Chương 892: Hệ thống của mi thuộc về ta (Cuối)
Editor: Đào Tử
________________________________
« Phong cảnh bên này tuyệt đẹp » đã gây chấn động lớn trong giới giải trí, độ hot ngất trời, máy chủ Weibo còn sập sáu lần, các từ khóa liên quan lần lượt lên hot search, ngay cả nhiều người lớn tuổi không lên mạng cũng bị thu hút, huống hồ là người nửa trong nửa ngoài như Tưởng Vân Lâu.
"Hệ thống, lần này mi quá thất trách rồi."
Trước đây các nhiệm vụ thông tin hệ thống thu thập cơ bản không có vấn đề lớn, thỉnh thoảng có sai sót cũng không gây ra rắc rối lớn.
Nhưng lần này thì khác...
Mục tiêu công lược "Tiểu Thương" và thông tin hệ thống cung cấp có bao nhiêu điểm khớp nhau?
Tâm trạng Tưởng Vân Lâu phiền muộn, đứng dậy pha cho mình một ly cà phê thơm ngon để tỉnh táo.
Trên màn hình tivi trong phòng khách đang chiếu « Phong cảnh bên này tuyệt đẹp », cảnh quay là cặp khách mời Bùi Diệp và Thần Đồ Đế quân.
Nếu một trong hai khách mời không phải là mục tiêu nhiệm vụ của mình, Tưởng Vân Lâu cũng không ngại xem để giết thời gian, đu chút CP, nhưng khổ nỗi khách mời bình thường "Tiểu Thương" lại là người mà hắn phải công lược —— cư dân mạng càng nói hai khách mời này có cảm giác CP, nói họ không cần giao tiếp bằng lời, chỉ cần ánh mắt là hiểu nhau muốn làm gì —— Tưởng Vân Lâu lại càng thêm bực bội, khó chịu.
【... Thông tin cũng không thể bảo đảm chính xác 100%... Quá trình nhiệm vụ luôn có bất ngờ... Đây đều là điều khoản ghi rõ trong hợp đồng.】
Tưởng Vân Lâu cười lạnh trong lòng.
"... Ý của mi là ta phải chấp nhận sao?"
Mục tiêu công lược lần này đặc biệt khó nhằn, không phải vì "Tiểu Thương" hung hãn, mà là người này mềm không ăn, rắn cũng không nhai. Dù Tưởng Vân Lâu đã cố gắng tạo thiện cảm với "Tiểu Thương", tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ, nhưng độ thiện cảm của hắn vẫn giữ vững ở mức 50 không lay chuyển.
Hệ thống lạnh lùng nói ra một loạt lời lẽ mang phong cách của nhà tư bản đẩy trách nhiệm.
【... Ký chủ, cậu quá kiêu ngạo tự mãn rồi! Những thành công trước đây không thể chứng minh năng lực của cậu xuất sắc, chỉ có thể chứng minh độ khó của nhiệm vụ không cao, mục tiêu công lược không khó nhằn. Khi không hoàn thành được nhiệm vụ, hy vọng cậu có thể tự kiểm điểm năng lực của mình nhiều hơn, thay vì phàn nàn về độ khó của nhiệm vụ hoặc thiếu thông tin. Đây không phải là cái cớ cho sự thất bại của cậu! Lần này thông tin quả thực có sai lệch lớn, nhưng tương lai sẽ còn có những nhiệm vụ khó khăn hơn mà không có thông tin, chỉ càng khó hơn hiện nay thôi, đến lúc đó cậu cũng đổ lỗi lên đầu tôi sao? 】
Tưởng Vân Lâu mím chặt môi, ánh mắt trở nên tối tăm.
【 Chỉ cần mục tiêu công lược không phải là người vô tình tuyệt tình, chỉ cần mục tiêu chiến lược còn là con người, điều đó có nghĩa là 'Hắn' có điểm yếu. Chỉ là cậu chưa phát hiện ra điểm yếu đó mà thôi. Thời gian nhiệm vụ còn rất dài, tôi nghĩ cậu cần điều chỉnh lại tâm trạng. 】
Hệ thống nói ra những lời này thật là khéo léo.
Đẩy một phát phủi sạch trách nhiệm.
Tưởng Vân Lâu vốn là người từng trải, làm sao có thể bị hệ thống này thao túng?
Lúc này, trên TV đang chiếu nội dung vòng ba của "Bùi Diệp" và "Thần Đồ Đế quân". Khác với hai vòng đầu ít giao tiếp nhưng đầy ăn ý, trong vòng này, hai người biểu hiện có chút dính lấy nhau, ánh mắt nhìn trộm nhau đều lấp lánh, bất kỳ cảnh nào cũng là đường mật.
Hắn không phát hiện, sau rèm cửa phòng khách lén lút ló ra một cái đầu người giấy.
Con người giấy nhỏ này chính là Bùi Diệp.
Nhưng ánh mắt Bùi Diệp không đặt trên người Tưởng Vân Lâu, mà là trên màn hình TV.
Tâm trạng của cô lúc này rất phức tạp.
Đế quân rốt cuộc tìm đâu ra hai người đóng thế?
Diễn xuất cũng quá giả đi?
Tại sao lại phải đứng gần như vậy?
Tại sao mí mắt lại giật liên tục?
Đế Quân tuyệt đối sẽ không lộ ra nụ cười giả tạo như vậy!
Mình trên TV cũng quá dầu mỡ đi, nhờn đến mức có thể xào nấu.
Đây đm căn bản không phải là tán tỉnh mà là quấy rối chứ?
Qua màn hình mà còn bị "Bùi Diệp" và "Thần Đồ Đế quân" trên TV làm cho ngượng ngùng.
Còn Tưởng Vân Lâu thì có cảm giác khác.
Dù là lần thứ hai xem, nhưng cảm giác ghen tuông mãnh liệt vẫn rất mạnh.
Đặc biệt là khi thấy "Tiêu Thương" bế công chúa rồi xoay vòng vòng với người phụ nữ đó, suýt chút nữa làm vỡ cốc cà phê.
"... Người phụ nữ này mới là đối thủ đáng gờm..."
So với cô nàng ngu ngốc Quách Dịch Lăng, ả căn bản không phải là mối đe dọa.
Ánh mắt Tưởng Vân Lâu lóe lên vài tia sáng kỳ lạ, do dự hồi lâu, dường như quyết định điều gì đó.
Hắn lấy điện thoại ra gọi một số lạ.
"Alo, ai vậy?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nước chảy và giọng phụ nữ.
"Là tôi, Tưởng Vân Lâu, tôi biết chúng ta cùng một loại người." Tưởng Vân Lâu đi thẳng vào vấn đề, "Bây giờ chúng ta đang đối mặt với cùng một thử thách, có muốn xem xét hợp tác không?"
Quách Dịch Lăng tắt vòi hoa sen, vừa lau tóc ướt vừa mặc áo choàng tắm, cười lạnh hỏi hắn: "Anh nói hợp tác? Anh bạn, đầu anh không bị hỏng chứ? Chúng ta đều muốn chinh phục cùng một mục tiêu, anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ hợp tác với anh?"
"Đúng! Tôi biết mục tiêu của chúng ta là một người, nhưng chúng ta cũng có kẻ thù chung. Theo điều tra của tôi, người phụ nữ tên 'Thần Đồ' tự xưng là thiên tử âm giới. Nếu cô ta không khoác lác, chúng ta muốn cướp người từ tay cô ta, rõ ràng không thể đánh lẻ. Thay vào đó, chúng ta nên chia sẻ tài nguyên, trước tiên lật đổ 'Thần Đồ' hoặc khiến 'Tiểu Thương' và 'Thần Đồ' xa cách, phần còn lại chúng ta sẽ tự cạnh tranh. Cô thấy thế nào?"
Trước đây cũng không phải chưa từng hợp tác với những người công lược khác.
Không sợ bàn chuyện lột da hổ, miễn là người chiến thắng cuối cùng là mình.
Quách Dịch Lăng tiếp tục cười lạnh: "Không thể nào!"
"... Cô hợp tác với tôi, ít nhất một trong hai chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ." Tưởng Vân Lâu tiếp tục tăng cược, "Tôi là đàn ông, hiểu đàn ông hơn cô. Đàn ông luôn nói phụ nữ tham tiền, nhưng không có người đàn ông nào thừa nhận mình cũng theo đuổi quyền lực và địa vị như là 'tham tiền'. Bất kể lời ngọt ngào thế nào, hành động vẫn sẽ chọn người phụ nữ có lợi cho mình hơn, coi tình yêu và hôn nhân là bước đệm để tiến lên. 'Thần Đồ' có thể mang lại lợi ích cho 'Tiểu Thương' nhiều hơn cô nhiều... Nếu cô là anh ta, cô sẽ chọn người phụ nữ nào?"
Hơi thở phía Quách Dịch Lăng trở nên nặng nề hơn.
Sau vài hơi thở nặng nề, ả nói: "... Được, hẹn gặp một lần đi..."
Tưởng Vân Lâu cười tự tin, như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
"Chiều mai thế nào? Địa điểm cho cô chọn."
Hắn cúp điện thoại, cũng tắt chương trình làm hắn phiền lòng.
Tâm trạng tồi tệ bị mây đen bao phủ cuối cùng cũng có dấu hiệu cải thiện.
Thế nhưng khi hắn đứng dậy, hệ thống đột nhiên phát ra âm thanh cảnh báo chói tai.
【 Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm! Có kẻ lạ xâm nhập... xì... xì xì xì... 】
Trong phòng khách chỉ có một mình hắn, không biết từ khi nào lại có thêm một luồng hơi thở khác.
Tưởng Vân Lâu cứng người lại.
Chậm rãi quay đầu, thấy trong bóng tối có một thân hình cao lớn quen thuộc.
Dưới ánh sáng mờ mờ từ ngoài rèm cửa, hắn miễn cưỡng nhìn rõ mặt người đó.
Người đến nói: "Tôi đến không đúng lúc nhỉ, nghe được không ít chuyện thú vị."
Mặt Tưởng Vân Lâu tái nhợt.
Hắn nhấc chân muốn lùi lại, không khí xung quanh đột nhiên ngưng tụ, khiến hắn không thể động đậy.
Người kia bước tới gần.
Tiến sát lại, ánh mắt lóe lên sự tò mò và hứng thú.
"Anh muốn chiếm được tôi đến vậy sao? Lấy được trái tim tôi?"
Đôi môi tái nhợt của Tưởng Vân Lâu hơi mấp máy, nhưng không dám mạo hiểm làm phật lòng Bùi Diệp khi chưa rõ thực lực đối phương.
Bất kỳ người bình thường nào cũng không thích người khác tiếp cận mình có mục đích, chiếm lấy mình.
"Lúc nãy không phải còn rất dứt khoát sao, sao giờ lại không nói được lời nào?"
Tưởng Vân Lâu căng thẳng đến khô miệng.
Gọi hệ thống trong lòng cũng không nhận được hồi đáp.
Tình huống này chưa từng có trước đây.
Hắn đè nén nỗi sợ, dò hỏi: "Cậu... rốt cuộc là ai? Cậu không phải 'Tiểu Thương' sao?"
Bùi Diệp nói: "Tôi? Anh còn không biết tôi là ai, làm sao nói đến công lược chứ?"
Tưởng Vân Lâu kéo vang còi báo động trong lòng.
Tiếp theo đó, nghe thấy người kia nói tiếp.
"Anh muốn lấy trái tim tôi? Được thôi, như anh vừa nói, anh có thể mang lại cho tôi cái gì, làm tôi cảm động?" Bùi Diệp ghé sát vào tai hắn nói, "Nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng cho tôi mượn 'Hệ thống' của anh vài ngày, như Lưu Bị mượn Kinh Châu ấy."
_Lưu Bị mượn Kinh Châu, có mượn mà không trả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro