Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 952: Đến làm một trận đi (Cuối)

Editor: Đào Tử 

________________________________

Bùi Diệp đứng cách Dạ Quân Vương năm mét.

Một con số đếm ngược khổng lồ lơ lửng giữa hai người, từng giây từng giây nhảy xuống.

Thấy thời gian đếm ngược giảm dần, Bùi Diệp không những không vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, mà còn thoải mái chống một tay lên hông, tư thế đứng lười biếng tùy tiện, miệng vẫn không ngừng nghỉ: "Một người phụ nữ chân chính sẽ không bao giờ thừa nhận mình không làm được. Tôi thành tâm đến tìm anh kết bạn, nhưng anh lại nói kẻ yếu không xứng đáng làm bạn với anh. Nếu bây giờ tôi rút lui, chẳng phải thừa nhận mình là kẻ yếu, thừa nhận mình không đủ tư cách làm bạn với anh sao?"

Thấy Bùi Diệp "Bướng bỉnh không chịu nghe", Dạ Quân Vương cũng không thuyết phục nữa.

Anh ta không biết lấy từ đâu ra một con dao găm khắc đầu báo dữ tợn.

Lưỡi dao sáng loáng.

Không cần thử, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng biết đây là một vũ khí đặc chế, có thể thực sự chém sắt như chém bùn.

Con dao găm này đã không biết bao nhiêu lần cướp đi sinh mạng của con người, giờ đây linh hoạt xoay chuyển trên đầu ngón tay anh ta, lưỡi dao lướt qua chỉ để lại một vệt trắng mờ.

"Anh chỉ dùng vũ khí này?"

Phòng chiến đấu hóa thú trong thế giới ảo khác với thực tế.

Trong thực tế, vũ khí trong phòng chiến đấu được chuẩn bị bởi kho vũ khí của phòng chiến đấu, người tham gia chỉ có thể chọn từ những vũ khí có sẵn trong kho —— ví dụ như phòng chiến đấu dành cho học sinh do trường xây dựng, vũ khí trong kho được kiểm soát nghiêm ngặt để tránh xảy ra tai nạn trong quá trình huấn luyện —— còn trong thế giới ảo thì không nghiêm ngặt như vậy, người tham gia có nhiều lựa chọn hơn.

Chỉ cần cấp độ của phòng chiến đấu đủ cao, có thể tùy ý chọn vũ khí trong cửa hàng vũ khí .

Tài khoản của Dạ Quân Vương trong phòng chiến đấu không phải là cấp độ cao nhất, nhưng cũng đã mở khóa phần lớn các vũ khí trong cửa hàng, trong đó không thiếu những vũ khí có sức sát thương lớn, kết quả là anh ta chỉ chọn vài con dao. Bùi Diệp gãi đầu, chọn một vũ khí sức nặng tương đương với côn.

"Vậy tôi chọn cái này."

Chỉ còn ba giây, hai người không nói chuyện nữa.

Khoảnh khắc số "1" của đồng hồ đếm ngược nổ tung như pháo hoa, Dạ Quân Vương méo mó biến dạng như hình ảnh trong gương cong, biến mất tại chỗ.

Không chỉ bóng dáng biến mất, mà cả hơi thở, âm thanh, nhịp tim của anh ta cũng biến mất.

Nếu không phải trong phòng chiến đấu hiển thị cả hai người đều online, thì người ta đã nghi ngờ anh ta thoát ra ngoài rồi.

Bùi Diệp không thay đổi sắc mặt, đột nhiên lùi lại vài bước.

Chân cô chưa hoàn toàn chạm đất thì sát khí như hình với bóng đã bám theo. Cô điều chỉnh tư thế và trọng tâm trong không trung, gậy dài trong tay cô đột ngột nhắm vào khoảng trống mà chọc, thân gậy uốn lượn qua như một con rắn dưới lực điều khiển khéo léo của cô. Chỉ nghe một tiếng "đinh" rất nhẹ vang lên.

Như một giọt nước mưa vô thanh rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra những gợn sóng nhỏ rồi lại lặng xuống.

Bùi Diệp biết đại khái tại sao Dạ Quân Vương có thể nổi danh là sát thủ số một.

Khả năng của anh ta như được định chế dành riêng cho cái nghề này.

Nhưng ——

"Khả năng tàng hình của anh dường như không có tác dụng với tôi, anh có muốn cân nhắc thay đổi chiến thuật không?"

Bùi Diệp cầm ngược cây gậy đâm về phía sau tai, cúi người quét một vòng.

Lưỡi dao chuẩn bị tấn công vào cổ cô bị buộc phải thay đổi quỹ đạo.

"Sức mạnh của cô khiến tôi rất ngạc nhiên."

Giọng nói của anh ta vọng vào tai Bùi Diệp từ khắp bốn phương tám hướng, ẩn chứa sự tán thưởng.

Sau khi tàng hình, anh ta có thể hoàn toàn che giấu hơi thở của mình, hầu hết các mục tiêu nhiệm vụ đều bị anh ta lấy mạng mà không có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả công nghệ tiên tiến nhất cũng không thể phát hiện và định vị chính xác vị trí của anh ta.

Nhưng từ đầu đến giờ, anh ta không thấy Bùi Diệp có bất kỳ động thái mất cảm nhận nào.

Dường như anh ta đang ở ngay trước mắt cô, cô có thể nhìn thấy rõ mọi hành động của anh ta.

Bùi Diệp không khách sáo nói: "Tôi rất vinh hạnh."

Nói xong, hàng ngàn lưỡi dao tụ lại trên đầu, như mưa bão giáng xuống.

Chúng có quỹ đạo phức tạp đa dạng, phong tỏa mọi lối thoát có thể có của Bùi Diệp.

Trong chớp mắt, Bùi Diệp mới vừa xê dịch chân, cây gậy dài trong tay va chạm mạnh với một vật sắc bén nào đó, phát ra tiếng xé gió chói tai, kèm theo vài tia lửa nhảy múa. Cô nghiêng người một chút, đột ngột thả cây gậy dài trong tay, tay bắt lấy cổ tay đang âm thầm tiếp cận, cùi chỏ đánh ngược ra sau, còn cây gậy dài theo lực quay trước đó lao thẳng vào mặt của Dạ Quân Vương.

"Tôi quên nói với anh, không phải ai cũng có thể đứng yên sau lưng tôi."

Dạ Quân Vương suýt nữa bị Bùi Diệp bóp nát cổ tay, thở hổn hển, khóe mắt hơi giật nhìn cây gậy dài đập xuống đất tạo ra một hố sâu.

Nếu cú đập vừa rồi mà trúng, không chỉ xương sọ của anh ta, mà cả não cũng sẽ bị đập vỡ.

Bùi Diệp nhón chân, cây gậy dài bay lên, rơi chính xác vào lòng bàn tay cô.

"Chiến thuật vừa rồi, còn không bằng tàng hình..."

Khi tàng hình, Bùi Diệp không thể nhìn thấy Dạ Quân Vương.

Phản đòn hoàn toàn dựa vào cảm giác và sự nhạy bén với sự chuyển động của không khí.

Nhưng sau khi Dạ Quân Vương thay đổi chiến thuật...

Đối với Bùi Diệp, chẳng khác gì anh ta đang hùng hổ xông tới ngay trước mắt.

"Dùng ảo thuật để đối phó tôi là hành động ngu ngốc nhất."

Trong phạm vi tinh thần, cô chính là chân lý.

Dạ Quân Vương không khỏi nghiêm mặt, nheo mắt, thực sự coi trọng.

Lại một loạt tấn công ám sát dày đặc, tiếng đinh đinh đinh vang lên không ngừng, nhưng không một lần nào để lại vết dao trên người Bùi Diệp.

Rõ ràng, chỉ cần Bùi Diệp không phạm sai lầm, Dạ Quân Vương hoàn toàn không thể làm tổn thương cô.

Hai người cùng lui lại, kéo ra khoảng cách tương đối an toàn.

Lúc này, Bùi Diệp làm một hành động táo bạo bất ngờ.

Cô thả lỏng tay, ném cây gậy dài ra sau một cách tùy tiện, hướng về phía Dạ Quân Vương gửi lời mời: "Những chiêu trò hoa mỹ đó quá lãng phí thời gian, tôi không thích lắm, thậm chí còn không đủ để làm nóng người. Tôi thích trực tiếp, thô bạo thẳng thắn hơn..."

Trong trường hợp tàng hình và ảo thuật đều không hiệu quả, tiếp tục đánh lén chỉ là lãng phí thời gian.

Tốt hơn là thử đột phá đối đầu trực diện.

Anh ta nhìn Bùi Diệp, khuôn mặt u ám thoáng hiện một nụ cười cứng nhắc kỳ lạ.

"Được thôi."

Chưa đầy một cái chớp mắt, bóng đen đã ở ngay trước mặt.

Phía sau anh ta có một ảo ảnh báo đen.

Mắt Bùi Diệp sáng lên, không lùi không né, ngược lại bước lên phía trước, chọn dùng nắm đấm đối đầu.

Bùm bùm bùm ——

Bóng dáng hai người nhanh như chớp, xuất hiện khắp nơi như tia chớp, kèm theo tiếng đánh đấm dày đặc trầm đục như mưa bão.

Thường thì đầu ngón chân chưa chạm đất hoàn toàn, đòn tấn công đã tới gần.

Những cú đấm, cú đá tạo ra những bóng mờ gần như có thể dệt thành một tấm lưới không thể xuyên thủng.

Sắc mặt của Dạ Quân Vương từ u ám chuyển sang một màu xanh xám khó tả.

Rất khó để miêu tả sức mạnh của người phụ nữ trước mặt này lớn đến mức nào...

Trong trạng thái hóa thú, da của anh ta thậm chí không thể bị xuyên thủng bởi đạn thường, xe chạy trên đường cũng có thể đỡ được, thêm vào đó là tốc độ khả năng phản ứng tuyệt vời, cùng với khả năng tàng hình và ảo thuật, giúp anh ta có thể thoát thân toàn vẹn từ tổ chức sát thủ.

Nhưng người phụ nữ cứ khăng khăng muốn chơi với anh ta này...

Đã khiến anh ta cảm nhận được cơn đau dữ dội.

Nếu không kịp giữ vững trọng tâm, cơ thể anh ta có thể bay ngược lại mười mét trên không, khi rơi xuống còn có thể trượt dài nửa đoạn đường.

Bị nắm đấm và cú đá của cô đánh trúng, giống như bị một ngọn núi nhỏ đập vào trực diện.

Chỉ trong vài nhịp thở, hơi thở của anh ta trở nên nặng nề gấp gáp, cánh tay và cơ thể dưới áo thun đầy những vết bầm tím.

Sức mạnh lớn, tốc độ còn nhanh hơn.

Ít nhất, tốc độ Dạ Quân Vương lấy làm tự hào cũng không thể đe dọa cô.

Còn Bùi Diệp, ngoài việc tóc hơi rối, trán toát mồ hôi, không có bất kỳ thay đổi nào khác.

Không ——

Có thứ đã thay đổi, nhưng Dạ Quân Vương không thể thấy được.

Trong thực tế, một con mèo ú màu bạc đang lăn qua lăn lại không ngủ được.

Đôi mắt mèo thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Bùi Diệp, không biết khi nào cô sẽ rời mạng ảo, trong lòng lặp lại từ "quá chán" nhiều lần.

Ngày mai còn phải lên lớp, nhưng cô không có chút buồn ngủ nào.

"Haiz ——"

Ngủ không được, bé mèo thở dài.

Khi cô đang định đếm cừu để dỗ giấc ngủ, cơ thể của "Chị Tiểu Lam" nằm bên cạnh đột nhiên tỏa ra một lớp ánh sáng đen trắng mờ mờ. Trong căn phòng tối, ánh sáng này trở nên đặc biệt nổi bật, khiến con mèo mập đang nhắm mắt đếm cừu cảm nhận được, râu ria run rẩy, quay đầu lại nhìn.

"Chuyện gì vậy?"

Cố Mộ Tuyết muốn tiến lên xem tình hình, lo lắng Bùi Diệp gặp chuyện không hay trong mạng ảo.

Nhìn một lúc, ánh sáng đen trắng càng lúc càng đậm, trong không khí cũng xuất hiện mùi nguy hiểm xa lạ.

Cố Mộ Tuyết dừng bước chân mèo, không dám tiến lên.

Nhìn thêm một lúc, khi cô đang do dự có nên nhấn nút khẩn cấp để đánh thức chị Tiểu Lam hay không, thì cơ thể chị Tiểu Lam dưới ánh sáng bao phủ bắt đầu dần dần thu nhỏ lại. Khi thu nhỏ, ánh sáng cũng trở nên chói lọi hơn, gần như chiếu sáng cả căn phòng.

Cuối cùng thu lại thành một bóng thú đang nằm ngủ.

Đây là ——

Hình thú của chị Tiểu Lam?

Mèo mập trắng tò mò tiến lại gần.

Mở to mắt mèo, nhìn kỹ.

Khi cô nhìn rõ, không kìm được mà phát ra một tiếng kinh ngạc.

Giây tiếp theo lại phản ứng kịp, sợ hãi đến mức dùng hai bàn chân mèo che chặt miệng.

Trời ơi!

Đồng thời, Bùi Diệp và Dạ Quân Vương mồ hôi nhễ nhại rời khỏi đấu trường hóa thú, xuất hiện tại xưởng sửa xe.

Chủ tiệm nhìn hai người, nhìn đồng hồ.

"Chỉ mới năm phút... Không ổn lắm thì phải..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro