Chương 887: Người công lược thứ ba (Đầu)
Editor: Đào Tử
________________________________
Hai người thuận lợi lấy được "Thẻ vượt ải" để vào cửa ải thứ ba, cách đó không xa xuất hiện một cánh cửa lớn màu đen tuyền.
Chưa kịp tiến gần đã ngửi thấy một mùi hôi thối rữa không thể diễn tả bằng lời.
Càng tiến gần, nhiệt độ không khí càng giảm.
Không giống như cái "lạnh" của gió mát từ điều hòa trong nhà vào mùa hè, cũng không giống như cái lạnh thấu xương của băng tuyết, mà giống như nhiệt độ từ bên trong cơ thể của xác chết. Cảm giác lạnh trong không khí bám vào da, dễ dàng làm nổi da gà.
Khán giả trước màn hình nhìn cánh cửa này cảm thấy có chút kỳ quái.
Thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng nhìn kỹ lại thấy trên cửa hiện lên những gương mặt người đang rít gào dữ tợn.
Có người xem bị dọa giật mình, đầu giật mạnh về phía sau.
Khi họ dụi mắt nhìn lại, phát hiện cửa đen vẫn chỉ là cửa đen, hoàn toàn không có gương mặt dữ tợn nào, không nhịn được thì thầm "Gặp quỷ rồi".
"... Đế quân, các nhóm khách mời khác vượt qua cửa ải thứ hai, cũng sẽ đối mặt với cửa ải thứ ba như thế này sao?"
Nếu hai cửa ải trước khách mời bình thường còn có thể vừa cười vừa mò mẫm để qua, thì cửa ải thứ ba này là điều không thể.
Chỉ vì oán khí của cánh cửa đen này quá nặng nề.
Người bình thường bước vào đó chẳng khác nào tìm cái chết.
Thần Thư Đế Quân nói: "Điều đạo hữu lo lắng sẽ không xảy ra."
Nếu là khách mời khác vào cửa ải thứ ba trước, sẽ kích hoạt các "vòng chơi" khác nhau.
Chỉ có cửa ải thứ ba nhóm của nàng và Bùi Diệp là cố định dẫn đến tầng hầm của tòa nhà dân cư nơi xảy ra sự việc, cũng là nơi nuôi "Dã ma".
Bùi Diệp không hỏi nhiều, trực tiếp tiến lên dẫn đầu.
Cô giơ tay định đẩy cánh "Cửa đen" đó, nhưng lòng bàn tay lại chạm vào chất dính màu đen như thực thể.
Vô số âm thanh ồn ào vang lên bên tai cô, những cảnh tượng lạ lẫm lướt qua trước mắt cô như một cuốn phim tua nhanh.
Đó đều là những mảnh ký ức của các linh hồn bị giam cầm ở đây để nuôi "Dã ma".
【 Nếu em trai của mày được sinh ra trước thì làm sao có thể có mày được... 】
Người phụ nữ trung niên hơi mập nói như thể rất hiển nhiên, cậu thiếu niên mặc áo bóng đá bên cạnh cười tán thành.
【... Vợ à, mẹ chúng ta đã đưa bác sĩ một phong bì lớn, bác sĩ nói đứa này là con gái. Nghe lời mẹ, bỏ đứa này rồi sinh đứa khác. Nếu lần này sinh con gái, lần sau lại là con gái, chúng ta sẽ rất áp lực. Cố sinh con trai trước, lần thứ hai sẽ sinh con gái... 】
Người đàn ông có làn da ngăm đen, vẻ mặt thật thà khuyên nhủ.
【... Anh không muốn làm nữa phải không? Không muốn làm nữa thì mau cuốn gói đi... Uống rượu hại gan gì chứ, uống thêm một ly rượu sẽ chết sao! Ba bốn chục tuổi đầu mà chẳng làm được tích sự gì, kêu anh uống rượu với khách hàng mà cũng không được, một thằng đàn ông như anh thì làm được gì? 】
Ông chủ mặc vest gõ mạnh lên bàn làm việc.
【... Tại sao các bạn khác không bị bắt nạt, chỉ có mình em bị bắt nạt? Em hãy thử tìm nguyên nhân trên người mình đi... 】
Trong văn phòng giáo viên, qua cặp kính dày của thầy giáo phản chiếu khuôn mặt của một cậu bé yếu đuối đáng thương.
【 Hết tiền lại đòi tiền, nhìn con nhà người ta đi, lấy được giải thưởng quốc gia một cách dễ dàng, nhìn lại con —— con đã tốn bao nhiêu tiền học những lớp học thêm mà còn không bằng một ngón chân của người ta, sao con không chết đi cho rồi! 】
Người phụ nữ vừa nói vừa dùng chiếc móng nhọn chọc vào giữa trán đứa trẻ, lực mạnh đến mức để lại những vết bầm tím.
【 Bố mẹ, hiện giờ con cũng đang kẹt tiền, vợ con quản lý rất chặt, con không có tiền, năm trăm cũng không có... Không nói nữa, sếp lại giục con rồi, có gì sẽ nói sau, cúp điện thoại đây... Chết tiệt, sao tay mình đen vậy... Chơi tiếp! 】
Trên bàn mạt chược, người đàn ông móc từ túi ra một xấp tiền đỏ dày, đếm sáu tờ rồi chia ra.
【 Bố mẹ chỉ có một đứa con trai, họ cũng đã già rồi, em là chị thì tất nhiên phải giúp đỡ... Chồng à, chỉ lần này thôi, thêm chút tiền giúp em trai mua nhà và cưới vợ, nó lập gia đình rồi sẽ hiểu chuyện, bố mẹ cũng yên tâm... 】
Bên tai là lời khuyên ngọt ngào của người phụ nữ, trong tầm nhìn là một sổ tiết kiệm trống rỗng.
【 Con chó này đeo vòng cổ, giết nó liệu có sao không... 】
【 Nói nhiều thế làm gì, mày không nói tao không nói, ai mà biết được? 】
Hai người đàn ông tầm ba bốn chục tuổi, một người nâng cao cổ chó, người kia cầm con dao run rẩy định chặt.
【 Meo meo —— meo! ! ! 】
Tiếng mèo kêu thảm thiết liên hồi, vài con mèo con mới sinh bị chặt đầu, đẫm máu nằm bên cạnh mèo mẹ.
Một nhóm trẻ con mặc đồng phục tiểu học đùa giỡn, hihi haha rời đi.
【... Nếu không có quy tắc ngầm phục vụ đại gia thì làm sao leo lên được, còn tưởng mình là ngọc nữ thật sao... 】
Màn hình máy tính sáng lên, người đàn ông đang nói chuyện chỉnh sửa ảnh một cách thành thạo, ghép đầu của một nữ ngôi sao lên thân thể trần trụi của một người phụ nữ.
...
"Đạo hữu?"
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc của thiếu nữ.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi bị lơ đãng một chút..."
Bùi Diệp thu lại tâm trí, khuôn mặt vẫn bình thường, cô vẫn duy trì động tác đưa tay đẩy cửa.
Vừa rồi nhìn thấy hàng trăm, hàng ngàn "Ký ức vụn vỡ" của nhiều người, nhưng bên ngoài chỉ qua một hai giây.
"Chúng ta vào thôi."
Không phải cô chưa từng thấy những cảnh tượng tương tự.
Những "Ký ức vụn vỡ" vừa rồi so với Tháp Đen trong phó bản bảy mối tội đầu trước đây, chỉ là chuyện nhỏ.
Phía sau cánh cửa cũng là một màu đen kịt, chỉ có thể lờ mờ thấy một thứ gì đó giống như một đống bùn đen cuộn tròn trên mặt đất.
Thứ đen đó phát ra âm thanh nhóp nhép, nghe như đang ăn uống.
Khi hai người Bùi Diệp vừa bước vào, nó ngay lập tức ngửi thấy mùi của hai vị khách không mời này.
Chất dính trên bề mặt cơ thể của nó như đang sôi lên, mềm ra và nổi bong bóng.
"Đế quân, đây chính là 'Dã ma' sao?"
Bùi Diệp tiện tay bấm một quyết pháp, phong ấn những hồn phách vỡ vụn đang xông tới, hành động này quả nhiên càng làm "Dã ma" thêm tức giận.
Những hồn phách vỡ vụn này là nguyên liệu tạo ra món ăn yêu thích của nó, hành động của Bùi Diệp chẳng khác nào cướp thức ăn từ miệng cọp!
Thần Đồ Đế quân đứng sau cô, tận tâm làm một bình luận viên.
"Đúng, chính là nó."
"Trông có vẻ chỉ là một tên tiểu tốt thôi, nhanh chóng giải quyết rồi về, tôi không muốn thức khuya quay chương trình."
Quan trọng nhất là, cô không thích ở trong không gian đầy ma khí này.
Những hồn phách vỡ vụn bị nhốt ở đây có số là bị cô thu lại, có số là bị "Khách mời chơi trò chơi" đánh thức, Bùi Diệp hành động cũng không cần kiêng nể gì.
"Dã ma" tuy không có ý thức thống nhất, nhưng lại có thể nhạy bén phát hiện nguy hiểm, không chút do dự chọn cách ra tay trước.
Bỗng nó đột nhiên bật lên từ dưới đất, thân thể như bùn đen mở rộng như cái lưới, bám vào mỗi góc trong không gian.
Phần bùn thừa nhỏ giọt tí tách xuống đất.
Bùi Diệp bĩu môi nói một câu.
"Thật ghê tởm!"
Nhưng tay cô lại đang tích lực.
Lúc này, một luồng gió mạnh xẹt qua tai cô.
"Cái gì đây?"
Cô bước chân tránh khỏi làn gió, quay người lại thì thấy một khuôn mặt đen kịt, đen đến mức không nhìn rõ ngũ quan.
Khoảng cách quá gần, ma khí bốc ra nồng nặc khiến cô cảm thấy ngạt thở.
Bùi Diệp tung một cước, dốc toàn lực, đá cái đầu đó vỡ tan tành, bùn đen bắn tung tóe.
Giây tiếp theo, bùn đen bị đá văng ra lại hòa vào đám bùn khác, rồi tụ lại thành hình người một cách thô kệch.
Lần này là hai người bùn đen.
Chúng đứng rất gần Bùi Diệp, người bùn đen lại tâm linh tương thông, phối hợp ăn ý, không cần suy nghĩ liền chọn cách tấn công từ trước lẫn sau, nhằm vào Bùi Diệp vừa mới đáp xuống đất còn chưa đứng vững. Bùi Diệp nhảy lên, trong không trung, ngón tay vẽ ra hai đạo lôi chú, đánh tan chúng thành từng mảnh.
Bùn đen tản ra rồi lại tụ lại thành bốn người, tấn công dồn dập, nhanh gấp nhiều lần so với trước.
Bùi Diệp vẫn ung dung, nhưng cũng không dám tiếp tục đánh tan chúng.
"Sao lại vô dụng thế?"
"Bởi vì đây là 'Ma', sinh ra từ thất tình lục dục."
Bùi Diệp ồ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
Những tấn công vật lý thông thường và pháp thuật không có tác dụng với chúng.
"Vậy thì đổi cách khác."
Cô tập trung năng lượng tinh thần thành một thanh kiếm dài mảnh, vài nhát đã chém người bùn đen thành mười tám miếng.
Mỗi nhát chém, ma khí tụ quanh người bùn đen lại tiêu tán đi một phần.
Tấn công của người bùn đen cũng từ sự dồn dập chuyển sang dè chừng, lặn vào bùn không dám ngoi lên.
Nó không có linh trí nhưng có bản năng tự bảo vệ và sợ hãi trước sức mạnh.
Trong bóng tối, bùn đen bò, lặng lẽ trườn lên chân Thần Đồ Đế quân, bám vào bắp chân định xâm nhập vào cơ thể nàng, chiếm lấy thần thức của nàng, rồi dùng thân xác này tấn công Bùi Diệp... Kết quả, lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Thần Đồ Đế quân.
Cùng lúc đó ——
Bùi Diệp cười khẩy: "Lá gan cũng lớn thật, dám đến tận đó ——"
Trong bóng tối, một tia sáng trắng lóe lên.
Thanh kiếm dài do năng lượng tinh thần ngưng tụ từ tay cô phóng ra.
Chỉ nghe một tiếng "Đing", không khí vang lên một tiếng kêu thảm thiết đột ngột gấp gáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro