Chương 954: Tôi thì sao? (Cuối)
Editor: Đào Tử
________________________________
"Ngay cả như vậy, chuyện này cũng không liên quan đến cô."
Dạ Quân Vương không dễ dàng bị Bùi Diệp lừa gạt như vậy.
Đừng nhìn Bùi Diệp nói đông nói tây, nói rất nhiều, nhưng không tiết lộ mục đích thật sự chút nào, còn cố gắng làm mờ trọng điểm.
"Anh nghĩ chuyện này không liên quan đến tôi sao?"
Bùi Diệp cũng tức giận.
Sao ai cũng nghĩ cô "dù có chen vào cũng chỉ là người ngoài"?
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Dạ Quân Vương đặt công cụ trong tay vào hộp, đứng dậy rót cho mình một cốc nước, rồi quay lại với vẻ bình thường, nhìn Bùi Diệp bằng ánh mắt "Cô không cần nói dối, tôi đã nhìn thấu lời nói dối của cô".
"Theo lời cô, cô có liên quan đến 'Khe Hở Sinh Tử' vì học sinh của cô bị cuốn vào, nhưng không phải cô bé đó đã được cứu rồi sao? Tại sao cô vẫn còn dính líu? Cô không có lý do gì để làm vậy, càng không có lý do gì để vì SAVIOR nhắm vào tôi nên tiếp cận tôi! Mục đích không trong sáng."
Dạ Quân Vương nói rất chắc chắn.
Đồng thời cũng âm thầm quan sát sự thay đổi nét mặt của Bùi Diệp.
Cố gắng nhìn ra một chút nao núng hoảng loạn.
Tất nhiên Bùi Diệp sẽ không bị vài lời của Dạ Quân Vương làm lộ sơ hở.
"Anh cảnh giác không tồi. Tôi tiếp cận anh, thông báo cho anh về động thái của SAVIOR, lý do rất đơn giản —— SAVIOR chưa hoàn toàn từ bỏ học sinh của tôi, cô bé còn nguy hiểm. Tôi phải tìm cách làm chúng từ bỏ ý định, không dám động đến học sinh của tôi nữa."
Bùi · Chiến thần râu ông nọ cắm cằm bà kia · Nói dối không chớp mắt · Diệp không đổi sắc mặt mà chắp vá hai hình tượng học sinh thành một.
Từ xa, Trương Tiêu Tiêu và Cố Mộ Tuyết cùng lúc hắt xì.
"Học sinh đó của cô là ai?"
Nếu Bùi Diệp không nói dối, thì vấn đề chủ yếu là ở học sinh đó.
Nếu là người bình thường, SAVIOR sẽ không kiên trì như vậy.
Không phải ai 'Khe Hở Sinh Tử' cũng sẽ chấp nhận.
SAVIOR cũng không phải cái gì thơm hay thối đều sẽ ra tay.
Bùi Diệp xòe hai tay ra: "Tôi không thể tiết lộ quá nhiều. Giống như anh không tin tưởng tôi, tôi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng anh."
Dạ Quân Vương ngược lại trầm mặc khác thường.
Bùi Diệp không thẳng thắn, ngược lại khiến anh ta từ tin tưởng ba phần nghi ngờ bảy phần, trở thành tin tưởng nghi ngờ năm năm.
"Chúng ta cũng đã kết bạn, tôi thấy tọa độ hiện tại của anh cũng ở Tinh cầu Tố Nhật, thật trùng hợp. Nếu anh bị người của SAVIOR tấn công bất ngờ hoặc bị cuốn vào "Khe Hở Sinh Tử", nhớ gửi tin nhắn cầu cứu cho tôi. "Khe Hở Sinh Tử" là một nơi biến thái, dù anh là kẻ giết người xuất sắc cũng rất dễ lật xe." Nhìn lướt qua thời gian, nhớ ra ngày mai mình còn có tiết học, Bùi Diệp chuẩn bị rời đi.
Dạ Quân Vương đã tăng thiện cảm với cô.
Chỉ cần SAVIOR thực sự tìm đến anh ta, kiểm chứng được lời Bùi Diệp vừa nói, Dạ Quân Vương chắc chắn sẽ tìm đến cô.
Lúc này, cô nghe thấy Dạ Quân Vương lẩm bẩm.
"... Chị..."
Bùi Diệp nghe thấy lời này.
"Chị nào?"
Dạ Quân Vương như tỉnh mộng, quay đầu phủ nhận.
"Không có gì, cô nghe nhầm rồi."
Dù có chết anh ta cũng không muốn thừa nhận lời "lải nhải" vừa rồi của Bùi Diệp khiến anh ta nhớ đến một số kỷ niệm.
Không những không ghét, thậm chí còn cảm thấy thân thiết.
Trong đầu hiện lên từng mảnh ký ức rời rạc.
Bùi Diệp không truy cùng đuổi tận, cô đã đạt được mục đích, tiếp tục thăm dò chỉ là thừa thãi.
Trước khi rời đi, cô nghe thấy Dạ Quân Vương thở dài.
"Nếu SAVIOR thực sự xuất hiện, tôi sẽ thông báo cho cô."
Bùi Diệp không quay đầu lại, giơ tay ra dấu OK rồi rời khỏi mạng ảo.
Nhưng cô không biết, Dạ Quân Vương nhìn bóng lưng của cô, ngẩn ngơ rất lâu vẫn không hoàn hồn.
Rất lâu sau anh mới thì thầm.
"... Chị... Cô ấy thật giống chị..."
Ngoài chị anh ta, Bùi Diệp là người phụ nữ mạnh mẽ thẳng thắn thứ hai mà anh ta gặp.
Bên cạnh căn hộ của Bùi Diệp.
Đèn trong phòng của Quyền Thử Quân vẫn còn sáng.
Cậu ta chăm chú xem tài liệu.
Màn hình đang hiển thị thông tin mật của hai người.
Một là Dạ Quân Vương mà Bùi Diệp đã gặp, người còn lại là một phụ nữ lạ mặt có vẻ ngoài bình thường nhưng ánh mắt lại u ám.
Hai người này là chị em.
Dạ Quân Vương là em trai được người phụ nữ này nhận nuôi.
Đồng thời, người phụ nữ này cũng là một ALIEN đã được xác nhận.
ALIEN, kẻ ngoại lai.
Quyền Thử Quân sao chép một bản nội dung quan trọng, rồi điều ra bốn hồ sơ khác, chính là bốn anh em nhà họ Cố ở Tinh cầu Tố Nhật.
Cố Thừa Phong, Cố Đằng Vân, Cố Hàn Sương, Cố Triêu Nhan.
Thông tin của họ cũng được gán nhãn 'ALIEN' màu đỏ chói.
Kéo màn hình xuống, thông tin còn ghi chép chi tiết hành động gần đây của ba anh em —— trên thương trường liên tục chèn ép thâu tóm, hầu như mỗi thương vụ đều thuận lợi như thể có bàn tay vàng tiên đoán. Họ còn đầu tư lôi kéo quan chức chính phủ Tinh cầu Tố Nhật khắp nơi, thế lực vô cùng mạnh mẽ.
Em gái Cố Triêu Nhan hành động không lớn như vậy, nhưng chỉ trong hai ba tháng đã tiến hóa từ học dốt, học giỏi đến thiên tài.
Dù Tinh cầu Tố Nhật là nơi quê mùa, nhưng bốn anh em vẫn gây sự chú ý của các bộ phận đặc biệt.
Quyền Thử Quân xoa xoa sống mũi cay cay, chuẩn bị đứng dậy đi rửa mặt đi ngủ, thì một luồng khí rất nhạt nhưng quen thuộc đến tận xương tủy từ phòng bên cạnh truyền đến. Trong khoảnh khắc đó, linh hồn cậu ta run rẩy. Tay phải bám chặt vào bàn làm việc mới có thể miễn cưỡng kiềm chế lại cảm giác xao động, nhiều đường vân phong ấn màu đen từ dưới da hiện ra. Cậu hít thở sâu vài lần mới ép chúng trở lại, chỉ còn lại sự vui mừng khôn xiết chưa tan trong mắt.
Trong phòng vang lên tiếng thì thầm của cậu ta.
"... Cuối cùng... Em đã trở về..."
Còn người gây ra tình cảnh này —— Bùi Diệp, lại hoàn toàn bối rối.
"Mình bị làm sao vậy?"
Rời khỏi mạng ảo trở về thế giới thực, Bùi Diệp nhạy bén nhận ra toàn bộ không gian đều phóng đại, ngay cả khuôn mặt to tròn của chú mèo Anh lông ngắn cũng phóng đại lên vài lần. Một giây sau, cô mới nhận ra không phải không gian trở nên lớn hơn mà là cơ thể cô thu nhỏ lại.
Thu nhỏ...
Bùi Diệp cúi đầu, thấy hai cánh tay đen lông lá.
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Má nó thực sự đổi một cái xác khác nữa sao?
Khi cô nổi giận, hai tai tròn đen mất kiểm soát run lên.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra với cơ thể mình, khuôn mặt to tròn của chú mèo Anh lông ngắn trắng trước mắt không ngừng phóng đại.
"Meo meo, chị Tiểu Lam, hình dạng hóa thú của chị thật sự quá quá quá —— dễ thương đấy!"
Bùi Diệp: "???"
Hình dạng thú???
Cô bối rối, bèn gọi chiếc gương trên tường ra.
Trong gương, một sinh vật đen trắng không lớn hơn chú mèo Anh lông ngắn bạc là bao đang ngồi ngốc nghếch trên giường —— lông đen bóng, lông trắng như tuyết —— loài sinh vật rất quen thuộc, ai ai cũng nhận ra. Chú mèo Anh lông ngắn trong gương còn vui vẻ vẫy đuôi, hai chân mèo ôm lấy sinh vật đen trắng, dùng khuôn mặt tròn trịa không ngừng cọ vào khuôn mặt tròn trắng của sinh vật đen trắng...
Bùi Diệp: "..."
Chú mèo Anh lông ngắn trong gương là Cố Mộ Tuyết...
Vậy sinh vật đen trắng mà cô bé đang ôm lấy là...
Mình?
Bùi Diệp như đang mơ giơ cánh tay giống như đang mặc ống tay chống nắng màu đen.
"Mộ Tuyết, em gọi hình dạng này của chị là gì?"
Cố Mộ Tuyết đáp: "Hình dạng hóa thú chứ gì."
Bùi Diệp: "..."
Nhìn thấy con gấu trúc quay đầu lại, hai mắt đen láy ngơ ngác nhìn mình.
Xong rồi, Cố Mộ Tuyết cảm thấy máu trong người mình lại bị rút cạn.
"Sao chị lại... biến thành thế này?"
Chú mèo Anh lông ngắn không buông tay, ôm lấy cô nói: "Em cũng không biết, chị vừa ở trong mạng ảo, tự nhiên biến thành thế này."
Cô bé còn nói một khoảng thời gian đại khái.
Bùi Diệp âm thầm tính toán, lúc đó mình đang ở trong phòng đấu thú hóa, đánh nhau với Dạ Quân Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro