Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 877: Chương trình livestream náo loạn toàn mạng nhất (17)

Editor: Đào Tử

__________________________________

Dự cảm của cư dân mạng là chính xác.

Sau phần giới thiệu đơn giản, người dẫn chương trình Lục Y phu nhân cho mang lên một chiếc hộp, rút thăm chia nhóm. Chương trình sẽ sắp xếp các nhiệm vụ dựa trên kết quả rút thăm. Các cư dân mạng tinh tường phát hiện thấy nụ cười của khách mời Điền Hạc Dương hơi cứng lại - ngay lập tức hiểu ra điều gì đó ——— có vẻ như sức mạnh của "Bố già tài phiệt" cũng không phải lúc nào cũng hữu dụng.

"Chuyện gì thế này?"

Điền Hạc Châu đang theo dõi nội dung phát sóng cau mày lại.

Anh ta đã sắp xếp nhân viên để chăm sóc Điền Hạc Dương, thao túng để Điền Hạc Dương được phân vào nhóm với các cao nhân rồi cơ mà? Một cuộc điện thoại được gọi đi, nhân viên ban đầu cảm thấy rất oan ức.

Hắn muốn giúp cậu hai của nhà mình bằng cách thao túng, nhưng công việc của hắn đã bị thay thế, lực bất tòng tâm.

Điền Hạc Châu nhìn màn hình với nụ cười hơi co giật, trong lòng cầu nguyện cho em trai mình, hy vọng em may mắn hơn chút. Anh không ngờ rằng nhà tài trợ mới lại tàn nhẫn đến mức thay máu toàn bộ nhân viên chương trình, bao gồm cả những người sắp xếp đạo cụ chương trình.

Việc rút thăm được thực hiện theo thứ tự từ khách mời minh tinh đến khách mời người thường.

Minh tinh đầu tiên rút thăm là diễn viên kỳ cựu lớn tuổi nhất trong bốn người, Doãn Minh Nhật.

Hắn mỉm cười trước ống kính và nói: "Tôi trước nhé? Vậy thì tôi không khách sáo nữa."

Nói rồi hắn đưa tay vào hộp rút thăm, rờ rờ tờ này thấy không ổn, rờ rờ tờ kia cảm giác không tốt...

Những cư dân mạng quen thuộc với Doãn Minh Nhật đều biết hắn bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Vài giây sau mới hạ quyết tâm rút ra một tờ, rồi giơ lên trước ống kính để khoe con số trên đó.

  "Không ngờ lại là số 6, có vẻ là điềm tốt đấy." Bản thân Doãn Minh Nhật đã có chút mê tín, biết trên đời có ma quỷ và yêu tinh rồi thì anh càng tin rằng số đẹp có thể mang lại may mắn. Vừa chạm vào đã rút được số 6, có vẻ là dấu hiệu của sự khởi đầu thuận lợi.

  Sau Doãn Minh Nhật là Kim Bá Mậu.

  Anh không do dự, thò tay vào và rút ra ngay.

  Trên mặt cười nhẹ không hề lộ sơ hở, nhưng thực ra trong lòng thì nhíu lại đến mức gần như thắt nút.

  Thấy không, đây mới gọi là "thao tác ngầm" thực sự.

  Khi khách mời thò tay vào hộp rút thăm, các tờ giấy trong hộp đều có cùng một số, rút tờ nào cũng như nhau.

  Khi Doãn Minh Nhật rút thăm, bên trong toàn là số 6.

  Đến lượt Kim Bá Mậu rút thì bên trong toàn là số 3.

  Người bình thường không thể nhận ra mánh khóe này, nhưng Kim Bá Mậu là một yêu tinh chó lông vàng đã tu luyện thành công—— dĩ nhiên, điều này cũng liên quan đến việc chương trình công khai "thao tác ngầm"—— mánh khóe này chỉ để lừa người khách mời và khán giả bình thường, họ hoàn toàn không che giấu điều gì với những người không phải là con người.

  Những người không phải là con người có mặt ở đây, ai mà không nhìn ra trò mèo này chứ?

Kim Bá Mậu mở tờ giấy rút thăm ra, quả nhiên là số 3.

  Người thứ ba rút thăm là Mễ Tu Kiệt, cuối cùng là Đoàn Phương Phương, người có kinh nghiệm ít hơn và tuổi đời trẻ hơn.

  Điền Hạc Dương căng thẳng đến mức lòng bàn tay và trán bắt đầu toát mồ hôi.

  Cái này sao khác quy trình mà anh trai nói với hắn từ đầu vậy...

  Khi ống kính chuyển đến mặt hắn, bình luận trực tiếp toàn là "hahaha".

  Điền Hạc Dương nhắm mắt, hạ quyết tâm, rút ra một số 4, theo quy tắc là cùng nhóm với Kim Bá Mậu.

  Nhìn thấy con số này, Điền Hạc Dương cảm thấy trời đất quay cuồng.

  Không hy vọng được ôm đùi thì thôi, sao lại phải cùng nhóm với một ngôi sao nam hạng A?

Mặc dù Kim Bá Mậu có tiếng tốt trong ngành, danh tiếng bên ngoài cũng tốt, nhưng tính cách của người nổi tiếng trước ống kính và tính cách ngoài đời thực là hai chuyện khác nhau. Tính cách của Kim Bá Mậu còn kỳ quặc, Điền Hạc Dương cảm thấy không thể hoàn thành trò chơi của chương trình cùng anh ta.

  Kim Bá Mậu mỉm cười nhìn chàng thiếu gia giàu có còn khá đơn giản này.

  Anh chìa tay phải thân thiện, đùa cợt: "Điền thiếu gia, có vẻ như đối tác của cậu là tôi, rất vinh dự được hợp tác cùng cậu."

  "Ừm, tôi cũng rất vinh dự." Điền Hạc Dương nén sự co giật nơi khóe miệng, không tình nguyện chìa tay ra bắt tay anh ta. Trong lòng liên tục oán trách cách gọi "Điền thiếu gia" này, không ngờ người nổi tiếng với hình tượng dịu dàng tuyệt thế như Kim Bá Mậu lại có mặt ranh mãnh như vậy.

  Sau khi từng người rút thăm, việc phân nhóm cơ bản đã xong.

  Mễ Tu Kiệt và Mễ Tu Linh cùng nhóm, Tinh Tinh đi cùng với họ.

  Bùi Diệp cùng nhóm với Thần Đồ Đế quân.

  Kim Bá Mậu và Điền Hạc Dương cùng nhóm.

  Nữ diễn viên Đoàn Phương Phương cùng nhóm với Phong Trường Trai thiếu gia.

  Cuối cùng chỉ còn lại Doãn Minh Nhật.

Xem nhiều chương trình tạp kỹ rồi, các cư dân mạng thấy cảnh này cũng không ngạc nhiên, bản thân Doãn Minh Nhật cũng không nghi ngờ gì—— trừ Tinh Tinh, các khách mời khác đều là số lẻ, không thể chia thành từng cặp hoàn toàn, cuối cùng sẽ có một người bị bỏ lại.

Theo các chương trình tạp kỹ này, khách mời bị bỏ lại sẽ có nhiệm vụ "bí mật" khác.

Có lẽ Doãn Minh Nhật sẽ phải đóng vai boss cuối trên đường thử thách của các khách mời.

Không ngờ, người dẫn chương trình đẹp cổ điển Lục Y phu nhân nhìn cảnh này lại ngẩn người.

Số lượng không đúng.

Nhưng xét đến tình hình địa điểm quay, để Tinh Tinh tách ra và hợp tác với Doãn Minh Nhật thì không ổn—không nói đâu xa, nếu có chuyện gì xảy ra với Tinh Tinh, có thể Mễ Tu Linh sẽ bùng nổ oán khí, lập tức trở thành quỷ vương, mấy khách mời bình thường sẽ gặp nạn.

Vì vậy, Lục Y phu nhân vẫy tay gọi con vẹt bảy màu đang đứng trên vai Bùi Diệp livestream bằng điện thoại.

Con vẹt bảy màu nghiêng đầu, nghi hoặc bay qua đậu trên ngón tay người đẹp.

Khuôn mặt nhỏ của nó đầy vẻ thắc mắc.

Lục Y phu nhân mỉm cười kéo nó lại gần.

"Cậu chính là khách mời bí ẩn nhất của chúng ta."

Bùi Diệp khẽ giật khóe miệng.

Chương trình này không tính đúng số lượng khách mời, nên tạm thời kéo một người làm phụ.

Mà con vẹt bảy màu quá ngây thơ, không thấy có gì sai cả.

Hừ, mới đây chủ nhân còn nói nó không được mời tham gia chương trình, giờ thì được mời rồi đấy?

Doãn Minh Nhật và mấy người khác thấy cảnh này có chút nghi ngờ, nhưng không trực tiếp nêu ra trong lúc quay.

Khi hắn tận mắt nhìn thấy con vẹt bảy màu nhảy xuống và biến thành một thiếu niên có mái tóc kỳ lạ nhưng gương mặt đẹp như trong truyện tranh, mọi nghi ngờ đều tan biến. Được hợp tác với một yêu tinh vẹt, lại còn là yêu tinh duy nhất trong các khách mời, Doãn Minh Nhật lại cảm thấy mình may mắn.

Khi thiếu niên bảy màu đến gần, Doãn Minh Nhật tò mò liếc nhìn mái tóc của cậu ta.

Mái tóc bảy màu lộng lẫy và mượt mà như vậy, hoàn toàn không giống với hiệu ứng nhuộm tóc ở tiệm làm tóc.

Thiếu niên bảy màu hỏi Doãn Minh Nhật: "Anh nhìn tôi làm gì thế?"

Doãn Minh Nhật đáp: "Lần đầu tiên tôi thấy yêu tinh sống đấy, không ngờ trên đời thật sự có yêu tinh—— yêu tinh đều có ngoại hình xuất sắc như cậu sao? Tôi đã xem nội dung livestream của cậu, khả năng học hỏi và mô phỏng của cậu rất mạnh, thật sự đáng kinh ngạc."

Doãn Minh Nhật, người nổi tiếng với hình ảnh nam tính trên màn ảnh, lúc này lại như một kẻ lắm lời, muốn kéo thiếu niên bảy màu ngồi lại trò chuyện.

Trên đầu thiếu niên bảy màu lại hiện lên dấu hỏi to đùng.

Cái gì mà "lần đầu tiên thấy yêu tinh sống", chẳng lẽ Kim Bá Mậu là yêu tinh chết sao?

Cậu ta liếc nhìn Kim Bá Mậu đang đứng giữa mọi người.

Người này như ánh nắng ấm áp, tuy không chói mắt nhưng cũng không thể bỏ qua.

Nghe lời giới thiệu trước đó của anh ta, Kim Bá Mậu còn là ngôi sao lớn trong ngành giải trí, sao Doãn Minh Nhật lại không nhận ra?

Hừ, miệng người toàn dối trá.

Kim Bá Mậu để ý đến ánh nhìn của thiếu niên bảy màu, mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu chào.

Thiếu niên bảy màu đỏ mặt, quay đi.

Từ đó, việc phân nhóm hoàn toàn kết thúc.

Đa số cư dân mạng rất hài lòng, cảm thấy nhóm này sẽ gây ra nhiều chuyện, chỉ có fan của Kim Bá Mậu là cảm thấy không công bằng.

Tất nhiên, họ không thể phát biểu với tư cách là fan của thần tượng, chỉ có thể ấm ức giả làm khán giả bình thường.

【 Lão Thiết thật đau lòng 】: Nhóm này thật sự không thân thiện với Bá Mậu chút nào.

【Mèo bên đường】: Đúng là không thân thiện chút nào, các nhóm khác đều có điểm nhấn, ví dụ như nhóm của Lão Mễ có anh em nhà quỷ, nhóm của chị Phương có một chàng thiên sư đẹp trai, nhóm của Lão Doãn có một con vẹt đã thành tinh, nhóm của Tiểu Thương không cần phải nói—— có vẻ là tổ hợp khách mời mạnh nhất—— chỉ có nhóm của Bá Mậu là có một cậu con trai nhà giàu vô dụng, không kéo nổi mà cũng không thu hút được sự chú ý...

Dù nhà Bá Mậu cũng rất nổi tiếng, khả năng làm việc mạnh, nhưng trong một chương trình mà một nửa số khách mời không phải người bình thường, thì hai người bình thường không có khả năng đặc biệt gì sẽ rất thiệt thòi, không có điểm nhấn, làm sao thu hút được lưu lượng, làm sao thu hút được cư dân mạng?

Nếu bốc thăm không được livestream trực tiếp, họ còn nghĩ rằng có sự sắp đặt ngầm đằng sau.

【Mạn đà la nở rộ】: Vận may của Bá Mậu thật là quá tệ, hỡi ôi.

Dù có kết hợp với ai cũng được, lại đúng là một cậu con trai nhà giàu vô dụng.

Ngoài một gương mặt đẹp, còn có gì đặc biệt nữa?

Người hâm mộ của Kim Bá Mậu cảm thấy bất công, nhưng cũng biết rằng điều này là cố tình gây sự, chỉ có thể nhịn và tiếp tục xem.

Phân nhóm kết thúc, tổ chương trình phát cho mỗi nhóm ba "Gói may mắn", trên đó ghi chữ số lớn "Một", "Hai", "Ba".

Tổng cộng ba nhiệm vụ, chỉ có thể mở ra khi đến địa điểm quay.

Hoàn thành một nhiệm vụ tính một điểm, không hoàn thành bị trừ một điểm.

Nhóm khách mời có điểm cao nhất sẽ nhận được một phần quà bí mật, còn nhóm có điểm thấp nhất cũng sẽ nhận được một "hình phạt".

Nói rồi không lâu sau, xe buýt đón khách mời đã đến.

Đây là một chiếc xe buýt trông rất bình thường.

Bùi Diệp lại bật cười nói: "Tổ chương trình thật là toàn những thiên tài..."

Thần Đồ Đế Quân nói: "Kinh phí chương trình có hạn, thuê xe buýt ở dương gian tốn tiền, không còn cách nào khác."

Mấy người Đoàn Phương Phương ở gần nghe được cuộc đối thoại này đều bối rối.

Cư dân mạng cũng đầy thắc mắc.

Tại sao—

Họ cảm thấy cuộc đối thoại này chứa đựng quá nhiều thông tin?

Lúc này, Phong Trường Trai đưa ra câu trả lời: "Đây là xe buýt của âm phủ, ở dương gian có biệt danh—"

Đoàn Phương Phương giật mình, trong đầu bật ra một từ.

"...Chẳng lẽ là... xe... linh...?"

Phong Trường Trai gật đầu, nhẹ nhàng an ủi: "Nhưng đừng lo, đối với người say xe thì cũng khá thân thiện."

Mặt mày Đoàn Phương Phương tái nhợt.

Thân thiện cái kiểu gì đây chứ (╯‵□′)╯︵┻━┻

Tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, Đoàn Phương Phương lại muốn bỏ cuộc, cơ mà chân vẫn không ngừng bước lên.

Cư dân mạng nhìn các khách mời lần lượt lên chiếc xe buýt ma đó.

Khi góc quay cho thấy rõ người lái xe buýt không giống người sống, họ mới tin đây là "xe linh"!

Người lái xe buýt mỉm cười thân thiện: "Các bạn đừng căng thẳng, tôi lái xe rất vững đấy."

Đoàn Phương Phương ngồi xuống mà cơ thể không tự chủ được run rẩy, gần như muốn khóc.

Người lái xe buýt tưởng cô lo lắng về kỹ năng lái xe của mình.

Gãi đầu nói: "Thật đấy, đừng lo, tôi lái xe tăng cũng vững, trước đây lái xe vận chuyển quân nhu lên núi cũng không sao cả."

Một chiếc xe buýt mà còn làm khó được anh ta?

Chuyện cười!

Đoàn Phương Phương hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói gì.

Bùi Diệp ngồi ở hàng ghế trước, vui mừng phát hiện rằng trên xe buýt còn cung cấp các loại hạt nhỏ để ăn vặt, nên cô bắt đầu ăn răng rắc.

"Chú trước đây lái xe tăng à?"

Tài xế xe buýt tiếc nuối nói: "Ồ, đúng vậy, nhưng chú muốn lái xe tăng hiện đại hơn."

Cư dân mạng nghe ra điều gì đó, sự sợ hãi đối với tài xế quỷ lập tức tan biến.

Nếu là những bậc tiền bối này, có gì phải sợ?

Họ sẽ không làm hại những người sống trên mảnh đất này.

Xa xôi ở thành phố X của Hoa Quốc, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi vừa dọn rác trong nhà vừa lẩm bẩm về việc con cái lười biếng, không yêu thích sự sạch sẽ. Ông cũng chẳng hiểu những buổi livestream đó có gì hay mà chúng nó lại mê mẩn như thế...

"Hôm qua đã nói phải đổ rác rồi, rác đã đổ chưa? Cha thấy con chỉ toàn nói nhảm..."

Nói xong, ông ta đưa tay muốn giật lấy điện thoại của đứa con.

Lúc này, màn hình vừa hiện lên khuôn mặt của tài xế quỷ, người đàn ông trung niên cảm thấy khuôn mặt này sao mà quen thuộc đến lạ.

Một lúc sau, ông ngẩn người ra.

Xe buýt đi trên đường quỷ, lúc này đường quỷ trống trải vô cùng, tài xế xe buýt đạp hết ga, tốc độ nhanh như bay.

Đáng lẽ mất hơn nửa giờ mới đến địa điểm quay phim, đi đường quỷ chỉ mất bảy tám phút.

Một số cư dân mạng nhìn thấy cảnh vật ngày càng quen thuộc, giật mình, đá tung chăn điều hòa chạy đến cửa sổ.

Địa điểm quay phim là khu dân cư XX ở thành phố A.

Đúng vậy, không sai, chính là khu dân cư đã gây xôn xao mấy ngày nay vì vụ án mạng.

Trên mạng đầy rẫy các loại suy đoán khác nhau.

Hiện tại, cảnh sát vẫn chưa đưa ra câu trả lời chính xác.

Không ngờ rằng nhóm chương trình "Phong cảnh bên này tuyệt đẹp" lại gan dạ như vậy, điểm đầu tiên lại là khu dân cư gây tranh cãi lớn này.

Hơn nữa, cảnh sát còn chưa điều tra rõ ràng, nhóm chương trình vào liệu có phá hoại manh mối không?

Đoàn Phương Phương quan tâm đến chuyện này đặt câu hỏi, cũng là tiếng lòng của cư dân mạng.

Lục Y phu nhân mỉm cười nhẹ: "Kế hoạch quay phim của chúng tôi đã được cảnh sát cho phép, điều này các bạn có thể yên tâm."

Trong lòng Đoàn Phương Phương đầy nghi hoặc nhưng lại không nói được gì khác.

Lúc này, đối tác của cô, chàng trai Phong Trường Trai, đưa cho cô vài tờ bùa giấy được gấp gọn gàng.

"Hả, đây là gì?"

Phong Trường Trai nhìn cổng khu dân cư XX đầy sát khí, khiến hắn có linh cảm không lành.

Hắn nói nhẹ nhàng: "Đây là bùa hộ mệnh cho cô, vào trong nhất định phải đi sát theo tôi."

Để phòng ngừa bất trắc, hắn lấy từ ba lô ra một sợi dây đỏ, dây dài khoảng ba bốn mét.

Hắn buộc một đầu dây đỏ ở cổ tay mình, đầu kia chuẩn bị buộc ở cổ tay Đoàn Phương Phương.

Đoàn Phương Phương đã đóng không ít phim cổ trang, vừa nhìn thấy sợi dây đỏ liền nghĩ lệch đi, mặt nổi lên sắc hồng: "Ôi chao, không được đâu."

Phong Trường Trai: "???"

Hắn giải thích một cách chân thành: "Đây là để phòng vào trong có người giả dạng tôi lừa cô... Dù không phải tuyệt đối, nhưng nơi hung địa này rất dễ xuất hiện những thứ tà ác mê hoặc lòng người. Nếu cô lạc đàn... Tuy rằng tổ chương trình chắc chắn có biện pháp bảo vệ an toàn cho khách mời, nhưng chuyện bất ngờ ai mà nói trước được, thêm một lớp bảo hiểm thì thêm một phần an toàn..."

Đoàn Phương Phương: "..."

Chờ đã—

Bên trong còn có những thứ bẩn thỉu đó sao???

Điền Hạc Dương càng run rẩy, hai tay xoa xoa cánh tay đầy gai ốc. Hắn cứ nghĩ rằng các chương trình truyền hình trực tiếp ở dương gian không nên đụng đến những thứ thuộc về âm phủ. Nếu biết trước như thế này, hắn đã không tham gia cuộc vui này rồi. Bây giờ thì tiến thoái lưỡng nan, hắn cảm thấy hơi hoảng loạn.

Trong khoảnh khắc, hắn liếc thấy Bùi Diệp, như người chết đuối vớ được cọc.

Lúc này, tiếng thông báo quen thuộc vang lên bên tai mọi người.

【 Bạn vừa nhận được XXXX đồng từ Alipay 】

Âm thanh phát ra từ phía Bùi Diệp.

Ngay sau đó là tiếng hét như bị giết của Điền Hạc Dương.

Hắn vung vẩy điện thoại, chạy tới: "Đàn em, đàn em, đàn em, bán thêm vài lá bùa hộ mệnh đi, đừng bỏ lỡ cơ hội kinh doanh này!"

Bùi Diệp: "..."

Mua được bùa hộ mệnh, Điền Hạc Dương nhét đầy vào túi.

Do dự một giây, hắn chia hai lá cho Kim Bá Mậu bên cạnh.

"Đừng nhìn chỉ là vài tờ giấy trắng, nhưng đàn em của tôi có bản lĩnh thật sự, bùa hộ mệnh cực kỳ linh nghiệm."

Kim Bá Mậu mỉm cười.

"Cảm ơn."

Anh ta là yêu quái, tất nhiên có thể cảm nhận được nguyên khí dồi dào trong các tờ giấy.

Người bán những lá bùa này...

Kim Bá Mậu nhìn về phía Bùi Diệp với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Không biết vì sao, anh ta luôn cảm thấy người này có một luồng khí đặc biệt.

Cảm nhận được ánh mắt của Kim Bá Mậu, người đó cũng quay đầu lại và cười với anh.

Điền Hạc Dương nhìn đối tác của mình một cách kỳ quặc.

Kim Bá Mậu bình tĩnh nói: "Không sao, có lẽ trời hơi nóng thôi."

Điền Hạc Dương lấy ra một chai xịt chống nắng xịt điên cuồng lên mặt và cổ, sau đó đưa cho Kim Bá Mậu, vừa xịt vừa lẩm bẩm: "Nếu anh không nhắc thì tôi quên mất việc phải xịt chống nắng rồi, mùa hè phải làm tốt công tác chống nắng, anh là ngôi sao thì càng phải chú ý hơn..."

Kim Bá Mậu nói: "Cảm ơn, tôi không bị đen đâu."

Hồi còn lang thang, anh gầy gò và đen đúa là do còn nhỏ, không biết cách kiểm soát sức mạnh của mình.

Bây giờ thì khỏi cần phải nói, ít nhất là thể chất ăn không mập phơi không đen, làn da duy trì ở trạng thái đỉnh cao.

Các sản phẩm làm đẹp rất thích mời anh làm đại diện.

Điền Hạc Dương: "..."

Các khán giả trên màn hình cũng có cùng tâm trạng bị đả kích như hắn.

Vẻ đẹp tự nhiên thật không có chí tiến thủ gì cả, thật đáng ghét!

Mễ Tu Kiệt cũng hơi hoảng, nhưng có anh trai bên cạnh, hắn cố gắng giữ vững tinh thần.

"Anh, anh có thể đánh bại bên mấy thứ bẩn thỉu bên trong không?"

Mễ Tu Linh nghiêm túc nói: "Ngoại trừ cái mạnh nhất, những thứ khác không thành vấn đề."

Hơn nữa, thứ khó nhất cũng không phải dành cho nhóm của họ, nên có thể hoàn toàn yên tâm.

Nghe vậy, Mễ Tu Kiệt yên tâm.

Anh yên tâm, nhưng fan của anh lại thấy xấu hổ.

【 Vương Ma Kết cầu danh trục lợi 】: Lão Mễ, anh không phải là lão Mễ mà tôi biết nữa rồi.

【 Năm tháng dài để lại đau thương 】: Phụt, ôm người anh già mà khóc —— không, em trai già, lão Mễ thật là mất mặt.

Người dẫn chương trình Lục Y phu nhân vỗ tay, thu hút sự chú ý của các khách mời, nàng nói: "Mọi người có thể thấy, ở cửa khu có năm cánh cửa, các bạn sẽ vào các cửa khác nhau dựa vào kết quả rút thăm trước đó. Khi bước qua cánh cửa, nhiệm vụ trò chơi chính thức bắt đầu."

Các khán giả đã đọc nhiều tiểu thuyết mạng cảm thấy hơi hoảng.

Phần bình luận trong phòng phát trực tiếp cũng xuất hiện nhiều lời tương tự ——

Trò chơi này chắc không đến mức gây chết người chứ?

Nghệ sĩ gạo cội Doãn Minh Nhật biến sắc, hỏi: "Chơi một trò chơi sẽ không gây chết người đấy chứ?"

Lục Y phu nhân cười nói: "Khách mời có thể yên tâm, chương trình này lấy khách mời làm trọng. Nếu khách mời cảm thấy không khỏe có thể nói ra sớm, coi như tự động từ bỏ trò chơi. Nếu trong quá trình chơi có bất kỳ điều gì bất thường, chúng tôi sẽ kích hoạt cơ chế khẩn cấp."

Doãn Minh Nhật lúc này mới yên tâm.

Chỉ là trong lòng vẫn không khỏi lẩm bẩm.

Biết trước chương trình này như vậy, hắn đã từ chối không tham gia rồi.

Thiếu niên bảy màu bên cạnh vỗ ngực với đồng đội: "Đừng lo, có tôi ở đây mà."

Doãn Minh Nhật là người bình thường, nhưng cậu thì không.

Chưa kể cậu còn có hai người giấy nhỏ do chủ nhân cử đến, đảm bảo nhóm của họ có thể tung hoành mà không ngán ai.

Doãn Minh Nhật miễn cưỡng cười, tuy không nói gì nhưng biểu cảm cũng thoải mái hơn nhiều.

Lục Y phu nhân nhìn thời gian, cười nói: "Giờ lành đã đến, mọi người lên đường thôi."

Mọi người: "..."

Người xem livestream: "..."

Không phải chứ, ông cảnh sát ơi.

Xe linh đưa họ đến, lại chuẩn bị tiễn họ đi thật sao?

Lục Y phu nhân không chút thành ý nói: "Nói quen miệng thôi, nhưng tuyệt đối không phải ý các bạn nghĩ đâu."

Mọi người: "..."

Mang theo tâm trạng lo lắng, năm nhóm khách mời lần lượt bước vào cửa của mình.

Máy quay dừng ở cửa cũng bay lên một cách kỳ quái, lơ lửng phía sau họ, cố gắng ghi lại những khoảnh khắc hấp dẫn nhất.

Khu dân cư cũ này xanh hóa khá tốt, từ ngoài nhìn vào thấy một màu xanh mướt.

Lẽ ra màu sắc này mang lại cảm giác tràn đầy sức sống, nhưng lúc này lại vô cớ mang đến một cảm giác lạnh lẽo kỳ dị.

"A——"

Vừa bước vào cửa, Đoàn Phương Phương và Điền Hạc Dương đồng thanh hét lên.

Làm đồng đội của họ căng thẳng lên.

"Sao vậy?"

Điền Hạc Dương run rẩy chỉ vào bên cạnh.

"Người mất tiêu rồi!"

Rõ ràng cùng vào từ một cổng lớn, lúc này lại không thấy các khách mời khác đâu.

Chẳng lẽ năm nhóm người bọn họ đã bước vào khu dân cư XX ở các thế giới song song khác nhau sao?

Điền Hạc Dương run rẩy hơn, nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay.

Kim Bá Mậu nói: "Chắc đây là một loại ảo thuật rất cao cấp."

Điền Hạc Dương căng thẳng không nhận ra sự khác thường trong câu trả lời của Kim Bá Mậu.

Nhưng người xem đã nhận ra.

Tại sao phản ứng của Kim Bá Mậu lại bình tĩnh quá vậy?

Trong lúc đó, Phong Trường Trai cũng nói với Đoàn Phương Phương rằng đây là một loại ảo thuật tinh vi, thực ra tất cả khách mời đều ở cùng một khu dân cư, chỉ là do chưa phá được trận pháp nên không thể thấy bóng dáng của nhau. Đoàn Phương Phương có chút muốn khóc nhưng nghĩ đến sự nghiệp của mình, vẫn phải giả vờ mạnh mẽ nuốt nước mắt sắp trào ra. Các khách mời khác đều thể hiện mạnh mẽ mà cô lại quá yếu đuối, sẽ bị gán mác bình hoa.

Nỗi lo của Đoàn Phương Phương không phải không có lý.

Cô lau nước mắt, gắng gượng nói với Phong Trường Trai: "Làm anh chê cười rồi."

Phong Trường Trai thông cảm: "Sợ hãi là bản năng của con người, tôi sẽ không cười cô. Đổi là người khác, phản ứng chưa chắc đã tốt hơn cô."

Người khác có khi đã khóc lóc kêu la, tức giận bỏ cuộc rồi.

Đoàn Phương Phương ít ra còn bước vào cánh cửa này, có dũng khí!

"Tôi, tôi lần đầu gặp tình huống thế này..."

Phong Trường Trai nói: "Tôi hiểu, hồi nhỏ tôi cũng vậy."

Để chuyển sự chú ý, Đoàn Phương Phương nắm chặt sợi dây đỏ nối với Phong Trường Trai, buộc mình phải nói chuyện với anh ta, lảm nhảm hỏi anh ta làm sao lại bước vào con đường này? Lần đầu tiên bắt quỷ là khi nào? Chẳng lẽ không sợ sao? Môn phái của họ tồn tại như thế nào?

Phong Trường Trai cũng dịu dàng trả lời từng câu hỏi.

Đoàn Phương Phương quả nhiên đã bị phân tâm.

"Trời ạ, ba tuổi cậu đã bắt đầu học rồi, những đứa trẻ khác mới vào mẫu giáo thôi mà?"

"Không ngờ cậu nhỏ tuổi như vậy đã bắt đầu bảo vệ thế giới rồi..."

"Ma quỷ thực sự không đáng sợ như cậu nói sao?"

Trong lúc nói chuyện, hai người theo chỉ dẫn đến điểm nhiệm vụ đầu tiên để mở "Túi gấm".

Ngoài một đám cư dân mạng, còn có người của thiên sư Huyền môn đang xem buổi phát trực tiếp này.

Không có gì ngạc nhiên khi họ chọn xem từ góc nhìn của Phong Trường Trai.

Vừa xem vừa gật gù.

Chà, thật là một đứa trẻ có triển vọng.

Không hổ danh là gương mặt đại diện của văn phòng tuyển sinh Thiên sư Huyền môn.

Nhìn khuôn mặt này xem, ai mà không thích được chứ?

Cùng lúc đó, các nhóm khách mời khác cũng đến điểm nhiệm vụ và mở "Túi gấm" đầu tiên.

Trong "Túi gấm" của họ là số nhà của một số hộ gia đình khác nhau, cùng với chìa khóa tương ứng.

"Có vẻ như manh mối nằm ở đây."

Doãn Minh Nhật nhìn chìa khóa rồi nhìn tòa nhà dân cư rõ ràng toát ra bầu không khí xui xẻo, có chút sợ hãi.

Hắn biết một chút về nội tình.

Mặc dù cảnh sát đã di dời toàn bộ cư dân sống trong các tòa nhà khác của khu dân cư, cho họ tạm trú ở khách sạn gần đó và yêu cầu họ không lan truyền thông tin, nhưng vẫn có người không tuân theo. Cư dân của tòa nhà này hồi trước bỗng nhiên nổi điên như xác sống, giết người cắn người, cảnh tượng thật đáng sợ.

Bây giờ bảo họ vào tòa nhà từng xảy ra án mạng kỳ dị này, hắn không sợ mới lạ.

"Đi đi, chúng ta lên thôi."

Nói rồi, cậu thiếu niên bảy sắc cầu vồng lại hướng về phía ống kính điện thoại, tiếp tục sự nghiệp phát trực tiếp của mình một cách tận tụy.

Doãn Minh Nhật nhếch mép, thầm cảm ơn vì mình đã có thói quen tập luyện thể dục.

Nếu gặp nguy hiểm, dù không giúp được gì, hắn cũng có thể thoát thân, không làm phiền người khác.

Bên này, Bùi Diệp và Thần Đồ Đế quân cũng nhận được manh mối và chìa khóa.

Tuy nhiên, tòa nhà mà họ phải vào khác với các nhóm khách mời khác.

"Nhà số 1204, tầng 12 của tòa nhà hai, phải leo lên tầng mười hai à."

Thang máy đã ngừng hoạt động từ lâu, chỉ có thể leo lên bằng đôi chân.

"Đế quân, chúng ta đi thôi."

"Mời đạo hữu."

Trong tiếng reo hò của cư dân mạng, hai người bay lên trời, hạ cánh thẳng xuống mái nhà.

Tòa nhà này có mười ba tầng, từ trên xuống gần hơn.

Mở cửa trên mái nhà, đèn cảm ứng trên cầu thang bật sáng, ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo chiếu lên mặt hai người, thêm vài phần kỳ quái.

Cầu thang đầy bụi, Bùi Diệp vừa đi vừa gõ ngón tay, dán giấy ghi chú vào bốn góc theo vị trí nhất định. Cư dân mạng tinh mắt phát hiện ra rằng khi giấy ghi chú vừa dán lên tường, dường như có gì đó nhảy múa, khi giấy dán phẳng, tường lại trở nên yên tĩnh.

Bùi Diệp cảm thán: "Oán khí rất nặng."

Thần Đồ Đế quân thản nhiên nói: "Lòng người sinh oán, dễ sinh tà ma."

Hai người đến trước cửa mục tiêu, Bùi Diệp lấy chìa khóa ra để mở cửa. Cô không hề căng thẳng, thậm chí còn trò chuyện với Đế quân: "Thực ra tôi có một thắc mắc, chương trình của các người sắp xếp khách mời đi khám phá, nếu gia đình đó lắp khóa vân tay thì khách mời làm sao mở cửa?"

Thần Đồ Đế quân nói: "Một là tránh những nhà lắp khóa vân tay, hai đưa họ một cái cưa điện, thực ra không đưa cũng không sao."

Các nhóm khách mời này đều có người có thể mở khóa bằng bạo lực.

Tất nhiên, nàng không khuyến khích làm vậy.

Dù chủ nhà đã qua đời, nhưng thân nhân thừa kế tài sản vẫn còn.

Các cư dân mạng: "..."

Một tiếng "Cạch" giòn tan vang lên, cửa đã mở.

Đẩy cửa ra, cấu trúc bên trong hiện ra trước mắt.

Khu XX là khu cũ, nội thất bên trong cũng đã cũ kỹ.

Dù chủ nhà đã cố gắng bảo dưỡng vệ sinh trong nhà, tường vẫn có màu vàng nhạt, đồ nội thất cũng cũ kỹ.

Bùi Diệp và Thần Đồ Đế quân đi vòng quanh trong nhà.

Diện tích khoảng chín mươi mét vuông, có hai phòng ngủ và hai phòng tắm, mỗi không gian đều không lớn.

Bùi Diệp cao lớn đứng trong đó cảm thấy đặc biệt chật chội.

Tủ lạnh vẫn cắm điện, ngăn bảo quản có vài đĩa thức ăn thừa chưa ăn hết, ngăn đông lạnh có vài miếng cá thịt, máy hút mùi trong bếp phủ đầy mạng nhện, khoai tây mọc mầm, rau xanh bị hỏng... Quần áo phơi trên ban công chưa thu vào, tường phòng khách treo ảnh gia đình.

Không giống như chủ nhà chỉ mới đi vắng vài ngày.

Bùi Diệp và Thần Đồ Đế quân tìm thấy vài cuốn album và nhật ký.

"Ồ, chủ nhà từng là ông trùm than đá đấy..."

Bùi Diệp đọc lướt qua nhanh như đọc sách vật lý lượng tử.

Cư dân mạng thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ chữ.

Thần Đồ Đế quân cũng tìm thấy manh mối, nhạt nhẽo nói: "Có tội."

Cư dân mạng: "..."

Ông trùm than đá sao lại có tội?

Hơn nữa, ông trùm than đá nào mà không sống trong biệt thự, đi xe sang?

Sao lại sống trong khu cũ kỹ như thế này?

Bùi Diệp nhìn thứ bị trấn áp trong tường, cười nói: "Ừ, là có tội."

Manh mối trong nhà rất vụn vặt, nhưng ghép lại cũng có thể thấy một bức tranh toàn cảnh.

Đây là một gia đình bốn người, gồm nam chủ nhân, nữ chủ nhân và hai người con trai.

Nhìn qua thì rất bình thường, nhưng điều tra kỹ thì phát hiện gia đình này có vấn đề.

Nam chủ nhân là ông trùm than đá, khi tài sản nhiều nhất thì dính vào cờ bạc, ma túy, phản bội vợ nuôi bồ nhí, từng thua cả chục triệu trong một đêm cờ bạc, bất chấp phản đối của gia đình để bảo lãnh cho bạn thân vay tiền rồi bị lừa, sau đó phá sản phải bán hết nhà cửa, đến đây thuê nhà.

Hai người con trai trước tuổi đôi mươi là công tử nhà giàu, ăn mặc không cầu tốt nhất chỉ cầu đắt nhất, bây giờ phải chen chúc trong một phòng, gia đình không cho tiền tiêu vặt lại còn phải đóng góp, bạn gái chia tay, ở trường bị bạn bè khinh thường, thành tích học tập tụt dốc, hoàn toàn sa ngã bỏ học. Ra ngoài lang thang vài năm, không thành người mà còn học theo thói xấu của cha...

Theo nội dung trong nhật ký, nữ chủ nhân cũng không phải người tốt.

Bốn người này đáng bị nhốt chung một nhà.

Chỉ như vậy thì chưa đủ để Thần Đồ Đế quân nói "Có tội".

Bùi Diệp nhìn vào tường.

Cô vẫy tay, gỡ bỏ những tờ ghi chú, tường bắt đầu rung động mạnh.

Nhịp điệu giống hệt như nhịp tim.

Giây tiếp theo, cảnh tượng khiến cư dân mạng kinh hãi thét lên xuất hiện.

Bức tường vàng ố đột nhiên hiện ra những khuôn mặt đau khổ có dữ tợn có, có người mắt lé miệng méo, có người thần thái mơ hồ... Nhìn hình dạng khuôn mặt, có nam có nữ, độ tuổi tập trung từ hai mươi đến bốn mươi, ánh mắt vô hồn, hoàn toàn không có thần trí...

Chân tay của chúng giống như keo dính.

Thay vì nói chúng bò ra từ tường, đúng hơn là chúng tràn ra.

Trên tường, sàn nhà, trần nhà, đếm sơ qua có bốn, năm chục cái, giống như bức tường di động đẩy vào giữa.

Người xem mạng nhìn cảnh này, sợ hãi đến mức vội che mắt, kêu lên kinh tởm và đáng sợ.

Thế nhưng, Bùi Diệp và Thần Đồ Đế quân lại không có ý định né tránh. Người sau không thèm ra tay, còn Bùi Diệp thì trực tiếp vung những hình bóng đó ra, nhấc chân giẫm lên một "Khuôn mặt người" trên sàn nhà. Khuôn mặt đó đau đớn rên rỉ, tiếng kêu rên thảm thiết có thể khiến người nghe nổi da gà.

"Những thứ này đều không phải là hồn phách hoàn chỉnh..."

Thần Đồ Đế quân nói: "Dù là người hay là hồn phách, khả năng chịu đựng đều có giới hạn. Con người khi bị đả kích quá lớn sẽ tinh thần sụp đổ, hồn phách chịu đựng quá nhiều tra tấn, dù không tan thành mây khói nhưng cũng sẽ tan vỡ. Nỗi đau, oán hận, thù hận của chúng... chính là thứ mà 'Dã ma' ưa thích nhất. Nhưng 'Dã ma' có khẩu vị lớn, trong khi chúng không thể tạo ra nhiều cảm xúc mãnh liệt hơn..."

Những hồn phách này sớm đã tan vỡ hoàn toàn, phần lớn đã vào bụng của "Dã ma".

Cảnh tượng mà hai người lúc này nhìn thấy, trông rất đáng sợ nhưng không thể làm hại người.

Thần Đồ Đế quân nhìn chúng với ánh mắt xen lẫn chút thương cảm.

"Đạo hữu muốn xem không?"

Bùi Diệp hỏi: "Xem gì?"

Thần Đồ Đế quân đáp: "Xem những di vật mà những mảnh hồn này để lại cho thế giới này."

Thay vì nói là cho Bùi Diệp xem, đúng hơn là để khán giả xem.

Hãy nhìn những góc tối nhất của thế giới này.

Trải qua bóng tối và đau khổ mới biết ánh sáng mà họ đang sống quý giá đến nhường nào.

Bùi Diệp chọn một trong những "Khuôn mặt người", khi ngón tay chạm vào giữa trán của "Khuôn mặt người" đó, khuôn mặt dữ tợn đau khổ ấy trở nên bình tĩnh lạ kỳ. Khán giả trước màn hình có chút căng thẳng, không hiểu vì sao nhưng vẫn kiên nhẫn xem tiếp.

Lúc này, có người chú ý rằng ngũ quan của khuôn mặt đó trông khá đẹp.

Không nói là đẹp trai, ít nhất cũng là ngũ quan đoan chính.

Một giây sau, chuyển sang góc nhìn của một người.

Người này dùng một chiếc điện thoại di động cũ để gọi một cuộc điện thoại —— những khán giả cẩn thận đã ghi lại số điện thoại này —— không lâu sau, cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng một người phụ nữ có vẻ già nua, bà hỏi: "Trụ à, tìm thấy em con chưa?"

Khán giả lại nghe thấy một giọng nam mệt mỏi trả lời.

"Chưa, sắp rồi."

Nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con, có thể đoán rằng cậu em nhỏ bị si ngốc của gia đình này đã mất tích, gia đình vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm.

Người đàn ông nói chuyện là con trai cả của gia đình này.

Hai mẹ con an ủi nhau, người con trai lớn cúp máy, lấy từ túi ra một tờ thông báo tìm người mất tích được gấp gọn gàng, các góc đã mòn.

Anh ta đã tìm kiếm ở nơi em trai mất tích rất lâu, chắc chắn rằng em trai bị bắt cóc.

Nhưng ai lại đi bắt cóc một thiếu niên rõ ràng là không bình thường về trí tuệ chứ?

Sau nhiều lần dò hỏi, anh nghe được một tin tức.

Có một nhóm người chuyên buôn bán ăn xin và người vô gia cư, đặc biệt là những người trông có vẻ có vấn đề về trí tuệ, sau khi bắt cóc họ thì bán vào các mỏ than trái phép.

Tuy nhiên, anh ta không có bằng chứng, báo cảnh sát cũng vô ích, và cũng không dám có động tĩnh quá lớn.

Những kẻ đó vẫn là nhóm tội phạm lưu động, không biết chúng ở đâu.

Đi quanh khu vực này vài ngày cũng không phát hiện nhóm buôn người đáng ngờ.

Người con trai lớn nghĩ ra một cách, anh ta giấu tất cả những thứ có thể chứng minh thân phận, tự ngụy trang thành một người bị mất trí lang thang bên ngoài, mỗi ngày đi cùng những người ăn xin gần đó, ăn những thứ trong thùng rác, thỉnh thoảng có người tốt bụng cho anh bánh mì hoặc nước khoáng, hoặc đưa anh vào trạm cứu trợ, nhưng vài ngày sau anh lại lang thang trở lại. Trong mùa hè nóng nực, anh đã sống như vậy hơn một tháng.

Để giả vờ mất trí, cơ mặt anh cứng đờ và co giật.

Anh giống như một con báo săn kiên nhẫn, chờ đợi bọn buôn người tiếp cận mình.

Hơn bốn mươi ngày trôi qua, anh nhận thấy những ngày gần đây có người âm thầm theo dõi mình, là một bà cô khoảng bốn mươi tuổi mặc áo hoa tím.

Khi cư dân mạng thấy bà cô này quan tâm, hỏi han anh có bao nhiêu người trong nhà, ở đâu, muốn gọi cảnh sát đưa anh về nhà... không khỏi cảm thán trên đời vẫn còn nhiều người tốt. Nhưng cũng có cư dân mạng vẫn căng thẳng —— họ luôn cảm thấy ánh mắt của bà cô này có gì đó không đúng.

Quả nhiên ——

Bà cô đã đưa người đàn ông giả vờ mất trí về "Nhà", để người nhà giúp anh tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ hơn.

Hình ảnh bắt đầu tua nhanh.

Người đàn ông ở nhà bà cô hai ngày, bình yên vô sự, đến ngày thứ ba thì bị anh trai của bà cô này —— một người đàn ông trung niên gầy gò —— đưa lên một chiếc Santana cũ. Sau nhiều lần chuyển giao, anh bị đưa đến một căn phòng tối tăm có hơn ba mươi người bẩn thỉu, bị thiểu năng trí tuệ.

Người đàn ông trung niên gầy gò và một người đàn ông khác mặc cả trước mắt anh.

Những cư dân mạng theo dõi cảnh này: "......"

Họ lo lắng cho người đàn ông bị mắc kẹt trong mỏ than trái phép.

Đừng để không tìm được em trai mà lại bị mắc kẹt ở đây...

Ông trời dường như không tàn nhẫn đến vậy, người đàn ông tìm thấy em trai mất trí đã gầy gò không ra hình người trong một căn phòng khác, nhưng anh vẫn không hành động, vừa âm thầm quan sát mỏ than trái phép này, vừa làm công việc lao động nặng nhọc mười sáu giờ mỗi ngày cùng những người si ngốc khác.

Những người bị bắt cóc không phải ai cũng có vấn đề về trí tuệ, còn có nhiều người lớn bình thường.

Tuy nhiên, họ đều không có ý định bỏ chạy tự cứu mình, rõ ràng là đã bị người canh giữ họ đánh đến sợ hãi, ánh mắt hoàn toàn vô hồn.

Ký ức của người đàn ông đứt quãng, nhưng đều là những phần quan trọng nhất.

Nửa tháng sau, anh ta tìm được cơ hội tuyệt vời để cùng em trai chạy trốn khỏi mỏ than đen này.

Người xem mạng cũng chìm đắm vào câu chuyện, lo lắng đến toát mồ hôi cho kế hoạch của người đàn ông.

"...Than ôi, nhưng đã thất bại rồi..."

Biến số lớn nhất trong toàn bộ kế hoạch chính là người em trai bị thiểu năng trí tuệ của anh ta, nhưng không ai trách cậu, vì cậu chẳng biết gì cả.

Mảnh ký ức cuối cùng là cảnh người đàn ông và em trai bị những kẻ truy đuổi bắt lại, anh ta dùng thân mình bảo vệ em trai đang khóc thét, những cú đấm, cú đá như mưa rơi xuống người anh ta. Cậu em trong vòng tay vẫn mơ hồ nức nở gọi "Anh", "Mẹ"...

Món nợ sinh mạng của mỏ than đen này, không chỉ là hai mạng này.

Ký ức tan biến, màn hình từ góc nhìn của người đàn ông tách ra, xuất hiện lại phòng khách với tường vàng ố.

Người xem mạng mơ hồ đoán ra những "Khuôn mặt người" chen chúc trong căn nhà nhỏ này là như thế nào.

Phần lớn là giống như cặp anh em đó, chịu cùng một sự tổn thương.

Điều khiến cư dân mạng không thể chấp nhận hơn chính là, có người thử gọi số điện thoại đó, sau vài giây đổ chuông, có người bắt máy.

Người nghe máy là một cụ già giọng nói đã khàn.

Con trai lớn của cụ đã ra ngoài tìm em trai cả chục năm trước, rồi không còn tin tức gì nữa.

Khi cư dân mạng gọi đến hỏi thăm, cụ già vẫn dùng giọng nói khàn khàn, mang đậm chất giọng địa phương hỏi cư dân mạng có phải đã tìm thấy con trai cụ không.

Cư dân mạng cùng thị trấn cũng nhớ ra gần đó có một gia đình như vậy.

Cụ già mất chồng khi còn trung niên, sinh hai con trai và một con gái.

Hai người con trai mất tích nhiều năm, thông báo tìm người được phát đi không biết bao nhiêu lần, cụ già tuổi đã cao, vẫn cố chấp không chịu dọn đến nhà con gái dưỡng lão, nhất định phải ở lại căn nhà cũ. Bao năm qua, cụ vẫn không dám đổi số điện thoại, sợ hai con trai gọi về sẽ không tìm thấy cụ.

Con gái của cụ già không lâu sau cũng nhận được tin từ người thân gửi đến, òa khóc nức nở.

Hai anh em mất tích nhiều năm, cô không còn hy vọng họ còn sống.

Nhưng đột ngột báo cho cô biết họ chết như thế nào, cô làm sao chấp nhận được, mẹ cô làm sao chấp nhận được!

___________________________

Nấm: Có cảm giác chương này đặc biệt... đặc biệt... đặc biệt... dài...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro