Chương 946: Bí mật của bà Thủy (Giữa)
Editor: Đào Tử
________________________________
Không khí tại hiện trường rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.
Mặc dù cuộc đối thoại giữa bà Thủy và Quyền Thử Quân chỉ có vài câu ngắn gọn, nhưng lại tiết lộ một lượng thông tin khổng lồ.
Cố Mộ Tuyết kinh ngạc đến mức vô thức đứng dậy.
"Các người nói gì vậy?" Cô nhìn bà Thủy dường như đang chìm vào dòng hồi ức, rồi lại nhìn Quyền Thử Quân trẻ tuổi điềm tĩnh, một luồng xao động mãnh liệt trào dâng trong lòng, "Người 'tiền bối Cố' cậu nói giống tôi là ai?"
Vốn nghĩ mình chỉ là người xem, không ngờ lại trở thành nhân vật chính.
Đang xem chuyện của người khác lại thành ra chuyện của mình.
Dựa trên thông tin hai người tiết lộ, "tiền bối Cố" Quyền Thử Quân nói có lẽ chính là người cha không rõ danh tính của cô.
Cô còn chú ý thấy khi Quyền Thử Quân nhắc đến "tiền bối Cố", Hàn Trí Quang lập tức nghiêm túc, thái độ thêm phần kính trọng.
Cố Mộ Tuyết không thể tưởng tượng được ——
Bà Thủy có thể có quan hệ gì với người đàn ông mà cả bà và Hàn Trí Quang đều tôn trọng.
Họ hoàn toàn là những con người của hai thế giới, hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau chứ?
Quyền Thử Quân không giải thích, mà dùng ánh mắt xin ý kiến của bà Thủy.
Bà Thủy thở dài nhẹ, lấy từ túi xách ra một điếu thuốc rồi châm lửa, mượn cơ hội này để bình tĩnh lại.
"Thực ra, dì không phải mẹ ruột của con."
Câu đầu tiên đã giáng một cú sốc mạnh.
"Mẹ, mẹ đang đùa à? Mẹ không phải mẹ ruột của con, vậy là ai?"
"Con nên gọi ta là 'dì', con là con gái của em gái sinh đôi của dì." Bà Thủy nhớ lại chuyện xưa, đôi mày khẽ nhíu lại đầy ghét bỏ, "Dì và em ấy là song sinh, khuôn mặt và ngoại hình gần như giống hệt nhau, đến mức bố mẹ hai ta cũng thường nhầm lẫn. Em ấy không giống dì. Từ nhỏ dì đã thích khôn vặt, không học hành, còn em ấy là học bá. Không phải con đã thấy một đống bằng khen và chứng chỉ rồi sao?"
Cố Mộ Tuyết ngẩn người: "..."
Cô luôn nghĩ rằng những bằng khen và chứng chỉ đó là của bà Thủy.
Bà Thủy nhả một làn khói, ngả người tựa vào ghế sofa mềm mại, tiếp tục câu chuyện: "Trong mắt người ngoài, mẹ con là người rất xuất sắc, nhưng trong mắt dì, em ấy lại rất ngốc. Em ấy luôn tin rằng cố gắng vươn lên có thể thay đổi số phận..."
"Con nghĩ suy nghĩ đó không sai..."
Cố gắng ít ra còn có cơ hội thay đổi số phận, không cố gắng thì mãi mãi chỉ đứng yên tại chỗ.
Bà Thủy cười nhạt đầy chế giễu: "Con nghĩ không sai? Nhưng chính điều đó đã lấy đi mạng sống của em ấy."
Cố Mộ Tuyết sững sờ, bà Thủy liền kể cho cô nghe một câu chuyện.
Một câu chuyện tình yêu giữa cô gái bình thường và chàng trai xuất chúng tại một trường đại học danh giá nhất.
Mặc dù hai chị em có quan điểm trái ngược, nhưng điều đó không ảnh hưởng chút nào đến tình cảm giữa họ, chính xác hơn là không ảnh hưởng đến sự phụ thuộc và tin tưởng của em gái dành cho chị. Mỗi ngày, em gái đều kể cho chị nghe những chuyện vui xảy ra ở trường, hy vọng có thể khơi dậy hy vọng về tương lai cho chị, giúp chị phấn chấn lên, nhưng hiệu quả không nhiều. Ngược lại, bà Thủy chứng kiến toàn bộ quá trình em gái gặp gỡ, quen biết, hiểu nhau và yêu người đàn ông đó.
Người đàn ông đó chính là cha của Cố Mộ Tuyết.
"... Lúc đó dì đã có linh cảm rằng, người đàn ông này sẽ mang lại tai họa cho em ấy..."
Quyền Thử Quân cười nói: "Tiền bối Cố là người đàn ông rất có trách nhiệm."
Bà Thủy cười lạnh, đáp trả: "Ồ, có trách nhiệm đến mức hại chết vợ và cả gia đình? Thôi đi, loại đàn ông này dù có bán giảm giá cũng chẳng ai thèm mua."
Cố Mộ Tuyết nhìn cả hai người, nhất thời không biết nên tin ai.
Cô hỏi: "Rồi sau đó thì sao? Sau đó xảy ra chuyện gì?"
Dáng vẻ bà Thủy lười biếng quyến rũ, đặt điếu thuốc đang cháy dở vào gạt tàn rồi dập tắt.
"Dì nghĩ rằng người đàn ông xuất thân như vậy muốn gì chẳng có, phần lớn chỉ là chơi đùa với mẹ con, chán rồi thì đổi người khác, dù sao..." Bà Thủy muốn nói điều gì đó nhưng rồi bỏ lửng, "Ai ngờ tình cảm của họ lại khá ổn định, tốt nghiệp không lâu dì đã nhận được thiệp mời đám cưới của mẹ con."
Đó cũng là lần đầu tiên trong đời bà rời khỏi Tinh cầu Tố Nhật.
Ngày em gái kết hôn, đám cưới xa hoa lộng lẫy đến đỗi sự tưởng tượng nghèo nàn của bà không thể miêu tả nổi.
Chú rể còn đẹp trai chính trực hơn trong video và ảnh, đó là một chàng trai với thân hình cao ráo, thẳng tắp, khuôn mặt đầy nụ cười ngây ngô.
Em gái sinh đôi của bà đứng bên cạnh, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc, ánh mắt nhìn chú rể đầy ánh sáng.
Các vị khách mời dành cho cặp đôi những lời chúc tốt đẹp nhất.
Nhìn đám cưới hoành tráng như trong mơ đó, bà Thủy mãi không thể tỉnh lại.
Thậm chí bà có chút hối hận.
Có lẽ việc tự buông thả bản thân năm đó của bà là sai lầm.
Sự cố gắng của em gái khiến bà nhận ra tương lai cũng có thể tốt đẹp như vậy.
Bà Thủy nhếch môi: "Quyền Chấp Di và vài người khác còn là phù rể, phù dâu trong đám cưới của bố mẹ con."
Cố Mộ Tuyết nhất thời không phản ứng kịp được "Quyền Chấp Di" là ai.
Cho đến khi ánh sáng lóe lên trong đầu, tay cô run rẩy.
"Ông ấy... quen biết với Nguyên soái? Quan hệ còn rất tốt?"
Đầu tiên là cô chủ nhà họ Cố, sau đó là cô gái tầm thường, tiếp theo lại bay cao không tưởng, thân phận cao đến mức cô không dám nghĩ.
Xuất thân cũng có thể kích thích như tàu lượn siêu tốc.
Dù gì cũng không cùng một tầng lớp, bà Thủy và Quyền Chấp Di cũng như em rể chỉ giao thiệp trong đám cưới đó, hiểu biết có hạn, nhưng cũng biết một vài "tin đồn": "... Có tin đồn, nếu không phải bố con đột ngột... thì ông ấy sẽ thay thế vị trí của Quyền Chấp Di hiện tại."
Cố Mộ Tuyết hoàn toàn không nói nên lời.
Một người có thể thay thế Quyền Chấp Di làm cha...
Thật là tuyệt vời!
Bùi Diệp chen vào một câu đúng lúc: "Cha của Mộ Tuyết là người thuộc nhà họ 'Cố' trên tinh cầu Leo à?"
Bà Thủy ngạc nhiên quay đầu nhìn Bùi Diệp: "Sao cô biết?"
"Tôi đoán thôi."
Bất kỳ thông tin nào trên mạng liên quan đến Quyền Chấp Di, Bùi Diệp đều đã xem qua, trong mạng lưới quan hệ của y, thực sự có một người họ Cố. Thật trùng hợp, nhà họ Cố trên tinh cầu Leo của người thanh niên này đã bị cuộc thanh trừng đẫm máu SAVIOR gây ra tiêu diệt.
Bà Thủy tức giận nói: "Đúng, chính là nhà họ Cố đó. Em gái tôi bị liên lụy chết thảm như vậy..."
Rõ ràng mới kết hôn chưa đầy hai năm...
Rõ ràng cuộc đời mới chỉ bắt đầu...
Lại chọn nhầm một người đàn ông, đến cả mạng sống cũng mất.
"Không thể nói như vậy được, dù gì đó cũng là chuyện do SAVIOR gây ra, mọi người đều là nạn nhân..."
Nhưng lời của Hàn Trí Quang không thể làm thay đổi suy nghĩ của bà Thủy.
Bà cố chấp tin rằng nếu không phải người đàn ông đó cưới em gái mình, em gái bà sẽ không chết.
Sau khi nhà họ Cố trên tinh cầu Leo bị tiêu diệt, chỉ còn lại Cố Mộ Tuyết được bà Thủy đem về Tinh cầu Tố Nhật.
Nhưng ở bên bà vẫn rất nguy hiểm.
Lo sợ có người sẽ tìm ra bà và đe dọa đến Cố Mộ Tuyết, bà Thủy đã làm một việc.
Mặt mày Cố Mộ Tuyết khó xử.
"Vậy nên... dì đã hoán đổi con và Triêu Nhan?"
Nếu Triêu Nhan không được nhận lại vào nhà họ Cố, khi kẻ đứng sau tìm đến, chẳng phải sẽ trả thù lên đầu Triêu Nhan sao?
Không ngờ bà Thủy cười khẩy: "Nó đáng đời, đó là những gì cặp đôi chó má đó nợ dì. Cặp đôi khốn nạn đó hại cả đời dì, biến dì thành kẻ ngốc, dì chỉ dùng cùng một phương thức trả đũa họ, sao lại không được?"
Cố Mộ Tuyết: "???"
Bà Thủy nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, môi đỏ cười lạnh lẽo hơn: "Con nghĩ sao, nếu dì và cặp đôi chó má đó không có chút quan hệ nào, một người bình thường như dì làm sao tiếp cận họ? Làm sao hoán đổi con và con gái người giàu nhất Tinh cầu Tố Nhật mà không ai hay biết suốt mười tám năm?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro