Chương 914: Phiền phức (Đầu)
Editor: Đào Tử
________________________________
Con mèo Anh lông ngắn toàn thân trắng muốt với đôi chân ngắn bước đến gần khuôn mặt đầy máu của thanh niên để nhìn kỹ hơn.
Nó giơ móng đẩy nhẹ khuôn mặt đầy máu của thanh niên.
"Người này vẫn còn thở."
Động tác của Cố Mộ Tuyết làm kéo căng vết thương của thanh niên, khiến anh ta nhăn mặt vì đau nhưng vẫn không tỉnh lại.
"Chị Tiểu Lam, có nên cứu anh ta không?"
Cố Mộ Tuyết nghiêng đầu hỏi ý kiến Bùi Diệp.
Bùi Diệp không trả lời, mà ngồi xuống, kéo vải áo gần vết thương của thanh niên để xem kỹ.
Cố Mộ Tuyết cũng tò mò, ghé cái đầu tròn to của mình lại gần, mở to đôi mắt màu lam bảo thạch.
Bùi Diệp thu tay lại, lấy khăn giấy ướt lau máu trên đầu ngón tay: "Em nhìn xem, tình trạng da thịt xung quanh vết thương bị xoáy sâu, vũ khí gây ra vết thương không phải là dao thường dùng, mà là loại đặc chế, vết thương sâu. Trên lưng có sáu vết dao, nhìn độ sâu, hình dạng và hướng vết thương, không phải do một người gây ra. Bên ngoài đùi có hai vết đạn, cánh tay có ba vết, đều là vết xuyên qua, nhưng hình dạng của các vết thương khác nhau. Dựa trên kích thước của những lỗ vào và lỗ ra, có thể đoán không chỉ là một loại súng."
Cố Mộ Tuyết không hỏi Bùi Diệp làm thế nào chỉ nhìn qua mà biết được những điều này, nhưng cô nghe ra một thông tin.
Kẻ địch mà thanh niên đối mặt không phải là một người, rất có thể là một nhóm người.
Dù là cuộc hỗn chiến giữa nhiều người hay thanh niên một mình đấu với nhiều người, điều này đều đồng nghĩa với "rắc rối".
Cố Mộ Tuyết đưa ra gợi ý: "... Hay là mang anh ta đi xa một chút?"
Cùng lắm là quay lại giúp thanh niên báo cảnh sát, gọi xe cứu thương.
Sống chết sẽ do số phận quyết định.
Không phải cô lạnh lùng vô tình, mà là cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, không quyền, không thế, không tiền, không gánh nổi rủi ro lớn như vậy.
Không sợ gì khác, chỉ sợ bị thế lực thù địch của thanh niên nhắm vào trả thù.
"... Người này sẽ là một rắc rối."
Nhưng Bùi Diệp lại nói: "Đưa anh ta vào trong đi, một lần quen, hai lần thân."
Trên người thanh niên có cả vết thương mới và cũ.
Một phần vết thương cũ là do nguyên chủ "Tiểu Lam" giúp chăm sóc.
Đúng vậy, nguyên chủ "Tiểu Lam" quen biết người này.
Chính xác là đã cứu người này.
Cũng nhờ cứu thanh niên bí ẩn này, "Tiểu Lam" mới có được cơ hội việc làm lương cao tại trường quý tộc hàng đầu của tinh cầu Tố Nhật.
Tuy nhiên, xét về kết quả, sự trả ơn của thanh niên giống như là dấu hiệu tử vong của "Tiểu Lam" hơn.
Không biết thanh niên trải qua những gì sau khi rời đi, vết thương cũ chưa lành lại có thêm vết thương mới, tình trạng nặng hơn lần trước rất nhiều.
Nếu không quan tâm, có lẽ không bao lâu sẽ phải làm thủ tục luân hồi.
Bùi Diệp cúi người, đưa tay, nhấc thanh niên lên vai.
Ra lệnh cho robot: "Nhóc để bia và lạc vào tủ lạnh rồi dọn sạch vết máu ngoài cửa đi."
Đưa người vào nhà, đặt xuống, lục tìm hộp thuốc gia đình.
Căn hộ nhỏ mà nguyên chủ "Tiểu Lam" thuê rất nhỏ, tổng diện tích chỉ khoảng hai mươi mét vuông, bây giờ lại thêm một thanh niên cao to khoảng một mét tám nằm bất tỉnh, làm cho không gian càng thêm chật chội. Cố Mộ Tuyết dứt khoát không giải trừ hình thú.
Cô nhìn Bùi Diệp lục trong hộp thuốc gia đình ra một đống đồ linh tinh, thành thạo xử lý vết thương và tiêm thuốc cho thanh niên.
"Tại sao trong nhà lại có những loại thuốc này? Loại này, gia đình bình thường không dùng đến."
Cố Mộ Tuyết nằm sấp không xa thanh niên kia, dáng điệu thoải mái như nông dân nghỉ ngơi, khuôn mặt to tròn hiện lên sự nghi ngờ.
Trong hộp thuốc gia đình có đầy đủ mọi thứ, không chỉ đắt tiền mà còn rất mới mẻ, điều này trái ngược hẳn với tính cách tiết kiệm đến keo kiệt của "Chị Tiểu Lam". Phải biết rằng ngay cả bia trong tủ lạnh của "Chị Tiểu Lam" cũng là loại khuyến mãi gần hết hạn, thức ăn của họ cũng vậy.
Bùi Diệp thì biết lý do tại sao.
Lần đầu tiên nguyên chủ "Tiểu Lam" cứu thanh niên, cô không có một xu, đến thuốc cầm máu gia dụng bình dân cũng không mua nổi.
Là thanh niên ấy tỉnh lại giữa chừng, tự nguyện chuyển cho "Tiểu Lam" một khoản tiền lớn để giải quyết tình huống cấp bách.
Phần lớn số thuốc ấy không dùng hết, "Tiểu Lam" cũng không nỡ bỏ, cất giữ lại toàn bộ.
Không ngờ về sau thực sự lại có dịp dùng đến.
Bùi Diệp không nói thật mà chỉ qua loa.
"Học sinh trong trường hay gây chuyện, chuẩn bị sẵn để phòng khi cần."
Cố Mộ Tuyết không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt trở nên u buồn.
"... Xin lỗi, là tại em làm liên lụy chị..."
Bùi Diệp: "???"
Vết thương nhiều, mặc quần áo khó xử lý, Bùi Diệp dứt khoát lột sạch thanh niên, chỉ để lại một mảnh che thân, quần áo bẩn giao cho robot giặt vá, mấy thứ khác thì dọn dẹp để lên bàn. Dù đã thấy nhiều sự đời, Cố Mộ Tuyết cũng bị số trang bị trên người thanh niên làm cho kinh ngạc.
Gương mặt mèo của cô trở nên nghiêm trọng, râu nhẹ nhàng rung rinh.
"... Tất cả đều là trang bị quân dụng, khả năng cao chúng ta gặp rắc rối rồi..."
Dù không phải là mới nhất, nhưng phần lớn đều bắt đầu được sử dụng trong khoảng hai mươi năm gần đây.
Bùi Diệp chơi đùa với một khẩu súng, mân mê một lúc rồi tháo rời toàn bộ thân súng, phát hiện băng đạn đã hết sạch.
"Em cũng khá rành về những thứ này đấy."
Nếu không phải là sở thích hoặc định hướng nghề nghiệp tương lai, người bình thường ít khi tìm hiểu sâu về điều này.
"... Vì anh hai rất thích, nên em cũng tìm hiểu một chút..."
Cố Mộ Tuyết u sầu hơn hẳn.
Bùi Diệp hiểu ra.
Theo như mô tả trong tiểu thuyết, con trai cả và con trai thứ của nhà Cố là một cặp sinh đôi, nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau. Con trai cả có đầu óc kinh doanh, tính cách bên ngoài ấm áp nhưng bên trong lạnh lùng, bề ngoài hòa nhã lịch sự nhưng thực chất là một kẻ mưu mô, thích hại người trong bóng tối. Con trai thứ thì khác, điển hình của loại người bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, hay sĩ nhưng thẳng thắn, không hứng thú với kinh doanh gia đình, sau này thi vào trường quân đội và nhập ngũ.
Bùi Diệp nhìn lên đồng hồ trên người robot.
Thời gian ở tinh cầu Tố Nhật gần giống với trái đất.
"Giờ cũng không còn sớm nữa, em ngủ trước đi, sáng mai còn phải đến trường, chị sẽ canh thêm một lúc nữa." Một người đàn ông lạ mặt ngủ trong nhà, dù anh ta bị thương nặng cũng không thể hoàn toàn yên tâm, dù sao cũng phải có người canh chừng.
Cố Mộ Tuyết do dự nhìn thanh niên.
Bùi Diệp nói: "Chị đoán anh ta sẽ tỉnh vào nửa đêm, chị sẽ canh anh ta."
Nếu thân phận không có vấn đề thì báo cảnh sát đưa vào bệnh viện để điều trị thêm —— nhưng trực giác của Bùi Diệp mách bảo khả năng này rất nhỏ —— trong một cuốn tiểu thuyết, một thanh niên tuấn tú, mang theo trang bị quân dụng, không thể nào lại là vai phụ bình thường.
Với cấu hình nhân vật như vậy, một là nam phụ hai là vai phụ có nhiều đất diễn.
Cố Mộ Tuyết nhảy lên giường mây lơ lửng giữa không trung, chọn một vị trí thoải mái, đắp chăn ngủ.
Bùi Diệp tắt đèn chính, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ màu cam mờ ảo.
Cô lấy từ tủ lạnh ra một lon bia đã được làm lạnh một lúc và một ít lạc do robot mua về.
Vừa ăn vừa uống, đồng thời làm quen với các công cụ liên lạc và truy cập mạng của thời đại này.
Hơi thở của Cố Mộ Tuyết dần chậm rãi đều đặn, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Bùi Diệp bảo robot lấy cho mình vài tờ giấy.
Cô tiện tay cắt hai con người giấy nhỏ.
Một con để trông nhà, một con để theo dõi thanh niên.
"Tôi ra ngoài một chút, mười mấy phút sẽ quay lại."
Đèn trên người robot nhấp nháy hai lần, ghi nhớ mệnh lệnh.
"Vâng, thưa chủ nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro