Chương 950: Đến làm một trận đi (Đầu)
Editor: Đào Tử
________________________________
Cái tên Dạ Quân Vương này cũng quá tùy tiện.
Bùi Diệp nghi ngờ sâu sắc khi tác giả sáng tác nhân vật này lười đặt tên, chỉ tùy tiện lấy một cái tên trên mạng đặt tên thôi.
Cô đang nghiên cứu thông tin về Dạ Quân Vương thì cửa phòng ngủ bị gõ cộc cộc.
"Chị Tiểu Lam, chị ngủ chưa?"
"Chưa ngủ."
Bùi Diệp đứng dậy mở cửa, thấy Cố Mộ Tuyết mặc đồ ngủ, đội mũ ngủ đứng ngoài cửa, mặt còn đắp mặt nạ hình mèo.
"Em vào được không?"
Bùi Diệp né qua một bên tạo lối đi: "Vào đi, có chuyện gì à?"
"Em có chút khó ngủ... Chuyện tối nay phức tạp quá..."
Cố Mộ Tuyết vào phòng ngồi lên ghế bọt biển cạnh cửa sổ, khoanh chân lại, ôm lấy chiếc gối vuông trên ghế vào lòng.
Hai phòng ngủ ở tầng hai của căn hộ có bố cục giống nhau, chỉ khác hướng. Phòng của Cố Mộ Tuyết tràn ngập yếu tố dễ thương của nữ sinh, đặc biệt là họa tiết mèo, nhìn một cái là thấy đủ màu sắc. Phòng của Bùi Diệp thì khá tối giản, hoàn toàn không giống phòng của con gái.
Nhưng Cố Mộ Tuyết lại cảm thấy phòng của Bùi Diệp khiến cô yên tâm hơn, có một cảm giác an toàn khó tả.
Bùi Diệp hờ hững hỏi: "Có gì phức tạp? Em vẫn là em mà?"
"Cái này ——" Cô bé bắt đầu tâm sự.
Nói chính xác hơn là chuyện xảy ra trong hai, ba tháng qua rất phức tạp.
Đầu tiên cô từ cô chủ nhà họ Cố trở thành con gái của bà Thủy, tối nay lại từ con gái của bà Thủy trở thành cháu gái của bà, còn trở thành chị em họ với đối thủ Cố Triêu Nhan, bản thân vốn là cô chủ nhà họ Cố ở tinh cầu Leo, chỉ tiếc rằng cha mẹ đã mất, gia tộc bị tiêu diệt.
Chỉ trong một đêm, cô đã nếm trải những thăng trầm mà có một số người cả đời cũng không gặp phải.
Cô cực kỳ hoang mang.
Sống dưới cùng một mái nhà, Bùi Diệp trở thành người duy nhất cô có thể tâm sự.
"Em vừa tra thông tin về việc nhà họ Cố ở tinh cầu Leo bị diệt môn, bất kể là tổ chức khủng bố SAVIOR hay tổ chức sát thủ DEVIL đều là những thế lực không dễ đụng tới. Em thì không sao, không có gì ngoài cái mạng, chỉ sợ liên lụy đến những người xung quanh." Cố Mộ Tuyết thở dài, khuôn mặt ngây thơ của thiếu nữ mang vài nét lo âu của người trưởng thành, "Còn nữa... Thù của cha mẹ ruột... Dù rằng em chưa từng gặp họ, nhưng kẻ thù đã khiến em mất đi một gia đình yên bình đáng lẽ nên có được, về tình về lý em đều không thể bỏ qua..."
Nhưng kẻ thù quá mạnh, đừng nói báo thù, cô có thể sống sót trong tay kẻ thù đã là may mắn rồi.
"Bọn họ không đến tìm rắc rối thì là bọn họ may mắn. Đến rồi chị cũng không sợ, vừa hay để chị giãn gân cốt làm nóng người."
Bùi Diệp không để tâm đến lo lắng của Cố Mộ Tuyết.
Nắm đấm to thì được quyền kiêu ngạo.
Cố Mộ Tuyết bật cười, giơ ngón tay cái lên với Bùi Diệp.
"Chị Tiểu Lam nói câu này thật khí phách."
Bùi Diệp cười nói: "Chị thấy mặt nạ của em sắp khô rồi, đi rửa mặt rồi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học."
Cố Mộ Tuyết ngại ngùng nói: "Chị Tiểu Lam, hôm nay em có thể ngủ với chị không? Ở bên chị có cảm giác an toàn, không thì em không ngủ được."
Bùi Diệp nhìn chiếc giường đơn của mình, từ chối khéo.
"Giường chị nhỏ lắm."
"Em có thể hóa thú, không chiếm nhiều chỗ đâu."
Bùi Diệp nghĩ đến hình dạng thú của Cố Mộ Tuyết, nghĩ đến cảm giác mềm mại của mèo Anh lông ngắn trắng trẻo, liền gật đầu đồng ý.
Cố Mộ Tuyết nhảy khỏi ghế rồi chạy vào phòng tắm rửa mặt, sau đó nhảy lên giường của Bùi Diệp biến thành một con mèo Anh lông ngắn màu trắng bạc. Cô chui từ cuối giường lên đến đầu giường, tìm một vị trí thoải mái cạnh gối. Mèo ta dùng chân vỗ vỗ vào gối mềm mời gọi Bùi Diệp nhanh chóng đi ngủ.
"Em ngủ trước đi, chị vào mạng ảo một lát."
Theo lý thuyết, chỉ cần kè kè bên cạnh Cố Triêu Nhan thì không sợ không bắt được Dạ Quân Vương.
Nhưng Bùi Diệp lại không rõ khi nào Dạ Quân Vương sẽ xảy ra chuyện.
Thay vì bị động chờ đợi, chi bằng chủ động ra tay.
Theo tiểu thuyết 《 Bảy đại lão tranh nhau cưng chiều người phụ nữ này 》 tiết lộ, Dạ Quân Vương có hai thân phận, một là thợ sửa xe trong xưởng sửa xe ảo, hơi tự kỷ trầm lặng, một là vua sát thủ lạnh lùng tàn nhẫn, giết người không chớp mắt.
Đây là thông tin rất quan trọng.
"Ồ, nhưng chị đừng chơi khuya quá nhé."
Nghe vậy, khuôn mặt mèo của Cố Mộ Tuyết trở nên ủ rũ.
Gần nửa khuôn mặt mèo bị che dưới chăn, chỉ lộ ra đôi mắt lấp lánh và đôi tai mèo đang khẽ run.
Cô cũng muốn vào mạng ảo chơi thả ga, nhưng tiếc rằng cô chưa đủ tuổi.
Theo quy định quản lý mạng hiện tại, trẻ vị thành niên có giới hạn thời gian đăng nhập mạng ảo mỗi tuần, đây chính là cái gọi là "chống nghiện".
Bùi Diệp nằm ở bên kia giường, đeo thiết bị giả lập đơn giản.
Khởi động, đăng nhập.
Mạng của căn hộ cho thuê khá tốt, Bùi Diệp chờ vài giây, mắt tối sầm rồi sáng lên, cô đã ở trong một không gian đen kịt, dưới chân là những con số nhảy múa tạo thành con đường, cuối con đường là cổng vào mạng ảo. Quản gia ảo là một tiểu tinh linh hoa có cánh, nó cười ngọt ngào với Bùi Diệp, cúi chào bốn lăm độ: "Chào mừng đến với mạng ảo, ngài có yêu cầu gì không?"
Bùi Diệp nói: "Giúp tôi tìm xưởng sửa xe ảo trên mạng."
Nguyên tác chỉ nói Dạ Quân Vương từng làm việc ở đâu đó, nhưng không nói vị trí và tọa độ cụ thể.
Bùi Diệp chỉ có thể dùng cách ngốc nghếch nhất để loại trừ, thu hẹp phạm vi mục tiêu.
Với từng điều kiện được thêm vào, cuối cùng chỉ còn lại 32 xưởng sửa xe ảo phù hợp.
Cô may mắn, hỏi đến xưởng thứ năm thì chủ cửa hàng nói rằng họ có một nhân viên tên là "Dạ Quân Vương."
Bùi Diệp tiếp tục hỏi về hình dáng và tính cách của "Dạ Quân Vương," cơ bản phù hợp với mô tả trong nguyên tác.
"Cô tìm cậu ta làm gì?"
Chủ cửa hàng ngồi sau quầy, mắt đảo qua đảo lại trên người Bùi Diệp.
Nguyên chủ Tiểu Lam có nhan sắc không tồi, dù có đặt trong giới giải trí đầy những trai xinh gái đẹp cũng thuộc hàng nổi bật, không chỉ khuôn mặt đẹp mà dáng người cũng tuyệt vời. Dù cách ăn mặc có phần giản dị, nhưng người đẹp mặc gì cũng như đang trình diễn thời trang, khiến chủ cửa hàng thắc mắc.
Dạ Quân Vương trầm lặng như vậy, sao lại có người đẹp để ý đến?
Bùi Diệp nói: "Bạn tôi giới thiệu tôi đến tìm anh ấy."
"Liên quan đến công việc? Sửa xe?"
Bùi Diệp lắc đầu: "Không, là việc cá nhân."
Chủ cửa hàng liếc nhìn Bùi Diệp thêm lần nữa, rồi quay đầu lẩm bẩm.
"Bạn cô thật không đáng tin..."
Giới thiệu một cô gái xinh đẹp như vậy cho một gã nghèo khổ, thật là tệ.
Dạ Quân Vương có hình tượng gì?
Cả ngày đeo chiếc kính gọng đen to, đi đôi dép lê rách, mặc áo phông xám đen, quần jeans rách, tóc dài đầy dầu không biết mấy ngày chưa gội. Khuôn mặt lúc nào cũng cau có như thể ai đó nợ anh ta mấy triệu, khiến người khác nhìn vào đã thấy xui xẻo.
Dạ Quân Vương còn có những tật xấu khác.
Thật nghĩ rằng lấy tên "Quân Vương" thì anh ta là vua sao?
Không có mệnh công tử, nhưng lại mắc bệnh công tử.
Cứ vài ba ngày lại xin nghỉ bệnh, thỉnh thoảng còn tự ý nghỉ việc không có lý do.
Nếu không vì tay nghề tốt lương lại thấp, chủ cửa hàng đã muốn sa thải anh ta rồi.
"Ông chủ, vậy ông có biết anh ta đang ở đâu không?"
Chủ cửa hàng định lắc đầu nói không biết, nhưng trong tầm nhìn thấy một thanh niên cao gầy với dáng lưng hơi khom quen thuộc bước vào cửa hàng.
"Thật là khéo, vừa nhắc đến cậu ta thì cậu ta đến."
Chủ cửa hàng vẫy tay gọi thanh niên.
"Nhóc Dạ à, có nữ thần tìm cậu này."
Thanh niên được gọi là "Nhóc Dạ" vừa định quẹt thẻ vào làm, nghe thấy lời gọi liền ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói.
Chỉ cần một cái nhìn, khí chất của anh ta lập tức thay đổi.
Đôi mắt lười biếng lạnh lẽo như ánh lên sát khí lạnh lùng.
Bùi Diệp mỉm cười.
Cô xác định thanh niên này chính là người mình đang tìm.
Vua sát thủ, Dạ Quân Vương.
___________________
Nấm: Hiện tại chỉ có một phân thân của Tể thôi.
Phân thân này đơn giản là A Tể làm việc quá giờ lén lút, nhưng lại sợ bị A Cha phát hiện, nên đã sao chép một phân thân mini để làm vỏ bọc, còn bản thân thì đi làm việc ở nơi nguy hiểm.
Đào: Hệ thống cập nhật chậm 2 bộ trang phục vì A Tể giấu thân phận Quyền Chấp Di, chỉ xuất hiện với dáng vẻ Quyền Thử Quân, giờ bị phát hiện nên cho lên kệ luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro