Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 936: Vượt qua thiên sơn vạn thủy tới bắt em lên lớp

Editor: Đào Tử

________________________________

Bùi Diệp bế Trương Tiêu Tiêu dịch chuyển khỏi đống đổ nát.

Đến nơi an toàn, Trương Tiêu Tiêu vẫn còn vẻ mặt kinh hồn bạt vía, thần trí như ở trên mây.

"Em là Trương Tiêu Tiêu phải không? Cô chủ của Trương gia ở Tinh cầu Tố Nhật?" Nhìn Trương Tiêu Tiêu run rẩy, người thẳng tính như Bùi Diệp cũng phải dịu dàng an ủi, "Bây giờ em đã thoát khỏi nguy hiểm. Có tôi ở đây, không cần sợ những con côn trùng đó."

Nghe thấy tên mình trong lúc mơ hồ, Trương Tiêu Tiêu ngạc nhiên, lý trí cũng trở lại phần nào.

Cô ta cố gắng ngẩng đầu nhìn Bùi Diệp.

"Sao chị biết tôi? Chị là ai?"

Nhưng do ảnh hưởng của độc tố côn trùng, Trương Tiêu Tiêu cảm thấy khó khăn khi cử động ngón tay, cuối cùng vẫn không nhìn rõ mặt người cứu mình, chỉ có thể yếu ớt co quắp trong vòng tay thơm mát của nước giặt, mơ hồ tưởng như trở về vòng tay của mẹ.

"Tôi là người đến cứu em."

Bùi Diệp chuẩn bị cúi người đặt Trương Tiêu Tiêu dựa vào tường để nghỉ ngơi, trấn tĩnh lại.

"Đừng!"

Trương Tiêu Tiêu sợ hãi, đột ngột ôm chặt cổ Bùi Diệp, không chịu buông tay.

"Đừng buông tôi ra!"

Bùi Diệp đành phải giữ nguyên tư thế nửa ngồi.

"Tôi sẽ không bỏ mặc em."

Cô giải thích thêm, nghĩ rằng Trương Tiêu Tiêu sợ bị bỏ rơi, nhưng cô gái nhỏ vẫn cố chấp không buông tay.

Bùi Diệp bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tôi sẽ không buông tay."

May là Trương Tiêu Tiêu không nặng, Bùi Diệp cũng khá khỏe, nếu không ôm kiểu công chúa thế này thật sự rất mệt. Được đảm bảo, Trương Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, hít thở sâu, ngửi mùi thơm thanh mát từ người cứu mình, vô thức cọ đầu vào ngực Bùi Diệp, phát ra tiếng kêu nhỏ như động vật khi thoải mái. Rõ ràng chỉ là mùi nước giặt bình thường, nhưng lúc này lại khiến cô ta cảm thấy mê say hơn cả nước hoa đắt tiền.

Vòng tay của người này thật ấm áp, mềm mại thoải mái...

Bùi Diệp: "..."

Cơ thể của nguyên chủ "Tiểu Lam" phát triển cũng không tệ.

Nơi cần gầy thì gầy, nơi cần có thịt thì có thịt.

Đầy đặn, mềm mại, thơm tho.

Nói thật lòng, ai mà không thích lăn lộn trong vòng tay của một chị đẹp chứ?

Nhưng khi người bị lăn lộn là mình, lại có cảm giác như bị một tên lưu manh nhỏ nhắn lợi dụng.

Mãi sau đó, Trương Tiêu Tiêu mới tỉnh lại từ trạng thái mê đắm kỳ lạ đó, nhận ra mình đang làm gì, hai má hơi đỏ lên. Cô ta ngượng ngùng, cứng nhắc nhưng không nỡ buông tay, Bùi Diệp cũng thầm thở phào, cuối cùng cũng có thể đặt cô búp bê khổng lồ này xuống.

Có lẽ để giữ thể diện, Trương Tiêu Tiêu cố tỏ vẻ lạnh lùng cảnh giác.

"Chị nói là chị đến cứu tôi? Ai bảo chị đến?"

Cô ta nheo mắt, cố gắng nhìn rõ Bùi Diệp, mặc dù đầu óc vẫn còn mơ hồ.

Quả thật mặt này rất đẹp, nhưng cô ta dường như không có ấn tượng gì?

Lắc đầu để tỉnh táo, trong lòng lại đầy nghi hoặc.

Bị giết chết một cách vô lý, rồi lại hồi sinh ở 【 Khe Hở Sinh Tử 】, còn bị ném vào một thế giới xa lạ và nguy hiểm, hàng loạt cú sốc khiến bản năng sinh tồn áp đảo tính cách kiêu ngạo của một cô chiêu, khiến Trương Tiêu Tiêu trưởng thành và chín chắn hơn trong thời gian ngắn.

Dù Bùi Diệp đã cứu cô ta, nhưng trước khi hiểu rõ sự việc, cô ta không dám tin tưởng hoàn toàn.

Bùi Diệp mở miệng: "Em hãy nói theo yêu cầu của tôi một câu, tôi sẽ trả lời câu hỏi của em."

Trương Tiêu Tiêu không hiểu nhíu mày: "Nói gì?"

"Vừa rồi tôi đã kéo em từ cửa tử trở về đúng không? Điều này chắc chắn không sai. Tôi xinh gái, dịu dàng, lại dễ nói chuyện, ít nhất cũng chiếm được hai điểm trong tiêu chí cao phú soái. Một người như tôi..." Bùi Diệp nghiêm nghị nói, Trương Tiêu Tiêu càng nghe càng mơ hồ, cho đến khi câu tiếp theo như tiếng sét đánh ngang tai, khiến cô ta tỉnh táo lại: "Em nói với tôi một câu 'Tiểu nữ không có gì để báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp' cũng không quá đáng chứ?"

Trương Tiêu Tiêu kinh ngạc mở to mắt.

Với biểu cảm không biết nên miêu tả thế nào, nhìn Bùi Diệp.

Trương Tiêu Tiêu há miệng, đôi môi đỏ khẽ động một lúc lâu, "Chị chị chị" mãi.

Ngàn lời cuối cùng hóa thành một câu.

"Đồ lưu manh chết tiệt!"

Bùi Diệp ngồi xổm trước mặt Trương Tiêu Tiêu, hai tay xòe ra, nhún vai bất lực: "Tôi chỉ muốn nghe em nói câu đó thôi, không đòi hỏi gì khác."

Nói về việc làm lưu manh, vừa rồi là Trương Tiêu Tiêu ở trong lòng cô chiếm lợi đó chứ?

Trương Tiêu Tiêu tức giận quay mặt đi, hai má ửng đỏ.

"Chị nằm mơ đi!"

Bùi Diệp cười khổ.

Cô lớn đến từng tuổi này lần đầu tiên bị người khác chửi là lưu manh.

Nói thật lòng, trên đời này có lưu manh nào chính trực như cô không?

"Em gái à, em làm vậy là không đúng đâu." Bùi Diệp quyết định giải thích rõ ràng với Trương Tiêu Tiêu, vì điều này liên quan đến độ hoàn thiện của nhiệm vụ phó bản, nên cô bắt đầu trình bày sự thật, "Người ta giao hàng cho em, dịch vụ chu đáo tỉ mỉ, em cũng phải đánh giá tốt cho người ta chứ? Em mua sắm trực tuyến nhận được sản phẩm ngoài mong đợi, người bán hàng phục vụ lịch sự, hậu mãi làm hài lòng em, em cũng phải đánh giá tốt chứ?"

Trương Tiêu Tiêu nói: "Điều này liên quan gì đến chị?"

Bùi Diệp tỏ vẻ vẻ mặt đương nhiên: "Tôi cứu mạng em, giết con côn trùng kia, giải quyết mối lo ngại của em, dịch vụ hậu mãi đều hoàn hảo. Theo tình theo lý, em không nên đánh giá tốt sao? Ơn cứu mạng, chẳng lẽ không đáng nói một lời cảm ơn ngọt ngào?"

Một câu nói cũng keo kiệt, chỉ có thể nói đây là một thời đại không có lãng mạn.

Trương Tiêu Tiêu: "..."

Cô ta nhìn Bùi Diệp, hồi lâu mới thốt ra một câu.

"Logic của chị thật là 'không chê vào đâu được'."

Bùi Diệp nói: "Nếu em không muốn nói, tôi có quyền chấm dứt dịch vụ hậu mãi còn lại, em cũng đừng mong biết được tại sao tôi đến cứu em, ai bảo tôi đến cứu em. Em cũng đừng trách tôi không có lòng tốt nhắc nhở em —— vừa rồi chỉ là những con côn trùng lạc đàn trên chiến trường, sức chiến đấu hạng mười tám tuyến, lực lượng chính của trùng tộc vẫn còn ở tiền tuyến. Nếu không có tôi, em tự cân nhắc xem, nghĩ xem mình có thể trụ được bao lâu."

Trong đầu Trương Tiêu Tiêu hiện lên từng cảnh người mới lần lượt chết thảm, khuôn mặt vừa có chút huyết sắc lại trắng bệch.

Theo nhịp thở dồn dập, lông mi cũng khẽ rung.

"Được, tôi nói." Trước mặt sống chết, cô chọn cách biết thời biết thế, rõ ràng là bị Bùi Diệp "đe dọa dụ dỗ", nhưng Trương Tiêu Tiêu nghĩ đến câu nói đó liền có cảm giác xấu hổ không nói nên lời, nhưng lại kiêu ngạo không muốn thể hiện điều đó trước mặt Bùi Diệp, nhắm mắt lại, nói nhanh như gió: "Tiểu nữ không có gì để báo đáp, chỉ đành lấy thân báo đáp! Tôi nói xong rồi, chị đừng mặt dày nghĩ rằng lời này là từ tận đáy lòng tôi."

Bùi Diệp cúi đầu nhìn thông báo.

【 Khiến nụ hoa Trương Tiêu Tiêu nói với bạn 'tiểu nữ không có gì để báo đáp, chỉ đành lấy thân báo đáp' (đã hoàn thành)】

Nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng cũng nhận được một thẻ vàng cảnh cáo. Đáng lẽ Trương Tiêu Tiêu phải tự nguyện nói ra câu này từ tận đáy lòng, Bùi Diệp "đe dọa dụ dỗ" thuộc về cách làm gian lận, vì trò chơi không nói trước nên lần này coi như bỏ qua.

Nhưng chỉ lần này thôi, lần sau không được tái phạm.

Bùi Diệp thầm cười nhạt.

Còn không được tái phạm nữa...

Nhiệm vụ tiếp theo cũng như vậy, cô sẽ nhảy lên đánh nát cái đầu chó của người thiết kế trò chơi.

Trương Tiêu Tiêu lén hé mắt ra một khe hở, thấy Bùi Diệp không có hành động quá đáng, không khỏi thắc mắc trong lòng.

Chẳng lẽ mình hiểu lầm rồi?

Để vãn hồi tôn nghiêm, cô ta gượng gạo chuyển đề tài.

"Tôi cũng đã làm theo yêu cầu của chị, bây giờ chị phải trả lời câu hỏi của tôi rồi chứ?"

Bùi Diệp nói: "Tôi tên là 'Tiểu Lam'."

Trương Tiêu Tiêu thoáng cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.

Nhưng cô ta là cô chủ của nhà họ Trương, những nhân vật lớn cùng tầng lớp hoặc những người cùng tuổi cùng tầng lớp mới có tư cách được cô ta nhớ đến, còn lại đều chỉ là những người qua đường. "Tiểu Lam" chỉ là cái tên tầm thường, vừa nghe đã biết không phải người có văn hóa.

Chắc cũng chẳng phải nhân vật quan trọng đáng để nhớ.

Trương Tiêu Tiêu nói: "Không có ấn tượng."

Bùi Diệp nói: "Không có ấn tượng là đúng rồi, đó chính là lý do tôi đến tìm em."

Trương Tiêu Tiêu như người da đen đầy chấm hỏi: "???"

Lời của người phụ nữ trước mắt sao lại không theo lẽ thường thế?

Vì Trương Tiêu Tiêu không có ấn tượng với "Tiểu Lam", nên "Tiểu Lam" đến cứu cô ta?

"Điều này có logic và nhân quả tất yếu nào không?"

"Cô là cô giáo thể dục của em 'Tiểu Lam', cũng là chủ nhiệm mới nhậm chức." Bùi Diệp giơ tay, lấy ra một thời khóa biểu, ngón tay chỉ vào chữ trên thời khóa biểu, hùng hồn nói: "Em đã trốn tiết thể dục của cô, biết không, ai cho em dũng khí? Hả?"

Trương Tiêu Tiêu ngơ ngẩn chớp chớp mắt.

"Em..."

Nhìn mặt Bùi Diệp rồi lại nhìn thời khóa biểu quen thuộc mà cô chỉ.

Mở miệng nửa ngày không nói ra được câu nào, khuôn mặt xinh đẹp từ hồng phớt chuyển sang trắng xanh.

"Em cái gì mà em? Em trốn tiết là sự thật!"

Bùi Diệp ghé sát vào tai cô ta, thời khóa biểu gần như dán lên trán bóng loáng của cô ta, giọng nói như vang lên từ địa ngục.

"Việc quan trọng nhất của học sinh là học tập, chứ không phải trốn tiết đi tham gia cái trại hè gà mờ này."

Trương Tiêu Tiêu: "..."

Mãi một lúc sau cũng không biết nên giải thích tiết thể dục chính là để trốn học, hay giải thích mình không tham gia cái trại hè gà mờ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro