Người đàn ông trông có vẻ chất phác phải hạ giọng xin lỗi các hành khách khác.
Dạ Quân Vương nói chuyện với Bùi Diệp qua mật mã: "... Cặp vợ chồng này chỉ là trên danh nghĩa, người chồng sống bám vợ, người vợ đã ngoại tình từ lâu, đối tượng ngoại tình là một gã đàn ông tóc vàng vạm vỡ cùng đoàn du lịch. Sau khi trời tối, đứa trẻ bướng bỉnh này sẽ không nghe lời bố mẹ, nửa đêm ra ngoài 'khám phá', làm vỡ bình hoa, rồi bắt gặp mẹ mình và gã đàn ông tóc vàng gặp gỡ bí mật... Người phụ nữ đó sẽ là người đầu tiên bị ác ma ăn thịt..."
Giống như những bộ phim kinh dị khác, đoàn du lịch này cũng là những người có câu chuyện riêng.
Một gia đình ba người bề ngoài hòa thuận nhưng thực chất lại không êm ấm.
Người đàn ông tham gia đoàn du lịch để tìm cơ hội giết vợ lừa bảo hiểm, còn định dùng con trai làm bình phong; người vợ không biết gì về điều này, sự xuất hiện quấn quýt của người tình tóc vàng khiến cô ta có cảm giác kích thích từ sự phản bội rồi đắm chìm trong đó; cậu con trai nhỏ tuổi nhưng đã có sự tàn nhẫn ngây ngô, không hề tôn trọng người bố ăn bám và người mẹ yêu đương mù quáng, thường xuyên quậy phá chửi rủa.
Trong đoàn du lịch còn có những người khác.
Một người đàn ông già với bộ râu quai nón, là một cựu binh từng tham gia chiến tranh kiêm nhà văn viết tiểu thuyết bán chạy, lão thích khoe khoang chiến tích của mình. Thực tế, lão chỉ là một kẻ hèn nhát đào ngũ, trong chiến tranh đã... cưỡng bức nhiều cô gái vô tội. Sau khi thua trận bị kiện, lão phủ nhận mọi hành vi của mình, đổ lỗi cho những cô gái là hư hỏng chủ động, mô tả chi tiết cảnh tượng lúc đó, làm nhục những người dám đứng ra, còn lấy câu chuyện này làm nguyên mẫu viết vài cuốn tiểu thuyết về anh hùng chiến tranh, xuất bản rồi chuyển thể lên màn ảnh.
Chàng thanh niên gầy yếu với mái tóc đen, là một nhân viên văn phòng bình thường, cũng là đứa trẻ mồ côi được người phụ nữ bị cựu binh cưỡng bức nuôi dưỡng. Lần này anh ta tham gia đoàn du lịch để cùng bạn gái giải khuây, chuẩn bị tìm cơ hội cầu hôn, nhưng không ngờ lại gặp cựu binh.
Người cuối cùng trong đoàn du lịch là bạn gái của thanh niên tóc đen, cũng là nhân vật nữ chính sống sót đến cuối phim kinh dị, tưởng rằng cuối cùng đã thoát ra được, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì phát hiện mình vẫn còn trong vòng vây của ác ma, cuối cùng bị ác ma giết chết. Cô ấy cũng là một người có câu chuyện riêng.
Hướng dẫn viên và trợ lý thì đơn giản hơn.
Người trước là một kẻ sát nhân đã trốn chạy mười mấy năm, hiện giờ "cải tà quy chính" muốn làm lại từ đầu.
Người sau là tình nhân được gã đàn ông sống nhờ vợ bao nuôi, chuyến du lịch này cũng do cô ta giới thiệu cho gã, cô ta cũng biết kế hoạch giết vợ của gã.
Bùi Diệp được phổ biến sơ lượt về cốt truyện của các nhân vật, biểu cảm có chút vi diệu.
"... Trừ nam nữ chính... tất cả đều là kẻ xấu?"
Dạ Quân Vương nói: "Tự tin lên, bỏ qua 'trừ nam nữ chính'."
Hai người này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Toàn bộ trong bộ phim kinh dị này đều là kẻ xấu!
"Theo thiết lập của phim kinh dị, 'ác' trong lòng càng nặng thì càng dễ kích thích sự thèm ăn của ác ma, ác ma thích để món ngon lại cuối cùng... Thứ tự bị ăn thực ra là xếp hạng cái 'ác'. Theo phán đoán của tôi với kịch bản, những kẻ tham gia thử thách như chúng ta càng 'ác', gặp nguy hiểm càng lớn, nên sắc mặt những người cũ kia mới tệ thế."
Bùi Diệp: "..."
Nhìn quản gia già với khuôn mặt hiền hậu đang sắp xếp cho mọi người lên lầu rửa mặt nghỉ ngơi, cô đột nhiên có chút chần chừ.
Sao mà...
Đột nhiên cảm thấy những ác ma trong lâu đài cổ này đều là những thiên thần chăm chỉ thu gom rác rưởi nhân gian không thể tái chế nhỉ?
_______________________
Khu tác giả
Các ác ma: Đột nhiên bị nhắc đến khiến chúng tôi cảm thấy rất vinh dự...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro