Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 908: Tạm về Liên Bang

Editor: Đào Tử

________________________________

Quản lý cảm xúc vẫn luôn là ưu điểm Bùi Diệp hằng lấy làm kiêu ngạo.

Cô nghĩ rằng bản thân không dễ bị ảnh hưởng bởi ngoại vật, nhưng sự thật lại tát mạnh vào mặt cô.

Nhìn thấy hàng ngàn dã ma lao về phía mình, kèm theo mùi hôi hám của ma khí, cô cảm thấy trái tim vốn rất bình tĩnh bắt đầu điên cuồng dao động. Một luồng sát khí không thể kiềm chế được tông loạn trong lồng ngực cô, dường như muốn phá toang lồng ngực mà ra.

Càng cố gắng dùng lý trí để áp chế cơn cuồng loạn này, sát khí càng phản công mạnh mẽ hơn, thậm chí không biết từ lúc nào đôi mắt đã phủ một màu đỏ tươi.

Trong cơn mê man, cô cảm thấy mình đang ở một nơi tràn ngập mùi hương thanh khiết của cỏ cây, gió nhẹ lùa qua mặt, cỏ lá nhẹ nhàng cọ vào mặt cô theo làn gió. Cố gắng tập trung ý thức để nghe, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng động của những con vật nhỏ, tiếng ríu rít không ngừng.

Đây là đâu?

Bùi Diệp cố gắng mở đôi mí mắt nặng trĩu, nhưng mí mắt nặng như chì, dù cố gắng thế nào cũng không mở nổi một khe hở.

Mặc dù toàn thân không thể động đậy, nhưng trực giác mách bảo cô rằng xung quanh rất an toàn.

Cô để mặc lý trí tiếp tục chìm đắm, rất nhanh mất đi cảm giác.

Nhưng không biết, nơi cô đang ở xuất hiện một con hung thú khổng lồ như núi.

Hệ thống ba mắt đang đắc ý: "..."

Tiểu Thương tái sinh bị cảnh này làm cho kinh ngạc: "..."

Người này...

Biến thành hung thú?

Ngay sau đó, hung thú khổng lồ đột nhiên xuất hiện giẫm lên dã ma, mắt thú nhìn chằm chằm vào hệ thống đang khoe khoang trên bầu trời.

Gừ -------

Kèm theo một tiếng gầm lớn, hai chân hung thú dùng lực, thân hình khổng lồ đứng dậy, móng vuốt dài vung lên liền tóm lấy hệ thống đang định trốn chạy từ bầu trời. Tiểu Thương tái sinh lại may mắn thoát nạn, chỉ là đứng quá gần bị khí thế của hung thú ép đến ngất xỉu.

Trong cơn mê man, hắn tỉnh dậy trong một mảnh tối đen, bốn phía đều là lời nguyền rủa và ác ý quen thuộc.

Chỉ có cuối con đường một "hắn" khác hoàn toàn khác biệt đang đứng ở đó.

"Hắn" đưa tay về phía mình, ánh mắt bình tĩnh mang theo sự cỗ vũ dịu dàng.

Mơ hồ, hắn nghe được "hắn" mở miệng nói.

【 Đứa trẻ đáng thương, hãy bắt đầu cuộc sống mới đi. Dù sao, cậu mới là Tiểu Thương. 】

Chuyện sau đó, hắn không rõ.

Chỉ biết hắn tỉnh dậy trong một con hẻm hẻo lánh, Yên Kinh vẫn phồn hoa và bình yên như thường ngày, dường như đêm qua hung thú tàn phá chỉ là một ảo ảnh.

Nhưng Tiểu Thương tái sinh biết đó không phải là ảo ảnh, đó là sự thật đã xảy ra.

Mất đi hệ thống đã đồng hành bấy lâu, hắn cô độc một mình, có cảm giác trời đất bao la nhưng không có chỗ nương tựa.

Trong cơn mê man, hắn trở về thành phố S, đứng trước cổng trường Đại học C.

Vai bị người ta nhẹ nhàng vỗ, người đến đầy nhiệt tình.

"Đàn em Tiểu Thương, chào buổi sáng nha."

Tiểu Thương tái sinh: "..."

Hắn do dự, ngập ngừng, nhưng cũng có cảm giác chân thực hơn.

"Lần đầu gặp mặt, tôi là Tiểu Thương."

Nhìn thấy biểu cảm từ ngỡ ngàng, kinh ngạc chuyển thành nghi hoặc của Điền Hạc Dương, hắn mỉm cười.

----------

Không biết đã bao lâu trôi qua, có lẽ là một ngày cũng có thể chỉ là một giờ...

Bùi Diệp đang ngủ say đột nhiên cảm thấy một lực hút mạnh mẽ, kèm theo đó là cảm giác rơi xuống, cơ thể đang rơi nhanh chóng.

Bùi Diệp theo phản xạ mở mắt, cơ thể tự điều chỉnh trọng tâm.

Chỉ là chưa kịp điều chỉnh xong, cô liền phát hiện mình đang ở trong một chiếc thùng khổng lồ chứa đầy chất lỏng không rõ nguồn gốc.

Toàn thân Bùi Diệp bị treo ngược trôi nổi trong dung dịch dinh dưỡng: "..."

Khi cô đang đoán xem liệu mình có bị người bạn xảo trá lừa đến một nhiệm vụ khác hay không, người bạn xảo trá đó xuất hiện trên màn hình liên lạc, vẫn là mái tóc đỏ và đôi mắt đỏ quen thuộc. Hắn nhìn Bùi Diệp và nói: "Chào mừng trở lại, cô không thể yên ổn chút sao?"

Ánh mắt Bùi Diệp xuyên qua dung dịch dinh dưỡng và khoang dinh dưỡng trong suốt, nhìn thẳng vào người bạn xảo trá.

Đột nhiên, cô nở một nụ cười "hiểm độc".

"Xem ra tôi đã xem nhẹ cậu rồi, cậu thật sự dám để tôi quay lại."

"Đương nhiên là tôi dám rồi, cô đang ở trên hành tinh điều dưỡng cách xa hành tinh trung tâm mà."

Bạn cô không chút sợ hãi, nhảy múa trên ranh giới của Bùi Diệp.

Bùi Diệp: "..."

Cô giơ ngón giữa về phía bạn mình.

Với động tác này, cô phát hiện hàng chục ống mỏng trong suốt như xúc tu sống động kết nối vào da thịt mình.

Nhìn kỹ, những ống mỏng này còn rung lên theo nhịp đập của tim mình.

Bùi Diệp giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, điều chỉnh trọng tâm từ treo ngược thành đứng thẳng.

Cô giơ tay sờ vào bên trong khoang dinh dưỡng, tìm thấy một nút màu xanh lá.

Dung dịch trong khoang từ từ chảy ra qua một lỗ ở đáy, và theo đó, những ống mỏng cũng co lại một cách linh hoạt.

Chân Bùi Diệp chạm đất, một tiếng "đinh" vang lên, cửa khoang mở ra.

Cô giơ tay lau sạch dung dịch dinh dưỡng dính trên mặt, tiện tay lấy chiếc áo khoác rộng thùng thình khoác lên người, thắt dây lưng, rồi dùng khăn sạch lau sạch phần dung dịch còn sót lại trên mặt, lau tóc lộn xộn. Suốt quá trình, cô không hề thắc mắc gì.

Lẽ ra Bùi Diệp nên hỏi.

Cô đã du lịch đến một hành tinh biên giới xa xôi, nơi tài nguyên không nhiều nhưng phong cảnh rất đẹp, biển xanh mướt, cô đã ở đó một thời gian. Cuối cùng lại tỉnh dậy trong một khoang dinh dưỡng của một phòng thí nghiệm cao cấp, thứ không thể xuất hiện ở một hành tinh biên giới...

"Giải thích đi, tôi cho cậu thời gian giải thích."

Bùi Diệp tiện tay ném khăn vào máy làm sạch bên cạnh, nó sẽ tự động làm sạch, khử trùng và sấy khô.

Người bạn nói: "Chuyện này tôi không thể quyết định một mình, cần sự cho phép của một người khác."

"Ai?"

Người bạn nói: "Cô sẽ sớm biết thôi."

Trong lúc nói chuyện, cửa phòng thí nghiệm mở ra, vài khuôn mặt lạ bước vào, nhưng họ đều mang dấu hiệu của quân đội.

Bùi Diệp không khỏi nhướn mày.

Cô đang ở trong phòng thí nghiệm thuộc quân đội?

"Thưa ngài, ngài đã tỉnh."

Bùi Diệp tự nhiên nhận lấy chất bổ sung dinh dưỡng mà người đến đưa cho.

"Ừ, tôi đã ngủ bao lâu?"

"Dựa theo thời gian của hành tinh trung tâm, khoảng sáu tháng."

"Sao mới có sáu tháng?"

Bùi Diệp vừa lẩm bẩm vừa đưa chất dinh dưỡng vào miệng.

Vừa chạm lưỡi vào chất dinh dưỡng, biểu cảm cô lập tức thay đổi.

Nhổ ra cũng không được mà nuốt cũng không xong.

Cuối cùng, cô đành phải bóp mũi uống hết.

"Tôi nói này - Các cậu ở viện nghiên cứu quân đội có sở thích kỳ quặc gì vậy, loại dinh dưỡng đặc biệt này không thể điều chỉnh hương vị một chút sao?"

Đây cũng là một trong những lý do cô không thích đến các đơn vị điều dưỡng của quân đội.

Một người trong số họ ngây thơ nói: "Chúng tôi chú trọng hiệu quả hơn là hương vị, bảo vệ mạng sống là quan trọng nhất."

Bùi Diệp cười khẩy: "Hai trăm năm trước tôi đã nghe cái lý do này rồi!"

Là thành viên của Quân đoàn số bảy, mỗi thế hệ dinh dưỡng phẩm do quân đội sản xuất cô đều đã thử qua.

Không bàn về hiệu quả, hương vị thì thật sự là càng ngày càng "cải tiến".

Người đó nhún vai nói: "Không còn cách nào, trong sổ tay hướng dẫn của viện nghiên cứu ghi như vậy mà."

Ai phàn nàn về hương vị đều bị lý do vạn năng này đánh lừa.

Dù sao thì thích uống hay không thì tùy.

Bùi Diệp: "..."

Quả thật, một quân đoàn trưởng đã giải ngũ thì chẳng còn quyền lợi gì.

Bùi Diệp đi tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ, có người mang đến cho cô một bữa ăn dinh dưỡng, loại có hương vị bình thường.

"Tít tít tít tít --"

Thiết bị cá nhân trên cổ tay cô vang lên.

Bùi Diệp hỏi: "Đọc đi, có tin gì?"

[XX, XX, XX tọa độ, căn biệt thự số XX tại đường XX.]

Bùi Diệp nói: "Trả lời, bảo rằng tôi đã biết rồi, sẽ đến trong vài phút."

Trong vài phút ăn xong bữa cơm, Bùi Diệp mở thiết bị cá nhân kết nối với mạng Thiên não, dùng ý thức đăng nhập.

Theo tọa độ truyền đến điểm đến, có vệ binh canh gác ở cửa, và còn nhiều người khác đang ẩn nấp cẩn thận.

Bùi Diệp đã quen với đội hình này.

"Có hẹn, tìm người."

Sau khi vượt qua nhiều lớp bảo vệ, cuối cùng cô cũng gặp được nhân vật chính hôm nay.

Trong phòng khách có ba người.

Ngồi ở vị trí chính là một thanh niên tóc bạc, bên cạnh anh ta là một vị phó quan trung niên, và người bạn xảo trá ngồi ở vị trí cho khách.

Thanh niên tóc bạc chính là Nguyên Soái hiện tại của Liên Bang, cũng là bạn của Bùi Diệp từ thời học sinh và là đồng đội sau khi nhập ngũ.

Chào hỏi ba người, Bùi Diệp thẳng thắn ngồi xuống chỗ trống.

"Tôi nghĩ thời gian của Nguyên Soái cũng rất quý báu, có gì thì chúng ta nói thẳng."

Trên mặt Bùi Diệp không có vẻ giận dữ, nhưng Nguyên Soái, người hiểu rõ cô, biết rằng người bạn cũ đang tức giận.

Cũng đúng thôi, người bằng đất cũng có lúc nóng giận, huống chi cô không phải là người bằng đất.

Thanh niên tóc bạc nói: "Thấy cô vẫn còn sung sức như vậy, tôi rất yên tâm."

Bùi Diệp: "..."

Thanh niên tóc bạc quay đầu ghé tai nói nhỏ với phó quan, phó quan cúi chào rồi thoát khỏi mạng ảo, hình ảnh biến mất.

"Muốn uống gì không?"

Cơn giận trong lòng Bùi Diệp tắt ngấm.

"Không muốn uống gì cả, tôi đến để đòi sự thật, đừng để tôi uổng công hôm nay."

"Chuyện này nói ra thì dài, ngồi xuống từ từ nói."

Thanh niên tóc bạc pha ba tách trà.

Ngồi xuống, anh gật đầu với người đàn ông tóc đỏ mắt đỏ, người đó hiểu ý, truyền cho Bùi Diệp một tập tài liệu.

Nhìn thấy ký hiệu bảo mật tối cao trên bìa tài liệu, Bùi Diệp không khỏi nhướn mày.

Những bí mật trong tập tài liệu này khiến cô kinh ngạc.

Điều kinh khủng nhất là, tất cả đều liên quan đến cô.

Người bạn nói: "Những thế giới mà cô đã vào đều là thật."

"Tôi biết! Nếu không biết điều này, tôi cũng không cần sống nữa."

Bị kẹt trong vài thế giới, tổng cộng gần mười năm, sao Bùi Diệp có thể không đoán ra điều này.

Người bạn lại nói: "Thực ra cái trò chơi kia... nó cũng có bí mật riêng, nhưng tôi không thể nói thêm."

Bùi Diệp cười nhạt, với vẻ mặt "cậu nghĩ tôi ngốc à" nhìn người bạn.

"Tất nhiên tôi cũng biết!"

Người bạn xòe tay: "Ngoài những điều đó, không còn gì để thú nhận nữa, mọi thứ còn lại đều ở trong tập tài liệu đó, cô tự xem đi."

Bùi Diệp cúi đầu nhìn tập tài liệu nặng trĩu này, cười khổ trong lòng.

Đây là một tài liệu tuyệt mật, cần có quyền hạn của Nguyên soái mới có thể điều tra.

Bùi Diệp mơ cũng không ngờ trên người mình lại có nhiều bí mật đến vậy.

Quả thật cô đã được quân đội Liên Bang cứu thoát khỏi tàu hải tặc vũ trụ, nhưng không phải là con riêng của một tên hải tặc vũ trụ và một người phụ nữ nào đó.

Cô không phải là cư dân gốc của Nhân loại Liên Bang, thậm chí có thể không phải là con người...

Trước khi trở thành Bùi Diệp của Nhân loại Liên Bang, có lẽ cô đã từng có thân phận khác...

Bản thân chủng tộc của cô có thể đối lập với Liên Bang...

Bùi Diệp buồn bã dùng hai tay che mặt, cảm xúc phức tạp không thể diễn tả được đang tràn ngập trong lồng ngực.

Những suy đoán tồi tệ nhất lại trở thành sự thật.

Thanh niên tóc bạc hỏi cô: "Bây giờ cô cảm thấy thế nào?"

"Hiện tại tôi rất hối hận, vô cùng hối hận, năm đó tôi có đủ tư cách ứng cử Nguyên soái thì không nên rút lui."

Nếu cạnh tranh thắng, cô chắc chắn sẽ tiêu hủy tập tài liệu đó ngay lập tức.

Nụ cười trên mặt thanh niên tóc bạc đột nhiên đông cứng lại, nhẹ nhàng gọi tên cô.

"Bùi Diệp!"

Bùi Diệp thoáng chốc quét tan sự u ám, lười biếng ngả lưng ra sau.

"Tôi đây, tai chưa điếc, cậu nói nhỏ chút!"

"Cô đã hơn ba trăm tuổi rồi, không phải ba tuổi..."

Người bạn thấy bầu không khí giữa thanh niên tóc bạc và Bùi Diệp không căng thẳng, mỉm cười, đứng dậy cáo từ.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Bùi Diệp và thanh niên tóc bạc.

Cả hai đều im lặng.

Cho đến khi thanh niên tóc bạc im lặng một lúc, chủ động đề nghị đi quán bar.

"Hôm nay tôi nghỉ, ra ngoài uống một ly nhé?"

"Tôi thích uống với cậu ngoài đời hơn, đã quen với khuôn mặt đầy nếp nhăn của cậu, đột nhiên trẻ trung thế này tôi chưa quen."

Thanh niên tóc bạc: "..."

Với công nghệ hiện tại của Nhân loại Liên Bang, duy trì vẻ ngoài trẻ trung không khó, rất ít người muốn già đi tự nhiên, thanh niên tóc bạc cũng không ngoại lệ. Chỉ là người ngoài công nhận rằng người già có thể trấn an lòng dân hơn, dẫn đến việc anh chỉ có thể thấy nhan sắc rạng rỡ của mình trên mạng ảo.

Bùi Diệp lại chọc vào điểm này, thanh niên tóc bạc muốn bóp chết cô.

Sau một hồi ngụy trang, hai người đàn ông và phụ nữ có ngoại hình không mấy nổi bật xuất hiện tại quán bar nổi tiếng trên mạng ảo.

Bùi Diệp uống hết ly này đến ly khác, thanh niên tóc bạc muốn ngăn cũng không ngăn được.

Anh nói: "Tập tài liệu đó của cô, cộng thêm bản thân cô và cựu Nguyên soái, số người biết đến không quá mười người. Cô cũng biết quy định bảo mật, những người biết chuyện sẽ không tiết lộ ra ngoài, tập tài liệu đó cũng sẽ không trở thành rào cản giữa cô và Liên Bang."

Nếu không phải Bùi Diệp kiên quyết muốn biết sự thật, tập tài liệu này cũng không có cơ hội được thấy ánh sáng.

Bùi Diệp cười nhạt: "Tôi có phải là người hẹp hòi như vậy không?"

Cô đã chiến đấu cho Nhân loại Liên Bang hơn ba trăm năm, không có công lao cũng có khổ lao, ngoài việc năm đó tranh đấu với cựu thủ lĩnh Quân đoàn số bảy, cô cũng không làm chuyện gì quá đáng. Bản thân cô cũng không biết thân thế và lập trường của mình, vì điều này mà đề phòng cô thì đúng là đầu óc có vấn đề.

Sau khi cô phát bệnh và thoái vị, sự sắp xếp của Liên Bang dành cho cô cũng đã là nhân từ hết mức.

Nếu thực sự đề phòng, thì đã sớm "vắt chanh bỏ vỏ" rồi.

Cô bực mình không phải vì chuyện này.

"Vậy thì cô uống rượu giải sầu cái gì?"

Bùi Diệp nói: "Tôi chỉ là trong lòng không thoải mái."

"Không thoải mái?"

"Rõ ràng trước kia đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng mình lại giống như một người ngoài cuộc, chẳng biết gì cả..."

Trước khi trở thành Bùi Diệp của Nhân loại Liên Bang, cô đã có thân phận gì, có quá khứ như thế nào?

Bùi Diệp uống cạn một ly rượu: "Nếu tôi có thể cắt đứt hoàn toàn với quá khứ thì cũng tốt, nhưng ngược lại, cái quá khứ đó vẫn còn liên kết với hiện tại của tôi, làm sao mà tôi không tức giận được? Người đất còn có ba phần lửa, anh thấy Bùi Diệp tôi là người đất sao?"

Chàng thanh niên tóc bạc nhịn cười: "Cô không phải là người đất, cô luôn là người nhào nặn người đất."

Bùi Diệp ợ một cái, cảm xúc đã được giải tỏa phần nào.

"Nhiệm vụ hiện tại của cô là chữa khỏi cơ thể..."

Bùi Diệp nói: "Tôi không thể trở về."

Chàng thanh niên tóc bạc lại nói: "Không về được thì không về được, cùng thế hệ với chúng ta không còn lại mấy người, có một người sống là đã tính một người. Thời đại huy hoàng của chúng ta đã qua từ lâu, thêm vài năm nữa, tôi cũng đến lúc phải nhường chỗ cho người khác... Nói mới nhớ, thời gian tôi tại vị đã tính là dài rồi, thời chiến mà như vậy không phải là chuyện thường. Tôi còn như vậy, còn mong đợi cô ở tuổi ba trăm nhảy nhót trên tiền tuyến sao?"

Bùi Diệp: "..."

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Cô đặt mạnh ly rượu xuống bàn, giọng điệu rất nguy hiểm.

"Tôi cho cậu một cơ hội để sửa lại lỗi ngôn từ vừa rồi."

Chàng thanh niên tóc bạc: "..."

Trên thế giới này luôn có những chuyện mà suy nghĩ bình thường không thể hiểu được.

Giống như anh luôn không thể hiểu tại sao Nguyên soái của Liên Bang phải ở trạng thái già, cũng không thể hiểu được sự chấp nhất của Bùi Diệp về tuổi tác.

Cả hai đều là người uống rượu giỏi, hơn nữa đây lại là mạng lưới ảo, uống rượu không say, cũng không cần chạy vào nhà vệ sinh liên tục.

Chàng thanh niên tóc bạc nhìn một bàn đầy chai rỗng, cảm xúc dâng trào.

"Cô cố gắng chữa bệnh đi, tôi cố gắng sống để nghỉ hưu, sau này biết đâu còn có thể cùng sống dưỡng lão trong một khu phố."

Bùi Diệp không che giấu sự chán ghét của mình.

Nói chuyện một lát, Nguyên soái đại nhân bắt đầu nói về con cái của mình, một đôi con trai con gái.

Với tuổi thọ trung bình của Liên Bang, ba bốn trăm tuổi mới xin nuôi một đứa trẻ là chuyện rất bình thường.

Chỉ là --

Bùi Diệp không kìm được khuôn mặt ngờ vực.

Khi nào thế? ? ?

"Cậu là một ông già độc thân ba trăm tuổi, xin nuôi con hồi nào?"

Chàng thanh niên tóc bạc xị mặt xuống.

"Gì mà tôi là ông già độc thân ba trăm tuổi, trước khi nói câu đó thì hãy nhìn bản thân mình đi!"

Bùi Diệp thản nhiên: "Tôi nhìn bản thân làm gì? Nếu các anh hồi đó có ai chủ động một chút, chúng ta đã có câu chuyện rồi!"

Cô đơn thân lâu như vậy là lỗi của cô sao?

Không, tất cả là lỗi của những người ngốc nghếch xung quanh!

Khóe miệng chàng thanh niên tóc bạc suýt không kiểm soát được.

Một lúc sau, anh dùng giọng gần như bất lực nói: "Cô không xem kỹ tài liệu đó à?"

Bùi Diệp nói: "Tôi xem rồi."

"Đoạn về dữ liệu kiểm tra cơ thể cô cũng xem rồi?"

Bùi Diệp: "..."

Cơ thể của cô thế nào cô rõ nhất, đoạn đó cô bỏ qua rồi.

Chàng thanh niên tóc bạc nói: "Cô không biết... cô... có chút... bệnh kín khó nói?"

Chỉ thiếu mỗi việc nói thẳng với Bùi Diệp rằng cô là thái giám.

Bùi Diệp im lặng ba giây, đưa tay túm lấy cổ áo của chàng thanh niên tóc bạc, chuẩn bị kéo anh ta đi đấu trường, dạy anh ta cách làm người.

Chàng thanh niên tóc bạc nói: "Cô có đe dọa tôi cũng không thay đổi được sự thật."

Theo quy định hiện hành của Liên Bang, vào năm mười tám tuổi, mỗi người đều phải thực hiện một bộ kiểm tra sức khỏe toàn diện.

Nếu không qua được kiểm tra, xét đến chất lượng hôn nhân, không khuyến khích kết hôn và sinh con.

Năm đó, cả nhóm cùng đi kiểm tra, Bùi Diệp lại quá tự tin.

"Kết quả kiểm tra của tôi chắc chắn là tốt nhất, không cần xem."

Nhưng các bạn khác lại xem, một số giá trị của cô thậm chí không đủ tiêu chuẩn để đăng ký một bạn đời ảo.

Bùi Diệp: "..."

(╯‵□′)╯︵┻━┻

"Dù tôi có là thái giám cũng không đến mức giá trị thấp như vậy, cái gì thế này?"

Chàng thanh niên tóc bạc cười khổ: "Cô rất khó có ham... muốn về mặt thể xác với người khác, các chỉ số quan trọng đều thấp hơn người bình thường rất nhiều..."

Trời sinh đã lãnh cảm với tình dục.

Không chỉ là thể xác, ngay cả cảm xúc cũng không thể khuấy động.

Chính vì thấy được dữ liệu này, vài người bạn từng có ý định với Bùi Diệp đành lặng lẽ dập tắt ngọn lửa tình yêu.

Chỉ là làm anh em thôi, dù sao không phải ai cũng cứng đầu, biết rõ không có kết quả mà vẫn đâm đầu vào tường.

Chàng thanh niên tóc bạc cũng là một trong số đó.

Anh từng thử đâm đầu vào tường, nhưng bài học sau đó quá thảm khốc, suýt nữa để lại bóng đen tâm lý cho anh khi còn trẻ.

Bùi Diệp: "..."

Chàng thanh niên tóc bạc bất lực: "Cô nghĩ lại xem, năm đó trong đợt huấn luyện đặc biệt, phần kháng cự sắc đẹp, sao cô lại đạt điểm tuyệt đối?"

Hai nhóm gồm mười chàng trai và cô gái ảo, lần lượt thử nghiệm.

Nhưng dù họ có cố gắng quyến rũ thế nào, dùng mọi thủ đoạn, người này vẫn có thể bình tĩnh ăn hạt dưa, xem phim hoạt hình.

Xem kìa, đây có phải là người không?

Bùi Diệp quả quyết: "Vớ vẩn, đó là do tôi có thiên phú! Định lực mạnh! Không bị ảnh hưởng bởi nam sắc nữ sắc!"

"Vậy sau này bạn đời ảo phổ biến, cô đã đăng ký chưa?"

"Tôi đăng ký rồi!"

"Cô có chơi không?"

Bùi Diệp nói: "Kẻ ngốc mới chơi với nhân vật ảo."

Chàng thanh niên tóc bạc: "... Cô vui là được..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro