Chương 918: Cách xa cô ấy một chút
Editor: Đào Tử
________________________________
"... Tin tức của các cậu cũng nhanh nhạy đấy... Ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Thanh niên lần lượt nhìn qua ba gương mặt quen thuộc, nhận ra bọn họ chính là những đứa trẻ từng thích theo sau gọi anh ta là đại ca, lông mày giãn ra, đưa tay chỉ về phía sofa bên cạnh bảo bọn họ ngồi xuống, rồi quay đầu bảo em trai mình, "... Em còn đứng đó làm gì? Đi gọi một ít đĩa trái cây, đồ ăn vặt và nước uống lên tiếp khách đi."
Em trai không phục, hai tay chống hông.
"... Anh còn là anh ruột của em à? Em tới thăm anh lâu thế rồi, anh cũng chưa mời em ngồi xuống."
Nói gì tới ngồi, nửa ngày cũng không có một cốc nước để tiếp đãi.
Thanh niên lạnh lùng liếc qua, em trai lập tức sợ sệt.
Ra khỏi cửa còn không quên lẩm bẩm: "Được rồi, được rồi —— Em sẽ đi ngay... Vài năm không về, vừa về đã bắt nạt em..."
Thanh niên không để ý, ánh mắt lướt qua mấy thiếu niên, dường như đang tìm kiếm ai đó.
"Mộ Tuyết sao không tới?"
Anh ta nhớ em trai mình khá thân thiết với cô bé Mộ Tuyết.
Hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Cô bé đó hiền lành, chu đáo vô cùng, ba anh em nhà họ Cố đều đến, không lý nào cô bé lại không tới.
Thanh niên thuận miệng hỏi, sắc mặt ba anh em nhà họ Cố và em trai đang bước vào cửa mỗi người mỗi khác, thần thái không giống nhau.
Cô gái duy nhất ở đó thoáng nở nụ cười chế giễu đầy ẩn ý.
Thanh niên nhướng mày, nhận ra không khí có gì đó không ổn.
Anh ta thăm dò: "Mộ Tuyết giờ không ở tinh cầu Tố Nhật à?"
Em trai thu lại nét mặt thoải mái, không vui nói: "Anh, đừng nhắc đến cô ấy nữa!"
"Hai đứa cãi nhau à?"
Em trai cứng nhắc nói: "Không, em với cô ấy chia tay rồi."
Thanh niên nghe xong, nét cười trên mặt biến mất hoàn toàn.
"Em giải thích rõ đi, chuyện này là sao?"
Em trai đang định mở miệng, con trai cả nhà họ Cố bên cạnh lên tiếng giải thích.
"Anh Hàn, để em giới thiệu cho anh một người."
Thanh niên lạnh lùng liếc qua.
"Giới thiệu ai?"
Người duy nhất lạ mặt ở đây chính là cô bé trạc tuổi Mộ Tuyết.
"Anh Hàn, đây mới là thiên kim thực sự của nhà họ Cố, em ấy tên Cố Triêu Nhan. Triêu Nhan, đây là anh Quang."
Cậu ta nhấn mạnh mấy chữ "thiên kim thực sự".
Cố Triêu Nhan khẽ gật đầu, ngoan ngoãn chào.
"Chào anh Quang."
Nếu nói nhà họ Cố là gia đình giàu nhất tinh cầu Tố Nhật, thì nhà họ Hàn là người đứng đầu tinh cầu Tố Nhật, có quyền thế lẫn tiền bạc.
Bệnh viện trung tâm mà bọn họ đang đứng chính là tài sản của nhà họ Hàn.
Quan hệ hai nhà rất tốt, thường xuyên qua lại, phu nhân hai nhà còn là bạn học tốt nghiệp từ một trường nữ quý tộc.
Thanh niên không đáp lại, mà đưa ánh mắt hỏi han sang những người khác.
"Em ấy là thiên kim nhà họ Cố, vậy Mộ Tuyết mà anh biết là ai?"
Con trai cả nhà họ Cố, Cố Thừa Phong giải thích: "Anh Quang mới về nên chưa biết, thực ra Mộ Tuyết không phải con ruột nhà họ Cố, em ấy bị nhận nhầm, cha ruột không rõ, mẹ ruột chỉ là người bình thường, Triêu Nhan mới là em gái ruột của em. Chuyện này mới phát hiện vài tháng trước, chúng em đã cố gắng tìm lại Triêu Nhan, còn Mộ Tuyết —— vốn dĩ đây là một sai lầm, hai người quay lại vị trí của mình là tốt nhất."
Thanh niên lạnh lùng nghe, ánh mắt không rời khỏi mặt Cố Thừa Phong, không bỏ sót sự thay đổi nét mặt của hắn ta.
"... Dù có nhận nhầm, cũng không đến mức để Mộ Tuyết quay về chứ?"
Dù sao cũng là con gái nuôi suốt mười tám năm, không có quan hệ huyết thống nhưng tình cảm là thật, chỉ là thêm một chút chi tiêu, khoản chi tiêu này đối với nhà họ Cố chẳng đáng kể gì, làm sao bác trai bác gái nhà họ Cố có thể để Cố Mộ Tuyết quay về bên mẹ ruột?
Cố Thừa Phong ngắt lời thanh niên với giọng điệu mạnh mẽ.
"Vì em ấy không xứng!"
Trong khoảnh khắc, nét trẻ con trên khuôn mặt thiếu niên biến mất, thay vào đó là một khí thế rất mạnh mẽ.
Nhưng khí thế này chỉ duy trì trong chớp mắt, ngay sau đó lại trở lại vẻ vô hại.
Cố Thừa Phong lại nói thêm: "Anh Hàn, anh vừa mới về nên không rõ nhiều chuyện, Cố Mộ Tuyết đã không còn là cô em gái nhỏ mà anh biết nữa. Chỉ có thể nói rằng có những thứ là bẩm sinh, đưa em ấy trở về bên mẹ ruột là tốt cho cả em ấy và mọi người."
Dù sao cũng là chuyện nhà họ Cố, thanh niên cũng không tiện can thiệp quá nhiều.
Chỉ là sự xen vào này làm không khí tại hiện trường luôn tràn đầy sự cứng nhắc và lúng túng.
Không lâu sau, thanh niên tìm cớ đuổi bốn người nhà họ Cố đi.
Em trai cũng cười gượng định theo ra ngoài.
"Trí Trần, em ở lại, anh muốn biết chuyện trong nhà."
Em trai: "QWQ"
Cặp song sinh nhà họ Cố rời khỏi phòng bệnh, ăn ý trao đổi ánh mắt, trong lòng cùng dấy lên một thắc mắc.
【 Sao Hàn Trí Quang vẫn còn sống? 】
Trong ký ức của bọn họ, con trai cả nhà họ Hàn, Hàn Trí Quang, bảy ngày sau sẽ bị phát hiện là một xác chết thối rữa nghiêm trọng, nguyên nhân tử vong không rõ.
Nhà họ Hàn không cam chịu, muốn điều tra kỹ nguyên nhân cái chết của Hàn Trí Quang.
Kết quả không rõ, chỉ biết rằng nhiều năm sau nghe em trai Hàn Trí Quang, Hàn Trí Trần —— vị hôn phu trước đó của Cố Mộ Tuyết, trong một lần say rượu đã nói qua —— Hàn Trí Quang khi thực hiện nhiệm vụ bí mật bị rơi vào tay kẻ địch trong giai đoạn thu lưới, bị kẻ địch hành hạ đến chết.
Trời mới biết khi bọn họ nghe Hàn Trí Trần hớn hở nói rằng Hàn Trí Quang đã trở về, trong lòng bọn họ dậy sóng lớn đến nhường nào.
Hàn Trí Quang lúc này vẫn còn sống...
Nhưng trong ký ức, thi thể anh ta sẽ được tìm thấy sau bảy ngày...
Điều này có nghĩa là trong bảy ngày tới, Hàn Trí Quang sẽ gặp nạn tử vong?
Bốn anh em cùng trở về nhà họ Cố.
Đợi khi em trai và em gái rời đi, đứa thứ hai trong cặp song sinh mới hỏi anh cả.
"... Việc của Hàn Trí Quang, có nên nhắc nhở không?"
Nếu nhắc nhở, khả năng cao có thể cứu được Hàn Trí Quang.
Nhưng làm vậy cũng sẽ gặp rắc rối.
Tương lai thay đổi quá nhiều, nhiều việc sẽ mất kiểm soát.
Cố Thừa Phong ném áo khoác lên ghế sofa một cách tùy tiện, lạnh lùng nói: "Giải quyết xong khủng hoảng của nhà họ Cố rồi mới nói chuyện khác."
"Được, em hiểu rồi."
Trong khi đó, Hàn Trí Trần gần như quỳ gối trước giường bệnh của anh trai.
Theo phản xạ ôm đầu, sợ rằng nắm đấm sắt của anh trai sẽ trừng phạt.
"... Anh không nhớ rằng em trai mình là một kẻ thực dụng, cũng không nghĩ rằng gia đình chúng ta cần gì mà phải liên hôn... Nhà họ Cố có nhận em ấy hay không chẳng quan trọng." Hàn Trí Quang lạnh lùng hỏi em trai, "... Chuyện của em và Mộ Tuyết, cũng là do bố mẹ đồng ý à?"
Hàn Trí Trần: "..."
Cậu bực bội không phục kể về những việc ngu ngốc Cố Mộ Tuyết đã làm, bao gồm việc chèn ép thiên kim thật nhưng bị phản đòn.
Từ góc nhìn của bên thứ ba, cô thật sự vừa đê tiện vừa thích gây chuyện, lại còn là một trà xanh.
Nếu nói việc hủy hôn là do cậu ta nhất thời tức giận và thất vọng, thì việc Cố Mộ Tuyết quay sang quyến rũ Cố Thừa Phong còn bị cậu ta bắt gặp là việc không thể chịu nổi.
Hai người này dù không có quan hệ huyết thống nhưng đã sống với nhau như anh em trong suốt mười tám năm...
Bị nhà họ Hàn hủy hôn, cô liền quay đầu tỏ tình với Cố Thừa Phong, hy vọng trở thành con dâu nhà họ Cố để thăng tiến.
"... Loại phụ nữ vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ cả luân thường đạo lý như thế... Ai muốn cưới thì cưới!"
Chưa nói đến việc Cố Thừa Phong hoàn toàn không để mắt đến cô ta, nếu bọn họ thực sự đến với nhau, nhà họ Hàn có quan hệ thân thiết với nhà họ Cố sẽ ra sao?
Hàn Trí Quang lại nói: "Anh không nghĩ vậy."
"Anh không nghĩ gì?"
Hàn Trí Quang hỏi lại em trai: "Em thấy cô gái tên là Cố Triêu Nhan thế nào?"
"Thông minh, mạnh mẽ, chăm chỉ có tài năng, khá kiên định trong sáng, tốt hơn Cố Mộ Tuyết nhiều..."
Cậu ta chưa nói hết, đã thấy anh trai mình nhìn mình với ánh mắt như muốn nói "còn trẻ mà đã mù rồi".
"... Anh thấy em thật ngốc. Không bàn đến phẩm chất của Mộ Tuyết, việc em ấy bị đuổi khỏi nhà họ Cố chỉ chứng minh một điều."
"Điều gì?"
"Cố Triêu Nhan rất có tâm cơ và thủ đoạn!"
"Anh à, em nghĩ anh hiểu lầm..."
Hàn Trí Quang nói: "Sau này em nên giữ khoảng cách với cô bé ấy, đừng để bị người ta bán rồi còn đếm tiền hộ bọn họ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro