Chương 909: Tin mới lạ
Editor: Đào Tử
________________________________
Bùi Diệp đối diện với chàng thanh niên tóc bạc rất lâu.
Cuối cùng, Bùi Diệp là người đầu tiên nhượng bộ.
Nhưng dù đã suy nghĩ kỹ càng, cô vẫn cảm thấy không thể tin nổi rằng mình có thể là người lạnh nhạt với chuyện đó.
Ở một mức độ nào đó, cô còn hơn cả thái giám.
Thái giám chỉ bị tước mất công cụ, nhưng tinh thần và cơ thể vẫn còn ham muốn, còn cô thì chẳng có gì cả.
"... Chuyện này không khoa học chút nào... Tôi vẫn cảm thấy mình còn cứu được..."
Chàng thanh niên tóc bạc an ủi cô: "Cô cũng đừng quá áp lực, với tình hình của Liên Bang hiện nay, cô sống độc thân đến chết cũng không ai hối thúc cô kết hôn lập gia đình đâu. Tôi thấy cô đã sống độc thân hơn ba trăm năm qua cũng ổn mà, thêm một hai trăm năm nữa cũng không sao, cố chịu đựng là qua thôi."
Hiện nay đang là xã hội ít ham muốn, sống độc thân cũng rất vui vẻ.
"Chết tiệt, chủ động độc thân và bị ép độc thân là hai chuyện khác nhau!"
Bùi Diệp có thể là người không được sao?
Cô giơ tay phải về phía chàng thanh niên tóc bạc, lòng bàn tay hướng lên gập lại.
"Đưa đây!"
Chàng thanh niên tóc bạc không hiểu lắm, nâng ly rượu uống một hớp.
"Gì cơ?"
Bùi Diệp nói: "Tài khoản xem phim con heo!"
Chàng thanh niên tóc bạc: "..."
Nếu không phải nhờ sự tu dưỡng và điềm tĩnh nhiều năm, ly bia vừa rồi có thể đã phun ra ngoài.
"Tôi nói nè —— cô đừng hy vọng nữa. Khi còn trẻ đã không hứng thú, hơn ba trăm tuổi rồi còn có thể có động lực sao?"
Chàng thanh niên tóc bạc sinh ra trong một gia đình có giáo dục rất nghiêm ngặt, trước khi gặp Bùi Diệp, anh cứng nhắc đến mức nào thì là mức đó, mọi hành vi đều tuân theo quy tắc, bước đi đều có bước chân và tần suất giống nhau, giọng nói cũng được kiểm soát nghiêm ngặt, đúng chuẩn mẫu mực của người cứng nhắc.
Một lần huấn luyện đặc biệt vào mùa hè, anh thua trong một trận đấu với một người mà anh không ưa lắm.
Người đó cố ý làm khó anh, lại biết được tâm tư thầm kín của anh, nên cố tình muốn làm anh xấu hổ trước mặt Bùi Diệp.
Theo thỏa thuận trước, kẻ thua phải rút thăm làm một việc.
【 Mời người mình thích cùng xem phim không thể miêu tả 】
Khi rút thăm, anh không cần soi gương cũng biết mặt mình chắc chắn xanh lét.
Đúng lúc anh chuẩn bị tìm một người bạn cùng phòng để qua chuyện này, Bùi Diệp ở bên cạnh hỏi xem phim nào không thể miêu tả.
Người bạn cùng thời của anh ngớ người, theo phản xạ trả lời: 【 Tất nhiên là phim XXX hot nhất hiện nay! 】
Bùi Diệp nói: 【 Nhưng chúng ta vẫn chưa đủ tuổi, không thể đăng ký tài khoản người lớn được. 】
Người bạn cùng thời lại nói: 【 Tôi có tài khoản và mật khẩu của anh tôi, có thể mượn. 】
Bùi Diệp nghĩ một giây, một tay ôm vai chàng thanh niên tóc bạc.
Cười gian xảo: 【 Cứng nhắc à, vui một mình không bằng vui cùng mọi người, cùng xem đi. 】
Chàng thanh niên tóc bạc thời thiếu niên: 【 ... 】
Bùi Diệp nói: 【 Tôi cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, mọi người cùng xem, tránh để các cậu làm bậy, dù sao cũng là trẻ vị thành niên. 】
Chàng thanh niên tóc bạc thời thiếu niên: 【 ... 】
Người bạn cùng thời cũng lộ vẻ thương hại.
Cuối cùng, cả nhóm cùng tham gia huấn luyện đặc biệt tụ tập, tạo ra không khí như một buổi lửa trại.
Anh và Bùi Diệp ngồi cạnh nhau.
Nhân vật chính trong phim không thể miêu tả là những ngôi sao ảo đang nổi tiếng.
Một nhóm thiếu niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi tràn đầy năng lượng và sức sống.
Dù là người có giáo dục nghiêm ngặt như anh cũng bị nội dung phim làm cho xao động.
Kết quả là ——
Bùi Diệp vừa ăn hạt dưa vừa xem xong cả bộ phim, cuối cùng tổng kết:
"... Tôi thấy không ổn lắm..."
Chàng thanh niên tóc bạc thời thiếu niên lúng túng che đậy phản ứng của mình, khàn giọng hỏi:
"Không ổn chỗ nào?"
Bùi Diệp nói:
"Tôi đã so sánh kỹ với bản gốc, đây chắc chắn là bản quay lén bất hợp pháp."
Nói xong, cô quay đầu nói với người bạn cùng thời đã làm khó mình:
"Anh cậu có vấn đề về tư tưởng, dám truyền bá hàng lậu."
Chàng thanh niên tóc bạc thời thiếu niên: "..."
Người bạn cùng thời: "..."
"Cậu, cậu... chẳng lẽ không thấy... nóng người sao?"
Bùi Diệp nói:
"Loại phim chỉ có hành động mà không có nội dung thế này, xem lần thứ hai thì chẳng có gì thú vị cả."
"Cậu xem lần đầu ở đâu?"
"Mượn tài khoản của học sinh lớp trên, tôi nghe nói... tuyệt đỉnh! Tôi chỉ tò mò thôi, quả thực không làm tôi thất vọng! Đây chỉ có thể là phim ảo, người thường không thể làm được..."
Chàng thanh niên tóc bạc thời thiếu niên không tin.
"Cậu không thấy kỳ lạ và khó chịu sao?"
Bùi Diệp giơ tay sờ trán anh, nhiệt độ có hơi cao.
"Chỉ cần là phim ảnh, dù là nội dung có thể miêu tả hay không thể miêu tả, đều có yếu tố nghệ thuật chế tác.
Bớt đọc những tiểu thuyết không lành mạnh thôi, tác giả viết về chuyện đó thường không có kinh nghiệm, chỉ toàn nói nhảm, không tuân theo những kiến thức sinh lý cơ bản nhất."
Chàng thanh niên tóc bạc thời thiếu niên: "..."
Ba trăm năm sau, Bùi Diệp cuối cùng cũng lục lại ký ức này từ góc sâu trong trí nhớ.
Cô tự tin nói:
"Đó là vì nội dung khi ấy quá giả, cậu sẽ phản ứng với thứ giả sao?"
Chàng thanh niên tóc bạc gật đầu dứt khoát:
"Tôi sẽ."
Bùi Diệp: "..."
Chủ đề này thật không có cách nào tiếp tục...
Tuy nhiên, Bùi Diệp là người "không thấy quan tài không đổ lệ", "không thấy Hoàng Hà không chết tâm".
Cô luôn cảm thấy mình vẫn có thể cứu vãn, nên đã mua thẻ năm cho tài khoản người lớn đã lâu không gia hạn, chọn những phim có lượt xem cao, độ hot cao, có cốt truyện và chiều sâu, rồi một mình xem trong biệt thự ảo của mình. Càng xem, cô càng không thể kìm nén được những lời phàn nàn.
"... Ba trăm năm rồi, đám người này vẫn không tiến bộ chút nào..."
Bọn họ không thèm dùng đầu của mình để nghĩ mà đã đặt trước mặt nữ chính rồi?
Trước khi thiết kế tỷ lệ thân hình và tài sản của nam chính, có thể cúi đầu nhìn lại mình, tự hỏi có đúng không?
Từ kênh này đến kênh khác ——
"... Cũng may đây là người ảo, nếu là người thật, mỗi năm tiền khám bệnh đủ để xây một bệnh viện nội khoa rồi..."
"... Tư thế này thật không được nhỉ?"
"... Không thể vì là người ảo mà bỏ qua chứ?"
Rồi đến kênh khác ——
Kênh dị tộc ——
Thôi ——
Đừng tự hành hạ mình nữa.
Bùi Diệp xoa trán không thể xem nổi nữa. Đừng nói đến cơ thể khó chịu, cảm xúc kích động, giờ cô chỉ muốn mua lại trang web đó, bắt người lập kế hoạch chế tác phải đích thân báo cáo giải thích sự hợp lý và bất hợp lý của những cốt truyện lộn xộn này. Hoàn toàn là làm hại con người!
Cô tiếc cái thẻ năm của mình.
Trong phòng thí nghiệm đã làm bảy, tám lần kiểm tra toàn diện, dữ liệu liên quan vẫn không thay đổi.
Cuối cùng, chỉ có thể thừa nhận ——
Có lẽ cô thật sự là một thái giám.
Ảo ảnh của người bạn bất chợt xuất hiện.
"Dù sao cũng độc thân, thái giám hay không có gì khác biệt?"
Bùi Diệp nói với vẻ không vui: "Đây là vấn đề tôn nghiêm!"
Cô có thể độc thân, nhưng không thể vì không đủ khả năng mà phải độc thân.
Bạn của cô thấy trong lòng cô vẫn còn giận, cảm thấy tình hình không ổn nên chuyển đề tài.
"Hiếm khi về nhà một lần, cô không có ai muốn liên lạc à? Ví dụ như mấy người cũ ở Quân đoàn số bảy?"
Quân đoàn số bảy là một đơn vị tuyến đầu, vừa đúng lúc mới thay đổi lãnh đạo chưa được hai năm.
Lãnh đạo mới vừa lên đã phải đối mặt với trận chiến khó khăn, vậy mà cô không lo lắng cho hậu bối chút nào.
Dù chỉ là gọi điện động viên một chút cũng được mà.
Bùi Diệp gạt tàn thuốc, cười nhả một vòng khói: "Tôi xem báo cáo quân sự gần đây, tình hình tuyến đầu vẫn căng thẳng, lúc này không nên làm phiền. Hơn nữa —— một người tiền nhiệm hoàn hảo nên im lặng như đã chết, chỉ tay năm ngón sẽ khiến người ta khó chịu."
"Cô vẫn còn áy náy về chuyện đó?"
Bùi Diệp biết bạn mình đang ám chỉ chuyện gì.
Cô cười lạnh: "Tự tay đấu chết người thầy của mình, nếu không áy náy, chẳng phải tôi quá vô tình vô nghĩa sao."
Bạn cô không tiếp tục chủ đề, mà hỏi cô.
"Nếu không có gì quan trọng, tốt nhất là rời khỏi Liên Bang sớm, cơ thể của cô chỉ tạm thời ổn định, kéo dài sẽ không tốt."
Bùi Diệp ngạc nhiên: "Gấp vậy sao? Nhưng tôi vẫn phải quản lý tài sản, xem xét các dự án đầu tư chứ, dù sao cũng đã rời đi sáu tháng rồi."
Cô vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt bạn cô trở nên khó coi.
"Cô còn dám nói về khả năng quản lý tài chính của mình? Những năm qua đều có người chuyên trách giúp cô, có cô hay không có gì khác biệt?"
Bùi Diệp: "..."
Dù đó là sự thật, nhưng cô vẫn thấy ngứa ngáy tay chân.
"Được —— nghe theo sắp xếp của cậu."
Thực ra cô cũng không muốn ở lại đây lâu, đặc biệt là khi nhìn thấy báo cáo chiến sự căng thẳng mà cô lại không thể ra tiền tuyến.
Ở thêm một giây là thêm một giây chịu đựng.
Bạn cô gật đầu, sắp xếp thời gian.
"Cô đi ngủ sớm đi, dậy là có thể tiếp tục rồi."
Bùi Diệp thoải mái: "Lần sau đặt tôi vào buồng dinh dưỡng, nhớ thêm một bộ quần áo."
Cô không muốn lần sau tỉnh dậy lại trần truồng.
————————
"Cô ấy không phát hiện ra chứ?"
Ở một nơi nào đó trên hành tinh trung tâm.
Một ông lão tóc bạc đang bận rộn xử lý tài liệu.
Thanh niên tóc đỏ mặt không biểu cảm: "Suýt nữa."
Gương mặt nghiêm nghị của ông lão tóc bạc thoáng hiện nụ cười hòa nhã, nhưng chỉ trong chốc lát.
"May mà cô ấy không có thói quen xem hóa đơn, nếu không —— chắc chắn sẽ tìm tôi mượn đao Đế Thủ."
Trong sáu tháng Bùi Diệp rời đi, tài khoản của cô đã đặt hàng ngàn đơn trên các nền tảng mua sắm trực tuyến, số tiền tiêu tốn thật đáng kinh ngạc.
Thanh niên tóc đỏ bĩu môi.
"Mua những thứ đó đâu phải tiêu cho tôi. Lần sau, cô ấy sẽ khó mà trở về dễ dàng."
Sau một lúc, hắn lại bổ sung.
"Tôi không lo."
Theo định luật bảo toàn năng lượng, hệ thống không thể tạo ra đồ vật từ không khí.
Vì vậy, tất cả các vật phẩm trong cửa hàng của A Tể đều được mua bằng tiền từ tài khoản của Bùi Diệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro