Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 919: Canh chua cá

Editor: Đào Tử

________________________________

"... Anh, anh nói vậy thì quá phiến diện rồi..."

Con người sẽ thay đổi.

Tự hỏi lòng mình, Hàn Trí Trần cũng không mong muốn Cố Mộ Tuyết trở nên như bây giờ, nhưng cô đã thay đổi rồi.

Thông minh lanh lợi trở nên thực dụng hẹp hòi, miệng ngọt ngào tốt bụng trở thành lòng dạ rắn rết, cô vốn dĩ chỉ là một cô gái bình dân không có quan hệ huyết thống với nhà họ Cố, may mắn mới có được mười tám năm phú quý vinh hoa, điều này vốn dĩ là của thiên kim thật, cô có tư cách gì để tranh giành với chính chủ?

Tranh giành cũng được thôi, nhưng thủ đoạn cũng phải cao tay xíu chớ.

Đằng này, trình độ lại thấp, thủ đoạn vụng về, lòng dạ ác độc thể hiện rõ ràng.

Không thể vì Cố Triêu Nhan cười đến cuối cùng, rồi trách người ta tâm cơ nhiều được chứ?

"Huống chi —— Cố Triêu Nhan nhiều tâm cơ cũng là điều bình thường, cô ấy mới là thiên kim nhà họ Cố, dùng thủ đoạn để lấy lại những gì thuộc về mình là lẽ thường tình."

Hàn Trí Quang lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn đứa em trai gần mười năm không gặp.

"Anh nói Cố Triêu Nhan có tâm cơ là không đúng hồi nào?"

"Anh vừa mới nói ——"

"Có tâm cơ là tốt, nhưng nếu tâm cơ đó lại nhằm vào em thì sao?"

Đây là đứa em trai mà anh ta đã trông nom từ nhỏ đến lớn, anh ta hiểu rất rõ.

Anh ta không tin Cố Triêu Nhan không tính toán Hàn Trí Trần mà có thể khiến Hàn Trí Trần có ấn tượng xấu đến mức này về Cố Mộ Tuyết.

Thấy anh trai bày ra vẻ uy nghiêm của người anh cả, Hàn Trí Trần theo bản năng co rụt vai lại, không dám cãi lại.

Cậu ta cẩn thận: "Anh, nếu không có việc gì nữa, em đi trước đây."

Hàn Trí Quang gọi lại: "Đợi đã —— Giúp anh làm một việc, chuyển một số tiền vào tài khoản của 'Tiểu Lam'."

Tài khoản hiện tại của anh ta vẫn là tài khoản giả khi anh ta làm nhiệm vụ nằm vùng, trước khi lưới được thu hoàn toàn không thể tùy tiện động vào, tránh để liên lụy đến người vô tội. Chắc chắn là những năm qua Hàn Trí Trần đã tích góp không ít tiền riêng.

"Anh, anh còn nói anh không để mắt đến cô ấy?"

"Ban đầu định nhờ em chuyển một nửa số tiền riêng, nhưng nếu em đã nói vậy thì chuyển toàn bộ đi."

Hàn Trí Trần suýt nữa nhảy dựng lên.

"Dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì người anh thích lại phải lấy tiền riêng của em?"

Hàn Trí Quang giơ nắm đấm: "Dựa vào cái này."

Hàn Trí Trần: "..."

Đây có phải là anh ruột không đấy?

Cậu ta nhớ hồi nhỏ anh đâu có tệ với mình thế này...

"Nếu em không muốn thì anh sẽ nhờ người khác giúp, cùng lắm là tốn kém, đem bộ giáp LXWN phiên bản giới hạn ra trả nợ nhân tình."

Bộ giáp LXWN phiên bản giới hạn?

Hàn Trí Trần nghe thấy thế lập tức nhận lời.

"Anh anh anh —— Không cần anh phiền người khác, em sẽ ngay lập tức chuyển tiền cho chị dâu tương lai, chuyển ngay lập tức!"

Hàn Trí Quang cười mà không nói.

Đứa em ngốc, anh ta đâu có nói nhờ nó sẽ trả nợ ân tình đâu.

Nhìn bóng dáng em trai hớn hở rời đi, nụ cười trên mặt anh ta dần thu lại cho đến khi đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.

"... Vật đổi sao dời..."

Bao gồm cả Cố Triêu Nhan, bốn đứa con nhà họ Cố đều cho anh ta cảm giác tâm tư thâm trầm, sâu sắc.

Năm đó Hàn Trí Quang tốt nghiệp chưa bao lâu đã được giao nhiệm vụ nằm vùng, trực giác chính xác đến kinh ngạc cũng là một lý do lớn.

Ngày hôm sau, con mèo ngắn lông trắng muốt trên giường mây làm một động tác vươn vai lười biếng.

Dùng móng vuốt mèo cào cào lên mặt mới nhớ ra mình vẫn đang giữ hình dạng thú.

"Chị Tiểu Lam, chào buổi sáng." Con mèo Anh béo nhảy nhẹ nhàng xuống từ giường mây, khi chạm đất đã biến thành một thiếu nữ mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, một bên cổ áo lệch đi lộ ra bờ vai tròn trịa, trên khuôn mặt vẫn còn lưu lại vẻ ngái ngủ, "Người hôm qua đi đâu rồi?"

Bùi Diệp nói: "Giải quyết xong phiền toái thì về rồi."

Nói rồi robot vác bữa sáng mang về, to gấp bốn năm lần cơ thể nó.

Nhìn thấy mà Cố Mộ Tuyết ngơ ngác.

"Hôm qua phát lương rồi à?"

Dù có phát lương cũng không đến mức hào phóng thế này chứ?

"Không phải, là tiền của người hôm qua được cứu cho để cảm ơn ơn cứu mạng, tiền từ trên trời rơi xuống, tiêu không đau lòng."

Ăn no rồi ra ngoài, tàu điện ngầm dừng lại ở trạm gần cổng trường.

"Chị Tiểu Lam, nếu những học sinh đó còn làm khó chị..." Cố Mộ Tuyết định nói "Nếu còn làm khó thì cứ tìm em", nhưng nhớ lại biểu hiện của Bùi Diệp hôm qua, nuốt ngược lời nói vào họng rồi đổi thành, "... chị không cần chịu đựng, nhưng cũng đừng đánh chết họ..."

Bùi Diệp vẫy tay biểu thị mình đã biết.

Giáo viên thể dục ở ngôi trường quý tộc này là một công việc vừa thừa vừa vô dụng, nhưng cũng có văn phòng riêng.

Bùi Diệp ngồi trong văn phòng, vắt chân lên, liếc nhìn thời khóa biểu, hôm nay chỉ có hai tiết ở hai lớp.

Một tiết buổi sáng, một tiết buổi chiều.

Một trong hai lớp đó là lớp của Cố Mộ Tuyết và Cố Triêu Nhan.

Bùi Diệp: "..."

Thật là trùng hợp!

"... Dạy học sinh đúng là... mình cũng không có kinh nghiệm..."

Bùi Diệp dành thời gian hai tiết buổi sáng để suy nghĩ xem một "giáo viên" đủ tiêu chuẩn nên làm gì.

Cô ghét nhất là phải đối phó với bọn trẻ con, trước đây quân đội cử cô đến trường quân sự trực thuộc hoặc học viện cao cấp nhất của Liên Bang để diễn (chiêu) thuyết (sinh), cô đẩy được thì đẩy, không đẩy được thì giao cho trợ lý, ngay cả trợ lý cũng không được thì cô lên nói vài câu, theo yêu cầu của học sinh kể lại vài chuyện trên chiến trường, cổ vũ học sinh một ít.

Sống hơn ba trăm năm, cô cũng chưa từng dạy học sinh một cách chính thức...

Ấy, không đúng.

Nói một cách nghiêm túc thì vẫn có một học (hậu) sinh (bối).

Nhưng mà ——

Bùi Diệp chống cằm hồi tưởng lại mấy năm đó.

"... Họ Khương đó rõ ràng không thể coi là học sinh bình thường, dùng tiêu chuẩn yêu cầu cô ta để yêu cầu học sinh của ngôi trường quý tộc này, chắc chắn sẽ có người chết." Phụ huynh giao con cho cô là mong con thành tài, chứ không phải để cô làm dịch vụ tang lễ một cách toàn diện.

Người "họ Khương" cô nhắc đến là hậu bối kế nhiệm Bùi Diệp trở thành thủ lĩnh mới của Quân đoàn số Bảy.

Tính khí xấu, tính cách tồi, nói một câu không hợp là muốn lật đổ cấp trên, ưu điểm là da dày thịt chắc không thể đánh chết, Bùi Diệp thu (dạy) phục (dỗ) cũng không có gánh nặng tâm lý, cũng không lo lắng đánh chết người, nhưng những học sinh này rõ ràng không thể dùng cách thức đó.

Cô còn định lên mạng tra cứu, nhưng thời gian trôi qua quá nhanh, không cho cô thời gian suy nghĩ.

Không còn cách nào khác, Bùi Diệp thậm chí không làm giáo án, chuẩn bị lấy bản mẫu thu (dạy) phục (dỗ) đã giảm nhẹ trăm lần ra áp dụng.

"Ồ, sân bãi cũng khá rộng rãi."

Dù nói là tiết thể dục vô dụng, nhưng địa điểm học cũng được bố trí ở sân vận động trong nhà rộng hàng vạn mét vuông.

Trừ lớp của Bùi Diệp, còn có vài lớp khác đang hoạt động tự do.

Các học sinh sớm đã thay đồ thể thao, nói cười vui vẻ, đùa giỡn với nhau.

Không ai chú ý đến Bùi Diệp đến, hoặc là có chú ý nhưng không để cô vào mắt.

Bùi Diệp với biểu cảm đầy thâm ý.

Cô vốn không muốn ra oai với những học sinh này, nhưng bọn họ lại như thế này, không tôn trọng giáo viên...

Cần phải có biện pháp để chấn chỉnh lại "kỷ cương"!

Cô thổi một tiếng còi, dùng giọng không lớn nhưng đảm bảo ai cũng nghe thấy: "Lên lớp rồi, tập hợp lại."

Không ai đáp lại, không ai chú ý.

Chỉ có Cố Mộ Tuyết nể mặt hợp tác, những học sinh khác thì không thèm đếm xỉa.

Bùi Diệp lại lười biếng nói: "Nhắc lại lần nữa, lên lớp rồi, tập hợp lại để điểm danh."

Vẫn không ai để ý, thậm chí còn có học sinh bật cười khúc khích, thỉnh thoảng liếc mắt giễu cợt nhìn Cố Mộ Tuyết.

Dường như đang nói ——

"Đây chính là người chị khốn khó của Cố Mộ Tuyết sao?"

Bùi Diệp cũng không tức giận, mà với biểu cảm không lạnh không nhạt nói: "Cô nói lần thứ ba, lên lớp rồi, tập hợp lại để điểm danh."

Vẫn im lặng, Cố Mộ Tuyết lộ ra chút lo lắng.

Ánh mắt Bùi Diệp lạnh lại: "Ba!"

Không ai để ý.

"Hai!"

Tiếng cười nhạo từ lác đác dần dần lan rộng.

"Một!"

Vừa dứt lời, chân Bùi Diệp hơi run, khí thế tạo ra luồng khí bao trùm cả lớp học lấy cô làm trung tâm.

Không khí đột nhiên ngưng trệ, học sinh chỉ cảm thấy vai nặng trĩu, như có nghìn cân từ trên ép xuống, có học sinh không đề phòng trực tiếp quỳ xuống, cũng có học sinh đầu gối đổ sầm xuống đất, hai tay chống đất bị ép đến lộ ra dấu hiệu hình thú.

Trong số những học sinh vẫn đứng được, chỉ có hai người.

Một là Cố Mộ Tuyết, Bùi Diệp vốn không nhắm vào cô bé.

Hai là Cố Triêu Nhan, trán đầy mồ hôi, hai má vì chịu đựng mà ửng đỏ, hai chân mảnh khảnh run rẩy không chịu quỳ xuống. Cô ta điều chỉnh hô hấp, điều động sức mạnh thần thú Phượng Huyết trong cơ thể vừa hóa giải áp lực này, vừa thích ứng với nó.

Trong đáy mắt lóe lên sự kinh hãi.

Bùi Diệp không nhìn cô ta mà đi một vòng quanh đám học sinh ngã ngang ngã dọc, miệng tặc lưỡi.

"Các em thích nghe cô nói chuyện trong tư thế này sao?"

Khi mấy học sinh sắp không chịu nổi, cô hơi nới lỏng áp lực, để họ thở thêm vài hơi.

"Đúng lúc, cô cũng khá thích nói chuyện với các em từ vị trí cao như thế này."

Ngay lập tức có học sinh không chịu nổi sự sỉ nhục này.

Mắt đỏ ngầu khinh bỉ nói: "Cô là cái thá gì mà dám đối xử với chúng tôi như vậy!"

Bùi Diệp vẫy ngón tay về phía học sinh đó.

Cậu ta không tự chủ mà bay về phía tay Bùi Diệp, dừng lại cách ngón tay cô không đến mười centimet.

"Đây là trường học, các em là học sinh, cô là giáo viên. Em nói xem cô có đủ tư cách không, có dám không?"

Làm việc gì cũng phải yêu nghề.

Đã mang danh giáo viên thể dục vinh quang, thì phải có trách nhiệm với học sinh.

Rèn luyện chúng thật tốt, nâng cao thể chất của chúng.

"Tôi sẽ bảo bố mẹ đuổi việc cô!"

Cố Mộ Tuyết kịp thời làm người dẫn chuyện.

"Bố mẹ cậu ta là hội đồng trường, gia đình đóng góp hơn một nửa vốn cho trường."

Bùi Diệp nói: "Không quan trọng, nhưng cô nghĩ không trường nào dám đuổi một tông sư cả."

Lời này vừa dứt, những học sinh vừa hồi phục không còn chú ý đến áp lực, ánh mắt đầy khinh miệt.

Không quan trọng?

Tông sư?

Chỉ có duy nhất một người không dám nghi ngờ.

Rời khỏi 【 Khe Hở Sinh Tử 】, thần thú Phượng Huyết của Cố Triêu Nhan quay về giai đoạn ban đầu, nhưng ngay cả khi ở giai đoạn ban đầu, cũng không phải là sự tồn tại mà tông sư bình thường có thể áp chế bằng khí thế. Vậy mà người trước mặt lại làm được điều đó, sức mạnh thần thú Phượng Huyết vận chuyển chậm hơn vài lần so với bình thường.

Cố Triêu Nhan muốn thử thực lực của Bùi Diệp.

"Cô nói cô là tông sư, chúng em không tin. Nếu cô giáo có thể đưa ra bằng chứng, chúng em sẽ hợp tác học, thế nào?"

Trước khi được nhận lại vào nhà họ Cố, cô ta đã nghe từ mẹ nuôi về "Tiểu Lam", là một người bình thường. Cô cũng nhớ trong cuốn tiểu thuyết nhìn thấy trong 【 Khe Hở Sinh Tử 】, "Tiểu Lam" bị cô ta liên lụy, bị những kẻ nịnh bợ Cố Mộ Tuyết bắt nạt, không lâu sau đó qua đời vì tai nạn.

Làm sao có thể là tông sư được?

Khí thế vừa rồi cũng tuyệt đối không thể là của cô.

Người này chắc chắn có vấn đề!

Không ngờ Bùi Diệp không ăn phải phép khích tướng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Cố Triêu Nhan nói: "Cô thấy không có gì hay ho cả. Các em là gì mà đòi cô phải đưa ra bằng chứng chứng minh? Nói như thể cô rất muốn dạy dỗ các em, những kẻ yếu đuối chiến đấu chẳng ra gì."

Giao đấu với hậu bối họ Khương —— dù rằng cô hơn ba trăm tuổi bắt nạt đứa trẻ vừa trưởng thành thì không hay ho gì, nhưng hai người cũng có qua có lại, miễn cưỡng coi như vui vẻ —— còn những kẻ trước mặt này như cá muối nấu canh chua, yếu đuối chẳng có giá trị gì, cô chẳng có chút hứng thú nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro