Chương 898: Nam thần năm phút
Editor: Đào Tử
________________________________
Một mũi tên trúng... ba đích?
"Ha ha, Thánh Quân điện hạ đang đùa với tao sao?"
Hệ thống cười gượng giả tạo, nó hoàn toàn không dám tin vào những lời Thần Đồ Đế quân nói... điều này thực sự quá hoang đường, còn hoang đường hơn cả việc tan rã của liên minh ma yêu là do tiểu nhân tính toán. Giống như trò đùa ngày Cá tháng Tư, không có độ tin cậy.
Thần Đồ Đế quân hạ mắt xuống, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.
Càng như vậy càng khiến hệ thống cảm thấy lo lắng đến khó tả.
"Đùa? Mi không phải Yêu hoàng, mi thử hỏi lòng mình xem có xứng đáng nhận sự đãi ngộ này không?"
Hệ thống: "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Ông mày thật lòng mà...
"... Tao vẫn không tin, nếu thật sự như vậy, với tính cách của mày có thể nhịn được sao?"
Thần Đồ Đế quân cười lạnh.
"Ai nói với mi là ta đã nhịn?"
Nếu đã nhịn, thì làm sao có thể gánh nợ công đức âm một trăm tỷ?
Một lúc gây họa một lúc sướng, đau là khi phải trả nợ sau đó.
Hệ thống không hiểu nội tình, nhưng nhìn phản ứng của Thần Đồ Đế quân, không thể không thốt ra: "... Nghe mày nói có chút kiêu ngạo... Nhưng nhìn mày và Yêu Hoàng hiện giờ... có vẻ không có gì đáng tự hào... Yêu Hoàng căn bản không nhận ra mày."
Thần Đồ Đế quân nói thanh niên vừa rồi là Yêu Hoàng chuyển thế, nhưng hệ thống lại không nhận ra.
Mọi người đều từng là nhân vật làm mưa làm gió thời thượng cổ, ai không hiểu ai chứ?
Đừng nói chuyển thế, ngày xưa Yêu Hoàng chỉ cần hắt hơi, bản thể cũng biết nàng đã ăn gì tối qua.
Giải thích duy nhất là yêu hoàng tiền kiếp tử vong có nội tình đặc biệt, khiến sau khi chuyển thế linh hồn có vấn đề, không nhận ra người quen cũ. Nghĩ vậy, hệ thống có chút an lòng, bản thể cũng không phải kẻ thảm nhất.
Nó không biết chữ chết thế nào mà giẫm vào chỗ đau của Thần Đồ Đế quân, bị nàng ném như quả bóng vào tường rồi lại kéo về bằng tay không.
"Câm miệng!"
Hệ thống bị đập đến hoa mắt chóng mặt.
"Được được, tao tự mình cấm chat."
Tên này đúng là não yêu đương độc quyền phiên bản giới hạn của Yêu Hoàng.
Chỉ là có một chuyện nó vẫn chưa hiểu.
Nguyên hình của vị này...
Chẳng phải đây là món ăn mà nguyên hình của Yêu Hoàng thích nhất sao?
Đối mặt với nguyên hình của Yêu Hoàng, gã không sợ hãi à?
Hệ thống vừa lóe lên suy nghĩ này trong đầu, lại chú ý đến bộ đồ ngủ của Thần Đồ Đế quân, nó thở dài một hơi.
Có lẽ đây là lĩnh vực mà chó độc thân không thể hiểu được.
"... Thôi được, tao không nhắc lại chuyện cũ nữa, mày định xử lý tao thế nào?"
Thần Đồ Đế quân nói: "Theo lý ta nên tiêu diệt mi..."
Hệ thống ngạc nhiên.
"... Mày thật sự muốn tha cho tao sao? ? ?
Câu đầu tiên nói như vậy, câu sau chắc chắn sẽ có sự thay đổi.
Chuyện này chẳng khác gì mặt trời mọc từ phía Tây?
Dù giữa hai tộc Ma và Yêu có kẻ gây rối hay không, thì việc Yêu Hoàng chết dưới tay bản thể là sự thật không thể chối cãi, thậm chí thi thể của Yêu Hoàng cũng bị bản thể trao đổi đi, vậy mà Thần Đồ Đế quân lại không ngay lập tức rải tro nó — thật là, tên này có tiến bộ trong việc kiềm chế.
Ai ngờ Thần Đồ Đế quân nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Hệ thống thấy trên làn da lộ ra của nàng hiện lên vô số phong ấn đen.
Có thể tưởng tượng ra rằng những chỗ được quần áo che phủ sẽ còn nhiều hơn.
Thần Đồ Đế quân nhạt nhẽo nói: "Mi hiểu rồi chứ?"
Hệ thống gật đầu lia lịa.
"Hiểu rồi hiểu rồi..."
Đại gia này không bộc phát ngay lập tức không phải vì kiềm chế tốt hơn, mà là bị phong ấn kỳ lạ nào đó.
Không biết ai có bản lĩnh này...
Thần Đồ Đế quân nhìn ra suy nghĩ của hệ thống, nhạt nhẽo nói: "Chút nguyền rủa của Thiên Phạt không trói buộc được ta, ta tự nguyện."
Hệ thống gượng gạo nói.
"... Có con chó nào tự nguyện đeo xích chó?"
Thần Đồ Đế quân không để ý đến cách so sánh của nó, chỉ lạnh lùng liếc một cái để cảnh cáo.
"Vì 'Nể tình bạn bè mà ngại đánh nhau'."
Yêu Hoàng vốn đã hồn phi phách tán có thể trở lại thế gian, vốn là một sự cưỡng cầu.
Không trả giá thì làm sao có thể?
Thần Đồ Đế quân nghĩ mình có thể trả giá, ai ngờ Thiên Đạo nhỏ nhen, lấy cớ "Yêu Hoàng chia sẻ vận mệnh với hắn để tụ hồn chuyển thế, đổi lấy một tia sinh cơ, không lý gì có thể chia ngọt mà không chịu khổ", đem nợ nghiệp của hắn tính lên Yêu Hoàng chuyển thế.
Muốn Yêu Hoàng an khang vô sự, thì phải trả hết "khoản nợ khổng lồ" đã mắc phải.
Hà hà, đúng là lấy Yêu Hoàng để uy hiếp A Tể...
Để ngăn Thần Đồ Đế quân gây chuyện trong quá trình trả nợ, còn tượng trưng đặt lên người hắn "nguyền rủa Thiên Phạt" để trói chân hắn.
Phong ấn không có tác dụng gì, Thần Đồ Đế quân có thể dễ dàng thoát khỏi, nhưng hậu quả của việc thoát ra thì không biết sẽ thế nào.
Điều này cũng dẫn đến việc Thần Đồ Đế quân mỗi ngày ba lần chửi rủa cả nhà Thiên Đạo.
"... Bây giờ ta chỉ muốn sớm trả hết những món nợ này..."
Thần Đồ Đế quân nhìn những đường phong ấn đen trên cánh tay, nhíu mày chặt lại.
Nếu có thể, Đế quân không muốn kéo Yêu Hoàng chuyển thế vào...
Hệ thống chế nhạo: "Mày có biết dáng vẻ hiện tại của mày giống gì không?"
"Giống gì?"
"Giống như một người trẻ tuổi đang gánh nợ mua nhà cao ngất."
Người trẻ nợ tiền ngân hàng, Thần Đồ Đế quân thì nợ công đức của Thiên Đạo.
Ngân hàng còn có thể phá sản, nhưng Thiên Đạo thì không, so với nó thì sống lâu hơn cũng chỉ tự đào mồ chôn mình.
"Ha ha... Mi so sánh thú vị đấy..." Thần Đồ Đế quân ngồi xếp bằng trên giường, hai ngón tay kẹp lấy hệ thống, như muốn lắc nó để làm rơi ra cái gì đó, "Mi đã nói vậy rồi, ta không lợi dụng một chút thì thật là lãng phí..."
"Mày, mày muốn làm gì?"
"Kiếm công đức. Trước đây mi gây hại cho nhiều con cháu nhân tộc ở tiểu thế giới, cứu giúp họ thì sẽ có một khoản công đức lớn. Ta đang rất thiếu người giúp, một là mi để ta đập vỡ ma hạch của mi một lần nữa, hai là đến giúp ta... Nếu không, bản thể của mi sẽ tiêu đời!"
Hệ thống: "... Đậu má!"
Nó cũng chuẩn bị ngày ba bữa hỏi thăm cả nhà Đế Quân rồi.
Cùng lúc đó, Bùi Diệp đã có được "hệ thống" từ chỗ Quách Dịch Lăng.
Chỉ là, khác với việc Tưởng Vân Lâu bị oan hồn quấn thân, tình huống của Quách Dịch Lăng có phần vượt ngoài dự đoán của Bùi Diệp.
Những chủ khí vận bị công lược ở tiểu thế giới này đều muốn xé nát Quách Dịch Lăng, chỉ có một hồn phách là ngoại lệ.
Thanh niên có khuôn mặt trắng như ngọc, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, xung quanh dường như có ánh sáng thánh khiết bao phủ, đôi mắt trong suốt, khóe miệng mỉm cười, không giống như những oan hồn khác đã mất đi lý trí. Thậm chí anh ta còn đứng bên cạnh Quách Dịch Lăng với tư thế bảo vệ, hai tay chắp lại, không sợ đối diện với Bùi Diệp.
Thứ duy nhất sáng hơn ánh sáng thánh thiện quanh thanh niên, là cái đầu trọc của anh ta.
Bùi Diệp nhìn lướt qua trang phục của thanh niên, liền biết đây là người trong Phật môn.
"Đại sư không hận cô ta sao?"
Chơi đùa tình cảm đến mức dính cả vào người xuất gia, tội lỗi quá. Nhưng thanh niên với hình dáng mờ ảo ấy lại mỉm cười nói: "Cô ấy cũng là một người đáng thương, nếu có thể quay đầu lại thì tốt nhất. Những người khác cũng là nạn nhân, nếu vì cô ta mà tăng thêm sát nghiệp, thì không đáng."
Bùi Diệp nhún vai.
Dù không thể hiểu hành vi gần như tự mình hại mình của thanh niên, nhưng cô chọn tôn trọng.
"Các người từ từ giải quyết mâu thuẫn, tôi sẽ quay lại dọn dẹp sau."
Thanh niên nói: "Cảm ơn."
Bùi Diệp lắc đầu, chuẩn bị leo cửa sổ về báo cáo.
Chỉ là, lần này suýt chút nữa cô trượt chân rơi tự do...
Vì khi cô nhảy cửa sổ, tay kia lấy điện thoại ra định xem giờ, lại nhìn thấy thông báo trên thanh thông báo hiện ra một dòng hot search trên Weibo.
# Tiểu Thương ban đêm gặp Thần Đồ, chỉ có năm phút #
Bùi Diệp: "???
Đm ai nói cô chỉ có năm phút! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro